Buổi chiều, Trần Mặc nằm trên giường lăn qua lộn lại không thể ngủ được, ngày hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện khiến tinh thần của nàng bây giờ thật mệt mỏi, hiện tại tâm trí nàng đang thả lỏng thì từng màn một trong ngày hôm nay không ngừng hiện lên trong đầu nàng.

Nhất là màn suýt bị giết còn khiến nàng sợ hãi không thôi.

Tuy không biết vì sao nàng lại xuyên tới đây nhưng mọi chuyện vẫn cứ như vậy, chẳng qua chỉ là thay đổi một thân xác khác mà thôi, nàng vẫn chưa biết thế nào gọi là chết.

Tuy là một pháp y nhưng khi chính bản thân nàng đối mặt với tử vong thì trong lòng vẫn rất sợ hãi.

Trần Mặc cảm thấy từ khi nàng tới thế giới này, có rất nhiều thứ trong nàng đã thay đổi, nàng biết nguyên nhân chính là do môi trường sống của nàng đột nhiên thay đổi.

Một khi ta không thể thay đổi xã hội thì ta chỉ còn cách thích ứng với nó mà thôi.

Đáng tiếc Trần Mặc không phải là một người giỏi thích ứng.

Vào lúc nàng vừa tới đây, bị người nhà Trình gia khi nhục, bị Hạch Liên Tình giẫy đạp lên tôn nghiêm của nàng, thậm chí thiếu chút nữa thì mất mạng, sau đó tới Triệu gia thôn lại bị Hạ Hầu Giác bắt đi, hôm nay lại thiếu chút nữa là bị một nam tử giết chết! Đủ chuyện xảy ra nhắc nhở Trần Mặc, ở cái thế giới này nàng chỉ là một hạt cát nhỏ bé, không chịu nổi bất cứ công kích nào!

Lúc này Trần Mặc hạ quyết tâm, nàng nhất định phải có một chút chỗ đứng ở đây.

Không cần phải quyền thế ngập trời, cũng không cần tiền bạc nhiều, ít nhất nàng cũng phải khiến người khác biết nàng không phải là người dễ ăn hiếp!

Nàng không hề biết rằng chính quyết định của nàng hôm nay lại khiến nàng bước lên một tầm cao mà không ai có thể sánh được, càng khiến câu chuyện của nàng truyền khắp dân gian, là tấm gương cho hậu nhân.

Đương nhiên đó là chuyện sau này, tạm thời chưa được đề cập tới.

Trong đầu Trần Mặc bây giờ lại hiện lên cảnh nàng và Liễu Thừa Phong 'tiếp xúc thân mật' khi chiều, tuy rằng đó chỉ là ngoài ý muốn nhưng cũng khiến tim nàng đập thật nhanh.

Nhưng Trần đại pháp y của chúng ta lại quy về nguyên nhân hai người đang ở thời kì trưởng thành dễ xao động, chúng ta chỉ có thể cười mà không nói, để nàng tự tìm hiểu đi~

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Mặc đang ở trong một hiệu thuốc nhỏ bốc thuốc cho Liễu Thừa Phong, Minh Ngọc đột nhiên xuất hiện, cực kì lễ phép thi lễ với nàng, "Tiểu Trần đại phu, chỉ huy sứ đại nhân bảo ngài tới đại sảnh một chút."

Không biết Hạ Hầu Giác tìm nàng có chuyện gì, nhưng dù sao cũng cầm một trăm lượng bạc của người ta, khi ấy đã thỏa thuận là tới Vận An thành phải nghe lệnh của hắn, tuy mấy hôm nay có chút bất mãn với cái tên mặt lạnh kia nhưng nàng cũng không phải là người nhỏ mọn.

Quan trọng hơn là từ nhỏ ông ngoại nàng đã dạy, lời hứa đáng giá ngàn vàng.

Theo sau Minh Ngọc tới đại sảnh, không chờ nàng thở dốc, một giọng nói quen thuộc có chút vui mừng reo lên, "Thì ra tiểu mĩ nữ ở phủ thái thú, hèn chi ta tìm khắp nơi cũng không tìm được nàng."

Âm thanh như tiếng suối chảy róc rách, trong suốt như sương mai, 'phạch' một tiếng mở quạt ra quạt quạt, ngữ điệu rõ ràng rất ngả ngớn, động tác rất tự kỉ, nhưng khi được nam tử kia thực hiện lại không khiến người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại lại thấy hắn sức quyến rũ mười phần, rất hấp dẫn người khác.

Người này không phải Trầm Nam Chi thì còn ai vô đây!

Liễu Thừa Phong nghe thấy cách Trầm Nam Chi gọi Trần Mặc thì nhíu mày, Hạ Hầu Giác kinh ngạc nhìn Trần Mặc, nha đầu này quen Trầm Nam Chi khi nào thế? Trong lòng Trần Mặc cũng rất kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn không chút thay đổi giống như nàng rất quen thuộc với cách kêu gọi như thế của bạn tà y vậy.

Trần Mặc âm thầm quăng cho người nào đó ánh mắt xem thường, không thèm quan tâm tới mấy hành vi chọc ghẹo của Trầm Nam Chi, tuy rằng trên giang hồ ai cũng biết Trầm Nam Chi là tà y nhưng cũng chỉ là nghe danh chứ chưa thấy mặt, tất nhiên không ai biết hắn là một nhân vật... như thế!

Hạ Hầu Giác ho khan vài tiếng, hấp dẫn ánh mắt của Trầm Nam Chi, sau đó nghiêm túc nói, "Lần này thỉnh Nam Chi huynh tới đây là mong huynh có thể trị bệnh cho bạn của ta, hy vọng huynh có thể chẩn trị một lần, tại hạ rất cảm kích!"

Đôi mắt hoa đào của Trầm Nam Chi nhìn thoáng qua Trần Mặc, lại liên tưởng tới chuyện ở tửu lâu, lập tức đoán được nguyên nhân Trần Mặc xuất hiện ở đây, "Thì ra tiểu mỹ nhân tới d0ay6 để trị bệnh cho Liễu công tử." trong đôi mắt hoa đào ẩn hiện ý cười, lần trước vốn muốn luận bàn y thuật với tiêu mĩ nhân, bây giờ chính là cơ hội tốt.

Dứt lời, không chờ Hạ Hầu Giác mời, hắn lập tức bắt lấy tay Liễu Thừa Phong mà bắt mạch, Hạ Hầu Giác đứng một bên rất bất ngờ với hành động của hắn, bình thường muốn tên tà y này chữa bệnh còn khó hơn lên trời.

Thời gian trôi qua càng lúc càng lâu, biểu tình kinh ngạc trên mặt Trầm Nam Chi cũng càng lúc càng rõ ràng, hắn thu tay lại, ánh mắt nhìn Liễu Thừa Phong không còn trêu chọc mà bắt đầu nghiêm túc, bước tới trước mặt Trần Mặc, "Tiểu mĩ nhân, nào tời giờ ngươi đã trị cho hắn như thế nào? Dùng cách gì? Dùng thuốc gì?"

Trần Mặc chưa bao giờ giấu giếm những chuyện liên quan tới y học, lập tức thành thật trả lời, đợi tới khi Trầm Nam Chi nghe nàng nói tới châm cứu trị liệu, dùng thủ pháp xoa bóp phụ trợ thì trong đôi mắt hoa đào của hắn xẹt qua một tia sáng, càng ngày càng sáng, chờ tới khi nàng nói xong, cả người hắn liền hưng phấn đi qua đi lại trong đại sảnh, miệng thì thào gì đó.

Liễu Thừa Phong cũng không có quá nhiều cảm xúc nhưng Hạ Hầu Giác lại bị hành động của Trầm Nam Chi dọa cho nhảy dựng, hắn nghĩ phương pháp của Trần Mặc có vấn đề, "Nam Chi huynh, có phải cách của Trần cô nương có vấn đề gì không?"

Lời nói của Hạ Hầu Giác đã thành công khiến Trầm Nam Chi dừng lại bước chân, hắn bình tĩnh nhìn Hạ Hầu Giác một cái, đột nhiên cười te tét, làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh đều dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn.

"Ngài chỉ huy sứ, ha ha! Lần này ngươi nhất định phải đánh bóng hai mắt của mình đi! Mời được một thế ngoại cao nhân như Trần tiểu thư tới rồi thì còn kêu một lang băm như ta làm gì? Đúng là làm điều thừa! Ta không có gạt ngươi, bệnh của Liễu công tử nếu có thể sống tới sang năm đã là mạng lớn, nhưng tiểu mĩ nhân lại có bản lĩnh khiến hắn từ từ hồi phục lại! Cái này... cái này quả thực rất thần! Ha ha ha, các ngươi còn mời ta tới làm gì, đúng là có mắt mà không có tròng!"

Trầm Nam Chi nói chuyện không thèm kiên dè ai, nghe hắn nói mà Minh Ngọc đứng ở một bên cũng phải biến sắc, tên này chán sống rồi, dám nói chuyện với chỉ huy sứ nhà bọn họ thế à?

Nhưng rất nhiều người đồng loạt đưa mắt nhìn Trần Mặc, trong mắt càng lúc càng phúc tạp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện