Cung Trầm nhìn Tiêu Tự Trần, khẽ nhíu mày, chần chừ cả buổi mới nói: “Còn có một việc … Không biết có nên nói với cậu không?”
Tiêu Tự Trần nhướn mi, hất cằm: “Chuyện gì?”
Cung Trầm đưa mắt nhìn về hướng phòng ăn riêng, tiếp lời: “Cậu biết Tề Lục?”
Nói xong, Tiêu Tự Trần híp mắt liếc Cung Trầm một cái, giọng khi dễ: “Dĩ nhiên, không phải là người ngồi bên cạnh tôi sao?”
Cung Trầm gật gù, đến Cục cảnh sát lâu như vậy rồi, quen biết cũng phải. Tự dưng anh lại đi hỏi một câu ngu xuẩn thế này, chả trách Tiêu Tự Trần dùng ánh mắt ý nói ‘cậu ngớ ngẩn à’ để nhìn anh.
Cung Trầm hắng giọng: “Anh ta là con của thị trưởng Tề. Trước đây trong bữa tiệc mừng thọ của ông ta có gặp Tề Lục. Tuy nhiên hôm nay tôi mới biết anh ta làm trong Cục cảnh sát.”
Tiêu Tự Trần nghe xong không chút biểu cảm, gật đầu: “Chẳng có việc gì, khả năng giống như tôi, là do đam mê ngành này nên làm thôi.”
Cung Trầm há hốc miệng kinh ngạc, sau đó liếc Tiêu Tự Trần bằng ánh mắt khinh thường. Anh nghĩ thầm: Có ai mà giống như cậu đam mê vào việc nghiên cứu mấy thứ biến thái ấy chứ? Ba năm ròng rã chả biết mập ốm thế nào, mẹ ruột cũng sắp quên mất tiêu …
Tuy nhiên việc chính đã nói xong, Cung Trầm tiếp theo chỉ bàn mấy chuyện vớ vẩn. Anh ta nhớ đến Ty Lạc từng nói qua tên siêu nhân này có tính sở hữu rất mạnh, nên anh ta nhướn mi nói với Tiêu Tự Trần bằng giọng ngả ngớn: “Tớ thấy cô trợ lý của cậu xinh đấy! Giới thiệu cho tớ đi!”
Ánh mắt lạnh lẽo quét một lượt Cung Trầm: “Không phải có ‘phối ngẫu’ rồi sao? Muốn tôi gọi cho ‘phối ngẫu’ của cậu không?”
Hai chữ ‘lão bà’ chính là đại kỵ của Cung Trầm, vậy mà Tiêu Tự Trần lại có thể ung dung nho nhã phun ra từ ‘phối ngẫu’, Cung Trầm ngay lập tức im bặt, trước khi rút lui còn trừng mắt nhìn Tiêu Tự Trần: “Cậu tốt nhất cứ ở rịt Trung Đông đi, đừng quay về!”
Cung Trầm nói xong bỏ chạy, sau đó bỗng nhiên dừng bước quay đầu: “Cậu còn chưa cho tớ biết đi nước nào vùng Trung Đông? Làm sao tớ đặt vé máy bay được!”
Tiêu Tự Trần giọng lạnh tanh: “Cậu biết tin từ chỗ nào thì đặt vé đến chỗ đó, chứ không cậu nghĩ thế nào?” Dứt lời Tiêu Tự Trần xoay người rời khỏi.
Cung Trầm nhìn bóng lưng Tiêu Tự Trần, gãi đầu gãi tai … mịa nó … Xyri sao? Đang có bạo động mà ….
Khi Tiêu Tự Trần quay về phòng ăn mọi người đang cụng ly, anh đi thẳng về chỗ ngồi của mình, nâng ly, nở nụ cười áy náy: “Xin lỗi! Đột nhiên có chút việc riêng cần xử lý! Tôi có lẽ phải xin phép cáo lui trước!”
Triệu Quang Hi nghe thấy thế liền há hốc mồm kinh ngạc, nhưng không dám có ý kiến, đành liếc nhìn Tề Lục và Cung Túc.
Cung Túc gật đầu đứng dậy, cụng ly với Tiêu Tự Trần, sau đó cạn sạch: “Không sao! Anh có việc cứ đi, lần sau lại cùng nhau uống vài ly!”
Tiêu Tự Trần cong môi, cũng cạn ly rồi nhìn Tề Lục: “Tôi muốn xin nghỉ phép dài hạn.”
Tề Lục đứng dậy mím môi, đăm chiêu một lát rồi gật đầu: “Không sao! Cục Trưởng Lận đã đặc cách cho giáo sư Tiêu được thoải mái trong công việc.”
“Cám ơn!”, Tiêu Tự Trần gật đầu, ngữ khí nhàn nhạt.
Tần Khanh nâng ly bia, khẽ nhíu mày: Người đàn ông này có chuyện gì? Rốt cục Cung Trầm đã nói những gì? Tại sao anh lại muốn xin nghỉ phép dài hạn? Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Tự Trần, vừa vặn anh cũng đưa mắt nhìn cô, sau đó cô trông thấy anh duỗi ngón tay chỉ về phía cô: “Cô ấy cũng xin nghỉ phép dài hạn.”
Tần Khanh sững người, ánh mắt thảng thốt nhìn Tiêu Tự Trần _ _ _ Là sao???
Tề Lục nheo mắt, gương mặt không chút biến sắc, liếc nhìn Tiêu Tự Trần, rồi dời sang khuôn mặt đang ngơ ngác của Tần Khanh, giọng có chút do dự: “Pháp y Tần hình như cũng không biết chuyện nghỉ phép này?”
Tần Khanh lắc đầu, chợt nghe giọng Chu Hội thốt lên kinh ngạc: “Không lẽ sư tỷ muốn cùng giáo sư Tiêu nằm vùng??? Quá thần bí!”
Tần Khanh nghe thấy thế liền đưa mắt nhìn Tiêu Tự Trần. Anh cong môi quay sang cô: “Cô ta nghĩ quá nhiều rồi?”
“Vậy … tại sao lại xin nghỉ dài hạn?”, vừa dứt lời, Tần Khanh nhác thấy Tiêu Tự Trần cau chặt mi. Cô biết, mình ở trước mặt nhiều người đi hỏi vấn đề này là không nên … dù sao vừa rồi anh đã nói đó là việc riêng.
Tần Khanh quay sang Tề Lục: “Chuyện xin nghỉ cứ từ từ đã!”
Tiêu Tự Trần nói nước đôi: “Cứ xin nghỉ trước, nếu không đi thì đi làm lại bình thường.”
Tề Lục đưa mắt nhìn Tần Khanh. Tần Khanh không còn cách nào khác đành gật đầu. Thôi thì cứ xin nghỉ vậy, nếu không thích thì hủy phép. Chứ không nghe theo chỉ thị của đại thần, khả năng không qua nổi con trăng này.
“Vậy chúng ta đi thôi!”, Tiêu Tự Trần đạt được mục đích, anh quay sang Tần Khanh ra hiệu, sau đó rời khỏi phòng ăn.
Mọi người sững sờ nhìn Tần Khanh. Chu Tử Ngôn thấp giọng hỏi: “Chị … chị cũng phải đi với đại thần sao?”
Tần Khanh nhận ra sự kinh ngạc trong ánh mắt của mọi người, chẳng còn cách nào khác đành phải nhắm mắt gật đầu: “Mọi người cứ tiếp tục đi. Tôi đưa giáo sư Tiêu về.”
“Hả??? Đừng mà pháp y Tần … khó lắm mới được một bữa tụ hội ra trò. Đại thần không đi xe đến sao?”, Dịch Lưu đưa tay chỉ vào bóng lưng của Tiêu Tự Trần.
Tần Khanh đá mắt: “Anh ấy không biết …”
“Tôi uống rượu, không được lái xe”, tay Tiêu Tự Trần đang đặt lên tay nắm cửa liền quay đầu lại, ngắt lời Tần Khanh.
Tần Khanh sững người, rồi gật đầu bước nhanh về phía Tiêu Tự Trần. Anh vừa mở cửa vừa nói: “Chúng tôi về trước.”
Dứt lời vươn tay khoác vai Tần Khanh: “Đi thôi!”
Tần Khanh quay đầu vẫy tay chào mọi người: “Tôi đưa Giáo sư Tiêu về nhé!”
Cửa phòng từ từ khép lại, Tề Lục ngồi xuống, Lâm Hoài Dư đứng dậy rót đầy ly cho anh ta. Tề Lục liếc Lâm Hoài Dư, khuôn mặt không chút biểu cảm. Lâm Hoài Dư cong môi cười: “Uống đi!”
Tề Lục đúng là không thể từ chối ý tốt của Lâm Hoài Dư. Anh ta nâng ly, một hơi cạn sạch.
Trên bàn nhất thời yên tĩnh trở lại. Cảnh Diệc ánh mắt thần bí nhìn về phía Chu Hội, ho nhẹ một tiếng: “Tôi chắc chắn giữa pháp y Tần và đại thần có vấn đề. Đại thần còn viết blog xin lỗi pháp y Tần nữa đó!”
Triệu Quang Hi nghe thế hai mắt sáng rỡ, vỗ trán một cái rồi lẩm bẩm: “Hai người không phải ở chung nhà chứ? Lần trước đến đón đại thần đi Nam Dương truy bắt Đinh Dương, tôi bắt gặp hai người còn che chung dù.”
“Khi ấy vai đại thần bị ướt hơn phân nửa, sau khi lên xe, ngồi bên cạnh pháp y Tần thay áo rất tự nhiên, lại còn đưa áo ướt cho pháp y Tần cầm đó!”
Dịch Lưu nhìn ra được vẻ mặt ỉu xìu của ai đó. Ngay lập tức, dùng chân khua cả nửa ngày dưới gầm bàn mới tìm được chân của Triệu Quang Hi, anh ta đạp mạnh một cái.
Triệu Quang Hi gào lên: “Ai giẫm chân tôi vậy!”
Dịch Lưu trông Triệu Quang Hi ngoác miệng lớn như thế, lại chuẩn bị thao thao bất tuyệt. Anh ta ho khan vài tiếng, liếc mắt ra hiệu Đổng Huyên. Đổng Huyên hiểu ý, cầm ly của mình chặn họng Triệu Quang Hi: “Anh không nói không ai nói anh câm đâu!”
Lâm Hoài Dư nghe thế cười khì khì nhìn Tề Lục, nhẹ giọng: “Tôi thấy đâu có sao, các anh chị khó chịu giùm tôi làm gì?”
Tiêu Tự Trần nhướn mi, hất cằm: “Chuyện gì?”
Cung Trầm đưa mắt nhìn về hướng phòng ăn riêng, tiếp lời: “Cậu biết Tề Lục?”
Nói xong, Tiêu Tự Trần híp mắt liếc Cung Trầm một cái, giọng khi dễ: “Dĩ nhiên, không phải là người ngồi bên cạnh tôi sao?”
Cung Trầm gật gù, đến Cục cảnh sát lâu như vậy rồi, quen biết cũng phải. Tự dưng anh lại đi hỏi một câu ngu xuẩn thế này, chả trách Tiêu Tự Trần dùng ánh mắt ý nói ‘cậu ngớ ngẩn à’ để nhìn anh.
Cung Trầm hắng giọng: “Anh ta là con của thị trưởng Tề. Trước đây trong bữa tiệc mừng thọ của ông ta có gặp Tề Lục. Tuy nhiên hôm nay tôi mới biết anh ta làm trong Cục cảnh sát.”
Tiêu Tự Trần nghe xong không chút biểu cảm, gật đầu: “Chẳng có việc gì, khả năng giống như tôi, là do đam mê ngành này nên làm thôi.”
Cung Trầm há hốc miệng kinh ngạc, sau đó liếc Tiêu Tự Trần bằng ánh mắt khinh thường. Anh nghĩ thầm: Có ai mà giống như cậu đam mê vào việc nghiên cứu mấy thứ biến thái ấy chứ? Ba năm ròng rã chả biết mập ốm thế nào, mẹ ruột cũng sắp quên mất tiêu …
Tuy nhiên việc chính đã nói xong, Cung Trầm tiếp theo chỉ bàn mấy chuyện vớ vẩn. Anh ta nhớ đến Ty Lạc từng nói qua tên siêu nhân này có tính sở hữu rất mạnh, nên anh ta nhướn mi nói với Tiêu Tự Trần bằng giọng ngả ngớn: “Tớ thấy cô trợ lý của cậu xinh đấy! Giới thiệu cho tớ đi!”
Ánh mắt lạnh lẽo quét một lượt Cung Trầm: “Không phải có ‘phối ngẫu’ rồi sao? Muốn tôi gọi cho ‘phối ngẫu’ của cậu không?”
Hai chữ ‘lão bà’ chính là đại kỵ của Cung Trầm, vậy mà Tiêu Tự Trần lại có thể ung dung nho nhã phun ra từ ‘phối ngẫu’, Cung Trầm ngay lập tức im bặt, trước khi rút lui còn trừng mắt nhìn Tiêu Tự Trần: “Cậu tốt nhất cứ ở rịt Trung Đông đi, đừng quay về!”
Cung Trầm nói xong bỏ chạy, sau đó bỗng nhiên dừng bước quay đầu: “Cậu còn chưa cho tớ biết đi nước nào vùng Trung Đông? Làm sao tớ đặt vé máy bay được!”
Tiêu Tự Trần giọng lạnh tanh: “Cậu biết tin từ chỗ nào thì đặt vé đến chỗ đó, chứ không cậu nghĩ thế nào?” Dứt lời Tiêu Tự Trần xoay người rời khỏi.
Cung Trầm nhìn bóng lưng Tiêu Tự Trần, gãi đầu gãi tai … mịa nó … Xyri sao? Đang có bạo động mà ….
Khi Tiêu Tự Trần quay về phòng ăn mọi người đang cụng ly, anh đi thẳng về chỗ ngồi của mình, nâng ly, nở nụ cười áy náy: “Xin lỗi! Đột nhiên có chút việc riêng cần xử lý! Tôi có lẽ phải xin phép cáo lui trước!”
Triệu Quang Hi nghe thấy thế liền há hốc mồm kinh ngạc, nhưng không dám có ý kiến, đành liếc nhìn Tề Lục và Cung Túc.
Cung Túc gật đầu đứng dậy, cụng ly với Tiêu Tự Trần, sau đó cạn sạch: “Không sao! Anh có việc cứ đi, lần sau lại cùng nhau uống vài ly!”
Tiêu Tự Trần cong môi, cũng cạn ly rồi nhìn Tề Lục: “Tôi muốn xin nghỉ phép dài hạn.”
Tề Lục đứng dậy mím môi, đăm chiêu một lát rồi gật đầu: “Không sao! Cục Trưởng Lận đã đặc cách cho giáo sư Tiêu được thoải mái trong công việc.”
“Cám ơn!”, Tiêu Tự Trần gật đầu, ngữ khí nhàn nhạt.
Tần Khanh nâng ly bia, khẽ nhíu mày: Người đàn ông này có chuyện gì? Rốt cục Cung Trầm đã nói những gì? Tại sao anh lại muốn xin nghỉ phép dài hạn? Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Tự Trần, vừa vặn anh cũng đưa mắt nhìn cô, sau đó cô trông thấy anh duỗi ngón tay chỉ về phía cô: “Cô ấy cũng xin nghỉ phép dài hạn.”
Tần Khanh sững người, ánh mắt thảng thốt nhìn Tiêu Tự Trần _ _ _ Là sao???
Tề Lục nheo mắt, gương mặt không chút biến sắc, liếc nhìn Tiêu Tự Trần, rồi dời sang khuôn mặt đang ngơ ngác của Tần Khanh, giọng có chút do dự: “Pháp y Tần hình như cũng không biết chuyện nghỉ phép này?”
Tần Khanh lắc đầu, chợt nghe giọng Chu Hội thốt lên kinh ngạc: “Không lẽ sư tỷ muốn cùng giáo sư Tiêu nằm vùng??? Quá thần bí!”
Tần Khanh nghe thấy thế liền đưa mắt nhìn Tiêu Tự Trần. Anh cong môi quay sang cô: “Cô ta nghĩ quá nhiều rồi?”
“Vậy … tại sao lại xin nghỉ dài hạn?”, vừa dứt lời, Tần Khanh nhác thấy Tiêu Tự Trần cau chặt mi. Cô biết, mình ở trước mặt nhiều người đi hỏi vấn đề này là không nên … dù sao vừa rồi anh đã nói đó là việc riêng.
Tần Khanh quay sang Tề Lục: “Chuyện xin nghỉ cứ từ từ đã!”
Tiêu Tự Trần nói nước đôi: “Cứ xin nghỉ trước, nếu không đi thì đi làm lại bình thường.”
Tề Lục đưa mắt nhìn Tần Khanh. Tần Khanh không còn cách nào khác đành gật đầu. Thôi thì cứ xin nghỉ vậy, nếu không thích thì hủy phép. Chứ không nghe theo chỉ thị của đại thần, khả năng không qua nổi con trăng này.
“Vậy chúng ta đi thôi!”, Tiêu Tự Trần đạt được mục đích, anh quay sang Tần Khanh ra hiệu, sau đó rời khỏi phòng ăn.
Mọi người sững sờ nhìn Tần Khanh. Chu Tử Ngôn thấp giọng hỏi: “Chị … chị cũng phải đi với đại thần sao?”
Tần Khanh nhận ra sự kinh ngạc trong ánh mắt của mọi người, chẳng còn cách nào khác đành phải nhắm mắt gật đầu: “Mọi người cứ tiếp tục đi. Tôi đưa giáo sư Tiêu về.”
“Hả??? Đừng mà pháp y Tần … khó lắm mới được một bữa tụ hội ra trò. Đại thần không đi xe đến sao?”, Dịch Lưu đưa tay chỉ vào bóng lưng của Tiêu Tự Trần.
Tần Khanh đá mắt: “Anh ấy không biết …”
“Tôi uống rượu, không được lái xe”, tay Tiêu Tự Trần đang đặt lên tay nắm cửa liền quay đầu lại, ngắt lời Tần Khanh.
Tần Khanh sững người, rồi gật đầu bước nhanh về phía Tiêu Tự Trần. Anh vừa mở cửa vừa nói: “Chúng tôi về trước.”
Dứt lời vươn tay khoác vai Tần Khanh: “Đi thôi!”
Tần Khanh quay đầu vẫy tay chào mọi người: “Tôi đưa Giáo sư Tiêu về nhé!”
Cửa phòng từ từ khép lại, Tề Lục ngồi xuống, Lâm Hoài Dư đứng dậy rót đầy ly cho anh ta. Tề Lục liếc Lâm Hoài Dư, khuôn mặt không chút biểu cảm. Lâm Hoài Dư cong môi cười: “Uống đi!”
Tề Lục đúng là không thể từ chối ý tốt của Lâm Hoài Dư. Anh ta nâng ly, một hơi cạn sạch.
Trên bàn nhất thời yên tĩnh trở lại. Cảnh Diệc ánh mắt thần bí nhìn về phía Chu Hội, ho nhẹ một tiếng: “Tôi chắc chắn giữa pháp y Tần và đại thần có vấn đề. Đại thần còn viết blog xin lỗi pháp y Tần nữa đó!”
Triệu Quang Hi nghe thế hai mắt sáng rỡ, vỗ trán một cái rồi lẩm bẩm: “Hai người không phải ở chung nhà chứ? Lần trước đến đón đại thần đi Nam Dương truy bắt Đinh Dương, tôi bắt gặp hai người còn che chung dù.”
“Khi ấy vai đại thần bị ướt hơn phân nửa, sau khi lên xe, ngồi bên cạnh pháp y Tần thay áo rất tự nhiên, lại còn đưa áo ướt cho pháp y Tần cầm đó!”
Dịch Lưu nhìn ra được vẻ mặt ỉu xìu của ai đó. Ngay lập tức, dùng chân khua cả nửa ngày dưới gầm bàn mới tìm được chân của Triệu Quang Hi, anh ta đạp mạnh một cái.
Triệu Quang Hi gào lên: “Ai giẫm chân tôi vậy!”
Dịch Lưu trông Triệu Quang Hi ngoác miệng lớn như thế, lại chuẩn bị thao thao bất tuyệt. Anh ta ho khan vài tiếng, liếc mắt ra hiệu Đổng Huyên. Đổng Huyên hiểu ý, cầm ly của mình chặn họng Triệu Quang Hi: “Anh không nói không ai nói anh câm đâu!”
Lâm Hoài Dư nghe thế cười khì khì nhìn Tề Lục, nhẹ giọng: “Tôi thấy đâu có sao, các anh chị khó chịu giùm tôi làm gì?”
Danh sách chương