Từ lúc xuống máy bay đã hơn bảy tiếng, lúc này Tần Khanh thật sự đói bụng. Bụng Tiêu Tự Trần kia không một tiếng vang vậy mà bụng cô lại sôi ùng ục, hòa vào sự yên tĩnh trong bóng tối khiến cô hơi xấu hổ, lại nghe âm thanh tỉnh táo của Tiêu Tự Trần.

“Kiên trì một chút.”

Tần Khanh nhíu mày: “Sao? Sẽ có người tới ư?”

Trong bóng tối, đôi mắt Tiêu Tự Trần khẽ híp lại, sau đó thản nhiên nói: “Nếu may mắn… có lẽ có.”

Tần Khanh nghe vậy im lặng, cô không có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng như Tiêu Tự Trần, lúc này vẫn thoải mái ngồi trên giường, còn tên kia từ lúc vào đây đến giờ đã hơn một tiếng vẫn cứ đứng đó, dáng người thẳng tắp, trên người không đụng chạm vào bất cứ đồ vật dơ nào.

Cô còn muốn nói gì đó, chợt nghe phía xa có tiếng giày nặng nề truyền đến. Cô nhỏ giọng nói ‘Có người!’

Thân ảnh Tiêu Tự Trần trong bóng tối khẽ chuyển động, bình tĩnh đứng chắn trước người cô nhìn về phía cửa ra vào.

Tiếng đóng cửa vang lên rầm rầm, chỉ chốc lát sau ánh đèn mờ mờ chiếu xuống, người ngoài cửa chưa đến, âm thanh đã truyền vào trước …

“Ares, là anh sao?”

Tần Khanh vô thức nhìn về phía Tiêu Tự Trần, anh bước đến phía cửa, nhàn nhạt lên tiếng: “Nasser!”

Một khắc sau, người quân nhân có bộ râu quai nón rậm rạp bước dài tiến đến, lúc nhìn thấy Tiêu Tự Trần anh ta sững sờ, sau đó kích động vươn tay ôm lấy Tiêu Tự Trần, cất giọng hỏi: “Sao lại tới Syria rồi?”

Tiêu Tự Trần mấp máy môi, đẩy Nasser ra, thanh âm lạnh lùng: “Có chút việc.”

Nasser tựa hồ cũng biết đây không phải là chỗ nói chuyện, vừa muốn quay người đi ra ngoài mới để ý đến Tần Khanh vừa đứng dậy khỏi giường, anh ta nhướn đôi lông mày dày rậm, nhìn về phía Tiêu Tự Trần đầy khó hiểu, “Cùng nhau?”

“Tất nhiên.” Tiêu Tự Trần gật đầu, quay lại ngoắc Tần Khanh, rồi nói với Nasser: “Cô ấy đói bụng, mang chúng tôi ra ngoài ăn cơm đi.”

Nasser nghe thế liền lặng lẽ quan sát Tần Khanh một chút, nhưng cũng chỉ liếc qua như vậy. Từ trước đến nay Tiêu Đại thần luôn rất ghét đụng chạm người khác thì nay lại vỗ vỗ vai anh ta, trầm giọng nói: “Còn muốn tôi ở nơi quỷ quái này bao lâu nữa?”

“Được được được, chúng ta ra ngoài trước.” Nasser làm bộ đầu hàng, râu quai nón trên mặt khẽ động, Tiêu Tự Trần ghét bỏ liếc anh ta một cái rồi thu tay về: “Đã bao lâu không cạo râu rồi?”

Nasser cười haha, vừa ứng phó với Tiêu Tự Trần vừa liếc nhìn Tần Khanh, “Không phải để râu nhìn sẽ oai phong thêm sao?”

Tần Khanh đứng một bên bất động, quan sát. Trong lúc họ nói chuyện, cô biết Tiêu Tự Trần có quen biết vị trung tá tên Nasser này nhưng cô cũng hiểu Tiêu Tự Trần muốn cô giả vờ nghe không hiểu tiếng Anh nên cô để mặc ánh mắt của Nasser quan sát mình.

Tiêu Tự Trần đi trước vài bước, không thấy Nasser theo sau, anh liền quay đầu nhìn thoáng qua Tần Khanh và Nasser. Lông mày Tiêu Tự Trần khẽ nhíu đủ để Nasser hiểu chuyện không tốt. Anh ta lập tức thu hồi ánh mắt đang nhìn Tần Khanh, đi nhanh đến: “Tôi đưa hai người về nhà tôi, trong nhà tôi mát mẻ lại sạch sẽ.”

Tiêu Tự Trần không để ý đến Nasser, vẫy tay với Tần Khanh: “Đi thôi, không phải đói bụng sao?”

Tần Khanh đáp một tiếng, rồi chậm rãi đi theo trong đầu vừa suy nghĩ tại sao Tiêu Tự Trần lại quen biết người Syria, vừa nghĩ đến Liên Ca cũng đang bị giam phải làm sao bây giờ? Cứ như thế đi khỏi tầng hầm, binh sĩ thấy Nasser liền quy củ cúi chào, sau đó tên thủ lĩnh đi tới. Hắn chào theo nghi thức quân đội, liếc nhìn Tiêu Tự Trần và Tần Khanh, dùng tiếng Ả Rập nói: “Trung tá, bọn họ…”

“Tôi mang bọn họ đi.” Nasser nhíu mày, hạ lệnh.

Arafat không dám phản bác, sau đó lấy ra chiếc ví ở lầu hai đưa cho Nasser: “Ví tiền của vị này.”

Tần Khanh trông thấy Nasser vươn tay lấy nó, sau đó nhét vào trong túi quần. Arafat nói tiếp: “Còn một người nữa phải xử lý như thế nào?”

Nasser lúc này mới nhớ tới lúc nãy Arafat có đề cập đến ba phóng viên người Hoa, sau đó đưa ánh mắt hỏi ý kiến Tiêu Tự Trần, anh chỉ nhướn mi, nói chuyện bằng tiếng Anh: “Dựa theo trình tự, nếu không có vấn đề gì thì thả anh ta ra!”

Arafat sững sờ, thì ra người đàn ông này nghe hiểu được tiếng Ả Rập, đáng chết ở chỗ hắn lại nghĩ rằng người đàn ông kia không hiểu đoạn đối thoại giữa hắn và trung tá. Arafat tuân mệnh sau đó lại chào Nasser theo nghi thức rồi quay người đi ra.

Tần Khanh cũng khiếp sợ trình độ am hiểu ngoại ngữ sâu rộng của Tiêu Tự Trần, cô không hiểu Arafat nói gì nhưng trong lời nói Tiêu Tự Trần vẫn có thể đoán được một chút, Liên Ca hẳn là không có nguy hiểm.

Tần Khanh và Tiêu Tự Trần cùng lên xe quân dụng của Nasser, lúc lên xe Nasser ngỏ ý muốn cùng Tiêu Tự Trần ngồi chung, nhưng Tiêu Tự Trần liếc nhìn Nasser gãi gãi chòm râu dài liền buộc anh ta phải ngồi ghế phụ lái.

Tần Khanh ngồi bên cạnh Tiêu Tự Trần, lợi dụng tiếng động cơ, cô hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Nasser nghe không hiểu tiếng Trung, quay đầu lại sững sờ nhìn Tần Khanh, Tiêu Tự Trần nói: “Đi nhà anh ta ăn cơm trước, sau đó quay lại khách sạn.”

Tần Khanh gật gật đầu, lúc quay đầu lại đụng phải ánh mắt đầy nghi hoặc của Nasser, sau đó anh ta chào cô bằng tiếng Anh: “Xin chào, tôi là Nasser, xin hỏi tiểu thư xưng hô thế nào?”

Tần Khanh không biết Tiêu Tự Trần có ý gì, thoạt nhìn quan hệ của anh ta với Tiêu Tự Trần không tệ, không phải cô đang diễn không thể nghe hiểu tiếng Anh ư? Cô đưa mắt muốn lấy ý kiến Tiêu Tự Trần, anh hất cằm với Nasser, nhìn lướt qua anh tiểu binh đang lái xe: “Trợ lý của tôi, không biết tiếng Anh.”

Tần Khanh chỉ có thể xấu hổ cười cười với Nasser.

Nasser nhìn cô một cái, từ trước đến nay Tần Khanh không thích râu quai nón, nhưng ngược lại lúc này cảm thấy cũng chẳng đáng ghét.

Nasser hạ giọng lặng lẽ hỏi Tiêu Tự Trần: “Cô ấy chính là người anh đã nói sao?”

Tiêu Tự Trần hơi nhíu mày, giống như là không ngờ Nasser lại đột nhiên hỏi một vấn đề như vậy.

Tần Khanh tất nhiên hiểu được, cô cũng bình tĩnh nhìn sang, dùng sự im lặng hỏi —— Người nào?

Đồng tử Tiêu Tự Trần co lại, yên lặng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không để ý đến ánh mắt của cô, thần sắc mơ hồ, chối: “Không phải!”

Dứt lời, anh quay đầu lại, mắt sắc lẻm nhìn thoáng qua Nasser phía trước, hất cằm lên hừ một tiếng: “Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi.”

Nghe thấy thế, Nasser muốn rớt cằm, một lúc lâu sau mới dùng ánh mắt đầy áy náy nhìn về phía Tần Khanh, dùng tiếng Trung đứt quãng nói với Tần Khanh: “Thực xin lỗi.”

Tần Khanh mơ mơ hồ hồ nhìn Tiêu Tự Trần, anh liếc mắt nhìn cô, chậm rãi giải thích: “Người Ả Rập phần lớn là người Hồi giáo, người Hồi giáo có quy định nam nữ thụ thụ bất thân, dưới tình huống bình thường họ sẽ không hỏi đến vấn đề quan hệ của người phụ nữ, càng không đề cập đến chồng của người cô ta.”

Tần Khanh ngạc nhiên, nhớ tới lúc bị bắt ở Damascus, Arafat từng bắt cô giơ hai tay lên, Tiêu Tự Trần chỉ nói một câu cô là vợ sắp cưới của hắn, Arafat liền không xử cô nữa, lúc bị nhốt vào tầng hầm cũng bởi vì một câu ‘vợ sắp cưới’ cô mới được nhốt chung với anh. Hôm nay mới được chứng kiến, người Hồi giáo xác thực rất tuân thủ điều luật.”

Tần Khanh trầm ngâm một lát sau đó giọng chắc nịch: “Thì ra vì vậy anh mới nói tôi là vợ sắp cưới của anh!”

Tiêu Tự Trần nghe vậy liền thu lại ánh mắt đang nhìn ngoài cửa sổ. Ngay tại thời điểm Tần Khanh cho rằng anh sẽ không nói gì tiếp theo, thì anh bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn cô, cằm khẽ nhếch, lơ đãng phủ quyết: “Đương nhiên không phải.”

Tần Khanh nhướn mi.

“Không phải tôi đã nói muốn hôn cô sao?”

Tần Khanh giật nảy người ——

Aizza… Người đàn ông này thật đúng là đùa giỡn đến nghiện rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện