Ngoài cửa, một người đàn ông cầm điện thoại tựa vào tường, bực dọc kéo cà vạt ra: “Anh Uy, tôi là người thừa kế của nhà họ Diêm, mấy trăm nghìn chỉ là mưa bụi với tôi mà thôi!”“Cậu Diêm à, ban đầu lúc cậu tìm tôi mượn tiền, tôi cũng chẳng chớp mắt dù chỉ một lần, dứt khoát đưa 500 nghìn cho cậu mượn.

Bây giờ tôi tìm cậu đòi tiền, cậu ngược lại nói thân phận của mình ư? Ha ha, nếu ông cụ nhà cậu biết cậu đánh bạc nợ mấy chục triệu bên ngoài, e rằng vị trí người thừa kế của nhà họ Diêm phải thay đổi rồi mới phải?”“Anh Uy à, tôi không có ý đó! Tôi nói thân phận là muốn nói bản thân thật sự có tiền! Chẳng qua là dự án trong tay hiện tại bị ông cụ chú ý, đợi tôi thêm mấy ngày nữa! ”“Ha hả, tôi đã cho cậu thư thả hai tuần rồi! Dựa theo lãi suất, bây giờ cậu nợ tôi tổng cộng 800 nghìn! Nếu đợi thêm chút nữa! Tôi sợ cậu Diêm không kham nổi đâu.


”Đây là lần đầu tiên Diêm Khang nghe người ta nói ba chữ “lãi suất cao” một cách chính nghĩa đàng hoàng như thế, trong lòng hận đến ngứa răng.

Tuy nhiên giấy nợ và cả những chứng cứ đánh bạc kia của bản thân đều ở trong tay người ta, cho dù Diêm Khang có tức giận đến mấy cũng phải ngoan ngoãn nghe lời: “Anh Uy, cho tôi thêm mấy ngày! Cô em gái họ kia của tôi, anh biết Diêm Nguyệt Thanh đúng không? Không phải anh thích nó sao? Tôi sẽ dẫn nó đến, để anh Uy! ”“Xì!” Anh Uy ở đầu dây bên kia hung hăng cắt ngang lời anh ta: “Trước kia cô hai Diêm quả thực là thuần khiết như ngọc, khiến người ta yêu thương, nhưng cô ta tự nguyện hạ thấp bản thân, sinh con rồi lại tiến vào giới giải trí, không biết đã ngủ với bao nhiêu người từ lâu rồi? Dựa vào cô ta cũng xứng đáng 800 nghìn hả?”Diêm Khang nóng nảy: “Nó làm ngôi sao kiếm được rất nhiều tiền đó! Tôi dẫn nó tới, anh Uy chụp ít ảnh khỏa thân của nó, sau này chẳng phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?”Anh Uy bị anh ta làm cho buồn nôn: “Cậu cho rằng tôi là XXX à! Còn chụp ảnh lợi dụng điểm yếu để đe dọa người khác ư? Diêm Khang, cậu bớt nói Đông nói Tây với tôi đi! Tôi mặc kệ cậu dùng cách nào, trong vòng ba ngày, 800 nghìn không được thiếu một xu! Nếu như cậu không trả đủ, tôi sẽ tìm ông cụ nhà cậu đòi!”Dứt lời, gã hung dữ cúp máy.

Diêm Khang nghe tiếng “tút tút” ở đầu dây bên kia, hung hăng ném điện thoại đi rồi mở cửa vào bên trong.

Bé trai ở trên giường cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng lại bình tĩnh đến dọa người, như thể không nhìn thấy người đến đang nổi trận lôi đình vậy.

Chẳng qua là! Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích không dễ nhận ra! Nhanh chóng trở về trang web.


Diêm Khang thấy Diêm Vọng vẫn còn đang lướt video ngắn cho trẻ em, lửa giận trong ngực mạnh mẽ bùng lên: “Thằng con hoang, ông đây cũng không có tiền mà mẹ nó mày còn có điều kiện nằm phòng bệnh VIP à!” Anh ta vừa nói, vừa nhìn thiết bị xung quanh: “Ông cụ thật thiên vị, một đứa con hoang mà thôi, lại tốn nhiều tiền như vậy để giữ mạng của mày! Để tao nói, nuôi mày năm năm rồi vẫn là một đứa câm không biết nói chuyện, nên vứt thẳng mày vào cô nhi viện cho rồi!”Diêm Vọng ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nhìn chòng chọc vào anh ta.

Đôi mắt trống rỗng, giống như cậu hoàn toàn nghe không nghe anh ta đã nói gì.

Diêm Khang hung ác mở miệng: “Mẹ mày chính là một con chó cái, ban đầu nhà họ Lâm tốt đẹp không gả, tự mình chạy ra ngoài làm lớn bụng, hại hai nhà kết thông gia không thành trở mặt thành thù! Thằng nhãi Lâm Khải Minh kia đối nghịch với ông đây ở sòng bạc, làm hại ông đây thua hết lần này đến lần khác! Nếu không phải do mày và mẹ mày, tao sẽ rơi vào nông nỗi ngày hôm nay sao? Tao phải thấp giọng nhún nhường loại người đáng khinh như anh Uy à?”Anh ta nói chuyện cực kỳ khó nghe, hoàn toàn không quan tâm đ ến cảm nhận của Diêm Vọng.


Từ khi sinh ra cho đến nay, đứa cháu trai nhỏ này không phải nằm trên giường bệnh truyền nước biển, thì chính là nằm trên giường bệnh xem hoạt hình trẻ em, ngay cả nói cũng không biết càng đừng nói đến mách lẻo.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện