"Có thể.

"Hai chữ nhẹ nhàng, giống như tiếng muỗi kêu.

Dường như Diêm Nguyệt Thanh cho rằng mình gặp ảo giác!Cô ngẩng đầu lên.

Đối mắt với con ngươi đen nhánh của Diêm Vọng.

Mặc dù đã dùng sức khắc chế lại nhưng cô vẫn nhìn thấy…Con trai nhẹ nhàng! Gật đầu.

Một bất ngờ lớn ập đến!Diêm Nguyệt Thanh phấn khích đứng dậy, đụng phải bình truyền dịch.


Cô ngẩng đầu lên: "Tệ quá, chắc không bị hỏng đâu ha.

" Cô cẩn thận kiểm tra lại một lần rồi mới thở phào nhẹ nhõm: "May là không bị làm sao hết.

"Phản ứng này của cô đã rơi vào trong mắt Diêm Vọng, làm cho cậu hơi buồn cười.

Nhưng cậu đã rủ mi xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Cậu không thèm rời khỏi bệnh viện này cùng Diêm Nguyệt Thanh đâu!Chỉ là! Cậu muốn xem mẹ thực sự muốn làm gì thôi.

Sau khi nhận được sự đồng ý của con trai, Diêm Nguyệt Thanh cảm giác như có một tảng đá lớn đã được gỡ ra khỏi lồ ng ngực mình.

Cô còn hô hấp thoải mái hơn một chút, kích động nói: "Bé cưng à, con nghỉ ngơi trước đi, mẹ đi hỏi bác sĩ xem có thể cho con xuất viện không?"Diêm Vọng nhắm mắt lại, không trả lời.

Lông mi cậu run rẩy, cứ như chú bướm đang nhẹ nhàng mở rộng cánh.

[Thông báo hệ thống:Độ thiện cảm của Diêm Vọng +5.

Độ thiện cảm hiện tại: -45.


]Đứa nhóc ngoài lạnh trong nóng này…Diêm Nguyệt Thanh mỉm cười, nhẹ bước chân rời khỏi phòng bệnh, vội vàng chạy tới bàn y tá: "Xin chào, tôi là người nhà của Diêm Vọng phòng VIP, muốn kiểm tra tình hình nằm viện của con trai tôi.

”Chị Lý đã cầm tài liệu đi rồi, chỉ có một mình Trân Trân ở đây, khi cô ấy thấy Diêm Nguyệt Thanh tới đây thì đã không còn kích động như lúc trước, giọng điệu lạnh nhạt: "Chờ một chút để tôi kiểm tra.

"Cô ấy mở hệ thống lên, nhìn màn hình máy tính, động tác rất chậm.

Diêm Nguyệt Thanh cảm nhận được y tá đang trừng phạt mình, nhưng cô có thể có cách nào chứ! Hơn một năm nguyên chủ không đến bệnh viện, y tá làm như vậy cũng là trút giận cho đứa nhỏ thôi!Không có cách nào khác, Diêm Vọng là bé cưng mà người gặp người yêu hoa gặp hoa nở mà!Cũng chỉ có nguyên chủ đầu óc có vấn đề khiến cho con trai nhà mình không thích mình, còn làm cho mối quan hệ giữa hai người trở nên cứng nhắc như vậy nữa!Trân Trân lúc thì xem máy tính, lúc lại xem tài liệu, có vẻ như khá bận rộn, ước chừng mười phút sau mới mở miệng: "Mỗi tháng viện phí của Diêm Vọng, đều do nhà họ Diêm đóng, rất đúng giờ, không nợ nần cái gì.

"Cô ấy cố ý nhấn mạnh vào hai chữ "đúng giờ.

"Làm sao Diêm Nguyệt Thanh nghe không ra được chứ, cô vẫn điều chỉnh giọng điệu bình thường, hỏi: "Vậy con trai tôi dùng những loại thuốc gì? Cô có thể lập danh sách cho tôi xem không?""Mỗi lần dùng thuốc đều không giống nhau, dựa theo lời dặn dò của bác sĩ hồi đó.

" Vẻ mặt Trân Trân suy sụp: "Người nhà bệnh nhân này, cô có thể về xem bệnh án.


"Lúc trước cô ấy còn cảm thấy Diêm Nguyệt Thanh không tệ, kết quả thì sao chứ? Cô ta giả vờ xem bệnh án nửa ngày dưới camera, chẳng lẽ không thấy danh sách thuốc sao?Chắc chắn là đang đóng kịch! Diễn cho công chúng xem! (;¬_¬)Diêm Nguyệt Thanh giơ điện thoại lên, chỉ chỉ ảnh vừa chụp: "Những loại thuốc này tôi đã kiểm tra qua, nhưng cái thuốc đặc trị N-1 này là cái gì? Có thể phiền cô cho tôi biết được không?"Trân Trân có phần không kiên nhẫn, vừa định khéo léo từ chối nhưng ánh mắt dừng lại ở ảnh chụp, nhíu mày: "Cô viết gì trong hồ sơ bệnh án thế?""Xin lỗi, bởi vì không hiểu rõ những thuật ngữ kia nên mỗi lần tôi tra được một cái thì sẽ đánh dấu ở phía sau.

" Thái độ của Diêm Nguyệt Thanh rất tốt, giải thích: "Yên tâm, tôi đánh dấu trên bản chỉnh sửa, không viết trên hồ sơ bệnh án ban đầu.

"Ánh mắt Trân Trân phức tạp nhìn cô một cái.

Ý cô là sao?Thái độ của Diêm Nguyệt Thanh làm cho Trân Trân có phần không thể hiểu nổi.

Rõ ràng không thích con trai của mình, thậm chí còn nói ra những lời như vậy mà bây giờ lại giả vờ cái gì chứ?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện