“Dù có xuất hiện thì cũng không có ý nghĩa gì.

” Quân Lệ nhắc nhở: “Nhà họ Quân và nhà họ Mẫn là thông gia với nhau, bà chủ của nhà họ Quân cũng là người của nhà họ Mẫn.

”Quân Diễn chán ghét cụp mi: “Nhưng con ghét người nhà họ Mẫn.

”Quân Lệ ngạc nhiên: “Đây không phải lần đầu con biết cô ấy, cũng không phải lần đầu ghét cô ấy, nhưng lần trước khi gia tộc bàn bạc việc cưới xin thì con cũng đâu có phản đối.

”“Đó là trước đó.


” Quân Diễn buông sách rồi đứng dậy: “Hôm nay con quen một người.

”Núi băng nhỏ tiếc chữ như vàng: “Cô ấy giúp con, con thích cô ấy.

”“Thích?”Quân Diễn ngẫm nghĩ: “Không ghét, con có hơi chờ mong lần sau có thể gặp lại cô ấy, chắc cũng coi như là thích.

”Ánh mắt của Quân Lệ bộc lộ cảm xúc khó có thể nhận ra, giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng: “Ở nhà họ Quân, sự yêu thích luôn xếp ở vị trí cuối cùng.

”“Con biết, ông nội từng nói gia tộc của chúng ta nhìn bề ngoài nguy nga tráng lệ, nhưng thực tế rất nhiều quyết định không thể nghe theo trái tim của chúng ta.

” Quân Diễn nâng cằm, biểu cảm hờ hững và ngang ngược: “Nhưng ông nội cũng nói, với sự cố gắng của hai đời ông và cha, nhà họ Quân đã đủ mạnh rồi! Giống như lần trước, bà từ chối thẳng nguyện vọng cưới xin của nhà họ Mẫn, họ cũng không dám ho he nửa lời.

Một khi đã thế, tại sao con không thể chọn một người mẹ mà con thích chứ?”Quân Lệ không trả lời.

Anh quay đầu, chăm chú nhìn Quân Diễn một cách cẩn thận.

Chỉ số thông minh của đứa con trai này rất cao, từ nhỏ cậu đã dễ dàng nhìn thấu được suy nghĩ của người khác!Tài năng bẩm sinh ấy đã nuôi dưỡng nên tính cách quái gở của cậu từ rất sớm.

Bất cứ lúc nào, khuôn mặt nhỏ nhắn và non nớt của Quân Diễn đều không có cảm xúc, dáng vẻ ai nhìn cũng thấy là thờ ơ và nhạt nhẽo.


Vui giận không thể hiện ra mặt, yêu ghét không thể hiện ra ngoài, xuất sắc như thế thì không thể nghi ngờ gì nữa, cậu hoàn toàn có thể trở thành chủ nhân tiếp theo của nhà họ Quân!Quân Lệ rất hài lòng về cậu!Nhưng hôm nay, đứa con trai này của anh đã nói từ “thích” hai lần liên tiếp, thậm chí… Ánh mắt còn tỏ ra một chút sự vùng vẫy?Chỉ mới gặp một lần thôi mà đã làm Quân Diễn biểu hiện như thế này rồi ư?Thành thật mà nói, Quân Lệ hoàn toàn không tin có người có thể quyến rũ con trai của mình, nhưng bây giờ anh không thể không nhắc nhở.

“Tiểu Diễn, con không thích ai thì cả đời này cha có thể không cưới người đó.

Nhưng con nên biết rõ hơn bất kỳ ai hết, vị trí bà chủ của nhà họ Quân, hoặc là không có ai, hoặc là chỉ có người của nhà họ Mẫn… Mới có quyền được ngồi lên.

”Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Diễn cứng lại, giọng điệu không hề sợ hãi: “Đó là do cha vô dụng, không thể bảo vệ được người bên cạnh mình.

”Quân Lệ: ???Quân Diễn hít sâu một hơi, trong giọng nói có sự kiên quyết không thể phủ nhận: “Nếu cha không thể bảo vệ được cô ấy, thì… Con sẽ cưới cô ấy!”Quân Lệ: ???“Tiểu Diễn…”Quân Lệ cố gắng sắp xếp từ ngữ.

“Cha bảo Quân Cửu liên lạc với cô ấy đi, hỏi xem cô ấy có tình nguyện đợi con mười lăm năm nữa không?” Cậu nói, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng với giọng nói thánh thót của cậu thoắt cái tràn ngập sự vui vẻ: “Không được, chuyện quan trọng như vậy, con muốn đích thân mình đến hỏi!”Quân Lệ im lặng, cho đến khi con trai rời khỏi, đôi mắt anh mới bỗng nhiên híp lại!Giống như con báo săn mồi liếc nhìn lần cuối trước khi bắt đầu tấn công, làm người thấy phải kinh hồn bạt vía.

“Quân Cửu!”Quân Cửu vẫn đang trông coi ở bên ngoài lập tức đi tới.


“Ông chủ!”Giọng nói của anh ẩn chứa sự tức giận.

“Đi thăm dò xem hôm nay Tiểu Diễn tiếp xúc với ai!”“Vâng!”Nửa tiếng sau, Quân Cửu cầm một chồng tài liệu quay trở lại phòng sách, anh ta báo cáo ngắn gọn.

“Sau khi cậu chủ bị nhốt thì có một người phụ nữ tình cờ tìm được cậu chủ.

”“Tình cờ?”“Cuộc gặp gỡ đúng là tình cờ, nhưng sau khi gặp mặt thì cô ấy không có suy nghĩ nào khác!” Quân Cửu bổ sung.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện