Lúc này Thẩm Lạc Ngôn lôi Hồng Đậu vào nói chuyện như thế, trong lòng Hồng Đậu trước sau đều cảm thấy có chút là lạ, chẳng qua A Miên nói, nam nhân đều là thế này, cho dù họ có không thích đi chăng nữa, nhưng đối với những đồ vật mang danh nghĩa thuộc về mình, bọn họ cũng đều sẽ có một loại ham muốn độc chiếm vô lý.

Bỗng nhiên, Hồng Đậu liền nhớ tới những tiểu thuyết ngôn tình ngược thân lại ngược tâm mà nàng đọc trước kia, sau khi nữ chủ thay thế nữ phụ gả cho nam chủ, nam chủ trong lòng chỉ có nữ phụ lại nắm cằm nữ chủ bá đạo tàn khốc nói: “Cho dù ta không yêu ngươi, cũng chỉ có ta mới có thể lên giường ngươi được.”

Sau đó chính là nam chủ một bên thì luôn mồm nhắc mãi người mình yêu nhất chỉ có nữ phụ, một bên lại cùng nữ chủ lăn giường.

Nghĩ đến đây, Hồng Đậu lắc đầu, lập tức xua đuổi hình ảnh không khoa học trong đầu kia ra, nàng tin tưởng Thẩm Lạc Ngôn không phải loại người này, rốt cuộc Thẩm Lạc Ngôn cũng không phải nam chủ khốc huyễn cuồng bá, mà nàng cũng chẳng phải nữ chủ gả thay.

“Tiểu cô nương, theo nô gia thấy, Diệp Minh chủ tuấn tú lịch sự, văn võ toàn tài, thật là một lang quân tốt hiếm có.” A Miên đến bên tai Hồng Đậu nhẹ giọng nói: “Nô gia nói nè, gặp được loại nam nhân tốt như thế này, nên cẩn thận mà nắm chắc, đừng để nữ nhân khác đoạt đi, còn việc đã gả chồng rồi ấy mà, việc này hoàn toàn không cần lo lắng.”

“Ta không lo lắng cái này.” Hồng Đậu dừng bước chân, nàng nhìn A Miên chớp chớp mắt, “Ta đang suy nghĩ mình nên làm thế nào để tiếp cận Diệp Minh chủ.”

Dù sao dựa theo cốt truyện mà nói, không bao lâu sau, Thẩm Lạc Ngôn liền sẽ vì Phượng Khuynh Liên mà bỏ nàng, cho nên nàng căn bản không hề nghĩ tới việc mình đã gả cho người khác thì có ảnh hưởng gì không.

Hồng Đậu từ đầu đến cuối đều chưa từng ‘care’ đến Thẩm Lạc Ngôn, A Miên thở dài. (‘care’ nguyên văn đó ạ)

Hồng Đậu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Nô gia chỉ là càng thêm đồng tình với Thẩm Trang chủ mà thôi.” A Miên lại bật cười, “Chẳng qua nô gia thấy kỳ quái hơn chính là, tiểu cô nương lại chỉ bởi Diệp Minh chủ mặc bạch y, cũng từng nói nguyện ý chặt một ngón tay vì ngươi, mà ngươi liền rung động với hắn như thế sao?”

Hồng Đậu không chút suy nghĩ liền gật đầu, “Đúng vậy, thúc thúc ta trước nay đều chưa bao giờ lừa gạt ta, hắn nói nam nhân như vậy sẽ là chân mệnh thiên tử của ta, vậy nam nhân đó liền nhất định là chân mệnh thiên tử mà ta chờ đợi.”

Một đôi mắt phượng của A Miên hơi cong, người khác lại nhìn không hiểu ý cười trong mắt nàng rốt cuộc là có ý gì.

“Chỉ là……” Hồng Đậu mất mát rũ bả vai xuống, “Ta chưa từng yêu đươg, trông ta cũng khó coi nữa, nên làm thế nào mới có thể khiến Diệp Minh chủ thích ta đây?”

Nghe được nàng nói chính mình “khó coi”, mí mắt A Miên liền nhảy dựng, nhưng Hồng Đậu vốn dĩ ngay cả tư duy cũng không giống người bình thường, nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ cười nói: “Việc này còn không đơn giản sao? Đã có câu nói, muốn bắt được tâm của một người nam nhân, trước hết phải bắt được dạ dày của nam nhân đó, một chiêu này tuyệt đối là trăm lần thử linh nghiệm cả trăm, tiểu cô nương không ngại thì đến lân la làm quen với người trong phòng bếp đi, hỏi một chút Diệp Minh chủ của bọn họ thích ăn gì.”

“Đúng vậy mỹ nhân tỷ tỷ, lời ngươi nói thật là quá có đạo lý!” Hồng Đậu từ trạng thái ủ rũ cụp đuôi lại lập tức trở nên sức sống tràn đầy, “Ta đi phòng bếp nhìn xem!”

A Miên nhìn bóng dáng Hồng Đậu chạy đi liền vẫy vẫy tay, “Phòng bếp nhiều khói dầu, nô gia sẽ không đi, tiểu cô nương ngươi cứ cố gắng nhé!”

“Ta sẽ nỗ lực!” Hồng Đậu cũng đáp lại một tiếng, rất nhanh liền chạy không thấy bóng người.

Hồng Đậu đi rồi, A Miên ôm cánh tay mà cười, “Tiểu Phi Phi, còn không ra hả?”

“A, A Miên cô nương……” Tuyết Phi Phi từ trên một thân cây nhảy xuống, run run rẩy rẩy nhìn A Miên.

A Miên nói: “Phương pháp để Hồng Đậu rời khỏi Thẩm Lạc Ngôn có rất nhiều, ngươi có thể kết thúc nhiệm vụ ám sát của ngươi.”

“Nhưng mà……” Tuyết Phi Phi run rẩy thân mình nói: “Giáo chủ đã tới Võ Lâm Minh……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện