NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 22) | Facebook

Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic

NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 22)

6 THÁNG 6, 2018 · CÔNG KHAI

MỤC LỤC

☆ Chương 22: Anh rể cùng cô em vợ, sẽ luôn phát sinh chút chuyện gì đó

Nước mùa hè tuy lạnh, nhưng cũng không đến mức lạnh cóng người ta, xét thấy lần trước nàng nhảy hồ liền bị phong hàn, Hồng Đậu cũng không có tâm tư hưởng thụ mát mẻ, nàng chỉ muốn nhanh chóng tìm được Thẩm Lạc Ngôn kia thôi, nàng đúng là chán ghét Thẩm Lạc Ngôn, nhưng lại chưa từng nghĩ tới hại người ta mất mạng.

Chỉ chốc lát sau, nàng liền thấy được thân thể Thẩm Lạc Ngôn vẫn đang chìm xuống, Thẩm Lạc Ngôn nhắm hai mắt, dường như là đã mất đi ý thức, Hồng Đậu lập tức cố hết sức bơi qua, nàng ôm lấy eo Thẩm Lạc Ngôn, có lẽ là vì thân thể này của nàng có võ công, ôm một đại nam nhân bơi qua bơi lại nơi đáy nước, vậy mà nàng cũng không thấy mệt.

Nhưng có lúc trời không chiều lòng người, Hồng Đậu chợt khựng lại, nàng quay đầu nhìn, thì thấy chân mình bị tảo dưới đáy hồ cuốn lấy, như này thì xong, cho dù nàng có là cao thủ tuyệt thế, cũng không phải mỹ nhân ngư có thể hô hấp trong nước nha.

Hồng Đậu đã chỉ còn một chút không khí, mà sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn lại càng ngày càng tái nhợt, nàng khẽ cắn môi, nghĩ thầm bà đây cùng lắm thì lại chết rồi xuyên qua lần nữa thôi, liền túm lấy Thẩm Lạc Ngôn định hôn để tiếp cho hắn một hơi, kết quả là lúc sắp sửa chạm vào, người hôn mê kia liền mở mắt.

Hồng Đậu với quai hàm đang phồng lên cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, đôi mắt có chút cay, sau đó nàng không nhịn được liền phun ra một cái bọt khí, một hơi cuối cùng này cũng đi tong.

Thẩm Lạc Ngôn bắt đầu có phản ứng lại thì thấy cái chân đang bị quấn của nàng, nhíu mày rút ra trường kiếm bên hông, lực cản trong nước lớn hơn nhiều lần trong không khí, hắn cũng phải tiêu phí rất nhiều sức lực mới chặt đứt được đám tảo kia.

Bởi vì không thể hô hấp, sắc mặt hai người đều không ổn, nhưng mà, khoảng cách đến mặt nước lại thật sự quá xa, tin chắc không bao lâu sau, bọn họ liền sẽ giữa đường ngạt thở.

Thẩm Lạc Ngôn bắt được tay Hồng Đậu, bơi về phía một cửa động bí ẩn, nhưng mà, cửa động kia lại có một cánh cửa đá chặn đường, chỉ thấy bên phải cửa đá viết “Hậu cung giai lệ ba ngàn người”, mà bên trái lại có khắc tới cả trăm chữ, Hồng Đậu nhìn Thẩm Lạc Ngôn ấn lung tung vài cái, nàng nóng nảy, nghĩ thầm thằng nhãi này khẳng định là còn không biết những lời kia, để thử vận khí, nàng khí phách đẩy Thẩm Lạc Ngôn sang một bên, ấn xuống mấy chữ “Gậy sắt cũng sẽ mài thành kim”, bỗng nhiên, cát đá trôi nổi, cánh cửa cũng từ từ mở ra.

Nàng không nhìn thần sắc kinh ngạc của Thẩm Lạc Ngôn, trực tiếp kéo tay hắn bơi vào, chỉ một lát sau, bọn họ trồi lên mặt nước, đây là một đầm nhỏ bên trong mật thất.

Hồng Đậu hô hấp từng ngụm từng ngụm, chợt nhận ra Thẩm Lạc Ngôn có gì đó không thích hợp, nàng nhìn sang bên cạnh, thấy sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn tái nhợt, nước trước ngực đều bị nhuộm thành màu đỏ, nàng vội kéo người lên trên bờ, nhìn quần áo trước ngực hắn thấm đầy vết máu, luống cuống tay chân ấn nơi đó, lại sợ ấn quá nặng sẽ làm hắn đau, “Thẩm Lạc Ngôn, ngươi đừng có chết…… Ngươi nghĩ tới Phượng Khuynh Liên một chút, nghĩ tới Thức Bạch một chút nữa, nếu ngươi mà chết, bọn họ sẽ thật sự thành cô nhi quả phụ nha!”

Thẩm Lạc Ngôn vẫn chưa có phản ứng.

Hồng Đậu càng nóng nảy, nếu hai người kia không dùng được, nàng chỉ có thể lại lôi thêm ra một người, “Thẩm Lạc Ngôn, ngươi nghĩ một chút nữa đến Phương Tử Mạch đi, tuy rằng nàng đã gả cho người khác, nhưng ngươi thử nghĩ xem, tương lai ngươi cũng không phải không có cơ hội, ngươi vừa đẹp trai lại có tiền, công tử giang hồ đẹp như thế, là nữ nhân liền sẽ động tâm! Đến lúc đó Phương Tử Mạch bỏ Kỳ Chiêu, chẳng phải ngươi sẽ có thể cùng nàng bên nhau lâu dài sao!?”

Bỗng nhiên, tay nàng bị tóm lấy.

Thấy hắn mở mắt, Hồng Đậu kích động muốn khóc, “Thẩm Lạc Ngôn ngươi không chết thật sự là quá tốt!”

Thẩm Lạc Ngôn dừng một chút, hỏi: “Cớ gì phải nhắc tới muội muội ngươi với ta?”

Sắc mặt nàng cứng đờ, chẳng qua chỉ trong một chớp mắt liền nghĩ tới kinh nghiệm đọc ngôn tình nhiều năm của mình, tỏ vẻ đương nhiên nói: “Anh rể cùng cô em vợ, chẳng phải sẽ luôn phát sinh chút chuyện gì đó sao? Ngươi xem nhà họ Vương kia, liền trước sau cưới một đôi tỷ muội, nhà họ Lý kia, vì cưới muội muội của chính thê, lại đem thê tử nguyên phối biếm làm thiếp thất, ngươi yên tâm, con người ta rất cởi mở, ngươi nếu như có ý với muội muội ta, ta tuyệt đối không quấy rối!”

“Ăn nói linh tinh.” Thẩm Lạc Ngôn mặt trắng bệch nói ra bốn chữ này, lại ho khan một tiếng.

Hồng Đậu không biết phải làm sao: “Là ta ăn nói linh tinh, ngươi đừng nóng giận, ngươi còn đang đổ máu đấy……”

Thẩm Lạc Ngôn thấy sắc mặt nàng nôn nóng, chân tay luống cuống ngồi xổm bên cạnh hắn, trên người cũng còn đang nhỏ nước lộc cộc, không hiểu sao liền cảm thấy dáng vẻ này của nàng có chút đáng thương, hắn trầm mặc trong chớp mắt, “Vì sao lo lắng cho ta như vậy?”

Tuy rằng hắn không chú ý tới Hồng Đậu, nhưng vào những lần tiếp xúc không nhiều lắm với nàng kia, hắn cũng có thể cảm giác được, nàng cực kỳ không ưa thích mình.

“Ta sợ ngươi chết……”

Giọng của Hồng Đậu đầy vẻ đáng thương khóc nức nở, Thẩm Lạc Ngôn không khỏi rung động trong lòng, rồi lại nghe nàng nói một câu: “Ta không muốn gánh tội danh giết người! Ta không muốn ngồi tù a! Trong nhà tù không có thịt ăn!”

Thẩm Lạc Ngôn thiếu chút nữa không kịp thở một hơi liền hôn mê bất tỉnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện