☆ Chương 88: Con thỏ
“Ê, đợi đã!” Lý Tùy Phong gọi Hồng Đậu, Thẩm Lạc Ngôn thì bảo trì trầm mặc không nói lời nào, Lý Tùy Phong chính là có vấn đề muốn hỏi: “Thẩm phu nhân, theo đạo lý, ngươi không phải sẽ ngủ cùng một phòng với Thẩm Trang chủ sao?”
Hồng Đậu đi tới cửa quay đầu lại, nàng khó hiểu hỏi: “Ngươi đang nói cái đạo lý gì vậy? Ta cùng Trang chủ đại nhân vẫn luôn phân phòng ngủ a.”
“Vẫn, vẫn luôn, luôn phân phòng ngủ……” Lý Tùy Phong giật mình liền nói cũng nói lắp, ánh mắt hắn nhìn Thẩm Lạc Ngôn càng thêm không thích hợp.
Không phải, nào có cái đạo lý gì mà phu thê vẫn luôn phân phòng ngủ a? Cưới một lão bà đẹp như vậy đặt trong nhà chẳng lẽ chỉ là để bài trí sao? Hay là…… Thẩm Lạc Ngôn người này, bộ phận kia trên thân thể hắn thật sự có vấn đề gì?
Ánh mắt của Lý Tùy Phong quá mức lộ liễu, sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn tối sầm.
Hồng Đậu tiếp tục đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Ta cũng không thể ngủ một gian phòng với Trang chủ đại nhân, nếu không sau khi trở về, Phượng di nương nghe được tin đồn nhảm nhí gì đó, nàng mà không thích Trang chủ nữa, vậy thật không tốt rồi.”
Tuy rằng nàng không thích Thẩm Lạc Ngôn, nhưng nàng cảm thấy so với Du Tử Tức, Thẩm Lạc Ngôn ít nhất cũng coi như là một chính nhân quân tử, nàng lại không muốn làm yếu tố thúc đẩy Phượng Khuynh Liên rời khỏi Thẩm Lạc Ngôn, lựa chọn ở bên Du Tử Tức như trong cốt truyện, nếu vậy nàng sẽ có cảm giác tội lỗi.
Trong phòng, Lý Tùy Phong nhìn không khí quanh thân Thẩm Lạc Ngôn lâm vào áp suất thấp, hắn cười khan vài tiếng, “Phượng di nương kia cư nhiên lại có mị lực lớn như vậy, ta thật đúng là càng ngày càng tò mò nàng rốt cuộc là người như thế nào.”
Xem bộ dáng này của Phương Hồng Đậu, nàng chính là hoàn toàn đánh mất ý chí trạch đấu a!
“Câm miệng.” Thẩm Lạc Ngôn lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Tùy Phong tâm hồn bát quái đang bùng cháy kia, có thể nhìn ra được tâm tình của hắn thật không tốt.
Lý Tùy Phong bĩu môi.
Lại nói khi Hồng Đậu đi ra cửa, liền trực tiếp đẩy cửa một gian phòng cách vách ra, chỉ là vừa mới mở cửa phòng, nàng liền trợn tròn mắt, một nữ nhân dáng người trước đột sau kiều* (kiểu dáng người đường cong chữ S) đang ngồi trên ghế, ghim châm* (kim) lên người một con thỏ trên bàn, ánh nến trong phòng lại u ám, dáng vẻ tay cầm châm dài của nàng ấy, thật là có đủ âm trầm.
Nhìn thấy cửa phòng bị đẩy ra, nữ nhân kia ngẩng đầu lên, một khuôn mặt yêu diễm phi thường liền để cho Hồng Đậu đứng ở cửa nhìn thấy rõ, môi đỏ của nàng giương lên, đầu lưỡi hơi hơi liếm khóe môi, rất có hứng thú nói: “Hóa ra khách điếm này còn cung cấp dịch vụ đặc thù sao? Ngô, không tồi, ta thích.”
Vừa nói, tay cầm châm của nàng còn giật giật, nhìn dáng vẻ nàng là thật sự hài lòng đối với Hồng Đậu vừa tới cửa.
“Ngươi……” Hồng Đậu nhìn con thỏ hơi thở thoi thóp trong tay nữ nhân kia, chỉ nói ra được một chữ.
Nữ nhân kia cười quyến rũ, quả thực là phong tình vạn chủng, “Tiểu muội muội thương tiếc con thỏ này?”
“Ân……” Hồng Đậu gật gật đầu, “Ngươi lấy nó thử châm cũng đừng thử lâu quá, con thỏ đã chết lâu quá, liền không thể ăn.”
Vẻ tươi cười trên mặt nữ nhân liền khựng lại.
Hồng Đậu còn nói thêm: “Xin lỗi, ta đi nhầm phòng, quấy rầy ngươi thật là ngại quá.”
Nàng khom khom lưng, lúc này mới từ trong phòng ra ngoài, còn đóng cửa lại, khi thấy gian phòng này có người, nàng đã có thể đoán được phòng mình hẳn là ở bên phải gian phòng của Thẩm Lạc Ngôn, mà không phải gian bên trái này.
Lúc này đây, nàng chuẩn xác đi vào phòng của mình, sau khi đóng cửa lại, nàng lại nhịn không được hai tay ôm ngực, tiếp theo liền bất đắc dĩ thở dài, “Thật muốn có đỉnh Chomolungma* giống vị cô nương kia a……”
Cả đời này nàng muốn có ngực lớn, phỏng chừng đều là hy vọng xa vời.
Mà ở một gian phòng khác, ngoại trừ vị cô nương kia, lại có thêm một người nam nhân vào tới.
Nữ nhân quyến rũ cầm khăn tay xoa tay mình, nàng cười, “Đến trễ cũng không phải là chuyện một nam nhân tốt nên làm nga, sư đệ.”
“Nói là giờ Tuất gặp mặt, hiện tại không phải giờ Tuất sao?” Nữ nhân cười, hắn cũng cười, không chỉ có thế, hắn còn muốn nỗ lực cười yêu mị hơn nàng kia.
“Ai, sư đệ, hẹn với mỹ nhân, chính là phải tới trước một nén nhang so với ước định mới là thỏa đáng.” Nữ nhân lại cười, “Phương diện này, ngươi còn thiếu sót nhiều lắm.”
Nam nhân đối diện nàng khóe miệng giật giật, không thèm để ý tới nàng.
“Chẳng qua, nhiều ngày không thấy, sư đệ ngươi thật ra lại càng thêm tuấn tú……” Thân mình nữ nhân ngả về phía trước, một bàn tay xoa mặt nam nhân, nàng dùng thanh âm nhu mị tận xương nói: “Quả thực là ta thấy cũng nhịn không được mà rung động, sư đệ, ngươi đã tới lâu như vậy, mà vẫn còn chưa có chào hỏi ta đâu……”
“Bang” một tiếng, nam nhân gạt bay tay nàng, vẻ yêu mị trên mặt hắn sớm đã không thấy, ngữ khí có sự ghét bỏ không che giấu được, “Ngươi càng ngày càng buồn nôn, buồn nôn đến mức ta hiện tại căn bản không muốn lại kêu ngươi…… Sư huynh.”
Là sư huynh, mà không phải sư tỷ.
“Ai nha, sư đệ, tính tình của ngươi chính là càng ngày càng táo bạo.” Mỹ nhân híp một đôi mắt đào hoa, “Là mấy việc vặt phiền phức của Thánh giáo đã khiến tính tình của ngươi hỏng bét rồi sao? Ta đã sớm nói với ngươi rồi, Giáo chủ Thánh giáo cũng không dễ làm như vậy.”
“Câm miệng, pê đê chết tiệt.” Sắc mặt Du Tử Tức, có thể nói là khó coi đến cực điểm.
“Ê, đợi đã!” Lý Tùy Phong gọi Hồng Đậu, Thẩm Lạc Ngôn thì bảo trì trầm mặc không nói lời nào, Lý Tùy Phong chính là có vấn đề muốn hỏi: “Thẩm phu nhân, theo đạo lý, ngươi không phải sẽ ngủ cùng một phòng với Thẩm Trang chủ sao?”
Hồng Đậu đi tới cửa quay đầu lại, nàng khó hiểu hỏi: “Ngươi đang nói cái đạo lý gì vậy? Ta cùng Trang chủ đại nhân vẫn luôn phân phòng ngủ a.”
“Vẫn, vẫn luôn, luôn phân phòng ngủ……” Lý Tùy Phong giật mình liền nói cũng nói lắp, ánh mắt hắn nhìn Thẩm Lạc Ngôn càng thêm không thích hợp.
Không phải, nào có cái đạo lý gì mà phu thê vẫn luôn phân phòng ngủ a? Cưới một lão bà đẹp như vậy đặt trong nhà chẳng lẽ chỉ là để bài trí sao? Hay là…… Thẩm Lạc Ngôn người này, bộ phận kia trên thân thể hắn thật sự có vấn đề gì?
Ánh mắt của Lý Tùy Phong quá mức lộ liễu, sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn tối sầm.
Hồng Đậu tiếp tục đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Ta cũng không thể ngủ một gian phòng với Trang chủ đại nhân, nếu không sau khi trở về, Phượng di nương nghe được tin đồn nhảm nhí gì đó, nàng mà không thích Trang chủ nữa, vậy thật không tốt rồi.”
Tuy rằng nàng không thích Thẩm Lạc Ngôn, nhưng nàng cảm thấy so với Du Tử Tức, Thẩm Lạc Ngôn ít nhất cũng coi như là một chính nhân quân tử, nàng lại không muốn làm yếu tố thúc đẩy Phượng Khuynh Liên rời khỏi Thẩm Lạc Ngôn, lựa chọn ở bên Du Tử Tức như trong cốt truyện, nếu vậy nàng sẽ có cảm giác tội lỗi.
Trong phòng, Lý Tùy Phong nhìn không khí quanh thân Thẩm Lạc Ngôn lâm vào áp suất thấp, hắn cười khan vài tiếng, “Phượng di nương kia cư nhiên lại có mị lực lớn như vậy, ta thật đúng là càng ngày càng tò mò nàng rốt cuộc là người như thế nào.”
Xem bộ dáng này của Phương Hồng Đậu, nàng chính là hoàn toàn đánh mất ý chí trạch đấu a!
“Câm miệng.” Thẩm Lạc Ngôn lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Tùy Phong tâm hồn bát quái đang bùng cháy kia, có thể nhìn ra được tâm tình của hắn thật không tốt.
Lý Tùy Phong bĩu môi.
Lại nói khi Hồng Đậu đi ra cửa, liền trực tiếp đẩy cửa một gian phòng cách vách ra, chỉ là vừa mới mở cửa phòng, nàng liền trợn tròn mắt, một nữ nhân dáng người trước đột sau kiều* (kiểu dáng người đường cong chữ S) đang ngồi trên ghế, ghim châm* (kim) lên người một con thỏ trên bàn, ánh nến trong phòng lại u ám, dáng vẻ tay cầm châm dài của nàng ấy, thật là có đủ âm trầm.
Nhìn thấy cửa phòng bị đẩy ra, nữ nhân kia ngẩng đầu lên, một khuôn mặt yêu diễm phi thường liền để cho Hồng Đậu đứng ở cửa nhìn thấy rõ, môi đỏ của nàng giương lên, đầu lưỡi hơi hơi liếm khóe môi, rất có hứng thú nói: “Hóa ra khách điếm này còn cung cấp dịch vụ đặc thù sao? Ngô, không tồi, ta thích.”
Vừa nói, tay cầm châm của nàng còn giật giật, nhìn dáng vẻ nàng là thật sự hài lòng đối với Hồng Đậu vừa tới cửa.
“Ngươi……” Hồng Đậu nhìn con thỏ hơi thở thoi thóp trong tay nữ nhân kia, chỉ nói ra được một chữ.
Nữ nhân kia cười quyến rũ, quả thực là phong tình vạn chủng, “Tiểu muội muội thương tiếc con thỏ này?”
“Ân……” Hồng Đậu gật gật đầu, “Ngươi lấy nó thử châm cũng đừng thử lâu quá, con thỏ đã chết lâu quá, liền không thể ăn.”
Vẻ tươi cười trên mặt nữ nhân liền khựng lại.
Hồng Đậu còn nói thêm: “Xin lỗi, ta đi nhầm phòng, quấy rầy ngươi thật là ngại quá.”
Nàng khom khom lưng, lúc này mới từ trong phòng ra ngoài, còn đóng cửa lại, khi thấy gian phòng này có người, nàng đã có thể đoán được phòng mình hẳn là ở bên phải gian phòng của Thẩm Lạc Ngôn, mà không phải gian bên trái này.
Lúc này đây, nàng chuẩn xác đi vào phòng của mình, sau khi đóng cửa lại, nàng lại nhịn không được hai tay ôm ngực, tiếp theo liền bất đắc dĩ thở dài, “Thật muốn có đỉnh Chomolungma* giống vị cô nương kia a……”
Cả đời này nàng muốn có ngực lớn, phỏng chừng đều là hy vọng xa vời.
Mà ở một gian phòng khác, ngoại trừ vị cô nương kia, lại có thêm một người nam nhân vào tới.
Nữ nhân quyến rũ cầm khăn tay xoa tay mình, nàng cười, “Đến trễ cũng không phải là chuyện một nam nhân tốt nên làm nga, sư đệ.”
“Nói là giờ Tuất gặp mặt, hiện tại không phải giờ Tuất sao?” Nữ nhân cười, hắn cũng cười, không chỉ có thế, hắn còn muốn nỗ lực cười yêu mị hơn nàng kia.
“Ai, sư đệ, hẹn với mỹ nhân, chính là phải tới trước một nén nhang so với ước định mới là thỏa đáng.” Nữ nhân lại cười, “Phương diện này, ngươi còn thiếu sót nhiều lắm.”
Nam nhân đối diện nàng khóe miệng giật giật, không thèm để ý tới nàng.
“Chẳng qua, nhiều ngày không thấy, sư đệ ngươi thật ra lại càng thêm tuấn tú……” Thân mình nữ nhân ngả về phía trước, một bàn tay xoa mặt nam nhân, nàng dùng thanh âm nhu mị tận xương nói: “Quả thực là ta thấy cũng nhịn không được mà rung động, sư đệ, ngươi đã tới lâu như vậy, mà vẫn còn chưa có chào hỏi ta đâu……”
“Bang” một tiếng, nam nhân gạt bay tay nàng, vẻ yêu mị trên mặt hắn sớm đã không thấy, ngữ khí có sự ghét bỏ không che giấu được, “Ngươi càng ngày càng buồn nôn, buồn nôn đến mức ta hiện tại căn bản không muốn lại kêu ngươi…… Sư huynh.”
Là sư huynh, mà không phải sư tỷ.
“Ai nha, sư đệ, tính tình của ngươi chính là càng ngày càng táo bạo.” Mỹ nhân híp một đôi mắt đào hoa, “Là mấy việc vặt phiền phức của Thánh giáo đã khiến tính tình của ngươi hỏng bét rồi sao? Ta đã sớm nói với ngươi rồi, Giáo chủ Thánh giáo cũng không dễ làm như vậy.”
“Câm miệng, pê đê chết tiệt.” Sắc mặt Du Tử Tức, có thể nói là khó coi đến cực điểm.
Danh sách chương