Sau một trận mê man, Song Song tỉnh dậy, đầu vẫn còn đau. Liền phát hiện toàn thân toàn bị trói, đều là những nút thắt khó gỡ. Định mở miệng thì bị vật gì đó cản, hoá ra là băng keo đen.
"- Cô đừng hòng trốn, đây là Nhật Bản." - Người đang canh gác ở gần Song Song gầm gừ đe doạ.
Song Song tiếp tục giãy giụa, muốn nói nhưng không thể nói được, chỉ có thể ú ớ trong cổ họng. Nhưng người kia thông minh biết cô định nói gì:
"- Đây là kho vũ khí của Sở gia, cô nên biết thân phận."
Song Song trừng trừng mở to mắt, Sở gia?! Không lẽ là Sở Thiết Lãnh? Khốn kiếp! Biết mình không thể làm được gì, cô im lặng cúi đầu, trong lòng chỉ mong Ưu Lục đến cứu mình, nhưng đây là Nhật Bản, anh làm sao có thể...
* *
Sở Thiết Lãnh âm u nhìn màn hình trước mặt, hận ý trong ánh mắt càng ngày càng lộ rõ. Hắn ta hận Song Song và Ưu Lục, dám vũ nhục Vân Thanh của hắn, cho dù Song Song kia có là hôn thê do mẹ hắn định đoạn, hắn cũng không tha, hắn nhất định làm cho hai người không sống nổi!
Miệng nhếch một đường, không rõ là cười hay là mỉa mai, Thiết Lãnh đem điện thoại trên bàn lên nhắn: "Song Song hiện đang trong tay tao, mày có giỏi thì đến Nhật Bản một mình". Rồi ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn, vỡ tan.