Đường Vân Thanh bị đám người của Lam Quyến dày vò cho đến khi kiệt sức mới được tha. Thân dưới Vân Thanh bị chơi đến sưng đỏ, nhưng vẫn khép chặt. Cô ta vô lực nằm trên sàn nhà, một nữ lao công trông chừng cho đến khi những người kia rời đi, mới đi vào:

"- Này cô, hình như cô không có quần áo, mặc tạm bộ này nhé."

"- Không cần cô thương hại, biến!" - Đường Vân Thanh không kiềm chế được nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần, nổi giận quát lớn.

Nữ lao công run sợ đi ra, dù sao cô gái kia cũng bị một đám đàn ông thượng đến gần chết, có lẽ khủng hoảng lắm. Rồi lại chép miệng, ai bảo cô ấy phản bội Mạc chủ tịch làm gì!

Vân Thanh trong lòng lạnh lẽo, chưa bao giờ cô ta gặp phải tình cảnh như ngày hôm nay. Tại sao cô ta lại có trong đoạn video đó? Tại sao không nhớ gì hết? Tại sao những thứ tốt đẹp đều là của tiện nhân Song Song kia? Cô ta hận, hận đến mức cười điên dại, tiếng cười vang lên khắp tầng hầm một cách man rợn.

Cái lạnh của buổi tối thấm vào da làm Đường Vân Thanh run người. Cô ta khóc. Tại sao lại là cô ta? Móng tay siết chặt vào da đến bật máu, Vân Thanh nghiến răng thề độc:

"- Dù có chết, tao cũng phải lôi mày theo."

Run rẩy mặc bộ đồ lao công màu xanh kia vào, Vân Thanh đi ra khỏi trụ sở tập đoàn Mạc thị, nhưng vẫn không hề hay biết có người theo dõi mình.

* * *

Đến khi lết chân trở về biệt thự Đường thị, Đường Vân Thanh đã thấy Đường Cẩm Hà ngồi trên ghế, khuôn mặt lạnh tanh.

"- Ba..."

"- Đừng gọi tôi là ba, tôi chỉ là người thực hiện nghĩa vụ nuôi nấng cô thay ba mẹ cô thôi." - Cẩm Hà cười, một nụ cười khiến người khác nổi da gà. Vân Thanh sợ hãi, đứt quãng trả lời:

"- Vậy, còn bây giờ...?"

"- Cô nên cuốn gói khỏi đây ngay."

Đường Cẩm Hà để lại một câu rồi trở về thư phòng. Vân Thanh thật hận, thật muốn phá nát tất cả. Nhưng ý nghĩ đó liền bị dập tắt. Không còn tiếng khóc, cũng chẳng có tiếng cười. Vân Thanh im lặng vô hồn đi vào căn phòng mà mình từng ở, chỉ lấy một vài bộ đồ đơn giản, cùng một số tiền mặt, rồi lặng lẽ rời đi.

Căn biệt thự lớn của Đường thị chìm vào sự yên tĩnh đến khó thở. Cẩm Hà nhìn xuống bóng dáng xiêu vẹo của Vân Thanh:

"- Con à, chỉ có cách đó mới cứu được con."

Ông ta biết, ngày tàn của mình sắp đến rồi. Bí mật về thống kê số liệu vật dụng xây dựng bị ăn bớt của Đường thị mà ông ta giấu kín rồi sẽ bị phát hiện. Chỉ còn một cách đuổi đứa con gái ruột mà mình yêu thương đi, ông ta sẽ thanh thản ra đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện