Mạc Thất Uông vừa dứt lời, toàn bộ người trong sảnh rơi vào hoảng loạn. Người tìm nơi trốn, kẻ tìm lối ra. Song Song dù cô cố bình tĩnh, trong suy nghĩ vẫn là sự hoảng hốt, là lo sợ. Cô không muốn.

"- Một lần nữa tôi hỏi em, em chọn ai?!" - Thất Uông đi tới, vẻ mặt ngạo mạn nâng lên, bởi hiện giờ, hắn đang nắm trong tay sinh mạng của hàng nghìn người.

"- Tôi... "

Song Song cắn môi, chết tiệt, hắn ta chính là lợi dụng cô. Từ khi nghe Vân Thanh nói, cô đã hiểu ra vấn đề. Chỉ cần cô chọn một trong hai người Ưu Lục và Thiết Lãnh, Thất Uông sẽ hành động. Nếu như cô chọn hắn, nơi này sẽ an toàn. Nhưng...

"- Mày dám nổ, Thất Viên chết không toàn thây!" - Thiết Lãnh từ đầu đến cuối băng lãnh, nở nụ cười quái dị, Thất Uông là cái thá gì? Hắn không đủ sức đấu với Thiết Lãnh!

Thất Uông nhìn bức ảnh Thất Viên bị trói trong điện thoại của Thiết Lãnh, hắn giật mình:

"- Mày dám?!"

"- Sao tao lại không dám chứ!"

Ưu Lực lịch sự đứng lên, vẻ mặt vẫn bình thản, nhưng sóng gió lại nổi trong lòng. Nơi này nổ, Ưu Lục không quan tâm, chỉ lo rằng Song Song sẽ bị ảnh hưởng.

"- Mạc tổng! Tôi muốn anh biết một chuyện."

Không đợi Thất Uông phản ứng, Ưu Lục liền dùng bộ đàm trong áo liên lạc với bên ngoài, ngay lập tức có người đi tới. Thất Uông vừa nhìn thấy, vẻ mặt liền biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện