Ánh nắng màu cam nhuộm bừng sức sống buổi sáng, Lê Thiên Thiên ngồi bên mép giường nhìn vu vơ ra ngoài cửa sổ, chính cô cũng không biết là mình đang nhìn gì.

Tối hôm qua cô ngủ không ngon nên sáng nay đành dậy sớm thu dọn hành lý.

Cũng không có đồ gì nhiều, chỉ cần một cái ba lô là chứa đủ vì dù sao cũng ở đây chưa được bao lâu.
Cô thu hồi tầm mắt, lại nhìn quanh căn phòng nơi mình đã ở nửa tháng một lần nữa, không hiểu sao bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng khi cô rời khỏi Diệp gia năm chín tuổi.
Ngày hôm đó từ đầu đến cuối Diệp Thừa không hề ra khỏi phòng, dù cô đã đến gõ cửa phòng hắn nhiều lần để có thể nói lời tạm biệt nhưng cánh cửa vẫn cứ luôn đóng chặt.

Lúc ấy cô đã đứng bên ngoài lặng lẽ khóc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lý Trác Mỹ đến ôm cô đi.
Khi đó Lê Thiên Thiên chín tuổi thật sự rất thích anh trai nhỏ Diệp Thừa dù cho biểu tình của anh luôn lạnh lùng, giọng điệu lại cường ngạnh ngạo kiều nhưng anh vẫn luôn chơi cùng và nấu món ngon cho cô.
Rất lâu sau đó cô mãi vẫn không thể hiểu được vì sao ngày hôm đó anh trai nhỏ lại không ra gặp mặt nói lời tạm biệt với cô, thậm chí cũng không thèm giữ cô lại.

Hơn nữa, câu nói ngày hôm qua của Diệp Thừa là có ý gì?
Cái gì mà cô quả nhiên không thay đổi chút nào?
Ý nói là cô giống hệt như hồi chín tuổi, đột nhiên đến ở nhà hắn rồi lại đột nhiên muốn rời đi sao?
Nhưng năm chín tuổi đó cô chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ chứ làm gì có quyền quyết định mọi việc?
Lê Thiên Thiên lắc lắc đầu, hiện tại không phải cũng là như vậy sao?
Cô hít một hơi thật sâu, thu hồi lại suy nghĩ.
Coi như không phải bởi vì Lê Uyên thì cô cũng không có lý do gì để tiếp tục ở lại nữa.
Thủ đoạn chụp ảnh giường chiếu giả để đe dọa không từ hôn đã bị bại lộ, cô cũng nên rời đi.
Có lẽ 500 vạn không thể đến được tay cô, vẫn nên lên kế hoạch tìm việc càng sớm càng tốt thôi.
-
Lê Thiên Thiên vừa ra khỏi phòng đã gặp phải Diệp Thừa đi ra từ phòng ngủ chính.
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt hắn âm trầm, đôi mắt rét lạnh như băng.

Hắn nhìn qua ba lô của cô một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt, một lời cũng không nói, nhanh chóng sải bước đến chỗ huyền quan.

Lê Thiên Thiên đi theo phía sau và vẫn không quên giả vờ khập khiễng.

Dù sao thì cô cũng muốn kết thúc vở kịch này một cách tốt đẹp, không muốn đến lúc gần rời đi thì lời nói dối lại bị bại lộ.
"Chìa khóa của anh đây, hôm nay em sẽ dọn đi, mấy ngày này đã quấy rầy anh rồi, em...."
"Rầm"
Lê Thiên Thiên còn chưa dứt lời thì Diệp Thừa đã mở cửa bước ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

"Cảm ơn anh vì đã chiếu cố cho em trong mấy ngày qua, và cũng rất xin lỗi vì vẫn luôn bẫy anh, dù cho mọi chuyện cũng không quá thành công."

Cô lặng lẽ nói xong những lời muốn nói với cánh cửa, không hiểu sao trong lòng bỗng có chút thương cảm.
Cũng không biết là do không thể kiếm được 500 vạn hay rốt cuộc vẫn là do không được ăn những món do Diệp Thừa nấu nữa.
-
Thương cảm một lúc rồi thôi, trở về đến trường học Lê Thiên Thiên lập tức cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm.
Trên đời không có gì là khó, chỉ cần bạn chịu từ bỏ.
Những lời này quả nhiên là chân lý.
500 vạn không về được đến tay cô, vậy thì cô sẽ nỗ lực làm việc rồi tích góp dần, chỉ cần có đủ 50 vạn là cô có thể cùng với chị Hoàng Tiêu mở một phòng tập yoga nhỏ, đến khi đó kiếm được 500 vạn cũng không phải việc gì khó.

Nghĩ đến 50 vạn, Lê Thiên Thiên lại chán nản.

Nếu cô đã không thể hoàn thành nhiệm vụ vậy thì phải trả lại 50 vạn* cho Lý Trác Mỹ, hơn nữa còn phải chuẩn bị tốt tinh thần để chịu đựng những lời trách cứ và mắng chửi của bà ta.
*10% ban đầu LTM chuyển cho LTT.
Từ nhỏ đến lớn, Lý Trác Mỹ lúc nào cũng yêu cầu cô phải hoàn thành xuất sắc mọi việc.

Mỗi khi giao việc cho cô, bà ta sẽ không bao giờ muốn nghe thấy ba chữ làm không được.
Thật không ngờ tới lần đầu tiên Waterloo* trong đời lại là do Diệp Thừa.
*Waterloo: tên một trận chiến giữa Pháp và liên quân chống Pháp năm 1815.

Trong trận chiến này, Napoléon bị đánh bại và bị đày đến St.

Helena, kết thúc đế chế Napoléon.

Mọi người dùng từ Waterloo này như một phép ẩn dụ cho sự thất bại cực kỳ thảm hại.

(cre: baidu)
Tạm thời cô sẽ không nói tin mình từ bỏ cho Hoàng Tiêu và Tần Hâm biết vì sợ rằng hai người bọn họ lại đưa ra chủ ý xấu cho cô.

Lê Thiên Thiên mở máy tính, đăng nhập vào Tieba mỹ thực nhằm dời đi sự chú ý của bản thân.

Quả nhiên, xem xong một loạt topic về mỹ thực thì tâm tình cô cũng tốt lên không ít.

Bỗng có một topic không phải chia sẻ về mỹ thực, bình luận phía dưới cũng ít ỏi nhưng lại thu hút được sự chú ý của Lê Thiên Thiên.
Là một cư dân mạng thỉnh thoảng viết vài lời chia sẻ tâm tình của mình.
【Nữ sinh thường thích ăn món gì?】
【Muốn giữ ai đó lại thì trước tiên phải giữ được dạ dày, câu nói này hình như rất có đạo lý.】
【Cô ấy biết cả một đời là dài bao nhiêu sao? Cứ luôn lơ đãng nói mấy lời như vậy rồi không hề chịu trách nhiệm!】

【Bình thường cô ấy nói chuyện rất chậm nhưng sao lúc ăn cơm miệng lại có thể động nhanh như vậy chứ? Giống hệt như hamster nhỏ.】
【Cô ấy như vậy là đang đợi tôi về nhà sao?】
...
Topic không dài, Lê Thiên Thiên xem một loạt từ trên xuống dưới, trên mặt chứa đầy ý cười, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Người đàn ông này thật đúng là dịu dàng ấm áp, giữa những câu chữ đều là tình yêu dành cho người con gái.

Phảng phất cô như thể thấy được mỗi khi người này nói một câu, trong ánh mắt anh ta đều tràn đầy ánh sáng nhu hòa.
Cô load lại topic một lần, thật không ngờ lại thấy được bài đăng mới nhất của đối phương.

【Chẳng phải đã sớm biết cô ấy sẽ như vậy, có gì mà phải khổ sở chứ?】
Load lại thêm vài lần, không còn bài đăng nào mới nữa.
Người này đang cãi nhau với bạn gái sao?
Nghĩ một chút, Lê Thiên Thiên vẫn là không nhịn được mà để lại một bình luận.

【Chủ nhà, không biết anh đã gặp phải chuyện phiền lòng gì nhưng anh yêu bạn gái mình nhiều như vậy, cô ấy nhất định sẽ cảm nhận được.

Nếu có hiểu lầm gì thì cứ nói ra là được, mong hai người sẽ hạnh phúc.】
Bình luận xong, cứ cách ba phút Lê Thiên Thiên lại load lại trang một lần nhưng vẫn không nhận được câu trả lời từ đối phương.

Mãi đến khi chuẩn bị đi ngủ thì câu trả lời mới đến.

【Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì, đột nhiên đến rồi lại đột nhiên rời đi.】
【Có tiện nói cho tôi biết lý do vì sao cô ấy lại rời đi không?】
【Không biết.】
Lê Thiên Thiên:...
【Chủ nhà, anh xác định là cô ấy thích anh sao?】
【Đương nhiên.】
Lê Thiên Thiên không biết nên nói gì cho phải.
Cô gái này nói đi là đi, còn không thèm để lại lý do khiến người ta phải lo được lo mất, hơn nữa lại còn cố ý làm người người ta hiểu lầm là mình thích người ta.

Đây không phải là tra nữ thì là gì?
Vì sao những người đàn ông ấm áp đều sẽ gặp phải tra nữ?
Tra nữ thì nên để ác nhân như Diệp Thừa tra tấn hành hạ mới phải!
Lê Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy đau lòng cho chủ nhà nên liền để lại tên tài khoản QQ của mình ở phần bình luận, nói rằng có thể giúp anh ta phân tích một chút.

Nửa tiếng trôi qua, Lê Thiên Thiên nằm trên giường sắp ngủ đến nơi thì điện thoại đột nhiên sáng lên, QQ xuất hiện thông báo mới.

Một tài khoản tên Quả cam* thêm bạn với cô.

*橙子: Chéngzi
Nhìn thấy cái tên vừa kiên định lại vừa ăn ngon như vậy, trong lòng Lê Thiên Thiên lập tức nảy sinh hảo cảm, cơn buồn ngủ cũng lui đi, cô chủ động nhắn tin chào hỏi đối phương.

【Ăn ít một chút: Xin chào.】
Một lúc sau bên kia mới nhắn lại.

【Quả cam: Có cao kiến gì sao?】
Cô có thể có cao kiến gì chứ, chỉ là cảm thấy hắn vừa si tình lại vừa ôn nhu như vậy nên đơn giản là muốn khai sáng cho hắn một chút, không muốn hắn phải tiếp tục buồn nữa.
【Ăn ít một chút: Tôi không quá hiểu rõ về tình huống của hai người nên cũng chỉ dám đưa ra một cái suy luận đơn giản như thế này dựa vào việc anh nói cô ấy đột nhiên rời đi và anh cũng không biết rõ nguyên nhân vì sao.】
【Ăn ít một chút: Liệu có phải cô ấy có gì đó bất đắc dĩ nên mới không thể nói rõ nguyên nhân cho anh biết hay không?】
【Quả cam: Có lý, nói tiếp đi.】
Cô cũng không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ có thể tiếp tục tiếp thêm năng lượng tích cực.
【Ăn ít một chút: Anh đã hỏi qua cô ấy là vì sao chưa?】
【Quả cam: Chưa.】
【Ăn ít một chút: Cô ấy không nói nguyên nhân, anh cũng không chủ động hỏi qua, vấn đề nằm ở cả hai người.】
【Ăn ít một chút: Tôi cảm thấy anh nên chủ động một chút.】
【Ăn ít một chút: Đương nhiên đây chỉ là kiến nghị của riêng tôi, anh có thể suy xét.】
Khoảng năm phút trôi qua, khi Lê Thiên Thiên cho rằng đối phương sẽ không nhắn lại nữa thì một tin nhắn mới lại đến.

【Quả cam: Kiến nghị rất hay, cảm ơn.】
【Ăn ít một chút: Không có gì, có thể giúp được anh tôi rất vui.】
Bản thân Lê Thiên Thiên cũng không biết kiến nghị của mình có cái gì hay ho, vậy mà anh ta lại còn cảm ơn cô, thật đúng là một người đàn ông ấm áp.

Chẳng qua nhờ đó mà anh ta có thể di dời phần nào nỗi buồn của mình, vậy cũng xem như là chuyện tốt.
Lê Thiên Thiên mãn nguyện ngủ thiếp đi.
- ????????????????????????????: @????????????????????????????????
Ngày hôm sau Lê Thiên Thiên tỉnh lại, mở to mắt hai giây mới phản ứng lại được là cô đã dọn về ký túc xá.
Loại cảm giác này, trong thoáng chốc như trở lại mười ba năm trước đây, sau cái ngày mà cô rời khỏi Diệp gia.
Ngày đó, cô theo thói quen sau khi rời giường sẽ đến phòng cách vách để tìm anh trai nhỏ chơi cùng nhưng sau lại bừng tỉnh nhớ ra anh trai nhỏ không có ở đây.
Cô đã nhờ Lý Trác Mỹ gọi cả chục cuộc điện thoại đến Diệp gia để tìm Diệp Thừa nhưng hắn chưa từng nghe máy một lần nào.

Vì chuyện này mà cô đã khóc suốt ba ngày, đôi mắt đều sưng lên rồi mới hiểu ra có lẽ là anh trai nhỏ không muốn gặp cô nữa, và cũng không hề thích cô.
Vài tháng sau cô cũng bị phát hiện là không phải con gái ruột của Lê gia, cô cảm thấy mình như bị toàn thế giới vứt bỏ.
Điện thoại bỗng vang lên một tiếng kéo suy nghĩ của Lê Thiên Thiên về hiện thực.

Cô cầm điện thoại lên xem, là Tân Trạch Vũ gửi tin nhắn đến.
【Tân Trạch Vũ: Học tỷ, hôm nay có kế hoạch gì không?】
Lê Thiên Thiên nhìn ngày tháng trên điện thoại mới bừng tỉnh ra hôm nay là cuối tuần, cô phải mời Tân Trạch Vũ đi ăn để cảm ơn.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Buổi tối hôm nay tôi sẽ mời cậu ăn cơm.】
【Tân Trạch Vũ: Tôi đã đứng dưới lầu ký túc xá của chị rồi, chờ đến buổi tối cũng không phải không thể, chỉ là bên ngoài có hơi lạnh...】
Lê Thiên Thiên:...
Cô xuống giường, tùy tay khoác một cái áo khoác rồi mở cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.
Cậu thiếu niên cao gầy khoác trên người bộ quần áo thể thao màu trắng thoải mái, dường như biết được cô sẽ mở cửa dò xét nên cậu cũng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của cô, nở nụ cười rạng rỡ rồi vẫy vẫy tay.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Đáng lẽ cậu nên nói trước với tôi.

Được rồi, chờ tôi một chút.】
【Tân Trạch Vũ: Không vội, chị cứ từ từ.】
Mười phút sau Lê Thiên Thiên đã đứng trước mặt Tân Trạch Vũ.
Gió lạnh thổi qua khiến một lọn tóc sau tai cô bay múa trong không trung, có lẽ là vì quá vội nên cô đã không buộc tóc cẩn thận.
"Đã nói là không cần phải vội mà."
Tân Trạch Vũ tiến lên một bước vươn tay nắm lấy lọn tóc của Lê Thiên Thiên, muốn giúp cô vén ra sau tai nhưng cô lại cẩn thận né tránh, tự mình túm gọn tóc rồi tùy tay buộc lại thành một cái đuôi ngựa.

"Tôi không có thói quen để người khác phải chờ mình, đáng lẽ cậu nên nói trước cho tôi biết."
Ngoại trừ việc ăn uống, cô chưa bao giờ phải hành động nhanh như hôm nay, quả thật là đã phá vỡ kỷ lục của bản thân mình.

Nhưng cô không muốn phải lặp lại việc này thêm lần nào nữa.
"Xin lỗi chị, tôi chỉ muốn sớm hẹn với chị một chút, lại sợ chị từ chối."
Tân Trạch Vũ hơi cúi đầu, thái độ thành khẩn khiến Lê Thiên Thiên không thể tức giận nổi, sau đó cô lại bừng tỉnh hiểu rõ vì sao cậu ta lại muốn hẹn gặp vào cuối tuần.

"Cậu đây là muốn sáng trưa chiều ba bữa đều là tôi mời?"
Tân Trạch Vũ:...
Tân Trạch Vũ: "Vậy cũng được đó."
Vì là cuối tuần nên người ra vào cổng trường nối liền không dứt, sự xuất hiện của Tân Trạch Vũ cũng rước lấy vô số ánh mắt chú ý.
Cậu ta lại tỏ vẻ như không nhìn thấy gì, dừng bước lại hỏi cô:
"Học tỷ, thời gian vẫn còn sớm, chị muốn đi dạo phố xem phim hay là muốn đi công viên trò chơi?"
Lê Thiên Thiên cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, lá khô dưới đất bị cô giẫm lên phát ra âm thanh giòn tan, cô nâng mắt chậm rãi đáp lại:
"Tôi muốn đến chỗ chợ tìm việc làm."
Nếu không nhanh chóng tìm việc thì sẽ không thể trả lại đủ 50 vạn kia, dù sao thì mấy ngày nay cũng đã tiêu mất một chút.

Lê Thiên Thiên mới vừa nhảy nhót hai bước đã bị tiếng còi xe chói tai dọa sợ.

Cô vừa quay đầu đã thấy chiếc Porsche quen thuộc đỗ ở ven đường ngoài cổng trường, xuyên qua cửa sổ xe phía trước có thể thấy rõ Diệp Thừa đang lạnh mặt ngồi ở bên trong.
Sao hắn lại đến đây?
Kinh ngạc qua đi, Lê Thiên Thiên bỗng nhiên nhớ tới vừa nãy chính mình tay chân lành lặn nhảy nhót chơi đùa giẫm nát lá cây.

Lời nói dối chân bị "què" cứ thế mà bị vạch trần.
Hai mắt Diệp Thừa đen như đuốc, tay trái nhàn tản đặt trên tay lái, lười biếng nâng ngón trỏ và ngón giữa lên ngoắc một cái, ý bảo Lê Thiên Thiên đi qua..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện