Ngày hôm sau, rốt cuộc Lê Thiên Thiên cũng biết được Diệp Thừa đi giải quyết chuyện gì.

Trong lúc cô đang ngồi trong phòng học yoga của Phạn Thịnh để chờ Kim Nghiên Phi đại sư thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Lý Trác Mỹ.
"Lê Thiên Thiên, mày giải thích cho tao nghe một chút xem ngày hôm qua Diệp Thừa đến đòi từ chối hôn ước là có ý gì?"
Giọng điệu bén nhọn của bà ta khiến Lê Thiên Thiên phải vội vàng giảm âm lượng cuộc gọi rồi đứng dậy đi đến một góc không người.
"Con không biết." Cô nhỏ giọng đáp lại.
"Mày không biết? Diệp Thừa từ chối hôn ước với Lê Uyên, cũng không chịu từ hôn với mày, sao mày có thể không biết được chứ?"
Lê Thiên Thiên hít một hơi thật sâu để nhẫn nhịn rồi hỏi ngược lại:
"Ý của mẹ là con xui khiến Diệp Thừa làm những chuyện này sao?"
"Lê Uyên từng nói mày đến nhà Diệp Thừa ở là vì muốn câu dẫn nó, lúc đầu tao còn không tin, cho rằng mày chỉ là muốn lấy lòng để nó không từ hôn..."
"Vậy nên hiện tại mẹ tin sao? Cho rằng con câu dẫn Diệp Thừa để anh ấy không chịu từ hôn với con?"
"Là mày luôn miệng nói Diệp Thừa không thích mày, vậy mày giải thích thử xem những chuyện mà nó đang làm là thế nào?"
"Có thể là anh ấy muốn trả thù con." Lê Thiên Thiên cắn môi dưới, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ.
"Lê Thiên Thiên mày muốn lừa ai vậy hả? Tao không nói với mày nữa, nhanh đi giải quyết chuyện này cho tao, giải quyết không xong thì mau gửi trả lại đây 500 vạn!"
Trả lại tiền?
Trước đó bọn họ đã thỏa thuận với nhau số tiền này chính là thù lao mà cô nhận được sau khi khiến cho Diệp Thừa không nói từ hôn trong tháng trước.
Lý Trác Mỹ thật sự đã phá vỡ mấu chốt của sự vô liêm sỉ mà.
Có phải là về sau dù giữa Diệp Thừa và Lê Uyên có xảy ra chuyện gì cũng muốn cô đến để giải quyết đúng không?
Chỉ chi ra 500 vạn mà muốn nhận được hậu mãi* cả một đời sao?
*Sau khi mua hàng thường nhận được chính sách hậu mãi hay dịch vụ hậu mãi (có thể bao gồm kiểm tra, bảo dưỡng, sửa chữa miễn phí, tặng miễn phí những vật tư, linh kiện, vật liệu liên quan đến sản phẩm và các phục vụ miễn phí khác)
Đại sư Kim Nghiên Phi đã vào lớp, đi theo phía sau còn có hai trợ lý là nhân viên của yoga Phạn Thịnh.
Lê Thiên Thiên vội vào lớp nên không có thời gian tranh luận phân cao thấp với Lý Trác Mỹ, cô nhanh chóng tìm cớ kết thúc cuộc gọi.
-
Tuy buổi học chỉ có một tiếng ngắn ngủi nhưng đã giúp Lê Thiên Thiên thành công phá vỡ giai đoạn nút thắt cổ chai.
Cô chân thành nói lời cảm ơn với đại sư Kim Nghiên Phi.

Cô ấy cũng cỗ vũ lại cô.

Mặc dù tiếng Trung của cô ấy có xen lẫn chút tiếng Anh kiểu Ấn nhưng Lê Thiên Thiên vẫn có thể nghe hiểu.

Cô ấy nói rằng cô có thiên phú, chỉ cần luyện tập tốt là có thể trở thành đại sư.
Trở thành đại sư, thật ra Lê Thiên Thiên không hề có hy vọng xa vời như vậy, cô chỉ mong có thể tự nuôi sống chính mình bằng yoga là tốt rồi.
Thay đổi quần áo xong, Lê Thiên Thiên liền đến quầy lễ tân hỏi một chút xem có thể loại bỏ bớt một vài khóa học trong thẻ được hay không.

Ngoại trừ khóa học của đại sư Kim Nghiên Phi, trình độ của huấn luyện viên ở Phạn Thịnh so với cô cũng là một chín một mười nên cô không cần phải đến học làm gì.
"Xin lỗi cô, chương trình học trong thẻ đen của chúng tôi không thể hủy bỏ được."
Đúng như trong dự đoán nên Lê Thiên Thiên nhỏ giọng nói thầm một câu:
"Vậy mình đành chuyển cho người khác."
Kết quả là nhân viên lễ tân cũng nghe được nên tốt bụng nhắc nhở cô một chút:
"Xin lỗi cô, hệ thống thẻ đen này sử dụng tên thật, không thể sửa đổi."
Lê Thiên Thiên:?
Cô xoay người lại, buồn bực hỏi:
"Hệ thống tên thật? Nhưng tôi...!Phiền cô kiểm tra lại giúp tôi một chút xem tấm thẻ này đứng tên ai."
"Hệ thống xác định đây đúng là thẻ của cô - Lê Thiên Thiên, ở đây cũng có ảnh của cô để đối chiếu."
Nhân viên lễ tân quay máy tính qua cho Lê Thiên Thiên xem, trên màn hình là một tấm ảnh đời thường của cô.

Trong ảnh cô đang mặc một chiếc váy trắng, là chiếc váy mà dì Diệp mua cho cô vào mùa hè năm nay, tấm ảnh này cũng đã được dì ấy đăng lên vòng bạn bè.

Diệp Thừa tìm tấm ảnh này từ trong vòng bạn bè của mẹ mình sao?
Nói cách khác, tấm thẻ này vốn chính là của Diệp Thừa làm riêng cho cô?
-
Lúc quay về trường học cũng đã là giữa trưa, sinh viên ào ạt đi ra ngoài, dòng xe ra vào hỗn độn, cổng trường náo nhiệt không thôi.
Lê Thiên Thiên lơ đễnh bước đi trong dòng người, vừa đi vừa suy nghĩ về mục đích của Diệp Thừa.


Vì sao hắn lại làm riêng cho cô tấm thẻ này?
Đây đúng là thứ cô cần, nhưng vì sao hắn lại biết được?
Tấm thẻ này trị giá tận tám vạn tệ, cô không thể yên tâm thoải mái mà nhận lấy như vậy được.

Lê Thiên Thiên dừng bước chân, lấy điện thoại ra chuyển khoản qua WeChat của Diệp Thừa tám vạn tệ rồi sau đó gọi điện cho hắn.

Điện thoại vừa đổ chuông hai lần là đã kết nối được.
"Tiểu miên hoa, rốt cuộc em cũng biết gọi điện thoại cho tôi."
Giọng điệu lười biếng của Diệp Thừa vang lên, vừa nghe liền biết tâm tình của hắn đang không tệ, dường như đang nhếch khóe môi mà nói.
"Diệp Thừa, tấm thẻ yoga kia là anh làm riêng cho em sao? Vì sao anh lại làm như vậy? Làm sao anh biết được em muốn có tấm thẻ đó?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp.
"Em hỏi một hơi nhiều vấn đề như vậy làm sao tôi trả lời hết được? Bằng không chúng ta gặp mặt nói chuyện đi."
"Không, không cần gặp mặt, mấy vấn đề này không phải trọng điểm.

Chủ yếu là em muốn nói tiếng cảm ơn với anh thôi, bởi vì tấm thẻ này của anh mà em đã được lợi rất nhiều, cảm ơn."
"Tiểu miên hoa, về sau không cần phải nói cảm ơn với tôi."
"Cần phải nói, còn nữa, em đã chuyển tiền sang WeChat cho anh, anh nhớ bấm nhận."
Đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên trầm mặc, Lê Thiên Thiên cũng không biết là Diệp Thừa đang chuyển qua xem WeChat hay là đang chuẩn bị ngắt máy, ngay lúc cô đang do dự thì giọng nói trầm thấp kia lại vang lên.
"Chuyển tiền cho tôi là có ý gì?"
Lê Thiên Thiên hơi cúi đầu xuống, giọng nói nhè nhẹ mang theo một tia bất đắc dĩ cùng với mỏi mệt:
"Lý Trác Mỹ đã gọi điện thoại đến cho em, bà ấy chất vấn em vì sao anh không chịu đính hôn cùng với Lê Uyên, cũng lại không chịu từ hôn với em."
Cô dừng lại một chút, hơi hơi thở dài.
"Diệp Thừa, tối hôm qua em đã nói với anh rồi, em không muốn bị kéo vào chuyện này, cũng không muốn lại có bất cứ dây dưa gì với anh nữa.

Em thật sự không hề thích anh, cũng không muốn gả cho anh, xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho em đi."
Không chờ Diệp Thừa đáp lại, Lê Thiên Thiên vừa nói xong đã tự bấm ngắt máy.

Cô hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, muốn nhanh chóng bình phục tâm tình.
Đã nói đến mức này thì hẳn là Diệp Thừa sẽ nghe hiểu đúng chứ? Chắc là sẽ không hiểu sai ý nhau nữa.
-
"Thiên Thiên học tỷ."
Giọng nói ôn nhuận quen thuộc kéo suy nghĩ của Lê Thiên Thiên quay về, cô ngước mắt lên nhìn, bóng dáng cao lớn phía trước che khuất ánh mặt trời, nụ cười trong veo làm chói mắt cô.
Tân Trạch Vũ quay lại phất tay với mấy người bạn học đi cùng mình, ý tứ chính là bảo bọn họ cứ đi trước, việc này khiến vài cậu bạn đi cùng cười vang đầy ái muội.
Cậu quay lại duỗi tay xoa nhẹ đỉnh đầu Lê Thiên Thiên rồi hỏi:
"Ăn cơm chưa? Tôi đang định đi ăn cá nồi đá*, muốn đi cùng không?"
*Cá nồi đá (石锅鱼): một món ăn nổi tiếng trong ẩm thực Hồ Nam, cá được nấu trong nồi đá cùng với các loại gia vị và một số loại thảo mộc bổ dưỡng.

(Cre: Baidu)
Vốn dĩ Lê Thiên Thiên muốn từ chối nhưng hai mắt lại đột nhiên sáng lên.

Tân Trạch Vũ là đang nói đến nhà hàng cá nồi đá mới mở ở phía ngoài cửa Bắc đúng không?
Bởi vì lượng khách ở đó quá đông nên dù Lê Thiên Thiên đã hẹn đặt chỗ hai lần nhưng lần nào cũng không được.

Cô lôi kéo ống tay áo của Tân Trạch Vũ, xoay người bước nhanh, nói:
"Vậy còn không đi nhanh lên, nếu đến trễ là chỗ cậu đặt trước sẽ bị hủy mất đó."
-
Cuối cùng Lê Thiên Thiên cũng được ngồi trong quán cá nồi đá như mong muốn.

Cô gắp một miếng thịt cá lớn bỏ vào trong miệng, trơn mềm tươi ngon, hương vị còn lưu lại giữa kẽ răng.
Lại gắp một miếng cá khác bỏ vào trong chén cơm của mình, thêm một chút rau xanh rồi rưới lên trên một muỗng nước súp đặc chế.

Mỹ vị nhân gian là đây!
Tân Trạch Vũ ngồi đối diện nhìn chằm chằm vào cô, mỉm cười hỏi:
"Ngon đến mức đó sao? Trông chị ăn rất ngon miệng."

Trong miệng Lê Thiên Thiên nhét đầy cơm đến mức phình lên nên cô chỉ có thể không ngừng gật đầu đáp lại.
"Vậy tôi cũng nếm thử xem."
Tân Trạch Vũ nói xong liền cầm muỗng lên múc một muỗng cơm trong chén của cô nhét vào trong miệng, sau đó cậu giơ ngón cái lên, bên trong con ngươi trong veo tất cả đều là ý cười
Lê Thiên Thiên không bài xích chuyện học đệ đẹp trai sử dụng trà nghệ đại pháp với mình nhưng đoạt đồ ăn của cô như vậy là không đúng!
Những chuyện khác cô đều có thể không so đo nhưng riêng chuyện đoạt đồ ăn từ trong chén như thế này là không thể nhẫn.
"Học đệ."
Lê Thiên Thiên trầm mặt xuống, u ám nhìn chằm chằm vào chén cơm trộn đã mất đi phần tinh hoa nhất của mình, cố gắng kiềm chế tâm tình dễ phát nổ rồi chậm rãi nói tiếp:
"Nếu cậu muốn ăn giống tôi, tôi có thể chỉ cậu cách làm, vì sao lại muốn cướp của tôi như vậy?"
Tân Trạch Vũ chớp chớp cặp mắt đào hoa, như đã hiểu ra gì đó nên nén cười rồi nói xin lỗi:
"Thật xin lỗi, vậy chị dạy tôi đi."
Lê Thiên Thiên kìm nén tức giận rồi chỉ dạy từng bước một.
Tân Trạch Vũ dùng muỗng của mình múc lấy một miếng chứa những thứ tinh hoa nhất đưa đến bên miệng Lê Thiên Thiên, nói:
"Bồi thường cho chị."
Lê Thiên Thiên vừa định từ chối thì cậu đã trực tiếp nhét muỗng cơm kia vào trong miệng cô, còn tươi cười xán lạn mà nói:
"Không giận nữa chứ?"
Lê Thiên Thiên:...
Hôm nay hàm lượng đường trong trà sữa nhỏ đã vượt quá chỉ tiêu, kỳ thật cô không quá quen với một Tân Trạch Vũ như vậy.

"Học đệ, chúng ta tự ăn phần của mình đi, không cần phải cho nhau ăn như vậy, chú ý vệ sinh." Cô nghiêm trang nói.
Tân Trạch Vũ lại nhìn cô một lúc lâu, sắc mặt hơi trầm xuống, hỏi:
"Có phải chị đã quên chuyện tôi thổ lộ với chị vào buổi tối ngày hôm đó rồi đúng không?"
Lê Thiên Thiên lập tức bị sặc một ngụm canh, cô ho khụ khụ đến mức đỏ bừng cả mặt, mãi một lúc sau mới đỡ hơn một chút, nhận khăn giấy do Tân Trạch Vũ đưa qua rồi nhẹ giọng nói:
"Thật xin lỗi, ngày hôm đó tôi say quá nên không nhớ gì cả."
"Không có việc gì, tôi có thể nói lại với chị lần nữa."
"Không không không, không cần, hình như tôi vẫn còn chút ấn tượng mơ hồ, cơm nước xong chúng ta lại bàn tiếp."
"Bàn tiếp chuyện gì? Chuyện yêu đương sao?"
Tân Trạch Vũ lại cười rộ lên làm lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, gương mặt thon gầy không có chút thịt thừa nào, làn da săn chắc tràn đầy collagen đến mức nữ sinh còn phải hâm mộ ghen tỵ.

Lê Thiên Thiên lại ho khan một tiếng rồi lên tiếng kết thúc đề tài xấu hổ này:
"Trước mắt tôi không có ý định nói chuyện yêu đương."
"Vậy đến thời điểm mà chị sẵn sàng, tôi sẽ là người đầu tiên mà chị suy xét đến đúng chứ?"
Lê Thiên Thiên vừa mới cầm đôi đũa lên thì lại yên lặng đặt xuống.
"Học đệ, tôi lớn hơn cậu ba tuổi nên sẽ không suy xét đến cậu."
"Chỉ bởi vì tôi nhỏ hơn chị sao?"
Lê Thiên Thiên lại gắp một miếng cá, gật gật đầu, chuẩn bị đặt một dấu chấm hết cho cuộc đối thoại xấu hổ này.
"Cậu đẹp trai như vậy, chắc chắn là có rất nhiều người thích cậu."
"Nhưng tôi thích chị, trước nay tôi chưa từng gặp qua cô gái nào đáng yêu như chị."
Đang định há miệng ăn miếng cá, vừa nghe xong câu này thì khóe miệng Lê Thiên Thiên liền giật giật nhưng cô vẫn làm bộ không nghe thấy gì, tiếp tục ăn như bình thường.
"Trước khi gặp được chị tôi cho rằng thích chính là nhìn thấy người kia thì sẽ hưng phấn thét chói tai, quơ chân múa tay.

Nhưng sau khi gặp được chị tôi mới biết được, thích chính là vừa xúc động lại vừa khắc chế, tựa như tôi của hiện tại, cực kỳ muốn ôm chị nhưng lại chỉ có thể cố sức chịu đựng."
"Bộp." Miếng cá rơi xuống trên mặt bàn.
Lê Thiên Thiên buông đũa xuống, ngước mắt lên, thân mình tựa vào lưng ghế, chậm rãi nói:
"Chờ cậu nói xong hết rồi tôi sẽ ăn tiếp."
Mỗi một câu đều như sét đánh bên tai, thật sự là không thể ăn nổi.
Tân Trạch Vũ duỗi tay cầm lấy đũa của cô rồi gắp lấy một miếng cá to bỏ vào trong chén cô, nói:
"Ăn đi, tôi muốn đưa chị cùng đi ăn hết tất cả mỹ thực trên đời."
Lê Thiên Thiên sững sờ vài giây, cô đột nhiên nghiêng thân mình về phía trước, cặp mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào Tân Trạch Vũ rồi nói:
"Cậu...!Những lời này của cậu có bug!"
Tân Trạch Vũ:?
"Mỹ thực đang phát triển biến hóa không ngừng, những món chưa từng ăn qua sẽ biến mất, những món mới cũng sẽ không ngừng gia tăng.


Nếu như nói ăn hết tất cả các nguyên liệu nấu ăn thì còn nghe đáng tin cậy hơn một chút, nhưng không phải nguyên liệu nấu ăn nào cũng ngon."
Tân Trạch Vũ:...
Tân Trạch Vũ: "Chúng ta vẫn là nên ăn cơm trước đi."
- ????????????????????????????: @????????????????????????????????
Trên lầu tòa nhà 56 trong ngõ nhỏ Lâm Nam, Lê Uyên đang thu dọn hành lý trong căn phòng nhỏ của mình.
Đường An Tường đã nấu xong một bữa cơm trưa phong phú, tất cả đều là những món mà ngày thường Lê Uyên thích ăn.
Chu Nãi Hinh cầm hai bộ quần áo từ trong phòng ngủ chính đi ra, trên mặt tràn đầy nét cười.
"Viên Viên, hai bộ quần áo này là ngày hôm qua mẹ đến trung tâm thương mại để mua cho con đó, đều là của thương hiệu lớn, rất đắt, con thử xem có hợp hay không."
Lê Uyên đưa mắt nhìn một cái rồi thôi, không mấy hứng thú mà đáp lại:
"Mấy cái thương hiệu trong nước này thì có gì mà gọi là lớn? Mẹ con chỉ toàn mua quần áo từ thương hiệu nước ngoài xa xỉ cho con thôi, hai người có bán đồ ăn cả một năm cũng không mua nổi một bộ đâu."
Nụ cười trên mặt Chu Nãi Hinh trở nên cứng đờ, ánh mắt ảm đạm xuống, bà ôm chặt quần áo vào trong ngực, có chút luống cuống đứng yên tại chỗ nhìn Lê Uyên thu dọn hành lý.
Lê Uyên đã mua một cái vali mới tinh xảo, quần áo cũ trước kia đã sớm bị bỏ qua, bên trong vali chỉ có sách vở MBA tham khảo, máy tính mới, quần áo mới và những đồ linh tinh mà một tháng qua Lý Trác Mỹ mua cho cô ta.

Vali hơi nhỏ nên chứa không đủ, Lê Uyên muốn tìm thêm một cái túi khác để đựng đồ.
"Viên Viên, mấy thứ này con không cần phải mang đi hết đâu, để lại vài món rồi thỉnh thoảng quay về đây ở còn có đồ để thay."
"Con đang được ở trong một căn phòng lớn vô cùng, còn trở về đây ở trong căn phòng nhỏ này làm gì?" Lê Uyên vừa dọn đồ vừa đáp lại.
Chu Nãi Hinh mím môi, nghiêng đầu giấu đi giọt lệ nơi khóe mắt.

Bà không nói thêm lời nào nữa mà vội vàng đi ra khỏi phòng, trong lúc hoảng loạn đã vô tình làm rớt điện thoại xuống chỗ vali của Lê Uyên.
Lê Uyên không kiên nhẫn mà nhặt điện thoại lên, vừa định lên tiếng nhắc nhở thì điện thoại lại phát ra tiếng thông báo tin nhắn của WeChat, là Lê Thiên Thiên gửi ảnh chụp kết quả xét nghiệm DNA đến.
【Lê Thiên Thiên: Mẹ, con chính là con gái của hai người.】
Lê Uyên đọc xong dòng tin nhắn này thì hàng mày nhíu chặt lại, ánh mắt trở nên dữ tợn, thấp giọng nói ra những lời u ám.
"Ngay cả cha mẹ cũng muốn đoạt với tôi phải không?"
-
Lê Thiên Thiên đang chìm đắm trong niềm vui tìm được cha mẹ ruột của mình, cô vẫy tay chào tạm biệt với Tân Trạch Vũ - người có tiết học vào buổi chiều rồi sau đó lần lượt gửi WeChat báo tin cho Đường An Tường và Chu Nãi Hinh biết.

Cô không dám gọi điện trực tiếp cho bọn họ vì sợ bản thân mình quá kích động sẽ khóc mất.

Lê Thiên Thiên ngồi dưới tán cây bạch quả hưởng thụ niềm vui sướng một mình.

Lúc này tiếng thông báo tin nhắn của QQ cũng không ngừng vang lên.

Cô định chia sẻ niềm vui của mình với Quả cam nhưng đọc xong tin nhắn đối phương gửi đến thì lại ngẩn ra một lúc.
【Quả cam: Cô ấy nói cô ấy không thích tôi.】
【Quả cam: Nhưng tối hôm qua tôi cho rằng cô ấy muốn cả hai cùng nhau đối mặt.】
【Quả cam: Trước đó không phải là tôi một hai ép buộc cô ấy, chỉ là tôi muốn nhìn rõ xem trong lòng cô ấy nghĩ gì, nhưng tôi phát hiện ra là không thể nào hiểu được.】
Trong lòng Lê Thiên Thiên hơi đau xót nhưng đồng thời lại ẩn ẩn cảm thấy có chút may mắn.
Chung quy là giấy không thể gói được lửa, tra nữ kia lộ tẩy rồi.
Chẳng qua lửa kia sẽ chỉ khiến mỗi Quả cam si tình bỏng rát mà thôi.
【Ăn ít một chút: Quả cam này, tuy biết anh nhất định sẽ không thích nghe những lời tôi sắp nói nhưng tôi vẫn phải nói cho anh biết.】
【Ăn ít một chút: Sau khi nghe anh kể nhiều chuyện về bạn gái của anh như vậy, tôi phán đoán rằng cô ấy chính là một tra nữ, cô ấy chỉ xem anh như lốp xe dự phòng mà thôi.】
【Quả cam: Không có khả năng!】
【Ăn ít một chút: Có chuyện thì hai người phải cùng nhau đối mặt, cô ấy không muốn cùng anh đối mặt thì căn bản chính là không thích anh.】
【Quả cam: Vậy cũng là do tôi sai, ngay từ đầu tôi không nên lôi kéo cô ấy vào để cuối cùng làm liên lụy đến cô ấy.】
【Quả cam: Làm liên lụy đến cô ấy, lại không thể bảo vệ tốt cho cô ấy.】
Trong lòng Lê Thiên Thiên run lên, không hiểu sao những lời này lại khiến cô nghĩ đến Diệp Thừa.
Chẳng qua suy nghĩ này đã lập tức bị cô ném ra khỏi đầu.

Sao lại có thể liên tưởng đến Diệp Thừa được chứ? Hắn còn không bằng được một phần mười của Quả cam, chỉ biết tìm phiền toái cho cô, lại còn lạnh nhạt uy hiếp cô, làm gì có chuyện quan tâm chăm sóc, suy nghĩ vì cô?
【Ăn ít một chút: Cô ấy đã nói không thích anh, sao anh còn cố chấp u mê không chịu tỉnh ra như vậy?】
Sau khi gửi dòng tin nhắn này xong, cô chờ đợi lâu đến mức lòng bàn chân cũng đã lạnh cóng nhưng vẫn không hề nhận được một tin đáp lại nào.
-
Vừa quay về ký túc xá Lê Thiên Thiên đã leo lên giường ngay lập tức, nhét hai bàn chân đã đông lạnh vào trong chăn, vòng hai tay qua đầu gối rồi vùi đầu xuống.

Cả ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cảm xúc phập phồng lên xuống không khác gì tàu lượn siêu tốc nên hiện tại cô cảm thấy có chút mệt.
Khoảng 7 giờ Tần Hâm cũng đã trở lại, Lê Thiên Thiên từ trên giường bừng tỉnh, nhận ra mình đã ngủ say lúc nào không hay.

"Thiên Thiên, ăn cơm tối chưa?" Tần Hâm buông đồ trong tay xuống, thấy sắc mặt của Lê Thiên Thiên không tốt lắm nên quan tâm hỏi han.
"Chưa đâu."
Lê Thiên Thiên vừa tới tỉnh ngủ nên giọng nói nhỏ nhẹ như mèo con, đáng yêu đến nỗi Tần Hâm lập tức móc điện thoại ra đòi đặt đồ ăn cho cô.

Không thể bỏ đói một chú mèo con đáng yêu như vậy.
"Hâm Hâm, tớ không đói bụng, đừng đặt món."

Tần Hâm lập tức leo lên cầu thang vươn tay sờ trán Lê Thiên Thiên.

Một người tham ăn không muốn ăn cơm, chắc chắn là sinh bệnh.
"Tớ đưa cậu đi bệnh viện."
"Tớ không sinh bệnh, chỉ là tâm tình hơi không tốt mà thôi." Lê Thiên Thiên né tránh bàn tay của Tần Hâm, uể oải nói.
"Rốt cuộc là làm sao vậy?"
Tần Hâm cảm thấy sốt ruột, dù Lê Thiên Thiên có bị mẹ nuôi uy hiếp phải từ hôn cũng không uể oải đến mức như vậy
"Quả cam không trả lời lại tin nhắn của tớ, có thể là anh ấy tức giận rồi."
Giọng của Lê Thiên Thiên hơi khàn khàn, vừa nói xong câu này thì hai mắt cũng ươn ướt.
Qua lời kể lại đứt quãng của Lê Thiên Thiên, đại khái Tần Hâm cũng hiểu sơ qua những chuyện đã xảy ra.

Cô ấy bặm môi, có chút không nói nên lời.
Tần Hâm thật sự không thể hiểu nổi mạch não và sở thích của Lê Thiên Thiên.

Hai người đàn ông chất lượng cao như Diệp Thừa và Tân Trạch Vũ thì lại không có cảm giác, ngược lại đi thích một người bạn trên mạng đã có bạn gái, thậm chí ảnh chụp còn chưa từng nhìn thấy.
Ngay cả tuổi tác địa chỉ nghề nghiệp của người ta cũng không biết, chỉ đơn thuần cảm thấy người ta là một người đàn ông ấm áp, vô cùng si tình với bạn gái nên liền thích người ta, thật quá là hoang đường.
"Thiên Thiên, trong số những người theo đuổi cậu lúc trước cũng có người là kiểu đàn ông ấm áp, ngay cả Tân Trạch Vũ cũng vậy, tuy rằng tuổi hơi nhỏ một chút nhưng cũng là kiểu ấm áp mà.

Rốt cuộc là vì cái gì mà cậu lại thích người tên Quả cam kia vậy?"
Lê Thiên Thiên dùng mu bàn tay lau nước mắt, hít hít mũi rồi nói:
"Tớ cảm thấy anh ấy rất quen thuộc, là dáng vẻ của một người trong trí nhớ của tớ."
"Ai vậy?"
Đôi mắt Lê Thiên Thiên từ từ mất đi tiêu điểm, suy nghĩ trôi về phía xa, bóng dáng mơ hồ kia dần dần rõ ràng.
Lòng bàn tay luôn ấm áp kia đã dắt tay cô chạy vào căn cứ bí mật của anh trên gác mái, bên trong đó có một bộ đồ làm bếp và một bộ đồ ăn nhỏ, anh ấy còn làm ra một bảng thực đơn viết tay, bên trên tràn đầy những nét chữ cứng cáp hữu lực, tất cả đều là những món cô thích ăn.
"Những thứ này thật sự có thể làm ra món ăn sao? Em muốn ăn hamburger."
"Quá đơn giản."
"Ăn ngon quá! Diệp Thừa ca ca, em muốn được ăn cơm do anh nấu cả đời!"
"Em biết cả một đời là bao lâu không?"
"Chính là vẫn luôn kéo dài mãi cho đến khi chết."
"Nếu em có thể ở lại đây cả đời, anh sẽ nấu cho em ăn cả đời."
...
"Ai vậy? Thiên Thiên?"
Tần Hâm vừa lên tiếng thì Lê Thiên Thiên cũng chậm rãi thu hồi suy nghĩ, cô cụp mắt xuống, lông mi dài mảnh che khuất nét buồn bã mất mát trong mắt.
"Người đầu tiên chiều chuộng tớ."
Đáng tiếc, Diệp Thừa hiện tại không phải là Diệp Thừa ca ca khi còn nhỏ.

Có đôi lúc nhìn vào hắn cô cũng sẽ hoảng hốt tự hỏi không biết liệu có phải ký ức của mình bị hỗn loạn rồi hay không.

Một người quạnh quẽ hờ hững như vậy sao có thể là Diệp Thừa ca ca ấm áp kia được chứ.
Ngược lại chính người tên Quả cam này đã khiến cô tìm về được ký ức xa xăm với Diệp Thừa ca ca.

Chẳng qua tình yêu của anh ấy đã trao cho một người phụ nữ khác.

Ấy vậy mà cô ta lại dám đùa bỡn tình cảm của anh ấy, tra nữ!
Tần Hâm vẫn là không hiểu, hỏi lại:
"Cho nên, cậu xem anh ta như là thế thân?"
"Thế thân gì chứ? Chỉ là tớ thích kiểu đàn ông như thế này mà thôi." Lê Thiên Thiên nâng mắt, buồn bực mà nhìn cô bạn.

Tần Hâm bỗng nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy có lẽ là gần đây bản thân đã đọc quá nhiều tiểu thuyết thế thân nên ngượng ngùng cười một tiếng.
"À à, nói cách khác thì người bạn nam trên mạng này vừa lúc phù hợp với tiêu chuẩn chọn chồng của cậu nên cậu mới thích đúng không?"
Lê Thiên Thiên gật đầu rồi cầm điện thoại vẫn đang không ngừng rung lên xem.

Cô thở dài một tiếng, là Lý Trác Mỹ gọi đến, nhất định vẫn là chuyện lúc sáng.
Thật ra nói chuyện đạo lý với bà ta cũng vô dụng, bà ta sẽ dùng logic của mình để bẻ ngược lại.

Vậy nên Lê Thiên Thiên quyết định sẽ dùng thủ đoạn mà chính mình am hiểu nhất để giải quyết vấn đề này một cách có hiệu quả dài lâu.

Cô hít sâu ba lần rồi bấm nghe máy, nhuyễn thanh nhuyễn khí mang theo thống khổ mà nói:
"Mẹ, thật ra con cũng thích Diệp Thừa, vì không muốn mẹ phải khó xử nên con đã đem người mà mình thích nhất nhường cho Lê Uyên rồi, mọi người còn muốn ép con đến mức nào nữa? Chẳng lẽ mọi người thật sự không có chút tình cảm nào với con sao?"
Trong điện thoại trầm mặc vài giây rồi một giọng nói quen thuộc từ từ truyền ra:
"Tiểu miên hoa, chẳng phải em nói là không thích tôi sao?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện