Sinh hoạt bức bách, cầu buông tha.
“Lê Thiên Thiên, anh thích em.”
Những lời này vừa được nói ra thì bầu không khí giữa hai người như bị ngưng đọng lại, chỉ có bông tuyết không ngừng bay xuống mới khiến người ta cảm nhận được là thời gian vẫn đang trôi qua.
Lê Thiên Thiên chậm rãi hít vào một hơi, trong đầu thoáng hiện lên những lần trước kia cô quấn chặt lấy Diệp Thừa để không bị từ hôn.
Chắc chắn là Diệp Thừa đang trả thù cô bằng cách sử dụng lại những chiêu thức mà cô đã từng dùng với hắn.
Cô lấy lại bình tĩnh, từ từ thở ra, chắp hai tay trước ngực rồi đáng thương mà nhận sai.
“Những chuyện em làm trước kia đều là do sinh hoạt bức bách, xin anh buông tha cho em đi.”
Hàng mi dính tuyết của Diệp Thừa hơi rũ xuống, biểu tình trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ nhưng gân xanh nổi lên trên cổ và vành tai đỏ bừng đã cho thấy giờ phút này hắn đang kích động.
Giọng nói trầm khàn kiên định lại vang lên:
“Không buông được.”
Lê Thiên Thiên không ngờ rằng lần này bản thân lại thất bại trong việc mình am hiểu nhất là giả vờ nhu nhược.
Diệp Thừa đã không chịu buông tha, cô nên làm sao bây giờ?
Ngay lúc đang hết đường xoay xở thì bỗng cô thoáng nhìn thấy Lê Uyên không biết đã xuất hiện ở phía sau bọn họ từ lúc nào, cô ta đang trừng lớn hai mắt mà nhìn bọn họ.
“Các người…” Thanh âm run rẩy muốn nói lại thôi, dường như khó có thể tiếp thu được một màn trước mắt này.
Nhưng cũng nhờ có Lê Uyên, Lê Thiên Thiên thừa dịp Diệp Thừa mất tập trung liền khom lưng chui ra từ dưới khuỷu tay hắn, dùng hết toàn bộ sức lực mà chạy đến ven đường.
Xe taxi được đặt qua phần mềm cũng vừa lúc xuất hiện như thần trợ công.
Lê Thiên Thiên lên xe, đóng cửa, động tác hết sức liền mạch lưu loát.
Cô nhìn bóng dáng trố mắt của Diệp Thừa dần dần khuất xa trong kính chiếu hậu rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Lê Thiên Thiên trực tiếp đặt vé máy bay trở về Bắc Thành nhưng vì thời tiết mà không ít chuyến bay đã bị hủy, cô chỉ có thể đặt được chuyến bay vào sáng mai.
Cô cũng không quay về khách sạn đã ở trước đó mà đến khách sạn gần sân bay ở một đêm.
Sau khi rửa mặt, Lê Thiên Thiên có chút mệt mỏi mà ngồi tựa vào gối, cô cầm điện thoại vẫn luôn đặt ở chế độ im lặng lên xem, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn WeChat.
Nhiều nhất là đến từ Diệp Thừa và Lý Trác Mỹ.
Cô trực tiếp bỏ qua Lý Trác Mỹ, do dự một chút rồi bấm mở khung chat với Diệp Thừa.
【Cuồng tự luyến: Em đi đâu vậy?】
【Cuồng tự luyến: Sao không nhận điện thoại của anh?】
【Cuồng tự luyến: Tiểu miên hoa, nghe điện thoại đi, em về Bắc Thành rồi sao?】
【Cuồng tự luyến: Không muốn nghe điện thoại cũng được nhưng em gửi tin nhắn gì đó cho anh để anh xác nhận là em vẫn an toàn có được không?】
【Cuồng tự luyến: Có phải những lời anh nói hôm nay đã dọa em sợ rồi đúng không?】
【Cuồng tự luyến: Nếu dọa đến em vậy thì anh thu hồi lại được không?】
【Cuồng tự luyến: Đừng để anh không tìm thấy em.】
Sau khi đọc hết tất cả tin nhắn thì hô hấp Lê Thiên Thiên có chút nặng nề, không biết vì sao lại cảm thấy trong lòng có chút rầu rĩ.
Biết rõ là Diệp Thừa đang trả thù, vì sao trong lòng lại còn gợn sóng vì những lời nói đó?
Lê Thiên Thiên ngồi xếp bằng hai chân, hai tay đặt trên đầu gối, thẳng lưng lên rồi thực hiện vài bài tập hít thở.
Sau một lúc lâu, tâm trí cũng đã bình tĩnh trở lại, vành tai cũng không còn nóng nữa.
Cô điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, nằm xuống đắp chăn lên rồi chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Một bàn tay nhỏ ấm áp nhéo nhéo má cô khiến cô tỉnh giấc, tiểu Diệp Thừa mười ba tuổi đang đứng trước mặt cô.
Trên khuôn mặt thanh lãnh kia có một đôi mắt biết cười, khóe miệng hơi nhếch lên cho thấy giờ phút này tâm tình của tiểu Diệp Thừa đang rất tốt.
Bàn tay trắng như ngọc với những khớp xương rõ ràng đang vân vê thứ gì đó rồi bỗng trực tiếp nhét vào trong miệng cô.
Là bánh mè đường thơm thơm ngọt ngọt vừa vào miệng đã tan ra.
“Thích không?” Trong mắt tiểu Diệp Thừa tràn đầy ý cười.
Cô gật gật đầu.
“Thích bánh mè đường hay là thích tôi?”
Lê Thiên Thiên:!
Lê Thiên Thiên lập tức ngồi bật dậy rồi thở dồn dập, sau khi thấy rõ là mình vẫn đang ở trong phòng khách sạn thì mới thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy chỉ là một giấc mộng.
Nhưng vì sao cô lại đột nhiên mơ thấy tiểu Diệp Thừa vậy chứ? Nhất định là do ban ngày đã bị Diệp Thừa kích động đến.
Cô rời giường uống một ngụm nước khoáng, có chút không ngủ được nên lại mở điện thoại ra xem.
Diệp Thừa vậy mà vẫn còn tiếp tục gửi tin nhắn cho cô nhưng lần này cô không dám đọc, trực tiếp thoát khỏi WeChat.
Nằm lại trên giường nhưng vẫn trằn trọc không ngủ được, có lẽ là do giấc mộng vừa nãy.
Đã lâu rồi cô không nói chuyện cùng Quả cam, mở QQ ra xem, cuộc nói chuyện giữa hai người đã dừng lại từ khi cô nói rằng anh ấy cố chấp u mê không chịu thoát khỏi cô bạn gái kia.
Lê Thiên Thiên không xác định được liệu rằng mình đã bị kéo đen (chặn) hay chưa nên liền nhắn thử qua một tin.
【Ăn ít một chút: Quả cam, anh ngủ rồi sao?】
Vẫn còn gửi được, không bị kéo đen, không bị xóa bạn, cô thở phào nhẹ nhõm, ẩn ẩn còn có chút vui vẻ mà gửi tiếp một tin khác.
【Ăn ít một chút: Xin lỗi anh vì những lời tôi đã nói trước đó, là tôi có hơi nặng lời, không quan tâm đến tâm tình của anh.】
Lê Thiên Thiên còn đang soạn tin nhắn tiếp theo thì đột nhiên nhiên nhận được tin nhắn mới, cô mở to hai mắt, khó có thể tin được Quả cam lại trả lời cô.
【Quả cam: Tôi không liên lạc được với cô ấy nữa.】
Khóe miệng đang cong lên của Lê Thiên Thiên dần hạ xuống, chính cô cũng không biết bằng cách nào mà bản thân mình lại có thể nhìn ra được nỗi thương tâm và mất mát của Quả cam từ dòng tin nhắn ngắn gọn này.
Người ta nói rằng cảm xúc của con người không kết nối với nhau nhưng cô lại có thể có cùng cảm giác với anh ấy.
Không biết đây có phải là đại biểu cho tình yêu hay không.
Đêm khuya luôn là lúc khiến con người đa sầu đa cảm, hiện tại trong lòng cô cũng đang tồn tại nhiều loại cảm xúc, bối rối, sợ hãi, ủy khuất, đau lòng.
Cách màn hình, cô đột nhiên muốn ôm lấy Quả cam.
Không biết là muốn an ủi anh ấy hay vẫn là muốn an ủi chính mình.
Cô soạn một tin nhắn mới gửi qua.
【Ăn ít một chút: Nếu cô ấy không cách nào đáp lại anh, anh có thể buông tha cho chính mình không, cũng xem như là cho tôi một cơ hội?】
【Ăn ít một chút: Hình như tôi thích anh mất rồi.】
Vừa gửi xong Lê Thiên Thiên liền cảm thấy hối hận, cô nhấn mở lựa chọn, đầu ngón tay dừng lại trên hàng chữ ‘thu hồi’ rất lâu, cuối cùng vẫn là không nhấn vào.
Hơn hai mươi năm qua cô đều đã sống dưới sự mong đợi của người khác, chưa bao giờ điên cuồng làm theo ý muốn của bản thân mình.
Chết thì chết, cùng lắm là bị xóa bạn, về sau cá quay về với nước, quên đi chuyện trên bờ là được.
Tuy nghĩ vậy nhưng quá trình chờ đợi vẫn vô cùng thấp thỏm, cô nắm chặt lòng bàn tay, tất cả đều là mồ hôi.
Tiếng chuông báo tin nhắn của QQ vang lên, trái tim Lê Thiên Thiên cũng nhảy dựng, cô nuốt nước miếng rồi mới dám đọc tin nhắn.
【Quả cam: Xin lỗi, tôi chỉ yêu bạn gái của mình, về sau chúng ta không cần liên lạc nữa.】
Lê Thiên Thiên cảm thấy cả người mình như bị dội cho một chậu nước lạnh, không chỉ có lạnh băng mà còn ướt át, như người chết đuối không tìm được bờ.
Cô cuộn tròn thân mình lại, kiềm chế đôi tay đang run rẩy rồi làm mới trang QQ lần nữa.
Lần này thật sự không còn tin đáp lại nào nữa.
-
Trận tuyết lần này bao trùm vài thành phố trên cả nước.
Bắc Thành cũng có trận tuyết đầu mùa nhưng vì độ ấm không cao như ở Giang Thành nên sân bay đã bị tuyết phủ trắng xóa một mảnh.
Lê Thiên Thiên vừa xuống máy bay đã bị sắc trắng trước mặt làm cho lóa mắt.
Ngồi trên xe buýt trở về nhà, cô thất thần nhìn tầng tuyết mỏng đọng lại trên lá cây ngoài cửa sổ xe, một trận gió nhẹ thổi qua làm lớp tuyết bị thổi bay rồi trở nên lấp lánh dưới ánh nắng ấm áp.
Đôi mắt có chút khó chịu vì bị sáng lóa, cô chớp chớp mắt, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, giờ tay lên lau mới kinh ngạc nhận ra trên mặt toàn là nước mắt.
Nhất định là do bị tuyết trắng bên ngoài làm lóa mắt nên mới vậy, sao cô có thể rơi nước mắt chỉ vì chuyện yêu đương trên mạng thất bại chứ? Đó chỉ là một mối tình trên mạng còn chưa kịp bắt đầu đã đi đến kết thúc mà thôi.
Lê Thiên Thiên thu hồi tầm mắt về trên điện thoại của mình.
Tối hôm qua Lý Trác Mỹ đã gửi đến rất nhiều tin nhắn WeChat, tất cả đều dùng lời lẽ nhẹ nhàng để xin lỗi và mong muốn được làm dịu mối quan hệ với cô.
Nhưng rõ ràng bà ta làm vậy chỉ vì muốn cô đi cầu xin Diệp Thừa đừng từ hôn với Lê gia, hôn ước sẽ không thay đổi nữa.
Lê Thiên Thiên nhìn từng tin nhắn trên màn hình, từng chữ từng chữ như đâm vào tim.
【Lý Trác Mỹ: Thiên Thiên, là do mẹ sai, nhưng chúng ta là mẹ con, mẹ con sao có thể thù hận nhau được chứ?】
【Lý Trác Mỹ: Mẹ cũng không biết là Diệp Thừa thích con mà, từ nhỏ con đã là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời, vì cái nhà này con cũng đã làm nhiều chuyện như vậy, làm thêm một chuyện này nữa có được không?】
【Lý Trác Mỹ: Là mẹ bị ma quỷ ám, Lê Uyên sao có thể so được với con, sao mẹ lại để nó đi thay thế con chứ! Là do mắt mẹ bị mù.】
【Lý Trác Mỹ: Lê Thiên Thiên, con nghĩ lại đi, nếu con còn muốn nhận người mẹ này thì mau cùng Diệp Thừa định ra hôn ước, con có nghe thấy không?】
…
Lê Thiên Thiên bấm tắt màn hình, những lời khẩn cầu cùng với uy hiếp kia, từng lời từng lời cứ trôi nổi trước mắt cô.
Điều cô từng mong mỏi nhất chính là Lý Trác Mỹ tự xưng một tiếng ‘mẹ’ dịu dàng với cô, cô cảm thấy đó chính là xưng hô hay nhất trên thế giới.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng cái xưng hô đẹp đẽ này lại bị bà ta lợi dụng để trục lợi, làm hoen ố nó.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Chúng ta giải trừ quan hệ nhận nuôi đi, tôi vẫn sẽ gửi cho bà phần tiền phụng dưỡng theo trách nhiệm nhưng bà không thể tiếp tục can thiệp vào vấn đề hôn nhân của tôi nữa, nếu không chúng ta cứ ra tòa rồi giải quyết mọi chuyện theo trình tự.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Bà cũng không cần đánh chủ ý lên người Diệp Thừa nữa, anh ấy sẽ không giúp đỡ các người bất cứ thứ gì trên phương diện làm ăn.
Đừng nói là chúng tôi không thể ở bên nhau, kể cả có ở bên nhau thì anh ấy cũng sẽ nói rõ với mọi người là giữa tôi và Lê gia không có chút quan hệ nào với nhau, các người hết hy vọng đi!】
Sau khi trả lời xong, vừa thoát khỏi khung chat với Lý Trác Mỹ thì tin nhắn của dì Diệp lại đến, dì ấy hỏi thăm tình hình bên phía tiểu tam tiến triển thế nào rồi.
Lê Thiên Thiên do dự một lúc lâu rồi lại tắt điện thoại, cô quyết định tốt nhất vẫn là nên đến công ty làm việc, tận lực giúp đỡ dì ấy.
Hơn nữa cũng không thể trốn Diệp Thừa cả đời được.
- ????????????????????????????: @????????????????????????????????
Lê Thiên Thiên đến công ty đúng vào thời gian nghỉ trưa.
Cô vừa mới ngồi xuống vị trí của mình thì Triệu Tương đã làm ra vẻ như chỉ vô tình đi ngang qua chỗ cô, nhẹ nhàng bỏ lại một câu.
“Mới đi làm được mấy ngày mà đã xin nghỉ, không biết hậu đài là ai mà lại cứng như vậy?”
Lê Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn thì cô ta đã đi xa, bước chân cũng không ngừng, đoán chừng là không dám trực tiếp quyết đấu với cô.
Lê Thiên Thiên thu hồi tầm mắt, không thèm so đo với hành vi ấu trĩ này của Triệu Tương nhưng chưa đến một phút sau cô ta đã quay lại, còn thần thần bí bí mà nói với mọi người trong văn phòng:
“Tiểu Diệp tổng đến rồi, nghe nói sắc mặt rất kém, toàn thân đều phát ra bốn chữ ‘đừng chọc vào tôi’, hôm nay mọi người nhớ cẩn thận một chút, đừng tự tìm xui xẻo, vừa chạm vào là chết đấy.”
“Triệu Tương, nếu cô cảm thấy công việc quá nhàn thì tôi có thể thu xếp việc mới cho cô.”
Một câu lạnh nhạt của Doãn Hoằng đã dập tắt sự hăng hái truyền tin của Triệu Tương, cô ta không dám nói thêm gì nữa, xám xịt quay về chỗ của mình.
Cô gái ngồi đối diện Lê Thiên Thiên đang cẩn thận làm việc nhưng vẫn thấp giọng châm chọc một câu:
“Cái đồ lấn yếu sợ mạnh.
”
Lê Thiên Thiên không muốn tham dự vào chuyện ân oán của bất cứ ai nên lại cúi đầu xem tài liệu trong tay.
Trong nhận thức của cô, mỗi người đều có mặt tối và cũng có thế mạnh của riêng mình.
Vì vậy không cần thiết phải chán ghét ai, chỉ cần giữ cho lợi ích và điểm mấu chốt của bản thân không bị xâm phạm là tốt rồi.
Cô lại lấy điện thoại ra để xem đơn trả phép của mình đã được chấp nhận hay chưa.
Trước đó cô đã xin nghỉ một ngày, hiện tại lại đi làm sớm nên mới xin trả phép nhưng trên hệ thống web báo đơn của cô đã bị kẹt lại ở chỗ Doãn Hằng.
Lê Thiên Thiên trực tiếp đến tìm ông ấy, nhẹ giọng nói:
“Thư ký Doãn, vì tôi đã giải quyết việc riêng xong sớm nên liền đến đi làm, tôi muốn sửa lại thời gian nghỉ phép, mong chú phê duyệt giúp ạ.”
Doãn Hằng liếc nhìn cô một cách bất mãn, ông ấy rất không hài lòng với việc một thực tập sinh vừa mới đến làm không lâu mà đã xin nghỉ phép.
“Tuổi còn trẻ phải biết kiềm chế lại, tưởng rằng mình vẫn còn đang đi học ở trường à? Đã đi làm thì phải biết tuân theo quy củ của công ty, công ty này không cho phép xin nghỉ trong kỳ thực tập, lẽ ra trước đó tôi không duyệt đơn xin nghỉ phép của cô đâu nhưng vì nể mặt mũi của Hàn Dương thôi.
Bây giờ cô lại còn đòi trả phép sớm, đúng là một chút quy củ cũng không có.”
Lê Thiên Thiên không hiểu, đã duyệt phép rồi mà bây giờ trả phép lại không được duyệt? Thôi được rồi, nếu đã không cho trả phép vậy thì cô liền dứt khoát nghỉ ngơi hết nửa ngày còn lại vậy.
Nhưng cô vẫn rất tôn kính vị nguyên lão hết mình trong công việc này nên vẫn mềm giọng đáp lại:
“Thư ký Doãn nói rất đúng ạ, về sau tôi nhất định sẽ không tái phạm nữa.
Vậy tôi xin phép không trả phép nữa, ngày mai sẽ đến làm sau ạ.”
Lê Thiên Thiên đang chuẩn bị ra về thì văn phòng bỗng trở nên im ắng hẳn, chỉ có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím và tiếng nhấp chuột.
Cực kỳ giống với lúc ở trường học trước kia, giám thị vừa xuất hiện thì dù phòng học có đang cãi cọ ồn ào đến mấy cũng lập tức trở nên im phăng phắc.
Cô đang băn khoăn không biết chuyện gì xảy ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Thừa bước vào, một thân áo khoác len màu xám giống hệt như lúc ở Giang Thành.
Lê Thiên Thiên né tránh tầm mắt theo bản năng, lại nhìn thấy cô gái ngồi đối diện gục đầu sát xuống mặt bàn, xem ra là thật sự sợ Diệp Thừa.
“Lê Thiên Thiên, đến văn phòng gặp tôi.”
Giọng nói khàn khàn của Diệp Thừa như chứa đựng sức mạnh không cho phép người nghe từ chối, Lê Thiên Thiên đứng dậy đi ra ngoài dưới ánh mắt kinh ngạc của cô gái đối diện và vẻ mặt vừa vui sướng lại vừa đồng tình của mọi người xung quanh khi thấy người khác gặp họa.
Là họa thì tránh không khỏi, đối mặt sớm một chút cũng tốt.
Quãng đường chỉ ngắn ngủn vài bước nhưng Lê Thiên Thiên lại có cảm giác mỗi bước đi đều rất oanh liệt.
Cửa văn phòng không đóng, sau khi cô bước vào thì Hàn Dương cũng lập tức bước ra rồi thuận tay đóng luôn cửa lại, thật sự là một chút đường lui cũng không lưu lại cho cô.
Diệp Thừa đang đứng quay lưng về phía cô ngay trước cửa sổ sát đất, ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu vào tạo ra một tầng vàng rực quanh thân hắn.
Dù đã hít một hơi thật sâu nhưng Lê Thiên Thiên vẫn cảm thấy sợ, cô xoay người, vừa mới mở cửa ra được một khe nhỏ thì Diệp Thừa đã bước hai, ba bước đến sát bên người cô, một tay nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại nắm vào tay nắm cửa rồi đóng sầm cửa lại, ngay sau đó tiếng khóa điện tử cũng vang lên.
Thân hình cao lớn của Diệp Thừa mang đến cảm giác áp bách khiến cô phải lùi về phía sau hai bước dựa vào trên tường.
Phần tóc trước trán hắn rời rạc rũ xuống, dường như là không được xử lý nghiêm túc.
Hắn nới lỏng cà vạt, cởi hai cúc áo sơ mi phía trên, xương quai xanh như ẩn như hiện, hương tuyết tùng nhàn nhạt len vào mũi cô.
Lê Thiên Thiên lùi lại hai bước thì Diệp Thừa lại tiến lên ba bước, hai tay hắn chống lên tường giam cô lại ở giữa, giọng nói cực kỳ trầm.
“Anh đã tìm em cả đêm.”
Lê Thiên Thiên nghiêng đầu, giọng nói nhỏ nhẹ lộ ra sự chột dạ.
“Điện thoại em hết pin.”
Diệp Thừa thở dài, trong lời nói có chút bất đắc dĩ.
“Cho dù là trốn tránh anh cũng không nên không nghe điện thoại, không nên không trả lời tin nhắn, phải cho anh biết là em vẫn đang an toàn có biết không?”
Lê Thiên Thiên cảm thấy ngạc nhiên với giọng điệu của Diệp Thừa trong lúc này, cô chậm rãi quay đầu lại nhìn rồi lại bị những tia đỏ trong mắt hắn dọa sợ.
Diệp Thừa sẽ không thật sự tìm cô cả một đêm chứ?
“Xin lỗi vì đã khiến anh phải lo lắng.”
Lê Thiên Thiên chưa bao giờ dám phụ lòng quan tâm của người khác bởi đó là lễ vật xa xỉ nhất.
Đường cong sườn mặt của Diệp Thừa cũng đã nhu hòa xuống vì lời xin lỗi của cô, hắn vươn tay xoa xoa đầu cô hệt như đang vuốt lông.
Lê Thiên Thiên cúi đầu muốn trốn tránh ma trảo của Diệp Thừa nhưng không tránh được nên đành cố gắng chuyển lực chú ý của hắn sang đề tài khác.
“Tin nhắn anh gửi đến em đều đã đọc.”
Lời vừa ra khỏi miệng quả nhiên là hữu hiệu, động tác trên tay Diệp Thừa cuối cùng cũng đã dừng lại, đôi mắt sáng rực mà nhìn cô, chờ đợi phần sau của câu nói.
“Anh nói, anh có thể thu hồi lời nói…”
“Không thu về được.”
Diệp Thừa chấp nhất* mà nhìn cô, tim của hắn một khi đã trao đi thì sẽ không thu về được.
*Chấp nhất: giữ khăng khăng một mực quan điểm, không chịu thay đổi.
Sao có thể lật lọng như vậy chứ? Quả nhiên là không thể tin vào miệng của đàn ông được.
Tay phải của Lê Thiên Thiên vẫn luôn đặt trên tay nắm cửa, cũng không biết là cô đã bấm chính xác vào nút nào mà khóa cửa bỗng được mở ra, cô nhanh chóng lách mình chạy ra khỏi văn phòng của Diệp Thừa.
-
Lê Thiên Thiên vừa trốn ra khỏi văn phòng của Diệp Thừa liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Với bước đi chầm chậm và gương mặt thất thần kia, mọi người phỏng đoán nhẹ thì là bị ăn mắng, nặng thì đã bị đuổi việc.
Triệu Tương đang đứng sửa sang tài liệu trước máy in, lời nói tựa như rất thấm thía nhưng thực chất là đang châm chọc mỉa mai.
“Vừa mới đến thì phải biết kẹp chặt đuôi, không nên quá phô trương.”
“Triệu Tương, đã chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp xong chưa? Còn mười phút nữa.”
Doãn Hoằng nhàn nhạt liếc cô ta một cái rồi lại quay qua nói với mọi người đang xem náo nhiệt:
“Cuộc họp toàn thể, mười phút sau có mặt ở phòng họp trên tầng cao nhất.”
Ngay lúc Lê Thiên Thiên đang âm thầm giơ ngón cái với Doãn Hoằng thì ông ấy lại trừng mắt nhìn cô, xụ mặt nói:
“Cô cũng phải đến tham gia.”
Đã không cho trả phép, còn bắt cô phải đi làm?
Lê Thiên Thiên bấm mở trang web muốn nhắc nhở ông ấy nhưng không ngờ trên đó đã biểu hiện Doãn Hoằng đã duyệt trả phép cho cô.
Cô nhếch miệng nở nụ cười, lão cũ kỹ này thật đúng là khẩu thị tâm phi.
Mười phút sau, cuộc họp đúng giờ được tổ chức.
Phòng ban tổng tài, phòng ban hành chính, phòng ban nhân sự đều tham gia.
Tuy rằng đều là các phòng ban cùng cấp nhưng tất cả đều mặc định là phòng ban tổng tài xếp trên tất cả nên Doãn Hoằng là người chủ trì cuộc họp.
Ông ấy tính thời gian chính xác tới từng giây, có thể nói là so được với chứng ám ảnh cưỡng chế của Khương Hành.
Đây chỉ là cuộc họp thường kỳ vào thứ hai, đều là nói về công việc hằng ngày nhưng không ngờ cuộc họp vừa diễn ra được một nửa thì Diệp Thừa lại đột nhiên xuất hiện.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, cũng bắt đầu ghi chép nội dung cuộc họp cẩn thận tỉ mỉ.
Từ biểu tình kinh ngạc của mọi người thì có thể nhìn ra được ai cũng cảm thấy khó hiểu về sự xuất hiện của Diệp Thừa.
Lê Thiên Thiên tận lực không để ý đến sự hiện diện của Diệp Thừa, cô cúi đầu chăm chú ghi chép nội dung cuộc họp nhưng điện thoại trong túi cô đột nhiên vang lên một tiếng đã phá tan sự yên tĩnh trong phòng họp.
Doãn Hằng đang phát biểu lưu loát liền ngừng lại, ông ấy quét mắt nhìn khắp toàn phòng, nhìn vẻ mặt không hài lòng kia, nếu không có Diệp Thừa ở đây thì chắc hẳn ông ấy đã chửi ầm lên.
Lê Thiên Thiên định chờ thêm một lát, đến khi mọi người dần quên đi vấn đề này mới lấy điện thoại ra chỉnh về chế độ im lặng nhưng điện thoại lại không biết điều mà kêu lên lần nữa, lần này đã đủ để cho mọi người xác định được vị trí, tất cả ánh mắt đều phóng về phía cô.
Cuối cùng không thể giả vờ nổi nữa, cô chỉ có thể lên tiếng xin lỗi rồi lấy điện thoại ra chỉnh về chế độ im lặng, sau đó khiếp sợ phát hiện người gửi tin nhắn cho cô vậy mà lại là Diệp Thừa!
【Cuồng tự luyến: Buổi tối đến nhà anh, sẽ nấu món ngon cho em.】
【Cuồng tự luyến: Muốn ăn món gì?】
Lê Thiên Thiên nhắm mắt, điều chỉnh tốt cảm xúc xong mới mở mắt ra, khóe mắt liếc nhìn Diệp Thừa đang ngồi ở vị trí chủ tọa, cầm lấy chai nước suối trên bàn uống một ngụm, tắt điện thoại không thèm để ý tới hắn.
Điện thoại đặt trên bàn lại sáng lên, cho dù không mở khóa cũng có thể thấy được là Diệp Thừa lại gửi tin nhắn đến, hình như là tên của vài loại món ăn.
Lê Thiên Thiên trực tiếp úp điện thoại xuống mặt bàn.
Doãn Hằng đã nói xong, nếu theo quy trình của cuộc họp thường kỳ thì tiếp theo sẽ đến phần báo cáo công việc của giám đốc hai bộ phận còn lại nhưng xuất phát từ tôn trọng, ông ấy đưa mắt nhìn Diệp Thừa một chút để xin chỉ thị nhưng không ngờ là Diệp Thừa lại kêu ngừng cuộc họp.
Giọng của hắn không lớn, thậm chí có hơi trầm thấp nhưng ở trong phòng họp không tiếng động này lại truyền ra vô cùng rõ ràng.
“Tất cả lấy điện thoại ra đi.”
Mặc dù ai cũng kinh ngạc trước yêu cầu không thể tưởng tượng này nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại của mình ra rồi chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
“Mở WeChat, trả lời tin nhắn mới nhất.”
Mọi người:?
Lê Thiên Thiên: …
Lê Thiên Thiên không để lại dấu vết mà liếc Diệp Thừa một cái, thấy hắn vẫn bình tĩnh thản nhiên mà nhìn mình, ngay lập tức cô cảm thấy bên tai hơi nóng.
Lại vặn mở chai nước suối rồi cũng bấm mở WeChat theo mọi người, cô không muốn trở thành người khác biệt ở đây.
Vừa mới uống được một ngụm nước thì tin nhắn của Diệp Thừa lại đến.
【Cuồng tự luyến: Như thế nào? Không có món nào thích ăn à?】
【Cuồng tự luyến: Vậy có muốn ăn anh không】
"Phụt"
Lê Thiên Thiên phun nước thẳng vào mặt nam đồng nghiệp ngồi đối diện, cô vừa ho khan xin lỗi vừa lấy khăn giấy muốn lau mặt giúp đối phương.
Diệp Thừa ho nhẹ một tiếng ngăn động tác của cô lại, nhàn nhạt nói với người kia:
“Cậu đi ra ngoài rửa mặt đi.”
Lê Thiên Thiên chỉ có thể xấu hổ cầm khăn giấy tự lau miệng mình.
WeChat lại có tin nhắn mới.
【Cuồng tự luyến: làm cánh gà xào giấm?】
*Do cấu trúc câu tiếng Trung, đầy đủ tin nhắn sẽ là ‘Vậy có muốn ăn cánh gà xào giấm anh làm không?’
【Cuồng tự luyến: Vừa nãy chưa kịp gõ hết đã bấm gửi, nhưng mà em kích động như vậy là đang nghĩ đến chuyện gì thế?】.