Mãnh nam cơ bắp
Diệp Thừa ôm mặt Lê Thiên Thiên, ngón cái vuốt nhẹ môi cô rồi nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn hắn.

Hắn cũng nhìn chăm chú vào khuôn mặt ửng đỏ của cô, sau lại tham lam hôn thêm lần nữa.

Lúc này bỗng một tiếng chuông báo WeChat vang lên trong hành lang trống trải, đánh gãy triền miên giữa hai người.
Vốn dĩ Diệp Thừa không muốn để Lê Thiên Thiên trả lời nhưng tiếng chuông vẫn không ngừng vang lên nên hắn đành miễn cưỡng buông tha cho môi cô, nhéo nhẹ cằm cô một chút rồi mới đồng ý để cô xem điện thoại.
Lê Thiên Thiên lấy điện thoại ra xem, là mẹ cô gửi tin nhắn đến.
【Mẹ: Thiên Thiên, con có đang bận không?】
【Mẹ: Mẹ và cha con đến tìm Lý Trác Mỹ, bà ta đã đồng ý giải trừ quan hệ nhận nuôi với con, cũng cho con chuyển hộ khẩu rồi.】
【Mẹ: Con cứ yên tâm làm việc đi, chuyện này cha mẹ hoàn toàn có thể xử lý được.】
Lê Thiên Thiên có chút kinh ngạc, đang định nhắn lại thì vừa lúc Tân Trạch Vũ cũng gửi tin nhắn đến.
【Trà sữa nhỏ: Học tỷ đang làm gì vậy?】
“Trà sữa nhỏ?”
Lê Thiên Thiên nhận ra Diệp Thừa đang thăm dò nhìn vào điện thoại cô, giọng điệu nhàn nhạt đọc lên biệt danh mà cô dành cho Tân Trạch Vũ.
Ánh mắt hắn trầm xuống, hỏi:
“Em đặt tên anh là gì?”
Hô hấp Lê Thiên Thiên cứng lại, chột dạ mà giấu điện thoại đi khiến Diệp Thừa phải hoài nghi.
“Lấy ra cho anh xem.”
Lê Thiên Thiên muốn trốn nhưng lại bị Diệp Thừa bắt hai cánh tay lại giam lên vách tường.

Chạy thoát không nổi, cô nắm chặt điện thoại giãy giụa được vài cái thì bị hắn đoạt đi mất.
Diệp Thừa lướt điện thoại một lúc, dường như đã tìm được đến khung chat Wechat giữa hai người, khóe mắt hắn khẽ giật giật, không thể tin nổi mà nhìn cô một cái.
“Cuồng tự luyến?”
Lê Thiên Thiên xấu hổ cười gượng hai tiếng, chớp chớp mắt, giọng nói mềm nhẹ nhưng lại mang theo chút trêu chọc:
“Anh không cảm thấy rất chuẩn xác à?”
Diệp Thừa nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, mặc niệm ba lần đây là bạn gái mình, không thể tức giận, chậm rãi bình tĩnh lại rồi mới lên tiếng.

“Sửa lại cho anh.”
Lê Thiên Thiên nhận lại điện thoại, phối hợp gật gật đầu.
“Sửa thành gì đây?”
“Bạn trai chính quy đáng yêu tâm can tiểu bảo bối.”
Lê Thiên Thiên: …
Đây là dùng cả sinh mệnh để ghen tuông đấy à? Cái tên ghê tởm như vậy anh có thật sự thấy ổn không? Đúng là giết địch một ngàn, tự tổn hại một ngàn năm trăm.
“Anh… nghiêm túc thật à?”
“Em cảm thấy anh giống như đang nói giỡn với em sao?” Diệp Thừa trầm mặt nheo mắt lại, giọng điệu đầy nghiêm túc.
Lê Thiên Thiên nhập từng chữ từng chữ vào khung ghi chú tên, được một nửa thì thật sự không thể chịu nổi nữa nên đành nâng mắt lên thương lượng:
“Nếu không, em sửa thành Quả cam lớn có được không?”
“Trà sữa nhỏ, Quả cam lớn… Anh và cậu ta cùng một hệ liệt?” Cả người Diệp Thừa tản ra hơi thở nguy hiểm.
“Vậy em sửa lại của cậu ấy, được rồi chứ?”
Dường như Diệp Thừa rất vừa lòng với lời đề nghị này, vô cùng kiêu ngạo mà “ừ” một tiếng.
Lê Thiên Thiên sửa biệt danh của Tân Trạch Vũ lại thành tên gốc, sửa của Diệp Thừa thành Quả cam lớn rồi đưa điện thoại qua cho ‘Quả cam kiêu ngạo’ xem.
“Phía sau thêm bảo bối vào nữa.”
Lửa giận của Diệp Thừa đã tiêu hơn phân nửa nhưng vẫn chấp nhất với hai chữ ‘bảo bối’.
Lê Thiên Thiên sửa tiếp theo yêu cầu, sau lại bị hắn cưỡng ép phải đổi cả tên trong danh bạ điện thoại thành Quả cam lớn bảo bối rồi mới chịu bỏ qua.
-
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi dùng cơm trưa ở làng du lịch thì mọi người sẽ phải lên đường trở về.

Các đồng nghiệp đều cảm thấy lưu luyến với nơi này, càng không thể tiếp nhận sự thật là ngày mai phải đi làm.
Diệp Thừa đang có cuộc họp với ban quản lý làng du lịch, đồ ăn đã được dọn lên hết nhưng mọi người đều đang đợi hắn nên ai cũng không dám động đũa.
Lê Thiên Thiên lạc nhịp với bầu không khí buồn bã của đám đông, thỉnh thoảng cô sẽ nhìn điện thoại rồi cười hai tiếng, quanh thân tản ra luồng khí ngọt ngào.

Người đang yêu đương như đắm chìm trong hũ mật, chính Lê Thiên Thiên không nhận ra điều này nhưng mọi người đều đang hâm mộ mà nhìn cô.
Bất đồng với mọi người, Diêm Tiểu Đóa lại ghen ghét đố kỵ nhiều hơn.
Các đồng nghiệp nữ khác nhiều ít đều có đố kỵ nhưng sau khi nhận rõ Lê Thiên Thiên tuổi trẻ xinh đẹp thì cũng dần chuyển sang hâm mộ.


Còn Diêm Tiểu Đóa thì khác, cô ta cũng vừa tốt nghiệp được một năm, chỉ lớn hơn Lê Thiên Thiên một tuổi, diện mạo dáng người xác thật không bằng nhưng nếu có tiền cô ta có thể đi làm thẩm mỹ.

Mấy cô mỹ nữ trên mạng không phải đều là người đẹp thẩm mỹ sao, bọn họ vẫn có thể cùng cao phú soái yêu đương đấy thôi.
Mà lúc này Lê Thiên Thiên - người được chú ý thì đang định gọi điện thoại cho cha mẹ nhưng nhìn đến dãy số đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi là Quả cam lớn bảo bối, cô cảm thấy đây quả là một biệt danh đầy dầu mỡ.
Căn cứ theo nguyên tắc tìm đường chết không nhất định sẽ chết, cô sửa lại biệt danh của Diệp Thừa thành Mãnh nam cơ bắp rồi chậc lưỡi cười khẽ một tiếng, tự cảm thấy loại biệt danh ngớ ngẩn như này mới phù hợp với hắn.
Mới vừa sửa xong thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, mấy chữ Mãnh nam cơ bắp hiện trên màn hình dọa cô suýt nữa đã ném điện thoại.
Diêm Tiểu Đóa ngồi ở một bên nhìn qua, như là sợ người khác không nghe thấy nên khoa trương hét lớn:
“Mãnh nam cơ bắp? Thiên Thiên, không phải cô đã có tiểu Diệp tổng rồi sao? Khẩu vị thật lớn!”
Lê Thiên Thiên liếc xéo cô ta một cái, không chú ý trong lúc mình hoảng loạn đã bấm nhận cuộc gọi.
Trong phòng vốn đang yên tĩnh lại bị tiếng kêu sợ hãi của Diêm Tiểu Đóa hấp dẫn lực chú ý, dù không mở loa ngoài thì mọi người cũng có thể nghe thấy âm thanh từ đầu bên kia truyền tới.
“Mãnh nam cơ bắp?”
Lời này vừa truyền ra, mọi người đều trợn mắt xác nhận là giọng của tiểu Diệp tổng, sau đó lại sôi nổi che miệng cười trộm cái biệt danh uy mãnh này.
“Tiểu miên hoa, em sửa lại biệt danh của anh?”
Lê Thiên Thiên: …
Cô nằm yên rồi đây, để bão táp ập đến mãnh liệt hơn đi!
-
Đội hình ngồi xe lúc về vẫn giống lúc đi nhưng lần này Lê Thiên Thiên danh chính ngôn thuận mà ngồi vào ghế phụ bên cạnh Diệp Thừa.
Diệp Thừa liên tục xác nhận là cô thật sự đã sửa biệt danh lại rồi mới chịu khởi động xe.

Lê Thiên Thiên lấy nước uống để giảm bớt xấu hổ nhưng Diệp Thừa bỗng hỏi một câu khiến cô suýt chút nữa đã phun nước ra.
“Em vừa lòng với cơ bắp của anh lắm đúng không?”
Lê Thiên Thiên ho nhẹ một tiếng, giơ hai ngón tay cái lên để khẳng định.
“Em vừa lòng với chỗ nào nhất? Cơ ngực hay là cơ bụng?”
Cô lại nuốt nước miếng, không hiểu vì sao mình lại phải nghiên cứu thảo luận về cơ bắp với hắn nên chỉ qua loa đáp lại:
“Bắp tay.”
“Vì sao cơ ngực và cơ bụng không thể sánh bằng hai bắp tay? Em còn tự mình sờ qua cơ bụng rồi cơ mà, sao lại để nó thất sủng?” Diệp Thừa liếc mắt nhìn cô, lên tiếng bênh vực những phần cơ bắp khác.
Lời cợt nhả gì đây chứ? Đàn ông đều thích mấy loại so đấu kỳ kỳ quái quái như vậy sao?
Lê Thiên Thiên quyết định bỏ ngoài tai lời nói của Diệp Thừa, quyết định gọi lại cho cha mẹ vì vừa nãy đã không gọi được.

Lần này chuông vừa reo hai tiếng đã kết nối được, giọng nói hồn hậu của Đường An Tường từ bên kia truyền đến đã thành công ngăn cản Diệp Thừa tiếp tục thảo luận về cơ bắp.
“Con gái, vừa nãy con gọi cho cha mẹ à? Chúng ta đang bận nên không nghe thấy.”
“Vâng, cha mẹ đang làm gì vậy?”
Đường An Tường trầm mặc hai giây rồi mới chần chờ trả lời:
“Không, không làm gì, chỉ là… không phải chỉ quanh quẩn trong tiệm thôi sao? Bận rộn một chút.”
Lê Thiên Thiên khẽ động mi, mày hơi nhăn lại.

Xem xét câu trả lời ấp a ấp úng này của cha cô, ông ấy không giỏi nói dối.
“Cha, mẹ nhắn tin nói với con là Lý Trác Mỹ đã đồng ý giải trừ quan hệ nhận nuôi và cho con chuyển hộ khẩu, là thật vậy sao?”
“Là thật, chúng ta đều đã nói xong với bà ta rồi, chỉ cần… À, cha lợi hại mà, trước kia ở trong quân đội cũng từng là ‘binh vương’! Bà ta có thể không sợ hãi khi thấy cha sao?”
Lê Thiên Thiên hiểu ý cười một tiếng rồi nói ngọt với ông ấy vài câu, hai cha con lại hàn huyên vài chuyện vặt vãnh trong cuộc sống thêm một lúc rồi mới ngắt máy.
Cuộc gọi vừa ngắt, nụ cười ấm áp trên mặt Lê Thiên Thiên cũng chậm rãi tiêu tán.
Diệp Thừa thấy cô có gì đó không ổn, nhéo nhẹ má cô rồi hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Cha mẹ có chuyện gạt em.”
Không có khả năng Lý Trác Mỹ đồng ý vô điều kiện với chuyện này, nhất định là bà ta đã đưa ra điều kiện gì đó để trao đổi.

Và lời nói ấp úng của cha cô cũng đã chứng thực điều này.
“Vẫn là bởi vì chuyện của Lý Trác Mỹ sao? Giao cho anh giải quyết có được không?”
Diệp Thừa vẫn luôn muốn giúp Lê Thiên Thiên giải quyết tốt chuyện này nhưng khi đó thấy cô để ý đến lời hứa hẹn với cha mẹ Đường như vậy, vui mừng như vậy nên hắn cũng không nghĩ sẽ cản trở phần thân tình đến muộn này, tạm thời chưa nhúng tay vào.

Nhưng hắn không muốn thấy cô lại bởi vì chuyện này mà ưu phiền nữa.
“Em có thể tự mình giải quyết.”
Lê Thiên Thiên nói ra lời này theo thói quen nhưng sau khi nhận thấy Diệp Thừa không vui cô liền bổ sung thêm một câu:
“Nếu em giải quyết không được, lại nhờ đến bạn trai của em có được không?”
Diệp Thừa không kìm được sắc mặt, nhếch nhếch khóe môi lên.


Hiện tại hắn có chút nghe không nổi hai chữ ‘bạn trai’ này, vừa nghe liền nhịn không được tâm hoa nộ phóng*.
*Tâm hoa nộ phóng (心花怒放): lòng như hoa nở rộ, cực kỳ vui sướng.
“Đúng rồi, vừa nãy khi vừa kết nối điện thoại, người nói em có khẩu vị nặng là ai vậy?”
“Là Diêm Tiểu Đóa.”
“Lại là cô ta à.”
Diệp Thừa nghĩ một chút rồi tiếp tục nói:
“Em lấy điện thoại của anh bấm gọi cho thư ký Doãn đi, anh sẽ bảo ông ấy điều cô ta đến làm việc ở chi nhánh công ty.”
“Vậy chẳng phải em sẽ thành kẻ cáo mượn oai hùm* hay sao? Rồi mọi người sẽ cho rằng em mách với anh, về sau lại thành ra sợ em à?” Lê Thiên Thiên lắc đầu nói.

*Cáo mượn oai hùm: chỉ những người thủ đoạn mượn uy danh từ kẻ có quyền để đi hù dọa người khác, nhằm phục vụ cho mục đích riêng của mình.
“Sợ em không phải là tốt sao? Bọn họ cũng nên biết ai là bà chủ của mình.”
Điểm này Hàn Dương làm rất tốt, Diệp Thừa thầm khen ngợi trong lòng.
- ????????????????????????????: @????????????????????????????????.
Ngày đầu tiên đi làm sau nghỉ lễ, Diêm Tiểu Đóa nhận được lệnh điều chuyển công tác với lý do là khả năng làm việc của cô ta không thích hợp với phòng ban tổng tài ở tổng công ty nên sẽ được điều đến làm ở công ty chi nhánh.

Chi nhánh này không phải là hướng kinh doanh chính của tập đoàn nên đương nhiên tiền lương cũng bị giảm đi mấy nghìn tệ.

Diêm Tiểu Đóa khóc đến mức hai mắt đều sưng lên, lại không dám nói thêm một câu nào khó nghe với Lê Thiên Thiên nữa.

Bây giờ không chỉ một mình cô ta mà toàn bộ văn phòng đều biết tiểu Diệp tổng đang chống lưng cho bạn gái mình.
Trong văn phòng lại có Triệu Tương - cỗ máy phát sóng ‘bát quái’ chuyên nghiệp nên chỉ trong một buổi trưa, địa vị bà chủ tương lai của Lê Thiên Thiên đã hoàn toàn được khẳng định.
Dù Lê Thiên Thiên đi đến bất cứ phòng ban nào cũng đều được bật đèn xanh thẳng một đường.

Ngay cả bộ phận tài vụ khó nhằn nhất khi nhìn thấy cô thì thái độ cũng trở nên hòa ái, thậm chí còn rót cho cô một ly nước trước khi phê duyệt hóa đơn chi trả mà cô mang đến.

Điều này khiến các đồng nghiệp khác đều phải đỏ mắt vì ghen tị.

Nhưng Lê Thiên Thiên lại vô cùng không quen với việc được lấy lòng ở khắp nơi như thế này.

Cô cầm một cốc cà phê nóng kiểu Mỹ, bọc mình trong lớp áo lông vũ tránh ở ban công bên ngoài tầng cao nhất của tòa nhà.
Cô biết mọi người cũng không phải là thật sự tôn kính mình, có một số còn cảm thấy cô tiểu nhân đắc chí, đều đang chờ đến ngày cô bị Diệp Thừa chơi chán rồi đá đi.
Lòng người là thứ khó dò nhất, và cũng không nên dò vì nhiều lúc dò xong lại khiến bản thân mình cảm thấy ngột ngạt.
Ngay cả Diệp Thừa cũng vậy, khẳng định là sau lưng hắn nhóm nhân viên cũng sẽ mắng nhiều khen thiếu.

Góc độ lợi ích bất đồng, lập trường tự nhiên cũng sẽ bất đồng theo.

Vậy nên cô chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được, không cần quan tâm đến cái nhìn của người khác.
“Đại hồng nhân, sao lại trốn ở nơi này?”
Lê Thiên Thiên đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bị lời này làm cho hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, nhận ra người vừa lên tiếng là Phương Ngạn Nghiễn.
Từ sau khi Phương Ngạn Nghiễn xóa bỏ WeChat của cô, hai người chưa từng nói chuyện với nhau thêm lần nào nữa, sao bỗng nhiên hôm nay lại chủ động tìm đến?
“Chúc mừng cô bay lên cành cao, hiện tại trên dưới công ty đều đang thảo luận về chuyện vui của cô và tiểu Diệp tổng.”
Lê Thiên Thiên trợn tròn mắt, cô dường như không nghe ra được ý tứ muốn chúc mừng trong lời này, nghe như đang vui sướng khi người khác gặp họa thì đúng hơn.
“Bọn họ thích thảo luận thì cứ thảo luận, vốn dĩ Diệp Thừa là người được quan tâm nhất trong công ty, tôi có thể lựa chọn ở bên anh ấy thì tất nhiên sẽ không sợ những chuyện này.”
Phương Ngạn Nghiễn cười một tiếng rồi vỗ tay, ý tán thưởng trong mắt không thể che giấu.
“Người ta nói dũng khí là thứ quyết định vị trí cao thấp, cô như này xác thật là có bộ dáng của chính cung nương nương.”
“Anh tìm tới nơi này chỉ để khen tặng tôi?”
“Tôi muốn từ chức nên đến đây để nói lời tạm biệt với cô.

Dù sao thì chúng ta cũng coi như là chiến hữu đã từng kề vai chiến đấu.”
Lê Thiên Thiên sửng sốt, không thể tin được mà nhìn Phương Ngạn Nghiễn, trong nháy mắt não bổ ra đủ loại nguyên do.
Anh ta từ bỏ làm tiểu tam?
Anh ta bị chú Diệp bỏ rơi?
Anh ta cảm thấy không dễ chiếm được công ty nên lùi bước?
“Vì sao lại từ chức?” Lê Thiên Thiên đè x uống suy đoán trong lòng, trực tiếp hỏi.

“Vốn dĩ tôi đã đăng ký đi du học nước ngoài từ trước nhưng đến hiện tại mới hoàn thành xong các thủ tục.

Môi trường nước ngoài phù hợp với tôi hơn, ở đó tôi có thể kết hôn sinh con, sống một cuộc sống bình thường.”
“Vậy… anh từ bỏ bên này à?”
Phương Ngạn Nghiễn ngẩn ra.
“Cô đang nói đến Trà sữa nhỏ à? Tôi đã sớm từ bỏ rồi.”
“Không phải, ý tôi là Diệp…”
Lê Thiên Thiên thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Phương Ngạn Nghiễn không giống như đang giả vờ, hơn nữa trước đó khi cô đưa ra lời khuyên đừng phá hư gia đình người khác, lời nói quyết tuyệt lúc đó của anh ta… theo trực giác của cô, có thể là anh ta đã bị oan uổng.
Cô nuốt xuống lời định nói, quyết định vẫn là nên hỏi rõ dì Diệp một chút.
Cô ngẩng khuôn mặt tươi cười lên, chân thành mà nói lời từ biệt:
“Thuận buồm xuôi gió, chúc anh ngày càng tốt.”
Phương Ngạn Nghiễn cũng giơ điện thoại lên, mở giao diện thêm bạn bè rồi nói:
“Vậy chúng ta xem như làm hòa, lúc kết hôn đừng quên báo cho tôi biết.”
-
Tiễn Phương Ngạn Nghiễn xong, Lê Thiên Thiên lập tức gọi điện cho dì Diệp.

Cuộc gọi được kết nối rất nhanh, cô còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói hưng phấn của dì ấy đã truyền tới:
“Thiên Thiên! Dì đang định gọi cho con đây, tên tiểu tử thúi kia nói với dì là nó đã theo đuổi được con! Ây da, hôm nay nhất định phải đến nhà dì ăn cơm đó, chúng ta phải cùng nhau chúc mừng chuyện này!”
Lê Thiên Thiên cong môi cười, ngọt ngào đáp lại một tiếng: “Được ạ.”
Dì lại bảo cô kể chi tiết thêm về chuyện hai người bọn họ đã ở bên nhau như thế nào.

Cô nói cũng được nhưng chẳng qua vẫn còn nhiều ngượng ngùng nên dì ấy có chút chưa thỏa mãn.
“Thôi được rồi, buổi tối trở về lại nói tiếp sau.”
“Khoan đã dì ơi.” Mãi đến khi sắp kết thúc cuộc gọi Lê Thiên Thiên mới nhớ tới vấn đề của Phương Ngạn Nghiễn.
“Về người tiểu tam kia, thật sự là không có hiểu lầm gì chứ ạ?”
Lần này Dương Chức hơi do dự, bà thở dài một tiếng rồi nhẹ giọng nói:
“Thiên Thiên, dì nói cho con biết nhưng con ngàn vạn lần đừng nóng giận nha.”
Một lời mở đầu như vậy, Lê Thiên Thiên đã chuẩn bị tốt tâm lý.
“Thật ra đó chỉ là cái cớ để dì lừa con đến công ty làm việc thôi, bởi vì tên ngốc Diệp Thừa kia, nó căn bản sẽ không chịu chủ động theo đuổi con, nếu dì không nói như vậy thì hai đứa… Dì biết sai rồi.”
Giọng nói mềm nhẹ còn mang theo chút làm nũng của dì ấy khiến Lê Thiên Thiên muốn giận cũng không được.

Hơn nữa sau khi biết được sự thật cô còn cảm thấy nhẹ nhõm.
“Cuối cùng con cũng hiểu được lời dì nói chú đã vì Diệp Thừa mà hy sinh có nghĩa là gì.”
Cách điện thoại hai người đều nở nụ cười.
-
Đến giờ tan làm, Lê Thiên Thiên ngồi vào vị trí ghế phụ trên chiếc Porsche của Diệp Thừa dưới ánh mắt bát quái của mọi người.
Diệp Thừa hạ cửa sổ xe xuống, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn những người đang dò xét xung quanh khiến ai cũng hoảng sợ đến mức không dám nhìn thẳng.
Xe rời khỏi công ty, Lê Thiên Thiên xoa xoa cánh tay đang căng chặt của hắn, nhẹ giọng nói:
“Làm bạn gái của anh, em phải quen dần với loại chú ý này.

Anh không cần phải tức giận với bọn họ, chuyện này không thể tránh được.”
Diệp Thừa trầm mặc một lúc lâu, lửa giận đã được cô vuốt cho nguôi xuống, chỉ khe khẽ thở dài rồi nói:
“Nếu không chúng ta kết hôn đi.”
Kết hôn, sẽ trở thành tổng tài phu nhân danh chính ngôn thuận, thiếu phu nhân của tập đoàn Diệp thị.

Với thân phận chính thức này thì bọn họ sẽ phải kiêng kị rất nhiều, sẽ không xuất hiện đủ loại ánh mắt phức tạp.
“Anh đây là đang cầu hôn với em đó à?”
Lê Thiên Thiên bĩu môi hờn dỗi nói tiếp:
“Tùy tiện như vậy em sẽ không đáp ứng.”
Diệp Thừa biết cô đang cố ý chọc mình vui vẻ, hắn bắt lấy tay cô vuốt ve nửa trái tim trên nhẫn, cảm thấy an lòng không ít.
-
Xe dần tiến vào khu biệt thự Hưng Trà rồi ngừng lại ở bãi đậu xe trong sân, hai người tay trong tay vừa vào đến cửa đã bị hai ống pháo giấy phun khắp người.
Diệp Đào và Dương Chức một trái một phải đứng hai bên cửa, mỗi người cầm một ống pháo vỗ tay reo hò hưng phấn như hai đứa trẻ.
Diệp Thừa và Lê Thiên Thiên đưa mắt nhìn nhau, phối hợp cười theo hai tiếng cho có lệ.
Hai vợ chồng hồn nhiên không cảm thấy chỉ số thông minh của bọn họ đang bị cười nhạo, vui vẻ mà dẫn hai người vào bàn ăn.

Trong tầm mắt là một bàn đồ ăn đầy ắp, thật sự có thể so được với bữa cơm tất niên.
Vẻ mặt hôm nay của Diệp Đào và Dương Chức đối với Diệp Thừa cũng ôn hoà hơn rất nhiều, bốn người cùng nâng ly, Diệp Đào lần đầu tiên khen ngợi con trai mình.
“Rốt cuộc cũng có chút tiền đồ, cũng không phải là phí công nuôi dưỡng, cuối cùng cũng đem được con dâu của ta trở về.”
“Không sai! Cuối cùng cũng cướp được cải trắng trở về!” Dương Chức uống một ly, vui đến phát khóc.
Hai vợ chồng bọn họ cao hứng cụng ly với nhau, hai ly rượu xuống bụng, tửu lượng Diệp Đào không tốt nên có chút không lựa lời mà nói:
“Đúng vậy, lúc ấy khi mày và Thiên Thiên nháo nhào đòi từ hôn, tao và bà ấy còn định chuẩn bị thêm một mối hôn sự khác.”
Gương mặt Dương Chức cũng đã ửng đỏ, vỗ vỗ lên tay chồng mình rồi nói:
“Còn may là chúng ta không từ bỏ!”
Diệp Thừa: …

Khẳng định bản thân mình không phải con ruột của bọn họ!
Lê Thiên Thiên nhìn hai vị trưởng bối, trong lòng tràn đầy ấm áp, nâng ly rượu lên khẽ chạm vào ly của Diệp Thừa, ý vị thâm trường mà nói:
“Về sau anh phải đối tốt với chú một chút, anh không biết chú đã vì anh mà phải hy sinh lớn đến mức nào đâu.”
Diệp Đào và Diệp Thừa mê mang đưa mắt nhìn nhau, không thể tìm được đáp án từ người bên cạnh mình nên chỉ có thể âm thầm nói nhỏ với nhau.
Diệp Thừa: “Rốt cuộc là cha đã vì con mà hy sinh cái gì?”
Diệp Đào: “Tao cũng muốn biết, rốt cuộc tao đã vì mày mà hy sinh cái gì?”
Nhìn cặp cha con cường đại trước mặt người ngoài nhưng lại ngây thơ trước mặt bọn họ như vậy, Lê Thiên Thiên và Dương Chức biết rõ chân tướng ngồi cười đến mức ngửa tới ngửa lui, nước mắt đều đã trực trào.

Hai cha con vẫn nghiêm túc thảo luận với nhau, nói nửa ngày cuối cùng cũng khui ra được rất nhiều chuyện mà Diệp Đào đã yên lặng làm vì con trai trong suốt nhiều năm.
Lúc này Diệp Thừa mới biết, tính cách của hắn và cha quả thật rất giống, chỉ thích làm chứ không thích nói.

Lời dễ nghe chỉ cần qua miệng hắn nói ra, nhất định sẽ chọc cho người ta tức giận dở sống dở chết.
Diệp Thừa sẽ không nói lời tình cảm, hắn chỉ nâng ly lên kính rượu với Diệp Đào.

Hai cha con ăn ý vỗ vỗ bả vai nhau rồi uống cạn ly, không cần quá nhiều ngôn ngữ.
Dương Chức và Lê Thiên Thiên nhìn nhau cười, vui mừng vì cuối cùng hiềm khích lúc trước giữa hai người đã có thể tiêu tan.
Đôi vợ chồng biết được Lê Thiên Thiên tạm thời không thuê phòng ở ngoài mà đang ở tại chung cư của Diệp Thừa.

Vốn dĩ không định quấy rầy đôi trẻ nhưng vì rượu quá nặng, hai người cũng đều uống quá nhiều, Lê Thiên Thiên cũng lo lắng cho bọn họ nên quyết định ở lại mỗi người chăm sóc một người.
-
Dì Lý pha hai ly nước mật ong giải rượu cho hai người.

Dương Chức lên giường rồi vẫn không chịu nằm yên, lật qua lật lại đòi uống thêm nữa.

Lê Thiên Thiên mãi mới dỗ được dì ấy uống hết ly nước mật ong, tuy rằng dì vẫn còn chưa chịu nằm yên nhưng ít nhất cũng đã thấy buồn ngủ.
Diệp Thừa bên kia còn thảm hơn, Diệp Đào nôn ói suốt, hắn phải giúp cha lau chùi sạch sẽ, đút uống hết ly nước mật ong thì trong phòng mới yên tĩnh lại.

Cả hai đồng thời bấm gọi cho nhau như đã thống nhất từ trước dẫn đến đường dây hai bên đều bận.
Sau đó cũng đều đoán được là đang gọi cùng lúc nên liền không dám hành động thiếu suy nghĩ, im lặng chờ đối phương gọi lại.

Kết quả là ai cũng không gọi.

Bất đắc dĩ, Lê Thiên Thiên phải gửi tin nhắn WeChat.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Anh gọi điện thoại cho em sao?】
【Quả cam lớn bảo bối: Đúng vậy, anh còn đang chờ em gọi lại cho anh đây.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Em cũng vậy…】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Được rồi, chúng ta cứ nhắn tin qua WeChat đi, gọi điện thoại lại đánh thức bọn họ.】
【Quả cam lớn bảo bối: Nhưng mà anh muốn gặp em, chúng ta gọi video đi?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Tiếng chuông cuộc gọi video quá lớn, em sợ bọn họ sẽ bị đánh thức, em thật sự không còn sức lực để lăn lộn nữa đâu.】
【Quả cam lớn bảo bối: Được rồi, vậy em gửi tin nhắn thoại cho anh đi.】
“Chú ngủ rồi sao?” Lê Thiên Thiên thấp giọng nói vào điện thoại.
“Ngủ rồi.

Anh cũng vừa rửa mặt thay đồ xong, mệt chết anh.

Lần sau không thể để bọn họ uống rượu nữa.” Diệp Thừa cũng nhỏ giọng.
“Vâng, dì cũng đã ngủ rồi.”
“Bọn họ ngủ rồi, chúng ta ra gặp nhau đi.

Đến phòng ngủ của anh, phòng trong cùng trên lầu hai.”
“… Vì sao em phải đến phòng ngủ của anh?”
“Vì phòng ngủ của anh khá lớn, cũng không dễ quấy rầy đến bọn họ.

Cả ngày trong đầu em đều nghĩ cái gì vậy hả tiểu miên hoa?”
Lê Thiên Thiên: …
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Không đi (emoji)】
“Anh nhớ em, làm sao bây giờ?” Giọng Diệp Thừa vốn đã trầm, hiện tại lại cố ý đè thấp giọng nên nghe như đang dụ hoặc.
“… Được rồi.” Lê Thiên Thiên đành phải thỏa hiệp.
Cô không dám bật đèn nên lần mò trong bóng tối tìm đến phòng ngủ của Diệp Thừa.
Mới vừa vào cửa đã bị một bàn tay to túm vào trong lòng ngực, cửa phòng đột nhiên bị khóa lại, ngay sau đó cô bị đè lên tường, một nụ hôn rơi xuống.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đầu lưỡi mềm ấm kia đã chui vào trong, xâm chiếm toàn bộ không khí khiến cô suýt chút nữa không thể thở nổi.
Hô hấp của Diệp Thừa cũng càng lúc càng dồn dập, đầu ngón tay hắn nhẹ vân vê chỗ vành tai cô cũng dần nóng lên.
Lê Thiên Thiên cảm thấy cả người tê dại, tay chân không còn sức lực, mềm nhũn dựa vào trong lòng Diệp Thừa, khẽ ưm a vài tiếng, nói không ra lời.
Giờ phút này cô vô cùng hối hận, nếu nói được thì cô nhất định phải cùng Diệp Thừa biện luận một chút, rốt cuộc là ai đang nghĩ lung tung chứ?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện