Lê Thiên Thiên đồng ý ở lại chung cư, việc này khiến khóe miệng Diệp Thừa nâng cao cả ngày.
Khương Hành hẹn Diệp Thừa cuối tuần đến câu lạc bộ nhưng bị hắn thẳng thừng từ chối.
“Tôi phải ở nhà với tiểu miên hoa nhà tôi.”
Khương Hành nổi da gà cả người, trực tiếp cúp điện thoại.
Hành vi khác thường trong hôm nay của Diệp Thừa khiến toàn bộ nhân viên đều ngây ngốc.
Rốt cuộc là tiểu Diệp tổng vui vẻ vì chuyện gì vậy, cứ cười suốt cả ngày, thật kỳ lạ.
Lê Thiên Thiên - người đã khiến Diệp Thừa thành ra như vậy hiện tại đang vội hẹn thời gian đi xem nhà với Hoàng Tiêu.
Dự định ban đầu của cả hai là tìm một chỗ vừa có thể làm phòng tập yoga kiêm luôn phòng ở.
“Ngày mai là thứ bảy.
Vậy ngày mai gặp.
Được.
8 giờ gặp nhau ở chỗ đó.
Được.
Tạm biệt.”
Sau khi cúp điện thoại, Lê Thiên Thiên bỗng phát hiện Diệp Thừa đã đứng phía đối diện cô từ lúc nào.
Khóe miệng nâng cao của hắn cuối cùng cũng đã hạ xuống, đang nhìn cô bằng vẻ mặt ủ rũ.
Thấy đồng nghiệp đang lặng lẽ thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, cô cũng thu dọn ba lô, dắt tay Diệp Thừa ra khỏi văn phòng.
Ngồi lên xe, rốt cuộc Lê Thiên Thiên cũng nhận ra Diệp Thừa có gì đó không đúng nên lên tiếng hỏi:
“Anh sao vậy?”
“Ngày mai em có hẹn với ai?” Diệp Thừa trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng hỏi.
“Cùng Hoàng Tiêu đi xem phòng.”
“Xem xong phòng sẽ lập tức trở về chứ?”
“Xem xong phòng bọn em sẽ cùng đi ăn.
Vì dạo này em không đến làm ở trung tâm yoga nên cũng lâu rồi bọn em không gặp nhau.”
Diệp Thừa nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt mang theo chút tức giận cùng hờn dỗi.
“Anh tưởng em sẽ ở nhà với anh nên anh từ chối cuộc hẹn với Khương Hành rồi.”
“Vậy anh hẹn lại với anh ấy đi.” Lê Thiên Thiên chớp chớp mắt.
Câu trả lời của cô thành công chọc giận Diệp Thừa, hắn chậm rãi gật đầu, nhếch miệng cười đáp.
“Được, anh sẽ hẹn lại cậu ta, em cứ chơi cho vui phần của em đi.”
Lê Thiên Thiên: … Có phải là tức giận rồi không?
Diệp Thừa: Quả nhiên là em ấy không yêu mình…
-
Buổi huấn luyện ở câu lạc bộ kết thúc, Diệp Thừa, Khương Hành và Lưu Lập - ông chủ câu lạc bộ cùng nhau đến hội quán ngồi một chút.
Lưu Lập rất thích chơi, tương đối hải vương*, hôm nay hắn hẹn bảy tám cô hot girl nhỏ tuổi đến chơi cùng, một phòng cả trai lẫn gái ca hát uống rượu vô cùng náo nhiệt.
*Hải vương: kiểu đàn ông cặn bã, hay đùa giỡn tình cảm của người khác, thích mập mờ với nhiều người, nhiều ở đây nói quá lên là bằng với số sinh vật dưới đại dương=)))
Lưu Lập nâng ly uống cùng mấy cô hot girl xong mới đi tìm Diệp Thừa và Khương Hành.
Vẻ ngoài của Diệp Thừa lạnh nhạt, lại ít khi nói cười nên quanh người như có vòng tròn bảo hộ mà Tôn Ngộ Không vẽ cho Đường Tăng, ngăn cách hắn khỏi nhóm hot girl kia.
“Không thích những em gái đó à?” Lưu Lập cà lơ phất phơ ngồi xuống lên tiếng trêu chọc.
Ba người nâng ly với nhau, Khương Hành dùng ánh mắt chỉ về phía Diệp Thừa đang uể oải ỉu xìu, lắc lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
“Cổ phiếu Diệp thị rớt giá à? Hay là đầu tư thua lỗ?” Lưu Lập không hiểu mà hỏi lại.
Diệp Thừa liếc mắt qua cái miệng quạ đen kia một cái, uống cạn ly rượu rồi thả mình dựa lưng vào ghế sô pha, lấy điện thoại ra lướt lên lướt xuống.
Sau đó lại ném điện thoại sang một bên, ngửa đầu nhắm hai mắt, trên mặt hiện rõ tâm tình đang cực kỳ không tốt.
Lưu Lập cảm giác được chuyện xảy ra không đơn giản, trước nay chưa bao giờ thấy Diệp Thừa có bộ dáng suy sụp chán nản đến mức này nên nhích người đến gần bên Khương Hành, nhỏ giọng dò hỏi:
“Rốt cuộc cậu ta làm sao vậy?”
Khương Hành uống cạn ly rượu rồi phun ra mấy chữ: “Tổn thương tình cảm.”
Lưu Lập không khỏi kinh ngạc, kẻ có tiền có sắc như Diệp Thừa mà cũng gặp phải vấn đề này?
“Vị thần tiên nào lợi hai như vậy, còn có thể quăng Diệp đại thiếu của chúng ta? Đúng là làm tôi phải mở mang tầm mắt!”
Diệp Thừa nghe thấy chữ ‘quăng’ thì lập tức mở mắt ra.
Khương Hành chạm vào Lưu Lập, ý bảo hắn đừng nói lung tung nữa rồi lại nhìn Diệp Thừa nói:
“Vậy cậu chủ động gọi cho em ấy đi.
Có lẽ em ấy đang bận, không phải là cố ý phớt lờ cậu đâu.”
Diệp Thừa ngạo nghễ hừ lạnh một tiếng nhưng không quá hai giây sau lại cầm điện thoại lên, chậm rãi nói:
“Được rồi, cho em ấy thêm một cơ hội nữa vậy.”
Lưu Lập nhìn vị Thái Tử Diệp thị đang tự vả mặt mình, khóe miệng có chút run rẩy.
“Rốt cuộc tình huống của cậu ta là như thế nào?”
Khương Hành đã mệt mỏi, mặt vô cảm mà nói:
“Bạn gái cậu ta đi ra ngoài chơi, không gọi điện cho cậu ta, cậu ta nhắn tin WeChat cũng không thèm đáp lại, vậy nên cậu ta liền tức giận.”
“Diệp đại thiếu… Ngây thơ như vậy sao?” Khóe miệng Lưu Lập run rẩy đến lợi hại.
Khương Hành: “Nhớ thương một cô gái mười bốn năm, cậu nói xem ngây thơ hay không ngây thơ.”
Lưu Lập hoàn toàn bị chấn động bởi tin tức này, đây là thế giới mà hải vương như hắn không thể lý giải được.
Bỗng nhiên lại nảy ra suy nghĩ muốn tâm sự cùng Diệp Thừa một chút.
Dường như Khương Hành nhìn ra được sự tò mò trong mắt Lưu Lập nên vội ngăn lại.
“Khuyên cậu đừng hỏi, cậu sẽ hối hận.”
Bên này Diệp Thừa đã gọi cho Lê Thiên Thiên đến lần thứ ba nhưng đều không liên lạc được.
Lưu Lập không thèm nghe theo lời khuyên của Khương Hành, tự đâm đầu tìm chết, lên tiếng hỏi:
“Không gọi được à?”
Diệp Thừa dồn hết tức giận không có chỗ chứa vào mắt rồi liếc qua Lưu Lập khiến hắn không khỏi rùng mình.
“Nhất định là em ấy đang bận nên mới không nghe thấy.
Không phải con gái đều thích để điện thoại trong túi sao?” Khương Hành lên tiếng hoà giải.
Lần này Diệp Thừa không bị xoa dịu bởi lời hòa giải của Khương Hành nữa, thu hồi ánh mắt trên người Lưu Lập về, tự rót cho mình một ly rượu mới, sắc mặt trước sau vẫn âm trầm không nói lời nào.
Lòng hiếu kỳ của Lưu Lập bùng lên, nhịn không được lại hỏi:
“Cậu thích bạn gái mình đến vậy à? Không phải đều là phụ nữ sao? Cùng mấy người đằng kia khác nhau chỗ nào?”
“Không cần so sánh tiểu miên hoa nhà tôi với người khác, cũng không ai có thể so được với em ấy.” Diệp Thừa lại liếc Lưu Lập lần nữa.
“Vậy rốt cuộc là có gì tốt hả?” Lưu Lập chậc lưỡi, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi.
“Cậu hỏi nhiều về tiểu miên hoa nhà tôi như vậy để làm gì?”
Vẻ mặt phòng bị của Diệp Thừa khiến Lưu Lập nghẹn họng không muốn hỏi nữa.
Khương Hành quăng qua một ánh mắt tự làm tự chịu: Tôi đã khuyên cậu là đừng hỏi rồi mà?
Lưu Lập thật sự xem không vừa mắt, lại lên tiếng khai sáng.
“Anh em à, cậu không thể đối xử với phụ nữ như vậy được, bọn họ đều sẽ bị cậu chiều hư mất.
Cậu càng để ý, càng lo được lo mất thì họ càng cảm thấy đã nắm chắc được cậu.”
Lông mi Diệp Thừa khẽ động, cuối cùng mở miệng nói ra một câu khiến Lưu Lập chỉ muốn phun rượu.
“Tiểu miên hoa nhà tôi nên được cưng chiều.”
-
Đúng như những gì Khương Hành nói, Lê Thiên Thiên để điện thoại trong túi nên không biết có người gọi đến.
Lúc này cô đang dùng bữa cùng Hoàng Tiêu, trên mặt đầy phiền muộn.
Số tiền 500 vạn trước đó cô đã đem đi đầu tư gián tiếp*, các hạng mục cô lựa chọn đều là những dự án ngắn hạn, ít rủi ro, lãi suất cao hơn một chút so với lãi suất của ngân hàng.
*Đầu tư gián tiếp: là hình thức mà các nhà đầu tư bỏ vốn đầu tư nhưng không nắm quyền quản lý, kiểm soát và sử dụng phần vốn góp của mình mà thông qua một bên thứ ba giúp mình kiểm soát, thực hiện dự án đầu tư.
Ban đầu cố vấn tài chính của cô thề son thề sắt rằng sau một tháng là có thể lấy được cả vốn lẫn lãi.
Kết quả là người này vì lợi nhuận mà đã mua cho cô một dự án tiền lời cao, phải sau 45 ngày nữa mới đến kỳ hạn, nếu rút sớm sẽ tổn thất gần sáu vạn tiền lời.
*6 vạn tệ ~ khoảng hơn 200 triệu vnđ.
Trước mắt chỉ có thể lấy ra ba vạn tiền lời trước đó đã kiếm được.
Theo kế hoạch ban đầu thì cô và Hoàng Tiêu mỗi người chịu một nửa tiền thuê nhà, căn nhà bọn họ vừa ý tuy tiền thuê không cao nhưng ba vạn này cũng chỉ vừa đủ để chi trả nửa năm tiền thuê nhà.
Mà cô cũng đã đồng ý đưa tiền cho Lý Trác Mỹ, tiền vốn không lấy ra được, cô lấy gì để đưa đây? Chẳng lẽ còn muốn kéo dài thêm 45 ngày? Hiện tại cô thực sự muốn nhanh chóng hoàn thành mọi thủ tục thỏa đáng với Lê gia.
“Em đó, đáng lẽ không nên cho bọn họ 500 vạn kia, bọn họ đều đã đối xử với em như vậy, em còn niệm tình cũ làm gì?”
Lê Thiên Thiên cắn ống hút, chống cằm phát ngốc, lẩm bẩm mà nói:
“Khi còn nhỏ bạn cùng lớp có cho em một chú cún, mẹ em… Lý Trác Mỹ không thích chó mèo nên liền ném nó ra ngoài tuyết, ngày hôm sau vừa ra khỏi cửa em đã phát hiện nó bị chết cóng.”
Nhắc đến chuyện cũ, đôi mắt trong veo của Lê Thiên Thiên nổi lên một tầng sương.
“Vậy nên thời điểm bọn họ phát hiện em không phải là máu mủ ruột thịt của bọn họ, em cho rằng bọn họ cũng sẽ vứt bỏ em như chú cún bị chết cóng kia.”
Dưới ánh nắng phản chiếu từ ngoài cửa sổ, giọt nước mắt đọng trên hàng mi thanh mảnh của cô trong suốt như pha lê, khúc xạ ra nhiều màu sắc rực rỡ.
Khi hàng mi khẽ rung, nó hóa thành một dòng nước rồi biến mất trên má.
“Ngày đó em thật sự sợ hãi, cả người giống như bị ngâm trong hầm băng.
Mãi đến thời điểm bọn họ quyết định nhận nuôi em, em mới cảm thấy bản thân có thể sống sót.”
Hoàng Tiêu nghe xong, trên mặt hiện rõ đau lòng.
“Em sẽ không cho rằng bọn họ cứu em một mạng chứ?”
“Công ơn dưỡng dục cùng với việc cấp thêm cho em một lần sinh mệnh, 500 vạn kia cứ xem như là phần thưởng cho chút lòng tốt của bọn họ năm đó.
Về sau dù cho bọn họ phá sản hay nợ nần thì cũng đều không liên quan gì đến em, tất cả đều đã là người xa lạ.”
“Em đó, không biết nên nói là em quá nặng cảm tình hay nên nói là em ngốc.”
Hoàng Tiêu lắc đầu không khuyên bảo chuyện này nữa, dù sao thì cũng đã là người thân hơn hai mươi năm, loại cảm tình vướng mắc này không phải chỉ nói một câu là có thể buông được.
“Vậy bây giờ em định làm thế nào? Phải đợi thêm 45 ngày à? Trong tay chị cũng không có nhiều tiền tiết kiệm như vậy để cho em mượn…”
Từ lời này của Hoàng Tiêu, Lê Thiên Thiên cũng nghĩ tới điều gì đó, hai mắt lập tức sáng lên.
“Em có thể mượn Diệp Thừa, 45 ngày sau trả lại anh ấy là được.”
“Số tiền lớn như vậy, anh ta có thể lập tức đưa cho em mượn sao?” Hoàng Tiêu có hơi lo lắng.
“Anh ấy có nhiều tiền như vậy, hẳn là sẽ cho mượn.” Lê Thiên Thiên chớp chớp mắt, thật ra cô không nghĩ tới vấn đề này.
“Đừng đánh giá cao đàn ông.
Nếu em muốn làm đàn ông trả giá thì phải để cho bọn họ vừa ở trên vừa ở đỉnh.”
Là người từng liên tiếp bị mấy tên bạn trai cũ làm tan nát cõi lòng, Hoàng Tiêu có một bộ lý luận của riêng mình.
“Trên, đỉnh?” Lê Thiên Thiên không hiểu từ này lắm.
“Đi theo chị.”
Hoàng Tiêu dẫn Lê Thiên Thiên đến một cửa hàng nằm trong góc hẻo lánh ở khu phố mua sắm, bên trong trưng bày nhiều loại quần áo rực rỡ muôn màu được làm từ chất liệu vải đặc biệt.
“Đây là… cửa hàng nội y tình thú?”
“Còn có cả hộp đêm nữa.”
Hoàng Tiêu nói xong thì cầm một chiếc váy lụa hai dây màu đen hở trước hở sau đưa cho Lê Thiên Thiên.
“Với dáng người của em, mặc cái này vào chắc chắn có thể khiến anh ta mê mệt!”
Lê Thiên Thiên nhận lấy chiếc váy, xúc cảm mềm mại, thật ra dùng làm đồ ngủ đúng là không tồi.
Nhưng nghe theo ý tứ của Hoàng Tiêu, hẳn là muốn cô mặc nó trước mặt Diệp Thừa?
“Không, không, không, em không được.
Bọn em còn chưa đi tới loại trình độ kia đâu.” Lê Thiên Thiên vô cùng kháng cự.
“Có muốn mượn tiền không?”
Một câu này thành công khiến cái đầu đang lắc như trống bỏi của Lê Thiên Thiên ngừng lại.
“Em cảm thấy, em không cần phải dùng đến loại chiêu thức này thì anh ấy cũng sẽ cho em mượn…” Cô yếu ớt mà nói.
“Em gái à! Cực phẩm như Diệp Thừa, nếu chị là em thì đã sớm bắt lấy từ lâu rồi! Cho dù không vì mượn tiền thì em cũng không thể trì hoãn nữa đâu! Đều đã ở chung rồi, sợ cái gì chứ?” Hoàng Tiêu hận rèn sắt không thành thép.
Lê Thiên Thiên bị Hoàng Tiêu đẩy đến chỗ thu ngân, cô giãy giụa lần cuối cùng: “Không, không phải kiểu ở chung như chị nghĩ đâu…”
Hoàng Tiêu dứt khoát trả tiền, nhét túi đồ vào tay Lê Thiên Thiên rồi cổ vũ:
“Cố lên em gái!”
- Đọc truyện tại ???????????????????????????? chính chủ: @????????????????????????????????
Trong hội quán sang trọng, nhóm các cô hot girl trẻ tuổi đang chơi rất sung, còn nhóm ba người đàn ông đáng lẽ phải được ong bướm vây quanh lại đang ủ rũ ngồi nhìn nhau.
“Người anh em à, tôi nói cậu này, với điều kiện của cậu thì chọn phụ nữ cũng không khác mấy với tuyển phi đâu, cậu không thể như hiện tại được! Cậu phải nắm phần chắc trong mối quan hệ này!” Lưu Lập vẫn kiên trì tẩy não cho Diệp Thừa.
Hắn tức giận đến mức nói chuyện có chút cuồng loạn, vừa định rút điếu thuốc ra hút một hơi thì lại nhận thêm một cái liếc mắt từ Diệp Thừa.
“Tiểu miên hoa nhà cậu ta chịu không được mùi khói thuốc, cậu ta không muốn mang một thân toàn mùi thuốc về nhà đâu.
Cậu nhịn đi, đừng hút.” Khương Hành vội giải thích.
Lưu Lập quăng hộp thuốc đứng dậy, chỉ vào Diệp Thừa nói:
“Cậu… giữ lại chút mặt mũi đi, cậu đường đường là Thái Tử gia của Diệp thị đó! Hơn nữa có thể chừa cho đám tra nam bọn tôi chút đường sống hay không?”
“Tôi cũng chẳng tranh đoạt thứ gì của cậu.” Diệp Thừa đưa mắt nhìn màn hình điện thoại mãi vẫn không thấy sáng lên, lại uống thêm một ngụm rượu.
Lưu Lập hoàn toàn phục, phục từ trong ra ngoài.
“Được rồi, tôi cũng không ôm hy vọng gì với cậu nữa.
Nhưng cậu cứ nghe tôi một lần này đi, hôm nay cứ lạnh nhạt với cô ấy, điện thoại cũng đừng gọi nữa, nếu cô ấy còn không gọi đến thì tôi theo họ cậu!”
Vừa dứt lời, điện thoại Diệp Thừa liền vang lên.
Nhóm các cô hot girl nhìn qua bên này, đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang sáng lên trên ghế sô pha, không khỏi thắc mắc ba người bọn họ đây là đang chơi trò gì mới?
Lưu Lập tự vả vào miệng mình một cái, thật cmn linh!
Diệp Thừa nhanh chóng nhận cuộc gọi, hắng giọng trước khi lạnh nhạt alo một tiếng, tỏ vẻ như mình cũng không quá để ý đến cuộc gọi này.
“Diệp Thừa, anh gọi cho em à? Em về nhà mới thấy, xin lỗi anh.”
Giọng nói mềm mại tựa như móng mèo cào nhẹ vào tim khiến Diệp Thừa không giữ được mặt lạnh nữa, dần dần dịu xuống với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
“Em về nhà rồi à?”
“Vâng, anh cứ chơi tiếp đi, em không quấy rầy anh nữa.”
“Anh lập tức về ngay đây.”
Nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thừa như hận không thể lắp cánh vào bay cho nhanh, Lưu Lập thở dài một hơi rồi yên lặng nâng ly cùng Khương Hành.
Lúc này điện thoại Lưu Lập cũng vang lên, là em ruột của hắn - Lưu An Kỳ gọi đến.
“Anh, nghe nói Diệp Thừa đi chơi cùng anh, sao anh không gọi cho em? Bây giờ em sẽ đến đó ngay.”
Lưu Lập nuốt xuống ngụm rượu trong miệng, nói:
“Không cần đến, cậu ta đi rồi.”
“Sao lại đi sớm như vậy?” Trong giọng nói của Lưu An Kỳ mang theo thất vọng.
“Từ bỏ đi em gái à, cậu ta sẽ không thích em đâu.” Lưu Lập châm điếu thuốc, hút một hơi rồi lên tiếng.
-
Trong một hội quán khác, Lê Uyên đang được đám đông vây quanh, cô ta uống sạch hỗn hợp rượu trong ly rồi giơ ly không lên, ý bảo mọi người reo hò cổ vũ.
Cô ta ngồi xuống, ngửa đầu nhìn những ánh đèn lộng lẫy trên trần, tận hưởng cảm giác được coi trọng và được săn đón.
Dù cho đến đêm khuya khi chỉ còn một mình, sự trống rỗng đột nhiên dâng lên, làm thế nào cũng không kìm nén được… nhưng ít ra giờ phút này cô ta cũng cảm thấy vui vẻ.
“Lê Uyên…”
Một giọng nói rất nhỏ gọi ý thức cô ta trở về, dùng sức mở mắt ra, thấy rõ người vừa lên tiếng là đồng nghiệp đã bị Lê Thiên Thiên bắt nạt.
Diêm Tiểu Đóa tìm đến nơi này là bởi vì cô ta đã bị Diệp thị sa thải, không có chút nào ngoài ý muốn nào.
Mà Lê Uyên lại chậm chạp chưa chịu thực hiện hứa hẹn trước đó với cô ta.
“Lê Uyên, tôi là Diêm Tiểu Đóa, cô còn nhớ rõ không?” Diêm Tiểu Đóa rụt rè cười.
Lê Uyên nhíu mày nhìn cô bằng ánh mắt say lờ đờ, không lên tiếng.
“Tôi chỉ muốn hỏi một chút là khi nào tôi có thể đi làm?” Diêm Tiểu Đóa chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nói.
“À, là cô à, đi làm sao… Lúc nào cũng có thể.” Lê Uyên tỏ vẻ như vừa mới nhớ ra Diêm Tiểu Đóa là ai.
“Thật tốt quá, vậy ngày mai tôi sẽ đến nhận việc.”
“Ừ, để tôi cho cô địa chỉ và số điện thoại, ngày mai cô đến Giang Thành đi, tôi nói trước một tiếng giúp cô.”
“Cảm ơn Uyên tỷ, cảm ơn rất nhiều!”
Sau khi Diêm Tiểu Đóa rời đi, Lê Uyên gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự của công ty.
Đầu bên kia nhận điện thoại rất nhanh, thái độ cũng tốt nhưng lại khó xử mà nói cho cô ta biết:
“Thật sự là không thể thu xếp được, hiện tại công ty còn đang phải giảm biên chế.”
“Giảm biên chế? Vì sao lại như vậy?”
“Lợi nhuận của công ty không được tốt lắm.”
“Vậy thu xếp một chức vị râu ria thì sao? Tôi đã đồng ý với người ta rồi.” Trong lòng Lê Uyên có chút không thoải mái.
“Vậy… được rồi, nhân viên lễ tân, tiền lương không cao, không bao ăn ở, như vậy có được không?”
“Được, có việc làm là được.”
Cúp điện thoại, vì câu nói ‘lợi nhuận của công ty không được tốt lắm’ mà Lê Uyên không còn tâm tư chơi đùa nữa, cô ta đứng lên rời đi.
Đứng trước quầy lễ tân, nhân viên phục vụ lại báo cho cô ta biết:
“Xin lỗi, thẻ của cô báo hiện không thể tiêu dùng được.”
Lê Uyên sửng sốt, thẻ tín dụng này là Lý Trác Mỹ đưa cho cô ta, hạn mức là mười vạn, sao lại không thể dùng được?
Sau nhiều lần xác nhận, cuối cùng cô ta cũng chịu chấp nhận là thẻ của mình đã bị khóa, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Lý Trác Mỹ.
“Mẹ, sao thẻ tín dụng của con không dùng được nữa?” Lê Uyên nhỏ giọng hỏi, thật ra cô ta vẫn có chút e ngại đối với người mẹ ruột này.
“Mày còn mặt mũi mà hỏi tao? Thư mời từ luật sư mà Lê Thiên Thiên ủy thác đã được gửi về tận nhà rồi, tao còn chưa hỏi tội mày đây, mày lại gây chuyện gì rồi?”
Tim Lê Uyên hẫng một nhịp, cô ta không ngờ Lê Thiên Thiên lại thật sự kiện cô ta.
“Con, con không làm gì cả, con chỉ thay một người bạn bênh vực kẻ yếu mà thôi, con…”
“Ngu xuẩn! Với đầu óc của mày mà cũng dám đi trêu chọc Lê Thiên Thiên!” Lý Trác Mỹ không phân xanh đỏ đen trắng mà lập tức mắng Lê Uyên.
“Con cũng không nói gì quá đáng với cô ta, chỉ bằng mấy câu đó mà có thể bắt con ngồi tù à?”
“Có phải mày tạt nước vào nó không? Trước đó còn đập phá lớp yoga của nó? Còn nhiều lần xúc phạm nó trước mặt nhiều người? Lê Uyên, mày bị ngu à? Mày làm những việc này để làm gì?”
Lê Uyên không ngờ những chuyện này đầu được Lê Thiên Thiên lưu lại chứng cứ.
“Hiện tại vấn đề không phải là mày có phải ngồi tù hay không, quan trọng là không thể để nó khởi tố mày! Mày có biết trong giới thượng lưu này danh tiếng được coi trọng đến mức nào không? Nếu mày trở thành bị cáo thì còn công tử hào môn nào nguyện ý cưới mày nữa chứ? Lúc đó mày liền trở thành một quân cờ phế!”
Quân cờ phế?
Lê Uyên còn không kịp suy nghĩ về lượng thông tin khổng lồ mà Lý Trác Mỹ nói phía trước, cô ta bị ba chữ cuối làm cho sững sờ một lúc lâu, thậm chí đầu bên kia ngắt điện thoại lúc nào cũng không biết.
Hóa ra cô ta chỉ là một quân cờ mà bọn họ dùng để kiếm tiền liên hôn.
-
Diệp Thừa dùng chưa đến nửa tiếng để lái xe về nhà, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng nước truyền đến từ phòng bếp, khóe môi liền cong cong lên.
Lê Thiên Thiên mới vừa rửa sạch trái cây, nghe thấy tiếng mở cửa cũng cong khóe mắt, cầm lấy một trái dâu chầm chậm đi đến nhét vào miệng Diệp Thừa.
“Ngọt không?”
“Tự mình nếm thử xem.”
Diệp Thừa nuốt dâu tây xuống, kéo cô đến trước người mình, môi lưỡi hai người nhanh chóng quấn vào nhau.
Vị chua ngọt của dâu tây ở đầu lưỡi hắn quấy loạn trong khoang miệng cô, mãi đến khi cô khẽ thở dốc hắn mới chịu buông ra.
Lê Thiên Thiên bị nụ hôn dâu tây này làm cho nhũn chân, lúc được buông ra cô nhanh chóng bắt lấy cánh tay Diệp Thừa để chống đỡ thân mình.
Diệp Thừa kịp thời đỡ cô, hai tay đỡ dưới nách nhấc bổng cô lên eo mình rồi đi đến chỗ sô pha, tựa như đang ôm một đứa trẻ.
Hắn nhìn cô bằng cặp mắt sáng rực, cười vừa quyến rũ lại vừa có chút xấu xa.
“Thì ra em thích kiểu này.
Lần sau muốn nụ hôn vị đào hay vị chuối đây?” Ngón tay thon dài luồn vào tóc cô, giọng nói trầm thấp đầy nam tính.
“Vị cam ngọt.” Lê Thiên Thiên vùi đầu vào bên cổ hắn, giọng nói nghèn nghẹn truyền ra.
“Vậy không bằng hiện tại làm luôn đi, để anh đi ăn cam.” Diệp Thừa cười khẽ nói.
“Chờ đã, từ từ…” Lê Thiên Thiên nhớ tới món đồ đang được đặt trong phòng ngủ kia, sắc mặt ửng hồng, biểu tình rối rắm tựa như có nỗi niềm khó nói.
“Sao vậy?”
“Em có việc muốn nhờ anh.”
“Ừ?” Diệp Thừa nhướng mày.
“À thì… Em đi thay quần áo trước đã.”
Lê Thiên Thiên chạy về phòng ngủ, nhìn chiếc váy hai dây màu đen trên giường đã được cô giặt khô, nuốt nuốt nước miếng, tự tiếp thêm dũng cảm cho mình rồi mặc nó vào.
Nhìn vào gương, váy dài đến đầu gối để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, đường cong tinh xảo uyển chuyển cũng hiện rõ không sót chỗ nào, núi tuyết trước ngực như ẩn như hiện, chính cô còn không nỡ nhìn thẳng nên đành tùy tay kéo một cái áo chống nắng lớn khoác lên người.
Lê Thiên Thiên tránh ở cửa phòng ngủ, thò đầu ra ngoài thăm dò, cũng không biết chính mình đang nhìn cái gì.
Được rồi, dù gì cũng đã mặc lên người, thoải mái hào phóng, mày có thể làm được mà! Cô hít sâu vài lần tự cổ vũ bản thân, cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa phòng ngủ.
Mới vừa đi đến phòng khách đã nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của Diệp Thừa.
“Đúng, 500 vạn, lập tức chuyển cho cô ấy đi.”
Lê Thiên Thiên giật mình lùi lại hai bước, nép vào góc tường để che giấu bản thân, chỉ thò đầu ra hỏi:
“500 vạn?”
Diệp Thừa buông điện thoại xuống, dời tầm mắt về phía cô.
“Vừa nãy em có điện thoại, là cố vấn tài chính của em gọi đến.
Anh ta nói xin lỗi vì đã làm chậm trễ việc dùng 500 vạn tiền vốn của em.”
Thì ra là vậy.
Vậy câu nói vừa nãy của Diệp Thừa là thế nào, là để cố vấn tài chính rút tiền ra cho cô sao?
“Nhưng nếu bây giờ rút tiền ra trước sẽ tổn thất gần sáu vạn tệ...”
“Anh biết, vậy nên anh đã bảo bộ phận tài vụ rút 500 vạn từ tài khoản cá nhân của anh ra để chuyển qua thẻ lương của em.”
Lê Thiên Thiên:!
Cô còn chưa kịp mở miệng, Diệp Thừa đã chuyển xong rồi?
Vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ? Có phải cô nên đổi lại quần áo hay không?
Cô đã nói rồi mà, Diệp Thừa sẽ không giống với mấy tên tra nam trước kia Hoàng Tiêu từng gặp.
Thật đúng là vẽ vời thêm chuyện.
“Đúng rồi, em thay quần áo gì mà hết cả nửa ngày vậy?” Diệp Thừa đang tiến gần về phía cô.
Lê Thiên Thiên giật mình, áo chống nắng tuột xuống một bên vai để lộ ra xương quai xanh và vai cổ tuyết trắng.
Đôi con ngươi của Diệp Thừa dần dần giãn ra, đầu lưỡi liếm môi dưới đỏ ửng, yết hầu không ngừng lên xuống.
Lê Thiên Thiên cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Diệp Thừa đang quét từ trên xuống dưới trên người cô, ánh mắt lướt đến chỗ nào thì cô liền cảm thấy chỗ đó nóng bừng.
Cô kéo lại áo chống nắng, có chút co quắp bất an.
“Em, thật ra em muốn vay tiền anh, nhưng Hoàng Tiêu sợ anh không cho em vay nên… mới để cho em… Bây giờ có vẻ như cũng không cần nữa.”
“Sao lại không cần?”
Diệp Thừa nhất thời hoảng loạn đi tìm điện thoại khắp phòng khách, tìm được liền gọi lại cho số vừa nãy.
“Tạm thời chưa cần chuyển 500 vạn.
Ừ.
Ngày mai chuyển sau.”
Hắn cúp điện thoại, hàng mi khẽ rung, giờ phút này trong con ngươi nâu thẫm kia chỉ có thân ảnh gợi cảm của cô.
“Em có thể bắt đầu rồi.”
Lê Thiên Thiên: ….