Có vẻ như năm nay Bắc Thành không thích tuyết lắm vì kể từ sau trận tuyết đầu mùa lần trước thì chỉ có thêm một, hai trận nữa.

Nhưng rồi trận tuyết gần dịp Tết Âm lịch lần này đã khiến mọi người hết sức vui mừng.

Tục ngữ có câu, tuyết lành báo trước một năm thịnh vượng.
Đường Thiên Thiên đến ngõ nhỏ Lâm Nam sau giờ tan làm, con ngõ nhỏ hẹp đã bị tuyết trắng bao phủ, cành khô dưới mái hiên cũng vậy, đất trời một mảnh trắng xoá.

Nếu không nhờ có ánh sáng gần tắt của hoàng hôn thì dưới loại thời tiết âm u thế này đã sớm không thấy rõ đường đi.
Tuyết đọng trên bậc thềm trước mỗi cửa tiệm, không ít tiệm đã đóng cửa, chỉ còn vài ba tiệm được thắp sáng bằng ánh đèn sợi đốt hoặc ánh đèn vàng ấm áp.

Tiệm ăn của nhà họ Đường là một trong số những tiệm còn mở, Đường Thiên Thiên cứ nghĩ là cha mẹ đợi cô nên mới không đóng cửa nhưng đến nơi mới phát hiện bên trong thế nhưng còn đến ba, bốn bàn khách.
Đối tượng khách hàng của tiệm vốn là nhân viên văn phòng và sinh viên, trên cơ bản chỉ đến vào buổi trưa, cô không ngờ đã muộn như vậy mà vẫn còn khách.
Đường Thiên Thiên giũ tuyết bám trên quần áo xuống rồi mới đẩy cửa bước vào, chuông nhỏ treo trên cửa phát ra tiếng kêu keng keng.

Chu Nãi Hinh nhanh chóng bước ra từ trong phòng bếp, thấy người đến là con gái nhà mình thì tươi cười, quay đầu nói với Đường An Tường đang xào rau bên trong.
“Con gái đến rồi.”
“Thiên Thiên, cha sẽ nấu cho con một món mới mà con chưa từng thử qua.” Giọng nói hồn hậu của Đường An Tường từ trong bếp truyền ra.

Đường Thiên Thiên cười ngồi xuống ghế uống trà táo đỏ mà Chu Nãi Hinh rót cho, vừa ngọt vừa ấm, tay chân đỡ lạnh hơn hẳn.
“Diệp Thừa đâu con?”
Mỗi lần đều là Diệp Thừa đến cùng cô, hôm nay không nhìn thấy hắn nên Chu Nãi Hinh không khỏi tò mò.
“Anh ấy có cuộc họp, lát nữa sẽ đến đón con sau.”
Cô nhìn quanh trong tiệm một vòng rồi thấp giọng hỏi:
“Mẹ, nhà chúng ta kinh doanh tốt như vậy ạ? Đã đến giờ này rồi mà vẫn có khách.”
Chu Nãi Hinh nhìn thấy con gái nhà mình liền vui vẻ, ý cười khó có thể che giấu được, trong mắt tràn đầy yêu thương.

“Con đó, con chính là mèo nhỏ chiêu tài của nhà chúng ta.

Từ sau lần con đề xuất ra ý kiến với cha con, việc kinh doanh trong nhà liền trở nên tốt hơn.”
Đường Thiên Thiên lại uống một ngụm trà, khó có thể tin mà hỏi lại.
“Ý kiến lung tung mà con đưa ra sao có thể có tác dụng lớn như vậy được? Mẹ đang nói đùa với con ạ?”
“Cha con chính là bị một câu nói của con làm cho thức tỉnh.

Con nói mở cửa tiệm buôn bán không thể chỉ chiều theo khẩu vị của một người, điều này khiến ông ấy đột nhiên ngộ ra.

Ông ấy bắt đầu cân nhắc xem mọi người thích ăn khẩu vị thế nào, lại còn làm không ít nghiên cứu nhỏ.

Buổi tối sau khi đóng cửa tiệm còn thường dẫn mẹ đi ăn ở những quán khác để nghiên cứu hương vị, nguyên liệu các loại, rất dụng tâm.”
Đường Thiên Thiên nghe vậy không khỏi sửng sốt, cô không ngờ cha đã ở tuổi này mà còn tận tụy, dám nghĩ dám làm như vậy.

Cô cũng đột nhiên cảm thấy tính cách của mình có lẽ là giống cha, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác tự hào.
“Cha của con thật là ưu tú!”
“Là con gái của chúng ta ưu tú.”
Đường An Tường bước ra từ phòng bếp cùng một đĩa đồ ăn với sắc vàng cam cực kỳ tươi sáng.

Chỉ mới nhìn bề ngoài và ngửi mùi thơm mà Đường Thiên Thiên đã bất giác nuốt nuốt nước miếng, đến khi chiếc đĩa được đặt xuống trước mặt cô mới biết đó là món gà xé phay.
“Đây là món gà xé lá chanh mà cha mới học được ở trên mạng, con là chuột lang đầu tiên được nếm thử đó.”
Cô không chờ cha nói xong đã bắt đầu ăn, thịt gà hẳn là được hầm chín từ trước, mềm ngọt chắc thịt, trộn cùng với ớt cay và chanh, chua cay kết hợp, quả thực ăn rất ngon.
Đường Thiên Thiên ăn một lượt hơn nửa đĩa mới nhớ ra giơ ngón tay cái lên, không cần mở miệng cũng biết là cô rất thích.

Đường An Tường vui vẻ tiếp tục làm việc, lúc này chuông nhỏ treo ở cửa liên tiếp kêu vang, Đường Thiên Thiên vừa quay đầu lại đã nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc.
Triệu Tương là người đầu tiên, theo sau là mấy đồng nghiệp khác trong văn phòng, cuối cùng là Doãn Hoằng vẫn đang đứng giữ cửa giúp một người phụ nữ mà cô chưa từng gặp qua.
Bọn họ đứng ở cửa phủi sạch tuyết trên người rồi mới vào trong, trên tay mỗi người đều cầm các loại quà bánh trái cây, vừa cười vừa vẫy tay với Đường Thiên Thiên.
“Sao mọi người tìm được đến đây vậy?” Đường Thiên Thiên kinh ngạc đứng dậy mời bọn họ vào bàn ngồi.

“Có tôi ở đây, có chuyện gì mà tra không được chứ?” Triệu Tương cười nói.
“Bọn tôi nghĩ là sắp đến kỳ nghỉ Tết Âm lịch rồi, trước Tết cũng nên đến chào hỏi chú dì một chút.” Doãn Hoằng cười ha hả mà nói.
Kể từ sau khi chú dì Diệp công khai thân thiết với cô ở công ty, cô liền cảm nhận được sự nhiệt tình quá mức từ không ít đồng nghiệp.
Cô đã từ chối không ít những lời mời đi ăn uống và cả những món quà lấy lòng trong tối ngoài sáng, nhưng đối với những đồng nghiệp chung phòng này, cô vẫn là nguyện ý lui tới.

Dù sao thì bọn họ cũng đã rất thân thiện với cô từ khi còn chưa biết liệu cô có thể trở thành con dâu của Diệp thị hay không.
Đường An Tường và Chu Nãi Hinh cũng nhiệt tình đón tiếp đồng nghiệp của con gái, bày ra một bàn tràn đầy đồ ăn khiến ai cũng khen không dứt miệng.
“Chú ơi, đồ ăn ngon quá, cửa tiệm nhà chúng ta ban ngày có phải là phải xếp hàng đợi đến lượt không ạ?”
“Nhiều khi giữa trưa phải đợi chừng một tiếng đấy.” Đường An Tường cười ha hả mà nói.
“Đấy thấy chưa, tôi nói mà, cửa tiệm này còn phải mở rộng hơn nữa.

Vừa nãy tôi thấy cửa tiệm bên cạnh có treo bảng cho thuê đó, cũng không chừng...”
“Ôi, vợ chồng già bọn tôi cũng không thể lo liệu quá nhiều việc đâu.”
Đường Thiên Thiên đem lời này nghe vào trong lòng, yên lặng cân nhắc.
Người phụ nữ lạ mặt bên cạnh Doãn Hoằng là vợ ông ấy, trên dưới 35 tuổi, thoạt nhìn tính cách có vẻ rất thoải mái, mọi người nhìn đều có hảo cảm.
Lúc này đối phương bỗng nâng cốc nói với cô:
“Thiên Thiên, hôm nay tôi cố ý đến cùng với lão Doãn nhà tôi là để cảm ơn cô.”
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Đường Thiên Thiên, cô ấy lại cong môi cười nói:
“Tính cách của lão Doãn chắc hẳn mọi người đều đã biết, lần trước tôi và ông ấy cãi nhau đến mức tưởng chừng đã phải ly hôn, kết quả ông ấy lại phá lệ mà nói xin lỗi với tôi, từ đó về sau ông ấy cũng không tính toán chi li với tôi như trước nữa.

Mãi sau tôi mới biết là do Thiên Thiên đã thức tỉnh ông ấy.”
Đường Thiên Thiên chớp chớp mắt, đôi mắt trong veo chậm rãi cong lên.

Cô vậy mà đã bất tri bất giác thức tỉnh rất nhiều người, phải chăng là nên suy xét mở một phòng tư vấn tâm lý?
Hai chiếc cốc chạm vào nhau phát ra âm thanh rõ ràng, Đường Thiên Thiên lần đầu tiên cảm nhận được giá trị của việc giúp đỡ người khác.
Mọi người trò chuyện với nhau cực kỳ vui vẻ, ăn uống cũng gần xong.

Lúc này Doãn Hoằng như nhớ ra điều gì đó nên liền lấy điện thoại mở vòng bạn bè trên WeChat rồi đưa qua cho Đường Thiên Thiên xem.
“Đây là người lần trước tạt cả xô nước vào tôi đúng không?”
Đường Thiên Thiên nhích lại gần để xem, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Không biết ai đã đăng lại ảnh chụp màn hình nói rằng trong giới hào môn có nhiều chuyện rất thú vị, cô dâu kết hôn vào đêm Tiểu niên, ngày hôm sau tỉnh dậy bỗng thấy trong nhà xuất hiện một cặp song sinh gọi cô ấy là mẹ.
Đại khái là người kia cảm thấy việc này thú vị nên liền đăng lên vòng bạn bè.

Nhưng tấm ảnh trong ảnh chụp màn hình kia rõ ràng là ảnh cưới của Lê Uyên và Tần Ngật.

Trong nháy mắt Đường Thiên Thiên liền hiểu ra vì sao hôn lễ của Lê Uyên lại được tổ chức gấp gáp như vậy.

Hẳn là do Tần gia giấu không được cặp con riêng này nữa, thân phận mẹ ruột lại không tốt, nhà bọn họ sợ mất mặt nên liền mau chóng rước về một cô con dâu có gia thế trong sạch để che lấp việc này.

Vừa lúc Lê gia kề bên bờ vực phá sản đang cần dùng tiền gấp nên Lê Uyên liền trở thành đối tượng phù hợp nhất.

Chẳng qua chuyện lại không như những gì Tần gia tính toán, giấy không gói được lửa, mọi thứ vẫn bị lộ ra ngoài, thậm chí còn trở thành chủ đề nóng.
Cô trộm nhìn sắc mặt cha mẹ, bọn họ cũng chỉ là thở dài, không hỏi gì nhiều.
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, bọn họ tựa như đã thất vọng với Lê Uyên quá nhiều, cảm giác hẳn là rất bất lực.
Triệu Tương chậc lưỡi đưa là lời nhận xét theo bản năng bát quái vốn có.

“Đúng thật là chuyện gì cũng có thể xảy ra, bước vào hào môn cũng thật sự không phải chuyện tốt, ai có thể ngờ đến vừa mới kết hôn xong nhà trai đã đưa ra một cặp con riêng…”
“Khụ khụ, Triệu Tương, cô ăn nhiều thêm một chút, bớt lời lại.” Doãn Hoằng kịp thời chặn ngang lời nói.
Triệu Tương đột nhiên che miệng, nhớ tới Đường Thiên Thiên cũng sắp gả vào hào môn nên vội vàng tự phạt một cốc.
Dùng cơm xong, trước khi tiễn mọi người ra ngoài thì Đường Thiên Thiên lén lút nhét một tấm thẻ vào tay Chu Nãi Hinh.
Chu Nãi Hinh kinh ngạc nhìn tấm thẻ trong tay, khó hiểu mà hỏi:
“Thiên Thiên, con làm gì vậy?”
“Con muốn thuê lại cửa tiệm sát vách, sau đó sửa chữa lại rồi thuê thêm vài người phục vụ nữa để giúp đỡ cha mẹ.”
“Đứa nhỏ này, cha mẹ còn phải tích cóp của hồi môn cho con, con ngược lại còn đưa tiền cho bọn ta? Tiền này con cứ giữ đi, trong tay cha mẹ có tiền, đến lúc đó sẽ cho con mua siêu xe, dù là gả vào hào môn chúng ta cũng không mất mặt.”

Đường Thiên Thiên nhìn ra cha mẹ có chút bài xích với hai chữ ‘hào môn’ sau khi biết chuyện của Lê Uyên, cô chỉ có thể cười hì hì mà nói.
“Con định đầu tư vào cửa tiệm, mở rộng ra rồi thuê thêm nhân viên.

Con muốn được sở hữu 30% cổ phần kinh doanh trong nhà mình, về sau nhà mình cũng sẽ trở thành hào môn.”
Chu Nãi Hinh và Đường An Tường bất đắc dĩ mà cười, không chờ bọn họ trả lại thẻ cô đã nhanh chóng chạy đi tiễn đồng nghiệp ra ngoài.
Bên ngoài tuyết đã đọng rất dày, cô thu xếp muốn gọi xe cho mọi người nhưng mọi người bảo cô không cần phải lo, một đám người xô xô đẩy đẩy vô cùng náo nhiệt.
Không biết là ai hô lên một tiếng “tiểu Diệp tổng”, tình cảnh hỗn loạn ngay lập tức được kiểm soát.
Mọi người nhìn về phía góc đường, Diệp Thừa mặc áo khoác dài màu đen, cầm ô đen đang chậm rãi đi đến, tuyết trắng bay tán loạn dưới ánh đèn đường như trở thành phông nền, nếu có thêm nhạc dạo nữa thì đây chắc hẳn là một cảnh hoàn hảo của nam chính trong phim Hàn!
Nam chính hơi nheo mắt nhìn mọi người, đôi con ngươi nâu thẫm dưới hàng mi tràn đầy dò xét.

“Anh đã họp xong rồi à?”
Câu hỏi mềm nhẹ từ Đường Thiên Thiên đã làm dịu đi sự lo lắng của mọi người khi phải đối mặt với tiểu Diệp tổng.

Mọi người lần lượt nói lời chào rồi nhanh chóng rời đi.
- ???????????????????????????? @????????????????????????????????.

Đọc‎ thêm‎ các‎ chươ????g‎ mới‎ tại‎ ==‎ T????U‎ ????T????UYỆ????.????????‎ ==
Trước Tết Âm lịch nhiệt độ bất chợt hạ xuống, trận tuyết trước đó không những không tan mà tuyết đọng trên nóc nhà còn hóa thành tinh thể băng treo xuống mái hiên.
Cửa phòng bị gõ vang, Đường Thiên Thiên nằm trong ổ chăn ấm áp không muốn dậy, lẩm bẩm lên tiếng hỏi là ai.

Vừa hỏi xong cô liền thanh tỉnh lại, trong căn chung cư này ngoại trừ Diệp Thừa thì còn có thể là ai nữa chứ?
Cô mới vừa ngồi dậy thì cửa đã bị đẩy ra, góc chăn từ trên vai trượt xuống kéo theo cả cổ áo của bộ đồ ngủ màu tuyết trắng.

“Tiểu miên hoa, dậy đi, hôm nay có rất nhiều việc phải làm.”
Cô biết, buổi sáng sẽ đi mua sắm, sau đó ghé đón cha mẹ đến Diệp gia cùng nhau đón Tết Âm lịch.
Nhưng hiện tại mới hơn sáu giờ, đâu cần phải đi sớm như vậy chứ?
Đường Thiên Thiên lại ngã lưng xuống giường như vật rơi tự do, chậm rãi nhắm hai mắt lại, vươn ba ngón tay nói:
“Cho em ngủ thêm ba phút nữa thôi.”
Lúc cô sắp chìm vào giấc ngủ lần nữa thì cảm giác được lông mi như bị gảy hai lần, bên tai bỗng nhiên có chút ngứa, cô né tránh nhưng trước ngực bỗng nhiên bị siết chặt, phía sau lưng lại có một nguồn nhiệt áp tới.
Đường Thiên Thiên lập tức tỉnh ngủ, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Diệp Thừa đang nhắm hai mắt nằm sát bên người cô.

Thân thể cô bị ôm chặt đến mức không thể động đậy.
“Hết ba phút rồi, em muốn dậy.”
“Vẫn chưa hết, ngủ thêm nữa đi.”
Diệp Thừa siết chặt vòng tay kéo cô vào người mình, lưng cô liền dính sát vào trước ngực hắn.
Đường Thiên Thiên giãy giụa vặn vẹo uốn éo tay chân trong vòng tay hắn, bỗng nhiên cô cảm nhận được một chỗ thần bí nào đó đang chậm rãi nhô lên.
“Tiểu miên hoa, lại cọ lung tung nữa là em phải phụ trách đó.”
Diệp Thừa dán sát bên tai cô mà nói, thanh âm không lớn nhưng lại khiến cô cả kinh đến mức không dám động đậy.
“Em, em không ngủ nữa, em muốn rời giường.”
“Lúc này chịu dậy rồi sao? Lần sau lại ngủ nướng nữa thì sẽ dùng đại chiêu này để hầu hạ em.” Diệp Thừa mỉm cười mà nói.
Đường Thiên Thiên: …
Nam nhân này quả nhiên có độc!
- ???????????????????????????? @????????????????????????????????
Khoảnh khắc gặp được Đường An Tường và Chu Nãi Hinh, hai mắt Đường Thiên Thiên đều trợn tròn.
Đường An Tường khoác lên mình chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, dáng đứng hiên ngang như quân nhân.

Chu Nãi Hinh mặc một bộ sườn xám màu đỏ nâu, mái tóc được làm xoăn kết hợp với kẹp tóc tinh xảo.

Cả hai hoàn toàn khác với phong thái bận rộn trong ngoài như trước đây, ăn diện một chút, cả người đều đặc biệt có khí chất.
Hai vợ chồng cũng chuẩn bị một cốp xe đầy quà tặng, tựa như là đáp lễ lại những thứ lần trước Diệp Thừa mang đến.
Kỳ thật dựa theo ý tưởng của Đường Thiên Thiên thì thời điểm ăn Tết này cô nên toàn tâm toàn ý ở bên cha mẹ, dù cho ở trong căn nhà bốn mươi mét vuông thì chắc chắn những bữa cơm đoàn viên cũng sẽ rất hoà thuận vui vẻ.


Nhưng dường như cha mẹ có ấn tượng không tồi với chú dì Diệp nên Diệp Thừa vừa mở lời mời thì bọn họ lập tức đáp ứng.
“Chú, dì! Vừa nhìn thấy hai người là con đã biết vì sao Thiên Thiên lại xinh như vậy.”
Diệp Thừa vốn chưa từng nói lời khen tặng hay lời khách sáo nhưng hôm nay bỗng nhiên nở nụ cười tươi như hoa, trên đường đến khu biệt thự Hưng Trà cũng liên tục khen ngợi cha mẹ cô hết câu này đến câu khác.

Khen đến mức tiếng cười của bọn họ đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Đường Thiên Thiên cúi đầu cong mắt cười nhẹ, cuối cùng cô cũng biết vì sao cha mẹ lại đồng ý đi đến Diệp gia ăn Tết.
Cô vặn một chai nước có ga đưa qua cho Diệp Thừa, nhỏ giọng nói:
“Lời nói trong một tuần cũng chưa chắc nhiều bằng một tiếng vừa rồi có đúng không?”
Diệp Thừa nhéo nhẹ mũi cô, nở nụ cười cưng chiều rồi tiếp nhận chai nước, ngửa đầu trực tiếp uống hết.
Trước căn biệt thự nguy nga, vợ chồng Diệp gia nhiệt tình đón tiếp vợ chồng Đường gia đi vào, một đường cười nói không ngớt.
Dương Chức lôi kéo Chu Nãi Hinh, chân thành mà khen:
“Chu muội muội, vóc người này của em đúng thật là quá tốt, mặc bộ sườn xám này vào người giống như người mẫu trong buổi triển lãm vậy.

Chị cũng có vài bộ sườn xám nhưng mấy năm nay vì béo lên nên không thể mặc được, thật đáng tiếc, có bộ còn chưa mặc lần nào.

Đi thôi, cùng chị lên lầu xem thử nhé?”
Nhìn hai người thân mật khoác tay nhau lên lầu, Đường Thiên Thiên ngồi khoanh hai chân trên bục cửa sổ, nghiêng người dựa vào lòng Diệp Thừa, nhỏ giọng nói:
“Dì rất thích dẫn người khác đi thử quần áo.

Mỗi lần em đến nhà anh, việc đầu tiên làm chính là đi thử quần áo, ha ha.”
Diệp Thừa cuộn ngón tay búng nhẹ lên trán cô, chậm rãi nói:
“Nguyện vọng duy nhất trong năm mới của mẹ anh chính là có thể gầy đi mười cân.

Thấy người khác có vóc người tốt là mẹ cực kỳ hâm mộ, em thông cảm cho mẹ anh một chút.”
“Thật ra dáng người của dì khá tốt đó, dì chính là không thỏa mãn mà thôi.

Em và mẹ em như vậy thì có hơi gầy.”
Cặp mắt Diệp Thừa rũ xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, ghé sát vào tai cô thì thầm:
“Có chỗ… cũng không gầy lắm đâu.”
Mắt hạnh của Đường Thiên Thiên bỗng chốc trợn to, sắc mặt ửng hồng, ngón tay thon dài nắm chặt thành quyền, không nặng không nhẹ giáng cho Diệp Thừa một đấm rồi lại len lén nhìn hai người đàn ông đang đánh cờ trong phòng khách xem họ có nghe thấy những lời đáng xấu hổ vừa rồi hay không.
Diệp Đào và Đường An Tường đang hết sức tập trung vào ván cờ.

Đường An Tường đã đánh bại quân của Diệp Đào nhưng Diệp Đào không chịu nhận thua, lập tức muốn đấu lại ván khác.
“Diệp lão đệ, năm đó khi còn ở trong quân đội tôi được xem là kỳ thủ nổi danh đấy, đấu liên tiếp với cả một tiểu đội tôi cũng chưa từng thua!”
“Đường lão ca, anh từng tham gia quân ngũ à?” Trong mắt Diệp Đào tràn đầy hâm mộ.
“Từng đi mười năm, cũng từng được chọn vào đại đội đặc chủng nhưng chẳng qua sau lại bởi vì nấu ăn quá ngon mà bị điều đến ban hậu cần.”
“Đường lão ca, đời này chuyện mà tôi hối hận nhất chính là nghe theo lời lão gia tử kế thừa công ty, không thể tham gia quân ngũ, nhưng tôi thật sự bội phục quân nhân!”
Nháy mắt Đường An Tường lập tức ngồi thẳng lưng, lấy điện thoại ra tìm một bức ảnh rồi đưa qua cho Diệp Đào xem.
“Đây là ảnh chụp đại đội chúng tôi lúc diễn tập, đây là trang phục của bộ đội đặc chủng, nhìn thử xem khi đó tôi soái thế nào.

Còn đây là ban hậu cần…”
Bốn vị cha mẹ chia thành hai đôi, trò chuyện cực kỳ náo nhiệt.
Đường Thiên Thiên ngửa đầu về phía sau, Diệp Thừa cũng cụp mắt nhìn xuống, cô cong môi cười nói:
“Cha mẹ anh thật tốt.”
“Anh có tốt không?” Hắn cúi đầu ghé sát vào mặt cô.
Cô nâng hàm dưới lên, dễ dàng dán lên môi Diệp Thừa, lần đầu tiên chủ động vươn đầu lưỡi liếm nhẹ hàm trên của hắn một chút rồi buông ra.
Diệp Thừa mở to hai mắt, hô hấp có chút không ổn định, nhìn cô chằm chằm rồi thấp giọng nói:
“Tiểu miên hoa, hành động này của em rất nguy hiểm đó.”
Cục bông trong lòng ngực hắn cười đầy ranh mãnh.
“Chính là vì ở đây nên em mới dám đó, anh dám làm trò trước mặt bọn họ…”
“Bọn họ không nhìn đâu.”
Tiếng nói vừa dứt, mặt cô bỗng nhiên bị hai tay Diệp Thừa giữ chặt, ngay sau đó là một trận mút mát mưa rền gió dữ khiến hô hấp của cô bị đảo loạn.
Đến khi nụ hôn say đắm giữa hai người kết thúc, cô ngẩng đầu lên với hai gò má ửng đỏ, chợt phát hiện trên bàn cơm đối diện có bốn người đang ngồi chỉnh chỉnh tề tề.
Hai người cùng bốn vị trưởng bối đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Vừa rồi không phải mọi người còn đang nói chuyện rất sôi nổi sao? Khi nào thì lại đây? Đây là nhìn thấy bọn họ hôn môi nhau rồi à?
Bốn vị trưởng bối: … Là do hai đứa thân mật lâu quá, năm lần bảy lượt gọi đến ăn cơm đều không nghe thấy.
Diệp Thừa - Đường Thiên Thiên: … Hủy diệt đi.
Bốn vị trưởng bối: “Tranh thủ thời gian cho hai đứa đính hôn đi, ngày lễ tình nhân được đấy, chọn ngày đó đi.”
Diệp Thừa - Đường Thiên Thiên: … Không ai hỏi ý kiến của bọn con sao?
- ???????????????????????????? @????????????????????????????????
Thừa dịp nghỉ Tết dài ngày nên Diệp Thừa và Đường Thiên Thiên lựa chọn đi du lịch ở một thành phố ven biển.
Nơi này có khí hậu tương tự Giang Thành, ẩm ướt oi bức nhưng nhiệt độ ngoài trời vào mùa đông không cao, so với băng tuyết phủ khắp trời đất ở Bắc Thành thì nơi này quả thực ấm áp hợp lòng người.

Đường Thiên Thiên vui vẻ nhất chính là vì không cần phải nhọc lòng vì bất cứ chuyện gì, toàn bộ hành trình cái gì cũng không cần phải xen vào, chỉ cần nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh, hắn có thể cho cô vô số bất ngờ.
Hai người xuống máy bay liền đi thẳng ra cảng biển, ngồi ca nô trên biển thưởng thức cảnh mặt trời lặn, không bao lâu sau liền lên đến đảo.
Đến lúc nhận phòng khách sạn, Đường Thiên Thiên phát hiện Diệp Thừa chỉ đặt duy nhất một phòng.
“Là phòng xép.”
Diệp Thừa dắt tay cô vào phòng, được ngắm cảnh biển qua cửa sổ sát đất thật khiến người ta vui vẻ thoải mái.
“Phòng xép không phải cũng chỉ có một giường thôi sao?” Cô nắm chặt tay hắn như đang kháng nghị.
“Vậy anh ngủ ở sô pha.” Diệp Thừa cất gọn hành lý, đem lời kháng nghị của cô hóa thành vô hình.
Đường Thiên Thiên lấy quần áo đi đến phòng thay đồ thì phát hiện phòng này không có cửa.

Lại đi đến phòng vệ sinh, phát hiện phòng vệ sinh là dạng kính mờ.
Cô tức giận đẩy Diệp Thừa ra khỏi phòng, bắt hắn tự làm tự chịu đứng ngoài cửa mà chờ.
“Anh sẽ nhắm mắt lại, không nhìn đâu.” Diệp Thừa chống tay lên cửa, không muốn bị nhốt bên ngoài.
“Em không tin là anh không nhìn.” Đường Thiên Thiên kiên trì không cho hắn tiến vào.
“Ơ kìa? Là Lê Thiên Thiên đúng không?”
Một giọng nói dò hỏi vang lên từ phía sau Diệp Thừa, đối phương gọi tên cũ của cô bằng giọng phổ thông Giang Thành.
Đường Thiên Thiên cẩn thận nhìn lại, cô gái trước mắt trông rất quen nhưng cô lại nghĩ không ra tên.
“Bạn học cũ, tôi là Bạch Yên Nhiên đây.”
Đường Thiên Thiên chớp chớp mắt, trong đầu dường như không hề có bất kỳ ký ức nào về cái tên này.
Cô gái kia sau đó cũng nghĩ ra gì đó, xấu hổ mà nói:
“À, hiện tại tên tôi là Bạch Yên Nhiên nhưng thời tiểu học thì gọi là Bạch Thúy Thúy.”
“À, Thúy Thúy.”
Vừa nói như vậy cô liền nhớ ra đây là bạn học tiểu học của mình, người này khi đó rất thích ganh đua với cô.

Cô ta sẽ so sánh thứ hạng học tập với cô, so sánh tiền tiêu vặt, so sánh thư tình thu được nhiều ít.

Chỉ cần là thứ có thể so sánh được, cô ta nhất định sẽ so.

Thật không ngờ rằng lại gặp lại nhau ở đây
“Tôi cũng đã sửa tên, hiện tại tên tôi là Đường Thiên Thiên.”
“Mọi người là sửa tên, còn cô sao lại sửa cả họ vậy?” Bạch Thúy Thúy khó hiểu mà hỏi.
Người đàn ông đứng bên cạnh chạm chạm vào cánh tay cô ta ý bảo cô ta đừng hỏi loạn nữa.
Ánh mắt Bạch Thúy Thúy thỉnh thoảng sẽ dừng lại trên người đàn ông cực phẩm đang đứng ở cửa, trên thực tế là cô ta bị thu hút bởi soái ca này, từ đó mới nhận ra bạn tiểu học của mình.
Ánh mắt của cô ta quá lộ liễu, bạn trai đứng ngay bên người mà còn trắng trợn táo bạo như vậy, Đường Thiên Thiên rất khó chịu vì cảm giác như bạn trai mình đang bị một con sói cái nhìn chằm chằm.

Hơn nữa cô cũng không quá thích Bạch Thúy Thúy, thời tiểu học hai người cũng không chơi cùng nhau, trưởng thành càng không thể.
Cô cười khách sáo uyển chuyển từ chối lời mời nhiệt tình của Bạch Thúy Thúy, một tay túm lấy Diệp Thừa kéo vào trong rồi nặng nề đóng cửa lại.
Không tốn chút sức lực nào đã thành công vào được cửa, Diệp Thừa thấp giọng cười nhạt.
“Sợ anh bị nữ yêu tinh bắt đi à?”
Cô nhéo mặt Diệp Thừa một cái, tức giận nói:
“Nhắm mắt lại, em muốn thay quần áo.”
Sau khi thay xong quần áo, hai người tay nắm tay đi dọc theo bờ biển đón ánh chiều tà.

Lúc này đột nhiên có một con gián đen to bằng ngón tay cái bay vụt qua, chuẩn xác đáp ngay xuống giày của Diệp Thừa.

Cả người hắn đều cứng đờ, đồng tử dần dần giãn ra, bàn tay đang nắm lấy tay Đường Thiên Thiên khẽ run, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Cô nhanh chóng phát hiện thấy sự khác thường của Diệp Thừa, vừa lúc cúi đầu xuống thì mắt đối mắt cùng con gián kia, nó lại lập tức vẫy cánh bay đi hướng khác.

“Đây có phải là loài gián phương Nam thường được nói đến không?”
*Ở các tỉnh phía Nam như Sơn Đông, Tứ Xuyên, Vân Nam có nhiều trang trại nuôi gián.

Loài côn trùng giàu protein này được chế biến và sử dụng làm thức ăn gia súc, các sản phẩm thuốc khác nhau và cũng là nguồn cung cấp thực phẩm cho các nhà hàng địa phương.

(một số món nổi tiếng là gián chiên giòn, gián sấy khô, sushi gián và gián sốt cay.) Cre: GG.
Đường Thiên Thiên thầm nhịn cười, vậy mà cũng có thứ khiến Diệp Thừa phải sợ hãi.

Cô gật gật đầu, khó có khi thấy được bộ dáng hắn bị dọa đến như vậy, tròng mắt đen nhánh xoay chuyển, đột nhiên hô to một tiếng.
“A! Phía sau em còn một con nữa!”
Đường Thiên Thiên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy cô rồi đem cô xoay người thay đổi phương hướng.
“Nó bay đi chưa? Bay rồi đúng không?” Diệp Thừa nhắm chặt hai mắt, hơi thở mong manh.
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng là bản thân rất sợ hãi nhưng việc đầu tiên làm là đem cô bảo vệ trong lòng.
Khi nguy hiểm ập đến, Diệp Thừa sẵn sàng vì cô mà quên mình, bảo vệ cô chu toàn, đây chính là người mà cô có thể yên tâm phó thác cả đời..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện