Edit: LT.
-
Cánh gà không có tội.
Lê Thiên Thiên nhanh chóng rút lại tin nhắn thoại vừa nãy.
【Lê Không: Sao lại thu hồi tin nhắn rồi, ta mới vừa nghe được một nửa.
Hình như là giọng của Diệp Thừa.】
【Lê Không: Có phải Diệp Thừa không? Cậu ta vừa nói gì đó? @Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Là Diệp Thừa, bọn cháu không từ hôn, vừa nãy cháu gửi nhầm thôi.
Cháu lập tức bảo anh ấy giúp cháu làm sáng tỏ, mọi người chờ một lát.】
【Lê Lục: Diệp Thừa, bọn chú tin cháu, cháu và Thiên Thiên thật sự không từ hôn sao?】
Lê Thiên Thiên hít sâu một hơi, cưỡng bách bản thân mình không được tức giận, phải bình tĩnh, phải cố gắng mỉm cười.
Sau một lúc tự mình tẩy não, cô thành công bày ra vẻ mặt cười, hèn mọn khẩn cầu với Diệp Thừa:
“Diệp Thừa, cầu xin anh đó, giúp em một lần đi mà, nếu bọn họ rút vốn thì mẹ em sẽ giết em mất.
Nếu không thì vậy đi, anh chỉ cần giúp em nói một chữ “đúng” là được, em có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của anh.”
Rốt cuộc Diệp Thừa cũng nâng mắt lên nhìn, dường như hắn nổi lên hứng thú với câu “có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu gì” nên chậm rãi hỏi lại:
“Bất cứ yêu cầu gì?”
Lê Thiên Thiên dùng sức gật đầu, vô cùng chân thành đáp lại:
“Bất cứ yêu cầu gì.”
Diệp Thừa híp mắt, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào phần ghi giọng nói, trầm thấp nói ra một chữ: “Đúng.”
-
Lê Thiên Thiên không thể ngờ được Diệp Thừa dùng một chữ “đúng” kia để đổi lấy một yêu cầu là phục vụ đánh thức lúc bốn giờ sáng!
Hắn nói hắn không thích tiếng kêu của đồng hồ báo thức, không thích tiếng chuông báo thức của điện, không thích bất cứ âm thanh nào phát ra từ máy móc, cho dù là tiếng người.
Vì vậy nên cần phải được người thật đối mặt đánh thức hắn dậy.
Quả là một sở thích tuyệt vời!
Lê Thiên Thiên cố gắng mở hai mắt sau khi nghe tiếng đồng hồ báo thức, nghiêng ngả lảo đảo đi đến gõ cửa phòng Diệp Thừa, đầu óc vẫn còn đang trong mộng.
Xoay tay nắm cửa, cửa không khóa.
Đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng ngủ của Diệp Thừa, trong phòng có mùi tuyết tùng rất dễ chịu, hẳn là truyền ra từ phía tủ quần áo.
Xịt nước hoa trong tủ quần áo, thật đúng là một người đàn ông tinh tế.
Lê Thiên Thiên không có tâm tình tiếp tục thưởng thức căn phòng, cô nhanh chóng đi đến bên mép giường.
Tư thế ngủ của Diệp Thừa vậy mà rất ngoan ngoãn, nghiêng mình nằm cuộn tròn dưới lớp chăn mềm mại, chỉ để lộ ra khuôn mặt điềm tĩnh.
Cô qua loa máy móc nói ra lời đánh thức quen thuộc mà bên dịch vụ khách sạn thường hay dùng:
“Xin chào Diệp tiên sinh, đây là dịch vụ đánh thức buổi sáng.
Hôm nay là thứ năm ngày mười hai tháng mười, thời tiết trong xanh, chúc tiên sinh một ngày tốt lành.”
Lời vừa dứt, căn phòng lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Diệp Thừa vẫn đang bình yên ngủ say, không hề có chút ý tứ mở mắt tỉnh dậy.
Cô tiếp tục lặp lại thêm hai lần nhưng lỗ tai Diệp Thừa tựa như bị nhét bông vào, vẫn không hề nhúc nhích.
Là do giọng cô không đủ lớn sao?
Lê Thiên Thiên từ bỏ lời đánh thức dài dòng kia, liên tiếp gọi:
“Dậy đi, dậy đi, dậy đi!”
Giống hệt như đang đọc thần chú.
Được rồi, cuối cùng Diệp Thừa cũng có phản ứng.
Trở mình, che lỗ tai, tiếp tục ngủ.
Lê Thiên Thiên: …
Hiện tại cô vô cùng hoài nghi Diệp Thừa đang cố ý chỉnh cô.
Lê Thiên Thiên thành công bị chọc tức, cô bò lên trên giường, túm tay Diệp Thừa, hít một hơi thật sâu rồi dùng hết toàn bộ sức lực hét to về phía lỗ tai hắn:
“Diệp Thừa! Dậy đi!”
Có lẽ là thanh âm quá mức chấn động nên Diệp Thừa bị giật mình, hắn nắm ngược lấy cổ tay cô, dùng sức kéo cô về phía bên cạnh rồi xoay người khóa ngồi trên đùi cô.
Lê Thiên Thiên chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng tựa như có người ném văng cô ra ngoài.
Vì quá mức hoảng sợ nên khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ngực phập phồng thở hổn hển.
Hiện tại cô cũng cảm thấy thật may mắn vì mình vẫn đang nằm trên giường, nếu không sợ là xương cốt trên người đã gãy không ít.
Dường như Diệp Thừa đã tỉnh táo lại một chút, cặp mắt đen trắng rõ ràng dưới hàng mi dày chớp động, hắn thấy rõ người đang bị mình kiềm chế dưới thân.
“Mấy giờ rồi?” Vì mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói cực kỳ có từ tính, lơ đãng trêu chọc lòng người.
Dù vừa mới bị quật ngã nhưng Lê Thiên Thiên vẫn không dám tức giận, cô ổn định lại hô hấp rồi kiên nhẫn đáp lại:
“Bốn giờ mười phút.”
“Sớm như vậy gọi tôi làm gì?”
“Hôm qua anh bảo em bốn giờ đến gọi anh dậy mà?”
“Tôi nói là năm giờ.”
Lê Thiên Thiên:?
Lê Thiên Thiên muốn giải thích nhưng cô không ghi âm lại nên không có biện pháp chứng minh rốt cuộc là Diệp Thừa nói mấy giờ.
Thậm chí cô còn hoài nghi liệu bản thân mình có nghe lầm hay không?
Bằng không, nếu nói Diệp Thừa làm vậy chỉ vì muốn tra tấn cô, đây chẳng phải cũng là tự tra tấn chính bản thân mình luôn sao?
Hắn hẳn là sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn giết địch một ngàn tự tổn hại mình tám trăm như vậy?
Diệp Thừa nhìn người trước mặt mình, sợi tóc hỗn độn tản ra trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng nõn có chút nhu nhược, cặp mắt đen trợn tròn giống hệt như mèo Ragdoll nhỏ đang hoảng sợ.
Hắn chậm rãi thu hồi tầm mắt, buông lỏng cổ tay cô ra rồi lưu loát đứng dậy sửa sang lại áo ngủ, bình tĩnh như thể vừa nãy chưa từng phát sinh chuyện gì.
“Dù cho tôi có nói là bốn giờ thì lúc em gọi tôi dậy cũng đã muộn mười phút.”
Lê Thiên Thiên cũng muốn lưu loát đứng dậy giống Diệp Thừa nhưng lại thất bại nên vô cùng mất mặt, cô sử dụng cả tay chân để bò dậy rồi giải thích.
“Bốn giờ em đã đến đây gọi anh rồi, là do anh mãi vẫn không chịu dậy nên mới làm chậm trễ thời gian như vậy, sao có thể tính là do em đến trễ được chứ?"
Diệp Thừa không thèm để ý lời cãi lại của cô, lạnh lùng nói:
“Vậy thì lần sau nên đến sớm trước mười phút, nhưng nhớ kỹ là năm giờ.”
Lê Thiên Thiên: …
-
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Hai người nói xem anh ta có còn là con người không?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Anh ta chính là đang trả thù mình, đang tra tấn mình, muốn dùng chiêu thức xấu xa này để đuổi mình ra khỏi đây!】
Lê Thiên Thiên mở nhóm chat ra điên cuồng kể lễ oán giận.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Mình sẽ không mắc mưu của anh ta đâu!】
【Tam Kim: Lê Thiên Thiên cậu điên rồi sao? Bây giờ mới mấy giờ hả?】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu - Empty Valley yoga: Bọn chị lại làm sai gì sao? Mới bốn giờ rưỡi sáng đã bị em đánh thức.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Có phải là chị em nữa không vậy? Em đã bị khi dễ thành như vậy rồi mà hai người vẫn còn tâm trạng để ngủ sao?】
【Tam Kim: Vậy cậu nhanh đi ngủ với anh ta đi!】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu - Empty Valley yoga: Đồng ý!】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: …】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Hai ngươi lui ra đi.】
【Tam Kim: Rốt cuộc cũng được ngủ.】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu - Empty Valley yoga: Làm tốt lắm em gái.】
Lê Thiên Thiên: …
Không một ai đáng tin cậy.
Cô vẫn là nên dựa vào bản thân mình thôi.
-
Lê Thiên Thiên tổng kết lại kinh nghiệm thất bại của ngày hôm qua, cô cảm thấy tất cả đều là do công thức hướng dẫn trên giấy không đủ dễ hiểu.
Vì vậy hôm nay cô cố ý chọn một video dạy nấu ăn để tham khảo, sau khi xem đi xem lại ba bốn lần, cảm thấy nhất định không có vấn đề gì nữa thì mới đi chuẩn bị nguyên liệu.
Cô dự định làm món cánh gà chiên coca vì người hướng dẫn trong video đã nói ai cũng có thể làm được món này.
Trong lúc đang chuẩn bị nguyên liệu theo video hướng dẫn thì Diệp Thừa đã về đến nhà.
Lê Thiên Thiên nhìn đồng hồ, phát hiện càng ngày hắn trở về càng sớm.
Hôm nay cô đã cố tình chuẩn bị trước nhưng vẫn bị hắn vừa vặn bắt gặp.
Trong lúc cô rửa sạch cánh gà, Diệp Thừa vẫn luôn đứng dựa vào cửa phòng bếp nhìn chằm chằm tựa như sợ rằng cô sẽ làm nổ phòng bếp nhà hắn.
Cảm giác bị giám thị trong lúc nấu ăn rất không thoải mái nhưng Lê Thiên Thiên cố gắng chịu đựng.
Sau khi rửa cánh gà xong, cô nhìn theo hướng dẫn rồi bắt đầu dùng dao rạch nhẹ trên cánh gà.
Vừa rạch xong một đường đã nghe thấy Diệp Thừa lên tiếng:
“Vết cắt quá nhỏ.”
Lê Thiên Thiên tiếp tục nhẫn nhịn, lại rạch thêm một chút ở vị trí cũ.
“Vẫn không đúng.”
Diệp Thừa trực tiếp đi qua đoạt lấy dao và cánh gà từ trong tay cô, nhanh chóng rạch ba đường, lớn nhỏ cân xứng, sâu cạn vừa vặn.
“Ra ngoài đi.”
Lê Thiên Thiên: …
Cô lại lần nữa bị đuổi ra khỏi phòng bếp, tức giận phồng má ngồi trên sô pha xem TV.
Đây là xem cô như tiểu phế vật sao?
Không quen nhìn người khác làm thì cứ tự mình làm đi, dù sao thì người mệt cũng không phải cô!
Lê Thiên Thiên vừa xem TV vừa cắn trái cây cho hả giận.
Nhưng nếu Diệp Thừa cứ tiếp tục như vậy thì cô tìm đâu ra cơ hội để bỏ thuốc đây?
“Lê Thiên Thiên, canh lửa đi.”
Lê Thiên Thiên duỗi cổ ra nhìn thì thấy Diệp Thừa đi vào phòng vệ sinh, tròng mắt đen nhánh xoay chuyển, cơ hội nói đến là đến!
Cô run rẩy lấy thuốc ngủ đã nghiền sẵn thành bột từ trong túi ra rồi đi vào phòng bếp.
Lần đầu tiên làm chuyện xấu nên tim cô đập mạnh đến mức như thể tạo ra được khúc nhạc dạo đầu của bài chủ đề trong phim Thế giới động vật*.
*Phim Animal World (2018) và bài chủ đề là I Am Crazy.
Mở nắp nồi, hương thơm ngào ngạt tỏa ra khiến cô không tự giác hít một hơi thật sâu, vừa ngửi thấy mùi đã biết ăn vào cực ngon.
Cánh gà không có tội, cô đột nhiên luyến tiếc không muốn bỏ thuốc.
Tiếng đóng cửa từ phòng vệ sinh truyền đến, Lê Thiên Thiên tay vội chân loạn đem thuốc bột giấu đi.
Trong lúc hoảng loạn cô lỡ làm đổ chai dấm, cuống quít nâng nó dậy thì lại khiến dấm đổ vào nồi, vị chua nháy mắt tràn ra xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Trái tim của Lê Thiên Thiên run rẩy, cánh gà…
“Sao lại bỏ dấm?”
Diệp Thừa khoanh tay trước ngực đứng dựa vào cửa phòng bếp, cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô như đang chờ đợi một câu giải thích hợp lý.
Không có cách nào giải thích được vì sao mình lại hoảng loạn như vậy, dưới tình thế cấp bách não chưa kịp vận hành, Lê Thiên Thiên buộc miệng nói ra một lý do:
“Bởi vì… Em thích ăn dấm.”
Vì một câu này mà Diệp Thừa liền không thêm đường vào để cứu vớt cánh gà, một nồi cánh gà chiên coca ngon lành biến thành cánh gà sốt dấm.
Lê Thiên Thiên thật sự muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.
“Ăn đi.”
Không biết Diệp Thừa là thật sự cho rằng cô thích ăn cánh gà sốt dấm hay vẫn là cố ý trừng phạt cô vì tội phá hỏng đồ ăn mà múc cho cô một chén cơm lớn.
Lê Thiên Thiên vươn đũa gắp một cái cánh gà, nín thở cắn một miếng, vị chua nồng đậm xộc vào khoang mũi khiến cô không ngừng ho khù khụ.
Sau khi cố chịu đựng ăn hết nửa cái cánh gà xong Lê Thiên Thiên liền nằm dài ra ghế, mỗi lần nấc lên đều là vị chua.
Cuối cùng chính bản thân mình là người gánh lấy tất cả.
-
Bị thất bại liên tiếp tra tấn khiến Lê Thiên Thiên có chút mất đi ý chí chiến đấu, cô nằm đơ trên giường không muốn nhúc nhích chút nào.
Nhưng tiếng thông báo tin nhắn WeChat liên tục vang lên khiến cô phải cầm điện thoại lên xem.
Không ngờ người gửi tin nhắn lại là Lê Uyên.
Cuối tuần vừa rồi hai người mới thêm WeChat nhưng sau đó vẫn chưa hề nhắn với nhau tin nào.
Sao bỗng nhiên hôm nay cô ta lại muốn nhắn tin với cô vậy chứ?
【Lê Uyên: Có thể tháng sau tôi sẽ đến đại học S, cách trường của cô rất gần.】
Đại học S là một trường tư thục cao cấp tại Bắc Thành, tuy trường học chẳng ra gì nhưng lại mở lớp đào tạo MBA* chuyên nghiệp.
*MBA - Master of Business Administration: Thạc sĩ Quản trị kinh doanh
Vốn dĩ bài kiểm tra đầu vào của lớp chuyên nghiệp này vừa khó lại vừa nghiêm ngặt nhưng do lực lượng giảng viên không tốt lắm, trường học cũng gặp khó khăn trong việc tuyển sinh nên dần dần biến thành có tiền là có thể vào học.
Vì thế nên Lý Trác Mỹ đã tốn một số tiền lớn cho Lê Uyên vào đây học để ít nhất bà ta không quá mất mặt vì bằng cấp của con gái ruột.
Nhưng cô ta nói chuyện này ra để làm gì?
【Lê Uyên: Cô có ảnh chụp của Diệp Thừa không, gửi cho tôi một tấm.】
Lê Thiên Thiên lập tức hiểu được mục đích của cô ta sau khi đọc tin nhắn này, cô chậm rãi nhắn lại.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Không có.】
【Lê Uyên: Cô và anh ta đính hôn gần một năm rồi mà không có ảnh chụp của anh ta? Có phải cô cố ý không muốn cho tôi xem đúng không? Mẹ tôi khen anh ta nhiều vô kể nhưng đến lúc tôi muốn xin một tấm ảnh chụp bà ấy liền nói không có.
Có phải là Diệp Thừa lớn lên rất xấu đúng không? Nếu anh ta thật sự tốt đẹp giống như lời mẹ tôi nói thì sao cô lại đồng ý từ hôn chứ?】
Nhìn đoạn tin nhắn này xong Lê Thiên Thiên liền cảm thấy có chút hít thở không thông.
Cô hít sâu một hơi, kiên nhẫn nhắn lại.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Là do anh ta không thích người khác chụp ảnh mình.
Nhưng nếu cô đi dạo trên diễn đàn của đại học D hẳn là sẽ thấy ảnh chụp lén của anh ta, anh ta rất nổi tiếng.】
【Lê Uyên: Tôi sẽ không đi dạo diễn đàn gì gì đó, cô tìm một tấm gửi qua cho tôi đi.】
【Lê Uyên: Không được, cô quay một đoạn video ngắn rồi gửi qua đi.
Tôi không tin ảnh chụp trên mạng.】
Lê Thiên Thiên vốn không định làm chuyện kỳ quái này nhưng cô đột nhiên nhớ ra trong lòng mình vẫn luôn có một tia nghi ngờ chưa được kiểm chứng… Do dự một lúc lâu rồi cô mới quyết định nhắn lại.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Cô gửi địa chỉ nhà ba mẹ nuôi của cô cho tôi, tôi gửi video của Diệp Thừa cho cô.】
【Lê Uyên: Cô muốn lấy địa chỉ nhà bọn họ làm gì?】
Lúc Lý Trác Mỹ tìm được Lê Uyên, Lê Thiên Thiên từng nghe bà ta nhắc tới cô và Lê Uyên đều được sinh ra ở bệnh viện tư nhân Lâm Mỹ tại Bắc Thành.
Khi đó việc kinh doanh của Lê gia vừa mới khởi bước, Lý Trác Mỹ làm việc rất liều mạng, một tháng trước khi sinh bà ta còn đến Bắc Thành bàn chuyện làm ăn nên dẫn đến sinh non, phải sinh mổ tại bệnh viện tư nhân Lâm Mỹ.
Nếu đã chứng thực được Lê Uyên là con gái ruột của bà ta thì cô cũng có lý do hợp lý để nghi ngờ ba mẹ nuôi của Lê Uyên có khả năng là ba mẹ ruột của mình.
Chẳng qua hiện tại bên phía bệnh viện vì muốn trốn tránh trách nhiệm pháp luật nên vẫn không chịu thừa nhận việc khi xưa bọn họ trao nhầm hai đứa trẻ.
Và đương nhiên Lý Trác Mỹ cũng sẽ không giúp cô tìm lại ba mẹ ruột của mình.
Cô đã từng tìm đến phía bệnh viện nhiều lần nhưng vì thấp cổ bé họng nên cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Biện pháp duy nhất mà cô có thể làm bây giờ chính là xem xét thử xem có thể làm xét nghiệm ADN với ba mẹ nuôi của Lê Uyên hay không.
Bất kể kết quả có ra sao, cô đều muốn thử.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Đây là việc riêng của tôi, một bên giao địa chỉ, một bên giao video.】
【Lê Uyên: Thành giao.】.