Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phòng ngủ trống trải và đơn điệu, lấy màu xám làm chủ đạo.
Trong phòng chỉ có một ít đồ nội thất theo phong cách đơn giản, chiếc giường lớn hai mét là đồ vật bắt mắt nhất.
Trần Vũ vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, vạt áo ngủ thắt lỏng lẻo, vừa tuỳ ý lại gợi cảm.
Anh đi đến cuối giường ngồi xuống, cầm chiếc điện thoại được đặt ở đó trước khi đi tắm lên, mở WeChat lên xem, phát hiện Sầm Tuế vẫn chưa gửi tin nhắn cho anh.
Rất tốt.
Một ngày rưỡi rồi.
Anh nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Sầm Tuế một lúc, ngón tay mở ra vòng bạn bè của cô, phát hiện bài đăng mới nhất vẫn là bài đăng tối qua.
Chín bức ảnh đẹp đẽ và tinh tế, caption chỉ có hai từ - [Vui vẻ]
Anh mở ảnh selfie của Sầm Tuế và nhìn chằm chằm vào cô, như để xem xem cô đang thực sự vui vẻ hay chỉ giả vờ.
Lý trí nói với anh rằng chắc chắn là giả, nhưng trong tiềm thức anh vẫn cảm thấy có chút không vui.
Không phải là không thể sống thiếu anh sao? Không phải chỉ khi ở bên anh mới thấy vui vẻ sao?
Ha…
Khó chịu một hồi, anh tắt điện thoại ném xuống cuối giường.
Đứng dậy bước đi, nhưng đi được vài bước lại dừng lại.
Quay lại, bật điện thoại lên và gửi một tin nhắn: [Em đang làm gì vậy?]
Anh cầm điện thoại và đợi Sầm Tuế nhanh chóng trả lời tin nhắn của mình.
Cô luôn là như vậy, không bao giờ bỏ sót bất cứ tin nhắn nào của anh, trước kia cô luôn trả lời lại trong vài giây.
Anh đã quen được đối xử như vậy, nhưng lần này anh đợi một giây, hai giây, ba giây... một phút, và vẫn không có tin nhắn đến.
Trần Vũ cau mày nhìn điện thoại, trong tiềm thức tự hỏi không biết điện thoại của mình có phải hư rồi không.
Tin nhắn trong nhóm hiện lên, anh biết điện thoại di động của mình vẫn ổn, ngay lập tức lại càng buồn bực hơn.
Đầu lưỡi chạm một chút vào má, anh cười chế nhạo - người phụ nữ này chắc lại đi đọc cái gì mà bí kíp canh gà tình yêu, muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của anh chứ gì?
Rất tốt, anh muốn xem xem cô có thể chịu đựng được như vậy bao lâu.
Nghĩ vậy, anh định ném điện thoại xuống lần nữa.
Kết quả anh cũng không buông ngón tay, không kìm được cảm xúc khó chịu nên gửi thêm một tin nhắn: [Giận rồi sao?]
Anh đã chủ động tìm đến cô và cho cô bậc thang để bước xuống, anh nghĩ cô nên thuận theo đó mà xuống rồi chứ?
Kết quả anh cầm điện thoại đợi cả hai phút! Vẫn là! Không có! Trả lời!
Trần Vũ bị tức giận đến bật cười một tiếng, dùng tâm tình như vậy mở danh bạ điện thoại ra.
Ngón tay lướt đến số của Sầm Tuế, lúc định bấm gọi, anh lập tức phản ứng lại rồi tự nghĩ mình gấp gáp như vậy làm gì?
Trong chốc lát, anh ổn định tâm lý, tắt màn hình điện thoại, ném xuống cuối giường.
Trên đời này không có người phụ nữ nào thực sự có thể khiến Trần Vũ gấp gáp để tâm, đối với Sầm Tuế người một mực theo đuổi anh thì lại càng không thể.
Thay đổi kiểu tóc và quần áo, đăng một tấm hình giả vui vẻ lên Wechat, cố tình không tìm anh cũng không để ý tới anh, và định dùng những thủ đoạn thấp kém như vậy để khiến anh sáng mắt rồi nóng ruột nóng gan?
Anh nhìn một cái hiểu rõ, làm sao có thể trúng kế.
***
Vì để tập trung đọc sách, Sằm Tuế đặt điện thoại ở chế độ im lặng hoàn toàn.
Thậm chí đọc cho đến khi ngủ thiếp đi trên gối, cô cũng không thèm nhìn đến điện thoại, một lần thức dậy vào ban đêm, nhưng cũng chỉ mở mắt, đưa tay chạm vào điều khiển từ xa để tắt đèn.
Thứ hai phải đi học bình thường, sáng sớm Sầm Tuế đã bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh.
Cô vươn tay tắt đồng hồ báo thức trên bàn ở đầu giường, muốn ngủ thêm một lúc, nhưng nhớ tới mục tiêu cao cả của mình trong cuộc sống hiện tại, cô chỉ đành đứng dậy dù đang trong cơn buồn ngủ.
Phòng ngủ trống trải và đơn điệu, lấy màu xám làm chủ đạo.
Trong phòng chỉ có một ít đồ nội thất theo phong cách đơn giản, chiếc giường lớn hai mét là đồ vật bắt mắt nhất.
Trần Vũ vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, vạt áo ngủ thắt lỏng lẻo, vừa tuỳ ý lại gợi cảm.
Anh đi đến cuối giường ngồi xuống, cầm chiếc điện thoại được đặt ở đó trước khi đi tắm lên, mở WeChat lên xem, phát hiện Sầm Tuế vẫn chưa gửi tin nhắn cho anh.
Rất tốt.
Một ngày rưỡi rồi.
Anh nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Sầm Tuế một lúc, ngón tay mở ra vòng bạn bè của cô, phát hiện bài đăng mới nhất vẫn là bài đăng tối qua.
Chín bức ảnh đẹp đẽ và tinh tế, caption chỉ có hai từ - [Vui vẻ]
Anh mở ảnh selfie của Sầm Tuế và nhìn chằm chằm vào cô, như để xem xem cô đang thực sự vui vẻ hay chỉ giả vờ.
Lý trí nói với anh rằng chắc chắn là giả, nhưng trong tiềm thức anh vẫn cảm thấy có chút không vui.
Không phải là không thể sống thiếu anh sao? Không phải chỉ khi ở bên anh mới thấy vui vẻ sao?
Ha…
Khó chịu một hồi, anh tắt điện thoại ném xuống cuối giường.
Đứng dậy bước đi, nhưng đi được vài bước lại dừng lại.
Quay lại, bật điện thoại lên và gửi một tin nhắn: [Em đang làm gì vậy?]
Anh cầm điện thoại và đợi Sầm Tuế nhanh chóng trả lời tin nhắn của mình.
Cô luôn là như vậy, không bao giờ bỏ sót bất cứ tin nhắn nào của anh, trước kia cô luôn trả lời lại trong vài giây.
Anh đã quen được đối xử như vậy, nhưng lần này anh đợi một giây, hai giây, ba giây... một phút, và vẫn không có tin nhắn đến.
Trần Vũ cau mày nhìn điện thoại, trong tiềm thức tự hỏi không biết điện thoại của mình có phải hư rồi không.
Tin nhắn trong nhóm hiện lên, anh biết điện thoại di động của mình vẫn ổn, ngay lập tức lại càng buồn bực hơn.
Đầu lưỡi chạm một chút vào má, anh cười chế nhạo - người phụ nữ này chắc lại đi đọc cái gì mà bí kíp canh gà tình yêu, muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của anh chứ gì?
Rất tốt, anh muốn xem xem cô có thể chịu đựng được như vậy bao lâu.
Nghĩ vậy, anh định ném điện thoại xuống lần nữa.
Kết quả anh cũng không buông ngón tay, không kìm được cảm xúc khó chịu nên gửi thêm một tin nhắn: [Giận rồi sao?]
Anh đã chủ động tìm đến cô và cho cô bậc thang để bước xuống, anh nghĩ cô nên thuận theo đó mà xuống rồi chứ?
Kết quả anh cầm điện thoại đợi cả hai phút! Vẫn là! Không có! Trả lời!
Trần Vũ bị tức giận đến bật cười một tiếng, dùng tâm tình như vậy mở danh bạ điện thoại ra.
Ngón tay lướt đến số của Sầm Tuế, lúc định bấm gọi, anh lập tức phản ứng lại rồi tự nghĩ mình gấp gáp như vậy làm gì?
Trong chốc lát, anh ổn định tâm lý, tắt màn hình điện thoại, ném xuống cuối giường.
Trên đời này không có người phụ nữ nào thực sự có thể khiến Trần Vũ gấp gáp để tâm, đối với Sầm Tuế người một mực theo đuổi anh thì lại càng không thể.
Thay đổi kiểu tóc và quần áo, đăng một tấm hình giả vui vẻ lên Wechat, cố tình không tìm anh cũng không để ý tới anh, và định dùng những thủ đoạn thấp kém như vậy để khiến anh sáng mắt rồi nóng ruột nóng gan?
Anh nhìn một cái hiểu rõ, làm sao có thể trúng kế.
***
Vì để tập trung đọc sách, Sằm Tuế đặt điện thoại ở chế độ im lặng hoàn toàn.
Thậm chí đọc cho đến khi ngủ thiếp đi trên gối, cô cũng không thèm nhìn đến điện thoại, một lần thức dậy vào ban đêm, nhưng cũng chỉ mở mắt, đưa tay chạm vào điều khiển từ xa để tắt đèn.
Thứ hai phải đi học bình thường, sáng sớm Sầm Tuế đã bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh.
Cô vươn tay tắt đồng hồ báo thức trên bàn ở đầu giường, muốn ngủ thêm một lúc, nhưng nhớ tới mục tiêu cao cả của mình trong cuộc sống hiện tại, cô chỉ đành đứng dậy dù đang trong cơn buồn ngủ.
Danh sách chương