Edit + beta: Văn Văn.

Cuối cùng đang ở trước mặt cô em gái, Triệu Tự trấn tĩnh lại, dỗ dành Triệu An An: "Anh trai sẽ không vứt bỏ các em, đừng sợ. Không được nghe đại tiểu thư nói bậy, tin anh được không?"

Triệu An An gật đầu.

"Được rồi, chúng ta về thôi."

Đỗ Điềm trước bàn vẫn xem như khá bình tĩnh, Đại Ninh nhìn cô ta như thế, khó tránh khỏi bội phục năng lực nhẫn nại của cô ta. Nếu là mình bị ngắt lời hết lần này đến lần khác, đã sớm xốc cái bàn lên luôn rồi.

Triệu Tự đưa Triệu An An trở về, Đỗ Điềm hỏi: "An An không sao chứ?"

Triệu Tự nói: "Không sao."

Triệu An An rất chột dạ, không dám nhìn đại tiểu thư.

Đỗ Điềm chưa bao giờ là một người dễ dàng từ bỏ, trong văn nam chủ có thể được đến mấy nam chủ ưu ái, trên người cô ta có rất nhiều phẩm chất đáng thưởng thức.

Chẳng hạn như sự kiên trì.

"Anh Triệu Tự có thể dạy em tiếng Anh không?"

Đỗ Điềm học thông minh, không nói quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp chỉ thẳng ra ý đồ của mình.

Bàn tay của Đại Ninh dưới bàn lại chọc vào Triệu An An.

Lần này không chạm vào được cô nhóc khô cằn, bàn tay mềm mại đã bị một bàn tay to con trước chặn ngang.

Đại Ninh chớp chớp mắt, nhìn về phía Triệu Tự.

Thiếu niên nắm lấy tay cô, mặt không chút thay đổi, Đại Ninh muốn rút ra, Triệu Tự đơn giản siết chặt lại, không cho cô đánh chủ ý lên người em gái mình nữa.

Triệu Tự thấy Đại Ninh không thể tin được mà trừng mắt nhìn mình, anh dứt khoát quay đầu đi, nói lại với Đỗ Điềm: "Nếu em muốn học tiếng Anh, trong nhà anh có mấy cuốn sách em có thể mang ra đọc, nếu có chỗ nào không hiểu thì hỏi anh." Triệu Tự cảm thấy quê nhà mình quá mức khép kín, nhiều người có động lực tiến lên là chuyện tốt.

Đỗ Điềm không thể nhìn thấy sóng gió mãnh liệt dưới bàn, được kết quả này, cô ta đã khá hài lòng, lập tức nhẹ nhàng cười một tiếng, ngọt ngào cảm ơn: "Cảm ơn anh Triệu Tự."

"Không có gì."

Đại Ninh nghe anh ta trả lời càng tức giận, cô chỉa móng tay ra muốn cào Triệu Tự, thiếu niên quay cổ tay, dứt khoát làm cô nắm thành nắm đấm, giữ toàn bộ bàn tay nhỏ của cô cầm chặt trong lòng bàn tay.

Đại tiểu thư giống như chú mèo hoang, nắm đấm nhỏ mà cũng lớn như vậy, nhưng thật muốn đua vũ lực, cô chính là cặn bã không hơn không kém.

Triệu Tự mặt không cảm xúc, dùng một tay ăn cơm.

Đại Ninh bĩu môi, đơn giản cầm đũa bỏ ớt cay vào trong chén anh ta, bỏ xong còn cho tiêu và lát gừng vào.

Cả bữa ăn này, hai người Triệu Tự và Đại Ninh trong lòng đều bực tức rất lớn.

Chờ hai mẹ con Đỗ Điềm và Đỗ Nguyệt Hương vừa rời khỏi, vũ trụ nhỏ- Đại Ninh nhịn một bữa cuối cùng bùng nổ, tính tình xấu phát tác liền hầm hừ nhảy dựng lên.

Triệu Tự lau sạch miệng, buông tay cô ra, khi Đại Ninh muốn đấm anh ta một phát, trực tiếp khiêng cô lên.

Triệu An An há hốc mồm, Triệu Bình cũng mở to miệng.

Đại Ninh giãy dụa: "Triệu Tự, anh điên rồi!"

Triệu Tự cười lạnh: "Cô cho rằng tính tình tôi quá tốt phải không?"

Đại Ninh đá anh ta: "Anh bỏ tôi xuống, nếu không tôi sẽ kêu chú Tiền đánh chết anh!"

Triệu Tự quay đầu lại nhìn em trai, dặn dò: "Rửa sạch chén, anh trong chốc lát sẽ trở về."

Vừa nói, anh vừa đè lại đại tiểu thư đang không an phận, bước ra cửa.

Mấy ngày nay Triệu Tự đã quan sát qua, biết gần đó có mấy vệ sĩ của Đại Ninh, anh có lực quan sát kinh người, biết họ đều ở chỗ nào, anh khiêng cô gái đi bộ vào trong núi.

Giọng điệu thiếu niên lạnh lùng: "Kỷ Đại Ninh, có phải cô muốn đánh mông em gái tôi không?"

Đại Ninh mới không chịu thừa nhận: "Làm gì có, tôi có nói bao giờ đâu? Không có là không có."

Thanh Đoàn trong biển ý thức của cô thực sự chưa bao giờ thấy qua, gặp qua người diễn nhưng chưa thấy qua người như Đại Ninh, rõ ràng xui xẻo bị bắt mà còn làm trời làm đất.

Nguyên do nam chủ là nam chủ, ngoại trừ vận may bùng phát, bản thân cũng không thể là quả hồng mềm.

Khi còn nhỏ, Triệu Tự đã luôn nuôi cả gia đình, nếu thật sự là người dễ chọc, cả nhà anh ta không phải sẽ bị ức hiếp đến chết sao, nào có thể nuôi lớn được Triệu Bình và Triệu An An? Triệu Tự có lòng muốn dạy cho đại tiểu thư một bài học, nhân tiện hù dọa cô, miễn cho khi mình không có ở nhà, Đại Ninh liền tóm lấy em trai, em gái mình bắt nạt.

Triệu An An trước kia không có nói dối, cô gái này vừa mới đến đây mấy ngày, con bé đã bắt đầu học hư theo rồi?

Thiếu nữ trên vai thật khiến cho người ta bực mình.

Anh tức giận đến mức muốn đánh mông cô, nhưng đường cong của thiếu nữ kinh người, hôm nay cô mặc bộ váy đỏ hoa hồng, làn váy dài đến đầu gối, hiện tại bắp chân non nớt của cô đang đạp đạp, không có nửa điểm sợ hãi, còn hướng anh ta rống: "Nếu anh dám đánh tôi, cả nhà anh đều sẽ chôn cùng đấy!"

Rống to như vậy, đúng là không sợ Triệu Tự sẽ chôn cô ngay tại chỗ.

Đôi mắt Triệu Tự rơi xuống cái mông của cô trong một giây, sau đó ánh mắt dời sang chỗ khác.

Không phải vì cô ấy uy hiếp nên anh không xuống tay, thực sự là do cô phát dục quá tốt, làm thế nào anh ta cũng không thể xem cô như em gái mình mà giáo dục được.

Triệu Tự khiêng người, lần đầu tiên cảm thấy khó giải quyết.

Thiếu nữ trên vai đúng là một tiểu ma vương càn quấy.

Cô còn dào dạt đắc ý, cứ nghĩ bản thân uy hiếp có hiệu quả: "Biết sợ rồi hả, mau để tôi xuống, Triệu Tự, đầu tôi muốn choáng rồi."

Triệu Tự mím môi: "Về sau cô cách xa An An ra chút."

"Được được được, nhanh lên đi chứ, anh cứ để vậy làm tôi muốn nôn quá."

Triệu Tự thấy cô hứa hẹn nhanh như vậy, càng không tin, anh cảnh giác bổ sung thêm một câu: "Cũng tránh xa Triệu Bình và cha mẹ tôi ra."

"Biết biết biết, anh thật dài dòng." Bụng cô đau quá. Bả vai Triệu Tự làm bằng thép à?

Triệu Tự nói: "Kỷ Đại Ninh, hãy nhớ những gì cô đã hứa, nếu không, tôi không ngại dùng mạng sống rẻ mạt của mình đổi lấy mạng quý giá của cô đâu."

Khuôn mặt anh lạnh lùng, đặt Đại Ninh xuống.

Đại Ninh hoa mắt chóng mặt, giữ chặt ngực anh, vẫn không quên châm chọc anh ta: "Tôi còn chướng mắt cái mạng tiện này của anh."

Cô phân không rõ đông nam tây bắc, tay nhỏ bé đụng vào lồng ngực anh, Triệu Tự nhanh chóng đẩy cô ra, để cô ấy dựa vào thân cây.

Sắc mặt anh căng chặt, vốn dĩ anh hạ quyết tâm muốn dạy cho Đại Ninh một bài học, đáng tiếc lá gan đại tiểu thư lại lớn, không biết sợ là gì, giống như một con nhím không thể nào hạ miệng xuống được.

Chuyện này là anh cầm nặng, cuối cùng chỉ có thể buông xuống.

Rõ ràng không làm gì đại tiểu thư, cô trì hoãn một chút, ngược lại bắt đầu tính sổ anh.

"Triệu Tự, anh dám đối xử với tôi như vậy! Anh phải xin lỗi cho tôi, thêm hứa sẽ không có lần sau, nếu không tôi sẽ để Trương Vĩnh Phong phá cái nhà nát kia của anh."

Thanh Đoàn không cho phép cô giải quyết đám người có vận may tốt, vậy cô cho sập nhà cũng được mà.

Triệu Tự hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói: "Thực xin lỗi, không có lần sau."

Đại Ninh che bụng lại, mếu máo nhìn anh.

Triệu Tự thấy sắc mặt cô không được hồng hào như trong bữa tối, nhíu chặt mày: "Cô sao thế?"

Đại Ninh nói: "Đau bụng, đều do anh hết."

Triệu Tự im lặng một hồi, anh không biết còn có người không chịu nổi cọ xát hơn em gái mình.

Đại Ninh rất biết mắt nhìn sắc mặt người khác, thấy Triệu Tự hết giận, cô liền bắt đầu yêu cầu: "Anh cõng tôi về xem như chuộc tội."

Triệu Tự nói: "Chân của cô lại không bị gì."

"Người ta đau bụng."

Trái tim của Triệu Tự đột nhiên như bị chọc vào, không thể nói rõ được cảm giác này, tóm lại trong lòng đặc biệt không được tự nhiên.

Anh ngồi xổm xuống: "Lên đi."

Triệu Tự lớn từng này tuổi, lần đầu tiên cảm thấy vô lực. Trên thế giới làm sao có một người như vậy, một lúc trước còn hận không thể đánh chết cô, giây sau lại làm người ta không thể không thỏa hiệp.

Đại Ninh ghé vào trên lưng anh, dùng tay chọt chọt má anh ta.

"Anh là kẻ lừa đảo, nói không thích Đỗ Điềm, nhưng lại muốn dạy tiếng Anh cho cô ta."

Triệu Tự không muốn nói dóc cùng cô.

Nói thua thì tự mình bực bội, nhưng nếu anh thắng, Đại Ninh sẽ hướng vào anh phát giận, hai cái đều không có chỗ nào tốt.

"Anh không phủ nhận, không lẽ bắt đầu thích cô ta rồi sao?"

"Anh mau trả lời tôi."

Đại Ninh nằm trên lưng anh, Triệu Tự thế nào đều không chịu hé răng, giống như một con rùa già lù lù không di chuyển. Cô khó chịu nhất là khi không có ai nói chuyện với mình, Đại Ninh tức giận đến mức giật tóc anh ta: "Người xấu."

Anh không nhịn được mà bật cười.

Cũng không hiểu vì sao mình lại cười, anh thấp giọng nói: "Kỷ Đại Ninh."

"Hả?"

"Ai đã nuôi cô thành bộ dạng thế này."

Tính cách xấu còn hay gây sự, vô lý không tha người, nói dối hết bài này đến bài khác, ngay cả con nít cũng có thể dạy hư.

Đời này ai dám lấy cô đây?

*

Thời tiết tốt, thích hợp để phơi hạt kê.

Ở Hạnh Hoa thôn có một sân phơi ngũ cốc, địa hình đặc biệt tốt, thường thường phơi khô ba ngày, hạt kê đã có thể lấy vào. Ở chỗ đó phải có người trông coi để tránh chim tước ăn vụng, thứ hai lỡ có trời mưa thì còn kịp thời che chắn.

Phơi kê cần chú ý, mặc dù trời mưa cũng phải lấy vô, nếu không hạt kê ẩm ướt sẽ nảy mầm, chỉ có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ [1].

[1] Kiếm củi ba năm thiêu một giờ: chỉ một phút dại dột mà làm tiêu tan công lao chắt chiu, tích luỹ nhiều năm; chỉ một sai sót nhỏ mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, tổn thất nặng nề.

Ban đêm cũng phải có người trông, tuy nói toàn là người cùng quê nhưng trong thôn luôn có một ít kẻ lười biếng, bản thân không tự trồng trọt, luôn muốn tranh thủ thời gian này mà chiếm tiện nghi chạy lấy người.

Trong nhà Triệu Tự chỉ có anh ta là một người đàn ông xem như chín chắn, vấn đề trông hạt kê tự nhiên rơi xuống trên người anh.

Nguyên một bữa, anh đều không rời đi, ba bữa đều do Triệu Bình đưa qua. Triệu Tự dựng một lều nhỏ, buổi tối ngủ ở chỗ đó.

Dưới tình huống không có internet, Đại Ning chán muốn chết, chơi trò con rắn ăn ăn cho đến khi con rắn nhỏ chiếm hết toàn bộ màn hình. Chính cô cũng buồn nôn với bản thân rồi, lại bắt đầu chuyển sang chơi tiêu diệt các vì sao.

Có khối băng, Đại Ninh không muốn ra khỏi cửa.

Ngoài trời quá nóng, cô bước ra ngoài có lát đã dễ đổ mồ hôi. Đại tiểu thư lười biếng, ngược lại chú Tiền rất yên tâm, cô ấy không chạy loạn, những thứ khác không nói, ít nhất an toàn, vì vậy chú Tiền cũng không xúi cô ra ngoài đi chơi nữa.

Ngày đầu tiên còn ổn, nhưng qua ngày hôm sau Đại Ninh đã nhận ra chuyện gì đó không thích hợp.

Hôm trước, cô có thấy Đỗ Điềm đi ra ngoài từ cửa sổ vào lúc hoàng hôn, mãi đến tối vẫn chưa trở về.

Cô tò mò hỏi Triệu Bình: "Đỗ Điềm đi làm gì à, nhà cô ta cũng muốn phơi kê sao?"

Triệu Bình bị anh trai bảo tránh xa đại tiểu thư ra, giờ phút này bị bắt lại, vô cùng buồn rầu, không để ý đến đại tiểu thư hình như không được tốt lắm?

"Nhà chị Điềm không có hạt kê."

"Vậy cô ta đi làm gì?"

Triệu Bình lắc đầu: "Tôi không biết."

Sợ cô gái trước mặt lại lăn lộn Triệu An An, Triệu Bình bổ sung thêm: "Em gái cũng không biết."

Đại Ninh cầm điện thoại cất vào trong túi, hùng dũng oai vệ đi ra cửa.

Bọn họ không biết, nhưng cô đoán được, tốt lắm, Đỗ Điềm quá gà tặc, thế nhưng buổi tối đến chỗ phơi kê gặp lén Triệu Tự!

May mà cô phản ứng lại ngay, mất bò mới lo làm chuồng [2], nếu không sẽ để Đỗ Điềm chui vào chỗ trống hai ngày!

[2] Mất bò mới lo làm chuồng: chỉ kẻ không biết lo liệu đề phòng trước, để việc hỏng rồi mới ứng cứu, lo liệu phòng thân. Cũng hàm ý chỉ kẻ dốt nát.

Trai đơn gái chiếc, củi khô lửa bốc, cho dù Đỗ Điềm chỉ là một con heo mẹ, nhưng loại người như Triệu Tự trong hoàn cảnh này rất dễ sinh ra cảm tình. Huống chi Đỗ Điềm không phải, cô ta là nữ chủ, không có khuôn mặt nghịch thiên của Đại Ninh, nhưng vuốt lương tâm mà nói, cô ta lớn lên trông không tệ lắm.

Không thể không nói, về mặt đánh hơi được mùi bát quát và làm bóng đèn, ngay cả Thanh Đoàn cũng vì mấy thứ này phải chào thua.

Đại Ninh đoán tám, chín không xa mười, Đỗ Điềm thực sự là người biết tận dụng cơ hội, tuy không có cơ hội nhưng cô ta cũng có thể tự mình tạo ra cơ hội.

Nhà Đỗ Điềm không có đồng ruộng, không cần phơi kê, cô ta nghĩ ra một ý, ban đêm cùng bác Lưu đi xem.

Bác Lưu tuổi đã lớn, cô ta thuận nước dong thuyền đi giúp đỡ, nhìn từ ngoài có vẻ dịu dàng, tốt bụng và hay giúp đỡ mọi người.

Đỗ Điềm rất thông minh, trước khi đi còn mang theo sách tiếng Anh mà Triệu Tự đã cho mượn, tự nhiên liền có thể bắt chuyện với Triệu Tự.

Nơi phơi kê của nhà Triệu Tự rất gần với nhà bác Lưu.

Vốn Triệu Tự không có việc gì để làm, thấy em gái hàng xóm thông minh, hiếu học tới, anh vui vẻ chỉ bảo vài câu.

Bác Lưu tốt bụng, khi Triệu An An còn nhỏ, không thiếu trợ giúp cho cô bé một miếng ăn. Đỗ Điềm giúp bác Lưu nhìn cánh đồng ngũ cốc, điều này khiến Triệu Tự đối với cô rất có hảo cảm.

Hai người ngày đầu tiên ở chung vô cùng hòa hợp.

Triệu Tự khá kinh ngạc trước sự thông minh của Đỗ Điềm, trong thôn chỉ có một trường tiểu học và trường cấp hai, thầy giáo là tên gà mờ, Triệu Tự trưởng thành đã sớm thông minh, lớn chút có thể một mình đi ra sau núi lớn, chính mình mua được sách giáo khoa về học.

Nhưng khi anh dạy Đỗ Điềm, phát hiện Đỗ Điềm học được rất nhẹ nhàng, có thể từ một suy ra ba.

Triệu Tự nơi nào biết, mấy thứ này Đỗ Điềm đã học qua hết rồi, lúc này nghe anh giảng, tự nhiên không quá khó khăn.

Hai người học bá thảo luận nghiên cứu về học thuật suốt một đêm.

Đỗ Điềm nghĩ rất tốt, đêm đầu tiên chỉ là làm nền để tiêu trừ đi cảm giác mới lạ, đêm hôm sau liền có thể càng gần thêm một bước.

Thậm chí cô ta còn tìm ra chủ đề rất tốt cho đêm nay, ví như, hỏi dự định sau này của Triệu Tự. Thân thể cha mẹ Triệu Tự ai cũng có vấn đề, anh nhất định muốn chữa khỏi bệnh cho cha mẹ, cô ta chỉ cần hướng dẫn từng bước là có thể đi vào nội tâm của Triệu Tự.

Cô ta có bề ngoài thanh tú động lòng người, đa tài đa nghệ, có thể cho Triệu Tự một số chủ ý, nói không chừng anh ấy càng có thể nhanh thành công.

Mọi kế hoạch đều hoàn hảo, cho đến khi hoàng hôn đến, sắc thái chân trời lộng lẫy, Đại Ninh mặc váy hoa đuôi cá, chậm rãi đi về phía bọn họ.

Cô đội mũ che nắng màu trắng, dưới ánh hoàng hôn êm dịu, làn da cô trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp như một mỹ nhân trong bức tranh phong cảnh bước ra.

Người trông coi tại đây chủ yếu là đám đàn ông và phụ nữ trung niên, trên sáu mươi thì có các ông già, xuống dưới thì có bọn thiếu niên khoảng mười bốn đến mười lăm, ở giữa có một vài phụ nữ cỡ bốn mươi, tất cả đều ngơ ngác nhìn cô.

Ánh mắt mọi người nhất loạt thần bí, đều nhìn theo hướng đại tiểu thư xách theo làn váy, bước đi nhẹ nhàng, bắp chân trắng nõn nà còn hơn cả ngó sen.

Đại tiểu thư nguy hiểm thật không giẫm lên hạt kê, loanh quanh lòng vòng một hồi đã đi tới bên người Triệu Tự và Đỗ Điềm.

Triệu Tự ngồi dưới đất, trông thấy cô một đường trêu hoa ghẹo nguyệt lại đây, có hơi đau đầu.

"Có chuyện gì?"

Chính anh cũng không biết, khi nói những lời này, giọng anh tự giác hạ thấp xuống mấy lần.

Đỗ Điềm một bên đặt quyển sách xuống, hiện tại cô ta đã phát triển đến loại tình trạng mỗi lần nhìn thấy Đại Ninh liền cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra.

Mặc dù là nữ phụ pháo hôi, nhưng cô nữ phụ này thế nào lại phiền phức quá vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện