Một nam một nữ đi vào tiệm đang thấp giọng trò chuyện với nhau. Nam tử ân cần nói: "Vốn tưởng rằng nam thành không có quán ăn thế này, hóa ra là ta coi thường địa phương này rồi. Muội muội, muội gần hai ngày nay không ăn nổi cái gì rồi, hôm nay cho dù thế nào cũng phải ăn nhiều một chút."

Nữ tử che ngực, bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy ăn một chút đi."

Nam tử đi tới gần, thấy Lâm Đạm đang khuấy một nồi thịt Lỗ, không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng: "A, ngươi biết làm thịt Lỗ vị Quế Châu sao, vừa vặn, chúng ta là người Quế Châu tới, cho chúng ta một phần đi."

Lâm Đạm lắc đầu nói: "Vị khách quan này, xin lỗi, thịt Lỗ đã bán xong, ngài có thể gọi món khác không? Chỗ chúng ta còn có mì sợi và cháo trắng."

Nam tử cau mày, hình như không vui: "Ta chỉ muốn ăn thịt Lỗ, không muốn ăn thứ khác."

Cô không biết nam tử là ai, nhưng Tần nhị nương biết, bà vội vàng khoát tay nói: "Không sao cả không sao cả, nồi thịt này của ta cứ bán cho hắn đi, ta không ăn." Dứt lời xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, biểu tình hết sức sợ hãi. Nếu bà không nhìn lầm, đôi huynh muội này hẳn là con trai và con gái dòng chính của Điền Kiềm Vương. Điền Kiềm Vương là Vương gia khác họ duy nhất của nước Đại Sở, hàng năm đóng giữ tại cao nguyên Điền Kiềm, trong tay nắm tám trăm ngàn đại quân, là người cả Hoàng đế cũng phải kiêng kỵ ba phần.

Vì tỏ lòng trung thành, Điền Kiềm Vương từ sớm đã đưa con trai trưởng của mình tới Kinh thành học tập, đãi ngộ không thua kém gì Hoàng tử. Năm ngoái, ông lại đưa cả con gái tròn mười lăm tuổi của mình tới, có vẻ như muốn nàng vào cung làm nương nương. Tóm lại, hai huynh muội này là người đứng trên đỉnh núi, không thể đắc tội được.

Nam tử chân mày giãn ra, tựa hồ rất hài lòng với sự thức thời của Tần nhị nương, Lâm Đạm lại nói: "Mọi việc luôn phải chú ý thứ tự trước sau. Nhị nương đợi từ sáng sớm, nồi thịt Lỗ này lẽ ra là của bà ấy."

Không đợi nam tử lộ biểu tình tức giận, Lâm Đạm đã ngẩng đầu lên, nhìn kỹ tiểu cô nương sắc mặt tái nhợt, tiếp tục nói: "Huống chi ta thấy vị tiểu thư này luôn che ngực, dường như bị choáng đầu muốn ói, chắc là không quen đi đường thủy nên bị say sóng phải không? Thời điểm buồn nôn không thể ăn đồ có dầu mỡ, ta làm vài món ăn ngon miệng khác cho tiểu thư nhé?"

Nữ tử vốn không quá muốn ăn thịt, nghe lời Lâm Đạm nói liền vội vàng gật đầu: "Cũng tốt, làm phiền chưởng quầy giúp ta làm vài món ngon khác, bây giờ ta đúng là không ăn nổi thịt." Dứt lời nhút nhát nhìn anh cả một cái.

Nam tử nghĩ tới số mệnh tương lai của em gái mình, trong lòng thấy thương tiếc, nào dám phản bác lời nàng, vì vậy gật đầu đồng ý, xoay người mới phát hiện Thang Cửu cũng ở đây, không khỏi kinh ngạc: "Thang thế tử, ngài cũng tới quán này ăn cơm? Thật trùng hợp."

Thang Cửu vuốt cằm nói: "Tiệm này do bạn ta mở, đa tạ Quận vương nể mặt." Ý ngầm chính là —— ngươi có thể đi ngang bất kỳ chỗ nào, nhưng xin đừng gây chuyện ở tiệm nhà này.

Nam tử năm xưa được Hoàng đế ban cho tước hiệu Quận vương, nhìn như địa vị cao hơn so với tước Hầu, thực ra trước mặt đại thần gần với thiên tử như Thang Cửu cũng phải thu liễm một hai. Hắn lập tức giấu đi thần sắc kiêu căng, nụ cười lại tỏ ra bình dị gần gũi.

Thấy hắn đàng hàng lại, Thang Cửu mới đưa mười đồng tiền cho Lâm Đạm, trước khi tạm biệt còn dặn đi dặn lại cô nếu có chuyện gì thì lập tức tới nha môn bộ Binh báo tin cho hắn.

Lâm Đạm trong miệng đồng ý hết, thực ra căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ đi làm phiền Thang Cửu. Vốn không phải người cùng một thế giới, tại sao phải cứng rắn đứng chung? Cô là đầu bếp, hắn là thực khách, chỉ đơn giản là vậy. Sau khi đưa thịt Lỗ trộn cho Tần nhị nương tay chân phát run, cô múc một bát cháo trắng, đặt trên bếp cho nóng, xong đó lấy một quả ớt xanh ném vào lửa.

Ớt xanh bị lửa nướng cháy, phát ra tiếng tách tách thanh thúy, một cổ vị cay của ớt sặc sụa nhanh chóng tràn ngập. Mấy người Tiểu Trúc bị sặc liên tục chảy nước mũi, nam tử dung mạo tuấn mỹ và nữ tử vóc người nhỏ nhắn lại lộ ra biểu tình nửa ngạc nhiên mừng rỡ nửa luyến tiếc muôn vàn.

"Ngươi đang làm ớt xanh nướng?" Nữ tử tới trước lò bếp, nhìn chằm chằm ớt xanh dần dần mềm đi trong lửa, hai mắt ẩn ẩn có hơi nước: "Lúc còn ở quê, mẹ ta thích nhất làm món này cho ta và ca ăn. Ngươi chắc không biết, khi còn bé chúng ta từng theo cha chạy loạn, mẹ ta mang ta và ca tới núp ở vùng nông thôn, không có tiền bạc, không được ăn thịt cá, món ăn ngon nhất trong trí nhớ không thứ nào bằng chính là ớt xanh nướng, bởi vì mùi vị đủ nặng, ăn được với cơm, có thể khiến chúng ta ăn no."

Nam tử khuôn mặt giả tạo cũng nứt một cái lỗ, hốc mắt hơi đỏ lên.

Lâm Đạm ngẩng đầu cười sáng lạn với nữ tử, trong mắt tràn đầy trấn an, xong đó bỏ ớt xanh đã nướng xong và mấy củ tỏi vào bát đập nát, rót gia vị như nước tương, giấm, dầu màng tang vào.

"Nếm thử chút xem, có phải có mùi vị quê hương cô không?" Sau khi món rau trộn làm xong, Lâm Đạm đưa bát cho nữ tử, nữ tử gắp một miếng ớt xanh nước tỉ mỉ thưởng thức, nháy mắt một cái, nước mắt rơi xuống: "Phải, chính là vị này." Nàng nhanh chóng lau sạch nước mắt, nụ cười trong sáng: "Ca, huynh tới nếm thử chút đi."

Từ khi được cha đón về Vương phủ, nàng chưa từng được ăn món này nữa, bởi vì mẹ đã sớm không còn, mà trong Vương phủ hoàn toàn không có vị trí của họ, nàng và anh trai chẳng qua là hai vật phẩm có thể tùy ý lợi dụng hi sinh mà thôi.

Nam tử gắp một miếng, giọng có chút khàn khàn: "Chưởng quầy chắc từng tới Quế Châu? Món ớt xanh nướng này làm rất chính gốc."

"Ở lại mấy tháng." Lâm Đạm đặt bát cháo lên bàn, ôn hòa nói: "Món ăn khai vị có chút cay, nên ăn ít thôi, ta cắt cho các ngươi chút thịt ba chỉ và gan heo, phối hợp cùng rau nữa, có thể trực tiếp thả vào cháo. Vừa nấu vừa ăn, mùi vị càng tuyệt hơn."

"Cảm ơn chưởng quầy." Cô gái sau khi khóc xong tâm tình khá hơn nhiều, dùng đũa gắp từng miếng từng miếng ớt xanh nướng từ từ ăn, trong mắt tràn đầy quý trọng. Vạn không ngờ tới tại địa phương xa xôi như Kinh thành, vẫn có thể ăn được món ngon quê nhà chính tông thế này.

Hai huynh muội ngồi đối diện nhau ăn, hồi lâu không nói, ánh mắt đều hồng hồng. Lâm Đạm để tránh làm họ lúng túng, cùng mấy người Tiểu Trúc lui ra sau bếp. Tần nhị nương không dám cùng đường với quý nhân, bưng nồi thịt Lỗ đi theo sau Lâm Đạm, nói lải nhải bàn luận các loại tin đồn ở Kinh thành. Bà bây giờ đặc biệt thích Lâm chưởng quầy, không chỉ bởi tay nghề của cô tốt, còn bởi con người của cô cũng tốt. Sống chung với cô, bạn có thể cảm giác được cô thật ôn hòa và bao dung, đó chính là thứ làm lòng người thoải mái nhất.

Qua hai khắc đồng hồ mới đi ra, hai huynh muội đã rời khỏi, trên bàn còn để một mảnh vàng lá sáng lấp lánh. Tần nhị nương dùng sức nuốt nước miếng một cái, từ tận thâm tâm thở dài nói: "Ai ya, tay nghề vững thật tốt nha, Lâm chưởng quầy, tiệm này của ngài sợ sẽ kiếm bộn tiền đấy!"

Từ ngày hôm đó, đám người Thang Cửu, Uy Viễn Hầu, Điền Kiềm Quận vương thành khách trung thành của quán Món ngon quê nhà, mình ăn không tính, còn thường thường mang về cho bạn bè thân thiết. Có bọn họ làm công tác tuyên truyền, việc làm ăn của Lâm Đạm càng ngày càng tốt, không chỉ có người nam thành nghe tiếng, ngay cả quý nhân quan lại ở tây thành, đông thành cũng thay quần áo bình thường lặng lẽ tới, lẳng lặng hưởng thụ từng món ăn ngon. Bất kể ăn bao nhiều sơn hào hải vị, thứ ta chung tình nhất nhung nhớ nhất, vẫn là một bữa cơm quê hương giản dị như vậy.

Truyện được đăng duy nhất trên - http://truyenfull.vn/nu-phu-khong-tron-vao/ và Wattpad - https://www.wattpad.com/story/166345307-edit-n%E1%BB%AF-ph%E1%BB%A5-kh%C3%B4ng-d%C3%A2y-v%C3%A0o

---

Hai tháng sau, Lâm Đạm đã hoàn toàn đứng vững gót chân ở Kinh thành, cô buổi sáng làm việc buôn bán của cửa hàng nhà mình, buổi chiều lại chạy tới dạy Cầu tiểu đầu bếp nấu ăn. Cầu tiểu đầu bếp chỉ học nấu nướng với cha mình ba năm, đao công chưa luyện giỏi, chứ đừng nói đến lên bếp. Nhưng hắn rất thông minh, cũng cần cù chịu khó, Lâm Đạm dạy rất vui vẻ, chính thức nhận Cầu tiểu đầu bếp làm đồ đệ.

Ngày này Thang Cửu mời mấy Vương gia nước Mông Cổ tới tiệm ăn cơm. Lâm Đạm dùng canh hạnh nhân nấu thịt dê xé phay, lại dùng ngọn hàm thảo (1) và hoa rau hẹ nấu thành tương, trực tiếp bưng ra cho khách tự dùng. Tiểu Trúc chuẩn bị bát đũa lên, bị cô lắc đầu bảo cất đi.

Không có bát đũa, khách ăn cơm thế nào được? Một quan viên đi cùng Thang Cửu tới lập tức thấy mất mặt, còn có một nam tử trẻ tuổi tướng mạo khá tương tự với Thang Cửu cao giọng mắng mỏ: "Đồ không có mắt, chúng ta nhiều người dùng cơm thế này, các ngươi bưng một nồi lớn đi ra là ý gì? Bát đâu? Đũa đâu? Chẳng lẽ để chúng ta bốc tay không à? Cửu ca, quán ăn này không đáng tin cậy, chúng ta tới quán cơm Nghiêm gia ăn đi, hôm nay Nghiêm tỷ tỷ rời cung, hẳn đang ở trong quán, tay nghề của nàng tốt, khách nhất định hài lòng."

Nam tử tên Thang Bằng, là em họ Thang Cửu, hôm nay cũng nhậm chức tại bộ Binh nơi này, trái tim vốn có tình yêu với Nghiêm Lãng Tình, tự nhiên rất chủ trương tới quán cơm Nghiêm gia. Chỉ tiếc đề nghị của gã bị anh họ bác bỏ, hôm nay thấy Lâm Đạm gây ra chuyện xấu lớn thế này, còn không xắn tay áo quát mắng một phen sao.

"Ngươi không có kiến thức thì ít mở miệng đi, đỡ cho mất mặt." Thang Cửu giọng lạnh lẽo âm u, mặt lộ vẻ không vui.

"Cửu ca, ta cũng vì chiêu đãi khách quý thôi. Bọn họ vất vả một chuyến tới Đại Sở, ngươi liền mang họ đi ăn mấy thứ này? Ngươi cũng không thấy sắc mặt các Vương gia..." Gã vừa nói vừa quay đầu nhìn các vị Vương gia, vốn định hòa nhã giải thích một phen, rồi mời họ chuyển tới chỗ khác, lại thấy bọn họ thò tay vào nồi, xé ra miếng thịt dê, ăn như hổ đói, vừa ăn vừa bô lô ba la nói gì đấy, trên mặt đầy vẻ khen ngợi.

Một mạc liêu (2) biết tiếng Mông Cổ phiên dịch: "Mấy vị Vương gia rất hài lòng với bữa cơm này. Món này gọi là thịt dê xé phay, vốn ăn bằng cách bốc trực tiếp."

Bên cạnh lại có một Vương gia cất giọng nói một câu, sắc mặt vị mạc liêu càng vui vẻ ôn hòa hơn, tiếp tục nói: "Mấy vị Vương gia nói, thịt dê của Trung Nguyên quá hôi, bọn họ ăn không quen, tới Kinh thành hai tháng gầy đi cả mấy cân, hôm nay cuối cùng có thể ăn no rồi. Vị đầu bếp này làm thịt dê rất tươi non, không hề có mùi hôi của thịt dê Trung Nguyên, giống y đúc thịt dê thảo nguyên của họ vậy. Quán Món ngon quê nhà không hổ là quán Món ngon quê nhà, quả nhiên danh bất hư truyền!"

Thang Cửu khiêm tốn mấy câu, rồi cầm thịt dê lên ăn. Mấy quan viên đi cùng hận không thể chui xuống bàn, trong lòng không ngừng kêu may quá may quá, may mà mấy vị Vương gia nghe không hiểu tiếng Hán, nếu không hôm nay mặt mũi họ đều ném hết. Thang Bằng gò má đỏ bừng, thật lâu không nói ra lời. Gã đứng đó vừa kêu vừa mắng, chê bai Lâm chưởng quầy người ta thiếu kiến thức, hóa ra đó là chỗ đặc sắc của món ăn Mông Cổ, vốn dùng tay để ăn, ngược lại khiến gã có vẻ kiến thức thiển cận, ngay cả đầu bếp cũng không bằng.

Mấy người Tiểu Trúc vốn có chút khẩn trương, thấy tình cảnh này thiếu chút nữa bật cười. Phi! Quan to cái gì, đúng là chút kiến thức cũng không có! Lâm Đạm không hề để ý náo nhiệt ở gian nhà trước tí nào, rửa sạch hai tay liền lên xe ngựa tới tây thành. Quán cơm Nghiêm gia vì đối đầu với tiệm ăn Kiều Viên tự dưng quật khởi, trong hai tháng liên tục đẩy ra hai món ăn bảng hiệu, nghe nói hôm nay muốn đẩy ra món thứ ba, cô phải đi xem một chút.
(1) Hàm thảo: Angelica keiskei, thường được biết đến dưới tên tiếng Nhật: ashitaba (ア シ タ バ hoặc 明日 葉), là một loài thực vật có hoa trong họ Hoa tán. Loài này được (Miq.) Koidz. mô tả khoa học đầu tiên năm 1930.

(2) Mạc liêu: quan viên trợ tá cho các tướng soái
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện