Lâm Đạm nắm đại đao, từng bước đi đến chỗ Hạ Sùng Lăng, còn đối phương thì phát ra tiếng cười cuồng vọng, gằn từng chữ: “Bản tôn dốc lòng bồi dưỡng ngươi vì đúng là một ngày này! Lâm Đạm, sau khi ngươi chết bản tôn sẽ nhớ rõ ngươi.”

Một câu “Nhớ rõ ngươi”, nếu nguyên chủ nghe thấy thì chẳng khác gì tiếng trời, nhưng Lâm Đạm chỉ hờ hững liếc gã một cái, ánh mắt không chút gợn sóng. Cảm nhận được một luồng đánh úp từ bên cạnh nàng cũng không thèm nhìn kẻ tập kích là ai, mũi chân điểm nhẹ phi thân lên, đột nhiên tốc độ tăng lên khiến nàng tránh được luồng khí đó, chỉ để lại trên lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay sâu không thấy đáy.

Thấy Lâm Đạm nhìn mình phi thân đến, Hạ Sùng Lăng vội vàng mở năm ngón tay ra đón nhận. Gã cho rằng đối phương sẽ ngoan ngoãn để cho mình hút thành thây khô, nào ngờ nàng bỗng nhiên rút đại đao ra, gắng sức đánh giết.

Hạ Sùng Lăng bày mưu lập kế rốt cuộc cũng tắt nụ cười, nhưng cũng không tránh đại đao đi, năm ngón tay bắt lấy lưỡi dao bóp nát nó. Trong chớp nhoáng, gã không kịp tự hỏi tại sao Lâm Đạm có thể thoát khỏi khống chế của tử cổ mà đi tập kích mình, gã chỉ nghĩ phải đánh một chưởng cho tên phản đồ này thành thịt vụn.

Từ đầu đến cuối Lâm Đạm thờ ơ nhìn Hạ Sùng Lăng, luồng khí hung tàn trong cơ thể không ngừng chuyển hóa thành đao khí, nháy mắt chặt đứt năm ngón tay của Hạ Sùng Lăng, thế lưỡi đao vẫn không giảm, bổ thẳng cánh tay gã ra, cắm vào tim, nháy mắt đánh chết mẫu cổ.

Biểu cảm kiêu căng của Hạ Sùng Lăng đọng lại trên mặt, chậm rãi cúi đầu nhìn cây đao cắm vào ngực mình, từ từ ngẩng đầu, nhìn nữ nhân giống con kiến mà gã chưa bao giờ để vào mắt.

“Ngươi thế mà…” Lời còn chưa dứt, lưỡi đao khí giống như sấm sét làm cơ thể gã nổ tung, máu bay lả tả rơi trên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Đạm, còn nàng thì chưa hề chớp mắt lấy một cái.

Giáo đồ đứng đầy ở xung quanh thế nhưng bọn họ không dám tiến lên một bước. Ai cũng không ngờ, giáo chủ vậy mà tu luyện công pháp tà ma, còn xem mọi người như là công cụ để gã hấp thu nội lực, giống như nuôi súc vật; hơn nữa lúc võ công hắn sắp đại thành, lên đến đỉnh thì bị Tả hộ pháp làm thịt trong một đao!

Giáo chủ là cao thủ siêu nhất lưu, sau khi hấp thu nội lực mấy chục cao thủ nhất lưu, theo lý mà nói đã đủ để thăng lên bán bộ tông sư, nhưng Lâm Đạm vừa xuất hiện, chỉ chém một đao, dứt khoát đưa gã đi gặp Diêm Vương, thế Lâm Đạm là cao thủ cảnh giới nào? Mọi người nhìn nhau, sau đó lui dần ra phía sau, trong lòng tràn ngập sợ hãi.

Lâm Đạm rút đao nhiễm máu ra, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm thi thể Hạ Sùng Lăng, vẻ mặt khó hiểu. Đến nỗi lúc này đây nàng mới phát hiện, rốt cuộc mình đã lâm vào vũng bùn vạn kiếp bất phục* như thế nào. Người tu luyện Tu la đao, mỗi một giây phút đều phải chịu đựng đau đớn bọ đâm chém ngàn nhát dao, nhưng khi bọn họ đánh nhau hay giết chóc, luồng khí trong cơ thể sẽ chảy vào lòng bàn tay, chảy vào vũ khí, sau khi nghiền nát kẻ thù tất cả những gì còn lại trong họ chỉ là cơn giận dữ không ngơi. Nỗi đau đớn của bọn họ nháy mắt tan biến…

* muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Lâm Đạm giết chóc thỏa thích, giết đến hả hê, hận trước mắt không có nhiều thêm chín mười Hạ Sùng Lăng, để nàng có thể tiếp tục giết!

Chỉ có giết chóc, nàng mới có thể thấy thoải mái, mà này vừa khéo chỗ đáng sợ nhất của bộ công pháp《 Tu la đao 》 này là nếu muốn giảm sự đau đớn trong người, lúc nào người tu luyện cũng phải đắm chìm trong giết chóc, bọn họ vốn đã vứt bỏ tình cảm, tất nhiên cũng sẽ đánh mất nhân tính, dần dà sẽ trở thành cỗ máy chỉ biết giết chóc. Nếu có một ngày, bọn họ hoàn toàn đánh mất chính mình, cũng mất cân bằng giữ sống chết và sự tức giận, một khi cân bằng bị đánh vỡ, tử khí sẽ chiếm thế thượng phong, phá hủy mạch máu bọn họ.

Nói cách khác, người tu luyện《 Tu la đao 》, đã định trước là tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Lâm Đạm nhắm mắt, trong lòng phát lạnh. Khó trách lão giáo chủ chịu đưa bộ công pháp cao cấp cho nguyên chủ, khó trách Hạ Sùng Lăng ghen ghét người tài như vậy cũng không muốn cướp đi tu luyện, thì ra ngay từ đầu, bọn họ đã chọn cho nguyên chủ một con đường chết. Nàng ở trong mắt bọn họ, chỉ sợ đã là một người chết từ lâu.

Dẫu thế tuyệt đối Lâm Đạm sẽ không nhận thua, nàng nắm chặt đao, lặng lẽ vạch ra một ranh giới cuối cùng trong lòng mình —— Dù có phải chịu đựng khốn khổ vĩnh viễn cũng không thể để mình trở thành một cái máy giết chóc không có nhân tính. Vứt bỏ tình cảm và tàn nhẫn độc ác, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Nghĩ vậy, nàng chặt đầu Hạ Sùng Lăng xuống, nhìn sơn môn bước từng bước đi đến. Chúng giáo đồ còn lại cũng không dám nhiều lời, càng không dám ngăn nàng lại, chỉ đi theo nàng từ xa.

“Sư, sư phụ, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Mặt mày Hạ Phi Vũ trắng bệch hỏi, vừa rồi nàng ta còn nổi trội, giờ đã bị người ta quên mất. Nàng ta hoàn toàn không ngờ sức mạnh Hạ Sùng Lăng tăng cao như thế mà lại bị Lâm Đạm giết chết với một đao, còn chém đứt đầu. Mà suốt quá trình, đừng nói là nhíu mày, ngay cả mắt Lâm Đạm cũng không buồn chớp, lúc đó nhìn nàng giống một ác quỷ bò lên từ địa ngục, làm người ta sợ hãi vô cớ.

Bạch Nham nhíu mày, trầm ngâm nói nhỏ không ai nghe thấy: “Tu la… giáng thế…”

Lâm Đạm đi vào sơn môn, tiện tay quăng đầu Hạ Sùng Lăng ra ngoài, gằn từng chữ: “Đây là đồ các ngươi muốn, tạm thời ta vạch giới hạn ở đây, nếu các ngươi tuân thủ lời hứa thì mau rời đi nhanh, nếu vượt qua giới hạn này, ta sẽ giết ngay tại chỗ!”

Nàng giơ đại đao lên rạch một đường ở trước mũi chân, khí thế tàn bạo bổ đất ra thành một rãnh sâu, luồng khí mạnh mẽ lan khắp mọi nơi, nếu ai đứng gần sẽ bị đánh tan thành bột mịn.

Đệ tử chính phái đứng ở đằng trước vội vàng lui ra phía sau, nhìn luồng khí từ đao suy yếu trên mặt đất mà lòng vẫn còn sợ hãi, sau đó phát hiện vạt áo và giày của mình bị luồng khí còn sót lại cắt rách, có cả vệt máu đỏ thắm xuyên qua vải chảy ra, bất tri bất giác bên trong bị thương nhẹ.

Kiểu thị uy không tiếng động này khiến cho các đại môn phái kiêng kị Lâm Đạm.

“Bán bộ tông sư?” Tứ trưởng lão thành Liên Vân ngạc nhiên hỏi.

Lâm Đạm chỉ thản nhiên liếc qua ông ta rồi cúi đầu xuống, một tay chắp ở sau lưng, một tay nắm lấy cây đao đầy máu, chậm rãi nói: “Các ngươi nên đi mau.” Suốt qua trình chân nàng chưa từng vượt qua vạch kẻ, bởi vì đây cũng là giới hạn trong lòng nàng. Nếu những người này giữ lời, lập tức rút đi, nàng cũng không sẽ ra tay; nếu những người này cứ kiên quyết muốn đánh lên núi, nàng lại muốn đại khai sát giới.

Mặc dù lão giáo chủ và Hạ Sùng Lăng đối xử với nguyên chủ như chó như heo, nhưng nàng được lão ma ma trong sơn môn nuôi lớn, mấy thị nữ hầu hạ nàng từ nhỏ hết sức trung thành với nàng; còn có rất rất nhiều đứa trẻ được nhận nuôi dưỡng chịu huấn luyện ở sau núi. Bọn họ chưa đạt thành tựu, bởi vậy cũng chưa từng làm điều ác, bọn họ không đáng chết.

Vứt bỏ tình cảm không có nghĩa là tam quan cơ bản của Lâm Đạm mất đi, nàng biết đạo lý có ân báo ân, có thù báo thù, trong Đông Thánh giáo có vài người nàng không muốn quản, cũng có vài người nàng không thể bỏ mặc.

Dù ma đầu Hạ Sùng Lăng đã chết, nhưng Ma giáo xuất hiện một người võ công cao cường, hành sự ác hơn thủ lĩnh, lần này nếu là tha cho nàng, đợi sau này nàng khôi phục nguyên khí, trên giang hồ chẳng tránh được nổi lên một trận gió tanh mưa máu, cho nên Tứ trưởng lão không định buông tha Lâm Đạm. Mấy lời nói vừa nãy chỉ là lời nói làm hỗn loạn lòng người, tuy rằng bọn họ không sợ Ma giáo, nhưng nếu có thể làm nội bộ Ma giáo rối loạn, để chính phái giảm thiểu thương vong và phiền phức, tất nhiên là hết sức có lợi.

“Giết!” Tứ trưởng lão giơ tay lên, ngữ khí lạnh nhạt, nháy mắt sau hai mắt hơi khép bỗng nhiên trợn to, như là nhìn thấy vật gì kỳ lạ.

Bạch Nham ẩn ở sau đám người gật đầu, Tứ trưởng lão do dự một chốc lập tức trở nên kiên quyết hơn, ra lệnh: “Giết không tha!”

Giáo đồ Đông Thánh giáo cho rằng có thể tránh được cái chết tức khắc ồn ào, có người tức giận mắng đệ tử chính phái là ngụy quân tử, có người hoảng loạn chạy trốn, còn có người cầm lấy đao kiếm ra sức phản kháng. Từ đầu đến cuối Lâm Đạm vẫn nhìn cái vạch dưới chân, đó cũng chính là giới hạn trong lòng nàng, chưa bao giờ tức giận vì những người này lật lọng, cũng chưa từng sợ hãi vì bị mấy trăm cao thủ vây đánh.

Nàng khát vọng giết người, nhưng cũng đang kiềm chế nó. Nàng không chủ động ra tay, chỉ cần có người vượt qua cái vạch kia, nàng sẽ giơ đao lên chém người đó thành hai nửa. Chiêu thức của nàng hết sức đơn giản, không có gì khác ngoại trừ bổ chính là chém, có điều đao khí nàng phát ra lại cực kỳ hung tàn, chỉ cần bị cắt một vết nhỏ sẽ nổ ra một cái lỗ máu.

Vô số cao thủ siêu nhất lưu đánh về phía nàng, lại bị khí tức của nàng nghiền nát thành một đống máu thịt. Chỉ cần bọn họ chủ động lui ra phía sau, cách xa cái vạch kia thì nàng cũng sẽ không đuổi sát. Nàng thủ vững ở vạch giới hạn chưa từng vượt qua một chút.

Dần dần, cao thủ chính phái khiếp sợ, nháo nhào cách xa ra, không dám vượt qua giới hạn.

Lúc này Lâm Đạm lúc mới ném cây đao dính đầy máu tươi xuống, từ từ hà ra một ngụm. Mũi chân nàng vững vàng giữ ở vạch kia, trải qua những trận chiến kịch liệt như thế, trước sau chưa từng di chuyển nửa bước. Đây có nghĩa là gì? Có nghĩa là nàng thừa sức đối phó với những cao thủ tuyệt đỉnh, cảnh giới của nàng có lẽ vượt xa sức tưởng tượng của mọi người.

Lâm Đạm giết người cực kỳ vui sướng, cơn đau ở tim thấu xương đã không còn, sự vui thích không ngừng ăn mòn lý trí nàng. Nhưng lý trí nàng không hề dao động, ai vượt vạch thì tuyến, ai tránh thì tha, nàng vẫn luôn biết chính mình đang làm gì. Nàng đã bị hãm dưới vực sâu, nhưng nàng có thể tay không leo núi, nhìn ánh mặt trời sáng lạn bò lên.

Khi giết người, nàng lại phát hiện một bí ẩn đáng sợ —— Đao trong tay uống càng nhiều máu, công lực của nàng càng thêm mạnh, người khác vất vả tu luyện mấy chục năm cũng không thể đạt tới cảnh giới, nàng chỉ cần giết vài người là có thể dễ dàng thăng lên. Bộ công pháp cấp cao《 Tu la đao 》này, không nghi ngờ gì nữa đó là bộ công pháp tà ma hại người hại mình, nhưng Lâm Đạm đã không có con đường khác, không luyện thì chết, tự phế võ công sẽ làm đứt mạch mà chết, nàng chỉ có thể tiến về phía trước càng không được lùi được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện