Lâm Đạm không cần dùng đuốc cũng có thể nhìn thấy trong bóng đêm, cho nên đã sớm thấy rõ tình huống xung quanh. Nói đây là địa lao không bằng nói đây là trại chăn nuôi thì hơn, còn những nữ nhân bụng to chính là súc vật được chăn nuôi. Các nàng đều bị trúng nhuyễn cân tán, cơ thể không có sức lực, chỉ có thể khóc thút thít hoặc hét to để giải tỏa đau khổ, ngay cả tìm chết cũng không làm được.

Hẳn là các nàng đã bị cưỡng bức rất nhiều lần, quần áo trên người rách nát, đếm bừa một chút thế mà người mang thai chiếm hơn phân nửa. Võ giả mặc y phụ màu xanh lại tuần tra quanh địa lao, dán nhãn lên bụng các nàng, ghi chú rõ ngày tháng, đối xử giống như hàng hóa.

Tình cảnh bi thảm thế này khác một trời một vực với sự sầm uất bên ngoài, giống như địa ngục nhân gian.

Lâm Đạm di chuyển ánh mắt nhìn lòng ngực trống rỗng của mình, vốn Tu la đao nên nằm ở chỗ này, nhưng hiện giờ nó đã không còn nữa, hẳn là đã bị những võ giả đó cầm đi. Cây đao đó giống nhuw một nửa cơ thể của nàng, vì thế Lâm Đạm có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tu la đao, nó cũng ở đây, không xa lắm.

“Rốt cuộc các ngươi là ai, muốn làm gì? Sư phụ ta đâu, các ngươi mang sư phụ ta đi đâu?” Hạ Vũ Phỉ bổ nhào vào cửa lao chất vấn.

Võ giả mặc y phục màu xanh mỉm cười nói đùa: “Da vẻ sư phụ ngươi trắng nõn, tướng mạo tuấn tú, đã bị thành chủ chúng ta mang đi, sau này nhất định sẽ ăn sung mặc sướng, còn sung sướng hơn chúng ta. Ngươi an tâm ở đây sinh con cho bọn ta đi. Nào, ăn Đa tử đan* này đi, sau đó để chúng ta hưởng vui vẻ.”

*Đan nhiều con.

“Cái đồ quỷ gì vậy!” Hạ Vũ Phỉ muốn đan dược đan dược nhưng phát hiện tay chân mình càng ngày càng mềm nhũn ra, chẳng có chút sức nào. Lúc này nàng ta mới phát hiện đuốc trên vách tường đang tản ra một mùi hương kỳ dị, che đi mùi máu tanh, hẳn là nhuyễn cân tán.

Vài tên võ giả mặc y phục màu xanh thấy nàng ta nhũn người ngã xuống, còn Lâm Đạm ngồi dựa vào góc tường suốt từ nãy đến giờ, có vẻ bỏ ý định chống cự nên mở cửa lao đi đến, chỉ vào Hạ Vũ Phỉ nói: “Nhân súc* đẹp thế này lâu rồi ta chưa gặp, nếm thử cái này trước đi.”

*Nhân súc: Hiểu nôm na là người nhưng bị xem như súc vật.

“Thật ra cái kia cũng không tồi.” Một võ giả mặc y phục màu xanh khác chỉ vào Lâm Đạm nói.

Mặc dù dung mạo Lâm Đạm kém Hạ Vũ Phỉ, nhưng cũng được coi là xinh đẹp rực rỡ, hiện giờ khuôn mặt trắng bệch, môi lại đỏ tươi như máu, làm cho có cảm giác dụ hoặc. Nàng ngồi ở chỗ tối, lại mặc y phục màu đen cho nên không ai thấy, giờ bị ánh sáng chiếu vào, như ánh sáng đom đóm ban đêm, không bị bỏ qua.

Võ giả thủ lĩnh hết nhìn nàng lại nhìn Hạ Vũ Phỉ, chần chờ nói: “Nghe Chu Nhị nói, khi người này vào thành cả người đều là máu, còn cầm một thanh đao, hẳn là nhân vật hung ác.”

“Nhân vật hung ác cỡ nào ăn Hóa công tán và ngửi Nhuyễn cốt hương của chúng ta đến cả bán bộ tông sư còn ngã xuống nữa là. Ta thích chơi loại hung ác này, kích thích!”

“Vậy được rồi, hạ nàng ta Đa tử đan đi, chúng ta từ từ sắp xếp.” Gã thủ lĩnh còn chưa dứt lời, có tiếng kêu gào thê lương vang lên từ nhà giam bên cạnh, ngay sau đó tất cả nữ nhân đều nhốn nháo, khóc khóc, kêu gào, giống như địa ngục.

“Có nhân súc muốn sinh, mau đưa nàng ta ra ngoài!” Đoàn người lập tức chạy ra ngoài nhà giam, đến cửa cũng quên đóng.

Mắt Hạ Vũ Phỉ sáng bừng lên có điều ngay cả ngón tay út nàng ta còn không nhúc nhích được huống chi chạy trốn. Nàng ta khó khăn quay đầu lại, nhìn chằm chằm cửa lao mở rộng, trong lòng tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng. Rồi rất nhanh sau đó tình cảnh thảm thiết trước mắt khiến cho nàng ta quên mất phẫn nộ, chỉ còn lại sợ hãi.

Chỉ thấy những người đó cột một nữ tử bụng to vào trên cột, liên tục dùng gậy nghiền áp* bụng nàng ấy, máu bắn ra, phía dưới có dùng chậu hứng lấy, sau đó một tiếng thịch một âm vang lên, một thai nhi nhỏ bé rơi ra, tay chân hơi giật giật, mũi miệng bị nước ối chặn lại khóc không ra tiếng. Những người này cũng không lo sống chết của thai nhi, tiếp tục dùng gậy gộc nghiền áp bụng nữ tử, vì thế liên tiếp vang lên mấy tiếng thịch thịch, không ngờ lại có ba bốn thai nhi rơi vào chậu máu, trên bụng còn có cuống rốn thật dài.

*Giống như dùng gậy lăn bột.

“Còn nữa không?” Giả võ thủ lĩnh hỏi.

“Hẳn là còn.” Một người trong đó đáp.

Bọn họ tiếp tục dùng gậy nghiền áp nữ tử, cho đến khi nữ tử liên tục gào hét thảm thiết, máu tươi đầm đìa. Hai khắc sau, nàng ta hôn mê, phía dưới chảy ra từng luồng máu, hơi thở dần dần trở nên yếu ớt. Võ giả mặc y phục màu xanh cũng không để ý đến chết sống của nữ tử, chỉ lo sờ soạng bụng nàng ta, xác định bên trong không còn thai nhi mới lấy móc câu móc nhau thai ra, bỏ vào chậu máu rồi mang đi.

Hạ Vũ Phỉ nhìn đến mắt mình muốn nứt ra, tim gan nguội lạnh, lúc này mới rõ vì sao những võ giả mặc y phục màu xanh gọi những nữ nhân đó là nhân súc. Các nàng bị giam giữ để liên tục sinh con, chẳng khác gì gà mái đẻ trứng. Đoán chừng những thai nhi đó cũng giống y như trứng gà, bị mấy võ giả mặc y phục màu xanh đó cầm đi ăn luôn!

Hạ Vũ Phỉ bị suy nghĩ của mình dọa sợ, quay đầu đi không ngừng nôn khan, nôn xong lại bắt đầu im lặng rơi nước mắt. Quá thảm, những nữ nhân này thật sự quá thảm! Các nàng bị hạ độc, hủy hoại, làm nhục, chờ sinh mệnh bị bóc lột sạch sẽ thì bị vứt bỏ như rác rưởi. Nơi này là địa lao, rõ ràng là một địa ngục, những võ giả mặc y phục màu xanh ấy chính là ma quỷ!

Đang lúc tỉ tê khóc, thi thể nữ nhân kia bị kéo xuống, còn có lờ mờ tiếng đối thoại truyền đến: “Này sinh bao nhiêu lần rồi?”

“Hai lần.”

“Mới hai lần đã chết, đúng là không có sức chịu đứng. Sau này nên tìm nhân súc khỏe mạnh chút, tốt nhất là từng luyện võ.”

“Hôm nay tới hai người, chờ lát nữa các ngươi đi giao phối, bảy tháng sau là có thể sinh thằng nhóc…”

Tiếng nói chuyện dần dần đi xa, nhưng những tin đáng sợ đó làm Hạ Vũ Phỉ sợ hãi. Nàng ta khóc đến thở hổn hển, khóc đến mặt toàn là nước mắt và nước mũi, nàng ta biết không bao lâu nữa, số mạng mình cũng sẽ giống những nữ nhân đó, nhưng nàng ta không có cách nào chạy trốn, bây giờ nàng ta chẳng khác gì con dê con đợi làm thịt.

“Sư phụ, người ở đâu, mau tới cứu con!” Trong tuyệt vọng, Bạch Nham là hy vọng duy nhất của nàng ta.

Nhưng từ đầu đến cuối Bạch Nham không có tới, những võ giả mặc y phục màu xanh xử lý thi thể xong lại tới, đi vào nhà ngục cười dữ tợn, bỏ một viên Đa tử đan vào trong miệng Hạ Vũ Phỉ, sau đó bắt đầu cởi quần. Có hai gã võ giả khác đi đến chỗ Lâm Đạm. Bọn họ đang chuẩn bị nắm cằm Lâm Đạm, bức nàng nuốt đan dược, thì cảm thấy ngực đau đớn, cúi đầu mới phát hiện, một cánh tay trắng trẻo cắm vào tim gã, chậm rãi rút ra, làm máu tươi vương đầy đất.

“Ngươi, ngươi làm sao…” Gã còn chưa nói hết câu, Lâm Đạm nhẹ nhàng đẩy thi thể dần dần lạnh đi của gã ra, đi đến bên cạnh Hạ Vũ Phỉ, một chưởng chưởng chết nam nhân đang nằm đè trên người nàng ta. Một chưởng của nàng vô cùng hung bạo, nháy mắt đánh nát nội tạng của đám người này, nhìn như bị chết vô thanh vô tức*, thật ra xương cốt trong người và máu thịt đều đã tan rã, đang từ từ lõm xuống, giống một túi da bị xì hơi.

* im hơi lặng tiếng.

Hạ Vũ Phỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, nói với giọng không dám tin: “Ngươi, ngươi không trúng độc?”

Lâm Đạm không đáp, xoay người đi ra ngoài. Trong cơ thể nàng tràn đầy hai luồng khí sinh tử, độc dược độc nhất trên đời cũng không làm gì được nàng.

“Lâm Đạm, Tả hộ pháp, cầu ngươi cứu ta, còn có sư phụ ta nữa!” Hạ Vũ Phỉ nôn nóng hét lên.

Lâm Đạm ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước, từng chưởng từng chưởng đánh ra, tắt hết đuốc trên tường, đập nát tất cả khóa cửa lao, đi đến trước một khe hở vận lực chưởng về phía trước, đánh ra một cái lỗ rộng nửa trượng. Mấy cột ánh sáng chiếu vào và luồng không khí mới mẻ tràn vào, động tĩnh lớn như vậy kéo theo những võ giả xung quanh đến.

Lâm Đạm bước đi ra ngoài, phía sau là Hạ Vũ Phỉ vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ gào khóc. Nàng ta biết Lâm Đạm vô tình, nhưng không ngờ nàng sẽ vô tình đến thế, nhiều nữ tử đáng thương như vậy, nàng nhìn cũng không thèm nhìn đã đi rồi, chẳng lẽ nàng không phải là nữ nhân ư? Không lẽ một chút đồng cảm cũng không có? Lâm Đạm đi theo trực giác đến một phòng tối, một chưởng đánh nát cửa xây bằng gạch đá, đi thẳng vào không có gì cản trở. Đây là một kho binh khí, bên trong chất đầy đao kiếm, còn Tu la đao của nàng yên lặng nằm trong góc. Cảm nhận được chủ nhân tới, Tu la đao run một cái nhẹ khó nhìn thấy được, một ánh sáng đỏ xẹt qua lưỡi dao vụt nhanh qua rồi biến mất.

“Chúng ta đi.” Năm ngón tay Lâm Đạm khẽ nhếch, hút thanh đao vào lòng bàn tay, vừa quay đầu lại thì thấy Bạch Nham đứng ở một nơi khác sâu trong địa lao im lặng nhìn mình.

Áo bào trắng của hắn bay bay, dung mạo tuấn tú, ở trong địa lao không nhìn thấy ánh mặt trời này như một vòng trăng sáng. Lâm Đạm hờ hững liếc nhìn hắn rồi đi xuống đất, gặp võ giả nào chặn đường thì dứt khoát cho một đao. Những võ giả đó ở trong tay nàng gần như mất nửa cái mạng, có vẻ đối mặt là mất mạng ngay. Cũng bởi vậy, Lâm Đạm đi ra ngoài không chút cản trở nào, chỉ để lại máu đầy đất.

Cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp này cũng là cảnh Bạch Nham kinh tởm nhất, chẳng qua hắn không để lộ ra chút cảm xúc, nhắm mắt đuổi theo Lâm Đạm. Những người này làm ra mấy chuyện xấu này, nếu Lâm Đạm không ra tay, hắn cũng sẽ dọn sạch cục diện này. Chẳng qua chậm hai bước, lúc xuống đến địa lao, Bạch Nham phóng tầm mắt ra nhìn nhưng không tìm thấy người sống nào, dưới đất đều là thi thể của những võ giả mặc y phục màu xanh, tất cả đều bị một đao chém thành hai nửa. Chiêu thức của Lâm Đạm mãi mãi đơn giản như vậy, một đao giết một người, nàng tuyệt đối sẽ không lãng phí sức chém thêm đao thứ hai, chỉ với một khắc ngắn ngủi, những võ giả trong địa cung này đều bị nàng giết sạch, thậm chí không làm kinh động đến những võ giả gần địa cung.

Bóng dáng nàng lúc ẩn lúc hiện, đuổi theo ánh sáng, thần không biết quỷ không hay lẻn vào địa cung lớn nhất, men theo mùa máu nồng nặc tiến vào một mật thất, nhảy lên cục đá được đục thành xà nhà, nằm ở trên lẳng lặng quan sát. Võ công Bạch Nham vẫn hơn nàng, cũng lẻn vào không một tiếng động, đứng ở trên xà nhà đối diện nàng.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm động tĩnh phía dưới, Bạch Nham dùng ánh mắt thâm thúy nhìn nàng. Không nghi ngờ gì, màn giết chóc vừa rồi làm nàng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, vậy nên, khuôn mặt xưa nay tái nhợt của nàng lại có hai má hồng hồng, ánh mắt lạnh lùng cũng có thêm vài phần ướt át. Nàng như vậy khiến cho Bạch Nham cảm thấy có chút xa lạ, cũng có chút lo lắng.

Một khi đã nếm thử mùi vị của giết chóc, muốn quay đầu lại rất khó, hắn không hy vọng Lâm Đạm đi lên con đường vĩnh viễn không thể quay đầu lại ấy, nhưng lại muốn xem thử, nàng có thể giữ tỉnh táo được bao lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện