Sau khi đám người Đại trưởng lão rời đó, bầu trời đổ cơn mưa phùn tí tách, xương cốt toàn thân Lâm Đạm như bị đánh đến nát vụn, không thể cử động, đành phải nằm trong màn mưa, nhưng cho dù là vậy một giọt mưa cũng không thể dính lên người nàng chút nào. Bạch Nham sử dụng nội lực hùng hậu tạo thành một kết giới ngăn cách gió rét mưa lạnh bên ngoài cho nàng.
“Công lực của ngươi đã vượt xa cảnh giới của một đại tông sư sao, vậy bây giờ ngươi thuộc cảnh giới gì vậy?” Lâm Đạm nhìn chằm chằm vào tầng kết giới tựa như sương mù trước mắt, tò mò hỏi.
“Có lẽ là Võ Thánh.” Từ đầu đến cuối Bạch Nham vẫn nắm lấy hai tay vô lực của nàng.
“Võ Thánh?’’ Hai mắt Lâm Đạm sáng lên.
Bạch Nham gật đầu nói: “Không sai, phía trên Võ Thánh còn có Võ Thần, nhưng bên trên Võ Thần là cái gì thì chuyện này ta cũng không thể biết được.”
“Nhưng ta biết, chỉ cần chúng ta vẫn luôn tiến về phía trước, một ngày nào đó sẽ biết được mà thôi.” Lâm Đạm tràn ngập tin tưởng vào tương lai, ánh mắt sáng rực hơn so với ngày thường không ít.
Dường như Bạch Nham đã bị hai chữ “chúng ta” trong miệng nàng lấy lòng, khẽ cười nói: “Đúng vậy, một ngày nào đó chúng ta sẽ biết mà thôi. Lâm Đạm, tu luyện Tu la đao, ngươi đã từng cảm thấy hối hận chưa?’’
Lâm Đạm không hề do dự lắc đầu: “Đã không còn lựa chọn nào khác thì làm sao có thể hối hận? Nếu không tu luyện thì chỉ có con đường chết, chẳng thà sống không bằng chết mà tồn tại còn hơn. Có lẽ ngươi không biết, ta chỉ là một cô nhi, từ nhỏ đã được lão giáo chủ nhặt về huấn luyện trở thành một tử sĩ. Hắn ném chúng ta vào núi hoang để vật lộn với dã thú, không giết chúng thì không thể sống sót, khó khăn lắm với chạy thoát khỏi miệng thú, nhưng rồi lại muốn tàn sát những bằng hữu đã chúng chúng ta kề vai chiến đấu, mỹ danh bên ngoài thì chính là chặt đứt ràng buộc, loại bỏ nhược điểm. Chúng ta không có ăn, không có mặc, mỗi ngày vừa mới mở mắt ra đã phải đối mặt với cái chết, không có ai có thể dựa dẫm vào, không thể tin tưởng bất cứ người nào xung quanh mình, sinh mạng còn nhỏ bé hơn cả một con kiến, còn hẹn mọn hơn cả bụi đất.”
Lâm Đạm thở hổn hển một hơi, tiếp tục nói: “Nếu không muốn bị người ta dẫm đạp thì nhất định phải trở nên mạnh mẽ. Ta không còn sự lựa chọn nào khác cho nên cũng chưa từng hối hận. Ta không giống ngươi, xuất thân từ danh môn chính phái, tư chất tuyệt hảo, không cần mở miệng thì đã có vô số tài nguyên đưa đến trong tay mình. Ta chỉ là bùn trong đất, nếu không tranh đoạt sẽ bị nghiền nát thành tro bụi.”
Nhắc đến chuyện cũ, Lâm Đạm không hề tỏ ra phẫn uất hay không cam lòng chút nào, giọng điệu vô cùng bình tĩnh. Cả người nàng đau nhức không thôi, nhưng nàng còn sống, hơn nữa lại là sống có tôn nghiêm, như thế đã đủ rồi.
Nhưng biểu cảm trên mặt Bạch Nham lại đau lòng đến cực cùng, khàn khàn giọng nói: “Nhưng ta lại hối hận, nếu như ta có thể quen biết ngươi sớm hơn một chút nữa, ta đã có thể vứt bỏ thành kiến của mình, ngươi cũng không thay đổi thành dáng vẻ như ngày hôm nay.”
Lâm Đạm khẽ bật cười, lắc đầu nói: “Đây là con đường mà chính ta đã lựa chọn, không thể oán trách người khác.”
Bạch Nham im lặng trong chốc lát, cuối cùng đau khổ nhắm mắt lại. Một lúc sau, hắn cầm lấy bình sứ cẩn thận đút cho Lâm Đạm, dịu dàng trấn an nàng nói: “Đây là rượu ngon do Liên Vân thành đặc chế thành, một chai có thể giải đói tiêu khát. Bây giờ ngươi không thể ăn cơm, mỗi ngày ta đút cho ngươi một lọ vết thương cũng sẽ nhanh chóng hồi phục hơn một chút. Trên người ngươi hơi bẩn, để lát nữa ta sẽ bảo các nàng giúp ngươi lau rửa qua, thay một bộ quần áo sạch sẽ, như thế mới thoải mái hơn.”
Hắn lau sạch vệt nước trên khóe miệng Lâm Đạm, lại yên lặng nhìn nàng một hồi lâu, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía mấy nữ đệ tử.
Mấy người kia lĩnh mệnh vội vàng đến đây, tất cả đều không mang theo dù, lúc này đã bị nước mưa thấm ướt dẫm nhưng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Từ trước đến nay các nàng vẫn luôn kính sợ vị thành chủ này, sau khi biết được hắn đã là Võ Thánh duy nhất của đại lục Đông Đường, càng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Hạ Vũ Phỉ ỷ vào mình đã từng cùng chung hoạn nạn với Bạch Nham, đi về phía trước nói: “Sư phụ, ta có lời muốn nói với ngài, ngài có thể đến đây một chút được không?’’
Bạch Nham sâu kín liếc nhìn nàng một cái,lúc này mới đi đến bên cạnh nàng hỏi: “Ngươi muốn nói gì?’’
“Sư phụ, thứ mà Lâm Đạm tu luyện chính là ma công, nếu ngài che chở cho nàng sẽ khiến người trong thiên hạ bất mãn, ngài đừng…”
Bạch Nham không đợi nàng nói xong đã lạnh lùng mở miệng: “Hạ Vũ Phỉ, bây giờ ngươi đứng ở đây dùng lập trường gì để nói những lời này? Hôm nay ngươi là Thánh nữ Đông Thánh giáo cũng vì uy danh Lâm Đạm vang dội, ngươi đi ra ngoài giang hồ cũng khá được người khác tôn trọng; ngươi còn từng là thị nữ bên cạnh nàng, được nàng bảo vệ dưới đôi cánh của mình, chưa từng bị giáo đồ ở Đông Thánh giáo bắt nạt ức hiếp; thậm chí nàng đã từng cứu mạng ngươi, tránh cho ngươi bị kẻ ác giết hại. Thân phận, địa vị, thậm chí là cả tính mạng của ngươi, tất cả đều do nàng ban cho, bất cứ ai cũng có thể nói và truy sát nàng, nhưng về tình về lý, chỉ có ngươi là không thể!’’
Một bụng những lời khuyên nhủ của Hạ Vũ Phỉ đều phải nuốt trở về, đôi môi mấp máy một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Nhưng sư phụ, ta chỉ muốn tốt cho ngài mà thôi! Ngài là người đứng đầu chính đạo quang minh chính đại, cần gì phải dây dưa ở chung một chỗ với Lâm Đạm để làm hỏng thanh danh một đời.”
“Vậy ngươi cần gì phải làm chức Thánh nữ Đông Thánh giáo, thay mặt chức vụ giáo chủ?’’ Bạch Nham cũng không thèm để ý đến nàng, lạnh nhạt nói: “Hạ Vũ Phỉ, trước kia là ta đã nhìn lầm, cho rằng ngươi tâm tư đơn thuần, tâm địa thiện lương, là một hạt giống tốt đáng giá để bồi dưỡng. May mà ngươi chưa từng được tổ chức lễ bái sư, vậy thì cứ thế rời đi, sau này đừng mượn danh hiệu Đông Thánh giáo để hành sự nữa, cũng đừng lôi kéo Liên Vân thành vào. So với những tên đại gian đại ác, ta càng xem thường những người vong ân phụ nghĩa như ngươi hơn.”
Hạ Vũ Phỉ vẫn còn muốn mở miệng khuyên can nhưng đã bị một chưởng của Bạch Nham đưa xuống núi. Chẳng bao lâu sau, cả Liên Vân thành và Đông Thánh giáo đã lần lượt nhận được thư tay của Vân Đế, bác bỏ thân phận của Hạ Vũ Phỉ. Nàng vừa không thể trở về Liên Vân thành vừa không thể đến Đông Thánh giáo, chỉ trong chớp mắt đã ngã từ chín tầng mấy xuống đáy vực sâu thẳm.
Những việc này Lâm Đạm không hề hay biết, dưới sự chăm sóc hết lòng của Bạch Nham nàng nhanh chóng bình phục lại, hôm sau đã chuẩn bị rời khỏi núi Côn Luân.
Bạch Nham đi theo sau lưng nàng, cười hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?’’
Lâm Đạm chỉ vào non sông xinh đẹp tuyệt trần trước mặt mình nói: “Trước tiên sẽ ngao du khắp Đông Đường đại lục, trảm yêu trừ ma, sau đó sẽ ra biển đi thăm thú những đại lục khác.”
Bạch Nham lại nói: “Như vậy, ngươi không ngại ta cùng đi với ngươi làm bạn chứ?’’
“Ngươi có thể bỏ được Liên Vân thành của ngươi sao?’’
“Bỏ được chứ, sao có thể không bỏ được?’’
“Vậy thì đi thôi!’’
Lâm Đạm ngoắc tay với hắn, Bạch Nham mỉm cười theo sao. Hắn biết Lâm Đạm sớm đã đoạn tuyệt tình ái nhưng hắn nguyện ý dùng thời gian cả đời làm bạn với nàng. Lúc trước chỉ một cái ngoái đầu nhìn lại ở Thanh Giang, hắn nhìn ra Lâm Đạm tu luyện công pháp gì, còn tự cho rằng chính mình là kiếp số của đối phương, nhưng lại không thể ngờ được rằng chính Lâm Đạm mới trở thành kiếp số của hắn.
Nhưng hắn không những không muốn phản kháng mà còn vui vẻ chịu đựng.
Trên thế gian này, độc nhất vô nhị…
- --
Lời cuối sách:
Có một người như Bạch Nham dẫn đường ở phía trước, Lâm Đạm nhanh chóng đột phá từng bức bình phong che chắn, trở thành Võ Thánh thứ hai của Đông Đường đại lục. Nàng không giống như những cao thủ tuyệt thế khác, ngược lại thích bênh vực kẻ yếu, dần dà uy danh càng lan rộng, được người đời sùng kính. Đông Thánh giáo vì muốn phụ thuộc chặt chẽ vào nàng cũng không dám làm chuyện ác nữa, thay vào đó thường xuyên tiếp tế bách tính vùng lân cận, hoàn toàn tẩy trắng thành danh môn chính phái.
Nhưng “Tu la đao pháp” được Lâm Đạm giấu kín trong giáo lại không biết bị ai đánh cắp, mười năm trôi qua cũng chưa được truy hồi, trở thành một vụ án chưa thể giải quyết.
Trong một khu rừng rậm rạp xa xôi ở Đông Đường đại lục, Hạ Vũ Phỉ dựa vào thù hận và không cam lòng của mình cuối cùng cũng có thể đoạn tuyệt tình ái, tu luyện Tu la đao đến trình độ cao nhất. Khoảng thời gian gần đây nàng thường xuyên mơ thấy một giấc mộng giống nhau, nàng và Bạch Nham che giấu thân phận của mình sớm chiều sống chung, chẳng những thành công bái hắn làm sư phụ mà trong thời gian dài ở bên cạnh nhau nàng đã mang trái tim mình trao cho hắn, hai người trở thành tình nhân. Bạch Nham gần như truyền thụ tất cả công pháp mình biết lại cho nàng, để cho nàng ngày qua ngày leo lên đỉnh núi luyện võ, cuối cùng trở thành một truyền kỳ của đại lục Đông Đường. Nhìn lại Lâm Đạm, nàng ta bị Hạ Sùng Lăng hút khô linh khí, hài cốt không còn.
Nhưng sau khi tỉnh lại, nàng không thể không đối mặt với thực tế tàn khốc, chính nàng mới là kẻ cô độc một mình đáng thương ấy, còn Lâm Đạm sớm đã trở thành sự tồn tại khiến người người phải ngước nhìn kính trọng.
Nàng nghĩ, chờ sau khi tu luyện thành công, nàng nhất định sẽ gửi cho Lâm Đạm một thiệp mời tuyên chiến, để cho Bạch Nham nhìn cho rõ rốt cuộc hắn đã từng bỏ lỡ cái gì. Nhưng nàng không bao giờ ngờ được rằng, sau khu luyện thành Tu la đao, bản thân mình lại phải chịu đựng cảm giác đau đớn không ngừng nghỉ. Nàng vừa mới được tấn chức lên thành bán bộ tông sư đã không thể chịu nổi, vừa kêu gào vừa lăn lộn cào bơi trên mặt đất giống như một kẻ điên.
Nàng giơ đao chém lung tung trong không khí, phát hiện nếu vận chuyển nội lực trong người sẽ giảm bớt đau đớn một chút, liền vội vàng muốn chạy ra ngoài tìm người nào đó đánh nhau một trận. Nhưng để tránh tai mắt của người tu luyện ma công, nàng đã cố tình tìm một khu rừng nguyên sinh chưa từng có ai đặt chân đến, trong vòng bán kính khoảng chừng mười vạn dặm trở lại không hề có người ở.
Nàng nhanh chóng vận chuyển nội lực, chạy như điên trong rừng cây, nhưng làm như thế cũng chỉ giúp mình tốt hơn một chút, cảm giác đau đớn tựa như cắt da cắt thịt ấy vẫn còn tồn tại, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đầu đều luôn hành hạ tra tấn thần kinh của nàng. Nàng thực sự không dám tưởng tượng nổi rốt cuộc Lâm Đạm làm cách nào mới có thể chịu đựng được nỗi đau này, nàng ta có thể ăn có thể ngủ, tất cả hoạt động không có gì khác biệt so với người thường, nhưng rõ ràng công pháp mà nàng ta tu luyện cũng giống hệt như nàng, chính là Tu la đao! Lúc này Hạ Vũ Phỉ mới hiểu được tại sao năm đó Đại trưởng lão lại nói sớm muộn gì cũng có một ngày Lâm Đạm sẽ nổi điên, còn ý chí và sức mạnh của nàng so với Lâm Đạm thực sự không đáng được nhắc đến.
Mới chạy trong rừng cây hai ngày, Hạ Vũ Phỉ đã cảm thấy sống không bằng chết, nàng quơ đao chém lung tung, ngẩng đầu kêu gào, ánh mắt vốn dĩ trong sáng thanh khiết lúc này đã hằn tia máu đỏ bừng. Lại giãy giụa thêm hai ngày nữa cuối cùng nàng vẫn không thể địch lại tử khí xâm nhập, trái tim nổ tung mà chết, thậm chí nàng còn chưa kịp thoát khỏi rừng cây này để cho người đời được chiêm ngưỡng võ công của mình.
Rất nhiều năm sau, trong một lần lạc vào rừng sâu có người phát hiện ra bộ hài cốt của nàng và cuốn sách nhuốm đầy huyết sắc, dòng chữ “Tu la đao” vẫn còn rõ ràng như năm nào…
- --
Mặc dù Định Mục Kiệt là đệ nhất thần tử cao quý trong triều đình, nắm giữ quyền cao chức trọng, nhưng lúc chết vẫn nắm chặt một tấm bài vị trong tay, lòng tràn đầy tiếc nuối. Trước khi lâm chung hắn lặng lẽ nghĩ thầm: “Nếu mình có thể làm lại từ đầu, nhất định sẽ không bao giờ quen biết với Lâm Đạm, bị buộc phải kết làm phu thê với nàng, càng sẽ không trơ mắt nhìn Lâm Uyển gả cho tên Khang Vương tàn bạo bất nhân, từ đó cả cuộc đời trôi qua một cách lãng phí.
Nhưng khí hắn mở mắt ra một lần nữa lại phát hiện mình không ở dưới hoàng tuyền mà đang đi trên một con đường phồn hoa sầm uất, một tên sai vặt đi ở phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu lại nói xin lỗi: “Đinh công tử, đều là do tiểu nhân chân tay vụng về mới chậm trễ thời gian của ngài, mong ngài đại nhân đại lượng đừng trách tội. Phía trước chính là Lâm Thủy các, chuyên cung cấp khách điếm cho nam khách nghỉ ngơi, bên trong còn có quần áo mới tính, ngài nhanh chóng thay bộ quần áo bẩn này đi, tránh bị cảm lạnh. Tiểu nhân còn có chuyện phải làm, không thể tiễn ngài qua đó được nữa, ngài có thể tự mình đi được chứ?’’
Đinh Mục Kiệt lập tức nhớ đến cảnh tượng trước mắt hắn lúc này chẳng phải chính là cảnh tượng thay đổi cả vận mệnh của chính mình kia sao? Mặc dù gã sai vặt này là nô bộc của Tưởng hầu gia nhưng sớm đã bị Lâm Đạm mua chuộc, cố ý hắt bát rượu lên người hắn, sau đó dẫn hắn vào Lâm Thủy các, trong lúc đó Lâm Đạm đã chờ sẵn trong căn phòng ấy rồi. Lâm phu nhân thấy nữ nhi đã ra ngoài một lúc lâu mà vẫn không thấy trở về phủ lập tức năn nỉ Tưởng phu nhân mang bà ta đến tìm người, vừa khéo bắt gặp hai người đang ở chung trong một căn phòng.
Hắn không thể chống chế chối cãi được, không thể không hủy bỏ hôn sự với Lâm Uyển, thay vào đó là nghênh đón Lâm Đạm làm thê tử của mình. Người khác đều nói hắn tâm cơ thâm trầm, ham muốn quyền thế nên mới từ bỏ một thứ nữ đi đổi lại thành đích nữ của Lâm gia, có thể nói trăm lợi vô hại. Nhưng chẳng ai có thể ngờ rằng tất cả những chuyện này đều do một tay Lâm Đạm sắp đặt, nàng ái mộ hắn đã lâu, thường xuyên cho người gửi một ít thư từ đến đây, biết rõ hắn là vị hôn phu của thứ muội mình nhưng vẫn dây dưa không buông.
Mặc kệ lúc này là mộng hay ảo, Đinh Mục Kiệt hắn chắc chắn sẽ không bao giờ dây dưa qua lại với Lâm Đạm thêm một lần nào nữa.
“Công lực của ngươi đã vượt xa cảnh giới của một đại tông sư sao, vậy bây giờ ngươi thuộc cảnh giới gì vậy?” Lâm Đạm nhìn chằm chằm vào tầng kết giới tựa như sương mù trước mắt, tò mò hỏi.
“Có lẽ là Võ Thánh.” Từ đầu đến cuối Bạch Nham vẫn nắm lấy hai tay vô lực của nàng.
“Võ Thánh?’’ Hai mắt Lâm Đạm sáng lên.
Bạch Nham gật đầu nói: “Không sai, phía trên Võ Thánh còn có Võ Thần, nhưng bên trên Võ Thần là cái gì thì chuyện này ta cũng không thể biết được.”
“Nhưng ta biết, chỉ cần chúng ta vẫn luôn tiến về phía trước, một ngày nào đó sẽ biết được mà thôi.” Lâm Đạm tràn ngập tin tưởng vào tương lai, ánh mắt sáng rực hơn so với ngày thường không ít.
Dường như Bạch Nham đã bị hai chữ “chúng ta” trong miệng nàng lấy lòng, khẽ cười nói: “Đúng vậy, một ngày nào đó chúng ta sẽ biết mà thôi. Lâm Đạm, tu luyện Tu la đao, ngươi đã từng cảm thấy hối hận chưa?’’
Lâm Đạm không hề do dự lắc đầu: “Đã không còn lựa chọn nào khác thì làm sao có thể hối hận? Nếu không tu luyện thì chỉ có con đường chết, chẳng thà sống không bằng chết mà tồn tại còn hơn. Có lẽ ngươi không biết, ta chỉ là một cô nhi, từ nhỏ đã được lão giáo chủ nhặt về huấn luyện trở thành một tử sĩ. Hắn ném chúng ta vào núi hoang để vật lộn với dã thú, không giết chúng thì không thể sống sót, khó khăn lắm với chạy thoát khỏi miệng thú, nhưng rồi lại muốn tàn sát những bằng hữu đã chúng chúng ta kề vai chiến đấu, mỹ danh bên ngoài thì chính là chặt đứt ràng buộc, loại bỏ nhược điểm. Chúng ta không có ăn, không có mặc, mỗi ngày vừa mới mở mắt ra đã phải đối mặt với cái chết, không có ai có thể dựa dẫm vào, không thể tin tưởng bất cứ người nào xung quanh mình, sinh mạng còn nhỏ bé hơn cả một con kiến, còn hẹn mọn hơn cả bụi đất.”
Lâm Đạm thở hổn hển một hơi, tiếp tục nói: “Nếu không muốn bị người ta dẫm đạp thì nhất định phải trở nên mạnh mẽ. Ta không còn sự lựa chọn nào khác cho nên cũng chưa từng hối hận. Ta không giống ngươi, xuất thân từ danh môn chính phái, tư chất tuyệt hảo, không cần mở miệng thì đã có vô số tài nguyên đưa đến trong tay mình. Ta chỉ là bùn trong đất, nếu không tranh đoạt sẽ bị nghiền nát thành tro bụi.”
Nhắc đến chuyện cũ, Lâm Đạm không hề tỏ ra phẫn uất hay không cam lòng chút nào, giọng điệu vô cùng bình tĩnh. Cả người nàng đau nhức không thôi, nhưng nàng còn sống, hơn nữa lại là sống có tôn nghiêm, như thế đã đủ rồi.
Nhưng biểu cảm trên mặt Bạch Nham lại đau lòng đến cực cùng, khàn khàn giọng nói: “Nhưng ta lại hối hận, nếu như ta có thể quen biết ngươi sớm hơn một chút nữa, ta đã có thể vứt bỏ thành kiến của mình, ngươi cũng không thay đổi thành dáng vẻ như ngày hôm nay.”
Lâm Đạm khẽ bật cười, lắc đầu nói: “Đây là con đường mà chính ta đã lựa chọn, không thể oán trách người khác.”
Bạch Nham im lặng trong chốc lát, cuối cùng đau khổ nhắm mắt lại. Một lúc sau, hắn cầm lấy bình sứ cẩn thận đút cho Lâm Đạm, dịu dàng trấn an nàng nói: “Đây là rượu ngon do Liên Vân thành đặc chế thành, một chai có thể giải đói tiêu khát. Bây giờ ngươi không thể ăn cơm, mỗi ngày ta đút cho ngươi một lọ vết thương cũng sẽ nhanh chóng hồi phục hơn một chút. Trên người ngươi hơi bẩn, để lát nữa ta sẽ bảo các nàng giúp ngươi lau rửa qua, thay một bộ quần áo sạch sẽ, như thế mới thoải mái hơn.”
Hắn lau sạch vệt nước trên khóe miệng Lâm Đạm, lại yên lặng nhìn nàng một hồi lâu, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía mấy nữ đệ tử.
Mấy người kia lĩnh mệnh vội vàng đến đây, tất cả đều không mang theo dù, lúc này đã bị nước mưa thấm ướt dẫm nhưng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Từ trước đến nay các nàng vẫn luôn kính sợ vị thành chủ này, sau khi biết được hắn đã là Võ Thánh duy nhất của đại lục Đông Đường, càng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Hạ Vũ Phỉ ỷ vào mình đã từng cùng chung hoạn nạn với Bạch Nham, đi về phía trước nói: “Sư phụ, ta có lời muốn nói với ngài, ngài có thể đến đây một chút được không?’’
Bạch Nham sâu kín liếc nhìn nàng một cái,lúc này mới đi đến bên cạnh nàng hỏi: “Ngươi muốn nói gì?’’
“Sư phụ, thứ mà Lâm Đạm tu luyện chính là ma công, nếu ngài che chở cho nàng sẽ khiến người trong thiên hạ bất mãn, ngài đừng…”
Bạch Nham không đợi nàng nói xong đã lạnh lùng mở miệng: “Hạ Vũ Phỉ, bây giờ ngươi đứng ở đây dùng lập trường gì để nói những lời này? Hôm nay ngươi là Thánh nữ Đông Thánh giáo cũng vì uy danh Lâm Đạm vang dội, ngươi đi ra ngoài giang hồ cũng khá được người khác tôn trọng; ngươi còn từng là thị nữ bên cạnh nàng, được nàng bảo vệ dưới đôi cánh của mình, chưa từng bị giáo đồ ở Đông Thánh giáo bắt nạt ức hiếp; thậm chí nàng đã từng cứu mạng ngươi, tránh cho ngươi bị kẻ ác giết hại. Thân phận, địa vị, thậm chí là cả tính mạng của ngươi, tất cả đều do nàng ban cho, bất cứ ai cũng có thể nói và truy sát nàng, nhưng về tình về lý, chỉ có ngươi là không thể!’’
Một bụng những lời khuyên nhủ của Hạ Vũ Phỉ đều phải nuốt trở về, đôi môi mấp máy một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Nhưng sư phụ, ta chỉ muốn tốt cho ngài mà thôi! Ngài là người đứng đầu chính đạo quang minh chính đại, cần gì phải dây dưa ở chung một chỗ với Lâm Đạm để làm hỏng thanh danh một đời.”
“Vậy ngươi cần gì phải làm chức Thánh nữ Đông Thánh giáo, thay mặt chức vụ giáo chủ?’’ Bạch Nham cũng không thèm để ý đến nàng, lạnh nhạt nói: “Hạ Vũ Phỉ, trước kia là ta đã nhìn lầm, cho rằng ngươi tâm tư đơn thuần, tâm địa thiện lương, là một hạt giống tốt đáng giá để bồi dưỡng. May mà ngươi chưa từng được tổ chức lễ bái sư, vậy thì cứ thế rời đi, sau này đừng mượn danh hiệu Đông Thánh giáo để hành sự nữa, cũng đừng lôi kéo Liên Vân thành vào. So với những tên đại gian đại ác, ta càng xem thường những người vong ân phụ nghĩa như ngươi hơn.”
Hạ Vũ Phỉ vẫn còn muốn mở miệng khuyên can nhưng đã bị một chưởng của Bạch Nham đưa xuống núi. Chẳng bao lâu sau, cả Liên Vân thành và Đông Thánh giáo đã lần lượt nhận được thư tay của Vân Đế, bác bỏ thân phận của Hạ Vũ Phỉ. Nàng vừa không thể trở về Liên Vân thành vừa không thể đến Đông Thánh giáo, chỉ trong chớp mắt đã ngã từ chín tầng mấy xuống đáy vực sâu thẳm.
Những việc này Lâm Đạm không hề hay biết, dưới sự chăm sóc hết lòng của Bạch Nham nàng nhanh chóng bình phục lại, hôm sau đã chuẩn bị rời khỏi núi Côn Luân.
Bạch Nham đi theo sau lưng nàng, cười hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?’’
Lâm Đạm chỉ vào non sông xinh đẹp tuyệt trần trước mặt mình nói: “Trước tiên sẽ ngao du khắp Đông Đường đại lục, trảm yêu trừ ma, sau đó sẽ ra biển đi thăm thú những đại lục khác.”
Bạch Nham lại nói: “Như vậy, ngươi không ngại ta cùng đi với ngươi làm bạn chứ?’’
“Ngươi có thể bỏ được Liên Vân thành của ngươi sao?’’
“Bỏ được chứ, sao có thể không bỏ được?’’
“Vậy thì đi thôi!’’
Lâm Đạm ngoắc tay với hắn, Bạch Nham mỉm cười theo sao. Hắn biết Lâm Đạm sớm đã đoạn tuyệt tình ái nhưng hắn nguyện ý dùng thời gian cả đời làm bạn với nàng. Lúc trước chỉ một cái ngoái đầu nhìn lại ở Thanh Giang, hắn nhìn ra Lâm Đạm tu luyện công pháp gì, còn tự cho rằng chính mình là kiếp số của đối phương, nhưng lại không thể ngờ được rằng chính Lâm Đạm mới trở thành kiếp số của hắn.
Nhưng hắn không những không muốn phản kháng mà còn vui vẻ chịu đựng.
Trên thế gian này, độc nhất vô nhị…
- --
Lời cuối sách:
Có một người như Bạch Nham dẫn đường ở phía trước, Lâm Đạm nhanh chóng đột phá từng bức bình phong che chắn, trở thành Võ Thánh thứ hai của Đông Đường đại lục. Nàng không giống như những cao thủ tuyệt thế khác, ngược lại thích bênh vực kẻ yếu, dần dà uy danh càng lan rộng, được người đời sùng kính. Đông Thánh giáo vì muốn phụ thuộc chặt chẽ vào nàng cũng không dám làm chuyện ác nữa, thay vào đó thường xuyên tiếp tế bách tính vùng lân cận, hoàn toàn tẩy trắng thành danh môn chính phái.
Nhưng “Tu la đao pháp” được Lâm Đạm giấu kín trong giáo lại không biết bị ai đánh cắp, mười năm trôi qua cũng chưa được truy hồi, trở thành một vụ án chưa thể giải quyết.
Trong một khu rừng rậm rạp xa xôi ở Đông Đường đại lục, Hạ Vũ Phỉ dựa vào thù hận và không cam lòng của mình cuối cùng cũng có thể đoạn tuyệt tình ái, tu luyện Tu la đao đến trình độ cao nhất. Khoảng thời gian gần đây nàng thường xuyên mơ thấy một giấc mộng giống nhau, nàng và Bạch Nham che giấu thân phận của mình sớm chiều sống chung, chẳng những thành công bái hắn làm sư phụ mà trong thời gian dài ở bên cạnh nhau nàng đã mang trái tim mình trao cho hắn, hai người trở thành tình nhân. Bạch Nham gần như truyền thụ tất cả công pháp mình biết lại cho nàng, để cho nàng ngày qua ngày leo lên đỉnh núi luyện võ, cuối cùng trở thành một truyền kỳ của đại lục Đông Đường. Nhìn lại Lâm Đạm, nàng ta bị Hạ Sùng Lăng hút khô linh khí, hài cốt không còn.
Nhưng sau khi tỉnh lại, nàng không thể không đối mặt với thực tế tàn khốc, chính nàng mới là kẻ cô độc một mình đáng thương ấy, còn Lâm Đạm sớm đã trở thành sự tồn tại khiến người người phải ngước nhìn kính trọng.
Nàng nghĩ, chờ sau khi tu luyện thành công, nàng nhất định sẽ gửi cho Lâm Đạm một thiệp mời tuyên chiến, để cho Bạch Nham nhìn cho rõ rốt cuộc hắn đã từng bỏ lỡ cái gì. Nhưng nàng không bao giờ ngờ được rằng, sau khu luyện thành Tu la đao, bản thân mình lại phải chịu đựng cảm giác đau đớn không ngừng nghỉ. Nàng vừa mới được tấn chức lên thành bán bộ tông sư đã không thể chịu nổi, vừa kêu gào vừa lăn lộn cào bơi trên mặt đất giống như một kẻ điên.
Nàng giơ đao chém lung tung trong không khí, phát hiện nếu vận chuyển nội lực trong người sẽ giảm bớt đau đớn một chút, liền vội vàng muốn chạy ra ngoài tìm người nào đó đánh nhau một trận. Nhưng để tránh tai mắt của người tu luyện ma công, nàng đã cố tình tìm một khu rừng nguyên sinh chưa từng có ai đặt chân đến, trong vòng bán kính khoảng chừng mười vạn dặm trở lại không hề có người ở.
Nàng nhanh chóng vận chuyển nội lực, chạy như điên trong rừng cây, nhưng làm như thế cũng chỉ giúp mình tốt hơn một chút, cảm giác đau đớn tựa như cắt da cắt thịt ấy vẫn còn tồn tại, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đầu đều luôn hành hạ tra tấn thần kinh của nàng. Nàng thực sự không dám tưởng tượng nổi rốt cuộc Lâm Đạm làm cách nào mới có thể chịu đựng được nỗi đau này, nàng ta có thể ăn có thể ngủ, tất cả hoạt động không có gì khác biệt so với người thường, nhưng rõ ràng công pháp mà nàng ta tu luyện cũng giống hệt như nàng, chính là Tu la đao! Lúc này Hạ Vũ Phỉ mới hiểu được tại sao năm đó Đại trưởng lão lại nói sớm muộn gì cũng có một ngày Lâm Đạm sẽ nổi điên, còn ý chí và sức mạnh của nàng so với Lâm Đạm thực sự không đáng được nhắc đến.
Mới chạy trong rừng cây hai ngày, Hạ Vũ Phỉ đã cảm thấy sống không bằng chết, nàng quơ đao chém lung tung, ngẩng đầu kêu gào, ánh mắt vốn dĩ trong sáng thanh khiết lúc này đã hằn tia máu đỏ bừng. Lại giãy giụa thêm hai ngày nữa cuối cùng nàng vẫn không thể địch lại tử khí xâm nhập, trái tim nổ tung mà chết, thậm chí nàng còn chưa kịp thoát khỏi rừng cây này để cho người đời được chiêm ngưỡng võ công của mình.
Rất nhiều năm sau, trong một lần lạc vào rừng sâu có người phát hiện ra bộ hài cốt của nàng và cuốn sách nhuốm đầy huyết sắc, dòng chữ “Tu la đao” vẫn còn rõ ràng như năm nào…
- --
Mặc dù Định Mục Kiệt là đệ nhất thần tử cao quý trong triều đình, nắm giữ quyền cao chức trọng, nhưng lúc chết vẫn nắm chặt một tấm bài vị trong tay, lòng tràn đầy tiếc nuối. Trước khi lâm chung hắn lặng lẽ nghĩ thầm: “Nếu mình có thể làm lại từ đầu, nhất định sẽ không bao giờ quen biết với Lâm Đạm, bị buộc phải kết làm phu thê với nàng, càng sẽ không trơ mắt nhìn Lâm Uyển gả cho tên Khang Vương tàn bạo bất nhân, từ đó cả cuộc đời trôi qua một cách lãng phí.
Nhưng khí hắn mở mắt ra một lần nữa lại phát hiện mình không ở dưới hoàng tuyền mà đang đi trên một con đường phồn hoa sầm uất, một tên sai vặt đi ở phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu lại nói xin lỗi: “Đinh công tử, đều là do tiểu nhân chân tay vụng về mới chậm trễ thời gian của ngài, mong ngài đại nhân đại lượng đừng trách tội. Phía trước chính là Lâm Thủy các, chuyên cung cấp khách điếm cho nam khách nghỉ ngơi, bên trong còn có quần áo mới tính, ngài nhanh chóng thay bộ quần áo bẩn này đi, tránh bị cảm lạnh. Tiểu nhân còn có chuyện phải làm, không thể tiễn ngài qua đó được nữa, ngài có thể tự mình đi được chứ?’’
Đinh Mục Kiệt lập tức nhớ đến cảnh tượng trước mắt hắn lúc này chẳng phải chính là cảnh tượng thay đổi cả vận mệnh của chính mình kia sao? Mặc dù gã sai vặt này là nô bộc của Tưởng hầu gia nhưng sớm đã bị Lâm Đạm mua chuộc, cố ý hắt bát rượu lên người hắn, sau đó dẫn hắn vào Lâm Thủy các, trong lúc đó Lâm Đạm đã chờ sẵn trong căn phòng ấy rồi. Lâm phu nhân thấy nữ nhi đã ra ngoài một lúc lâu mà vẫn không thấy trở về phủ lập tức năn nỉ Tưởng phu nhân mang bà ta đến tìm người, vừa khéo bắt gặp hai người đang ở chung trong một căn phòng.
Hắn không thể chống chế chối cãi được, không thể không hủy bỏ hôn sự với Lâm Uyển, thay vào đó là nghênh đón Lâm Đạm làm thê tử của mình. Người khác đều nói hắn tâm cơ thâm trầm, ham muốn quyền thế nên mới từ bỏ một thứ nữ đi đổi lại thành đích nữ của Lâm gia, có thể nói trăm lợi vô hại. Nhưng chẳng ai có thể ngờ rằng tất cả những chuyện này đều do một tay Lâm Đạm sắp đặt, nàng ái mộ hắn đã lâu, thường xuyên cho người gửi một ít thư từ đến đây, biết rõ hắn là vị hôn phu của thứ muội mình nhưng vẫn dây dưa không buông.
Mặc kệ lúc này là mộng hay ảo, Đinh Mục Kiệt hắn chắc chắn sẽ không bao giờ dây dưa qua lại với Lâm Đạm thêm một lần nào nữa.
Danh sách chương