Editor: Tulabachu1316Khương Khê vội vàng bước lên, kéo tay mẹ Bùi nói: “Thím à, cháu sẽ không gả cho người khác, cháu đã đính hôn với anh ba Bùi rồi, sẽ không gả cho ai khác nữa!”Đám đông hít sâu 1 hơi, trợn tròn mắt: “!!!”Cô, cô điên rồi sao?!Có lẽ là điên thật rồi!Cho dù không giữ thể diện thì cũng không cần ngay lúc này nói lời như vậy chứ.
Gả cho người đàn ông đến nay vẫn hôn mê chưa tỉnh!Trong thời đại này, cuộc đời của người phụ nữ coi như kết thúc rồi!Không chỉ những người nhiều chuyện xung quanh mà ngay cả mẹ Bùi đang đầy phẫn nỗ cũng trở nên sững sờ, nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, hồi lâu vẫn không có tiếng nói nào phát ra.
Sợ bản thân nghe nhầm.
Lại càng sợ cô chỉ là một phút bốc đồng.
Lúc này mẹ Khương mới có phản ứng, kéo Khương Khê lại nói: “Đại muội, con đừng nói linh tinh!”Một bà thím của Khương gia cũng lên tiếng: “Đúng đó Đại muội, cháu là cô gái tốt, nhưng mà thằng ba Bùi đã như vậy rồi, nếu còn gả cho nó thì cháu sẽ thành góa phụ, đây không phải là ép chết người hay sao?!”Ánh mắt mẹ Bùi vừa mới thắp lên tia hy vọng thì sau khi nghe xong những lời này lại trở nên ảm đạm, tối tăm, nhưng cũng đã không còn sự tức giận trước đó nữa.
Bà vui mừng nhìn cô bé trước mặt, khàn giọng nói: “Thím biết cháu là một cô gái tốt, vừa nãy trách nhầm cháu rồi, hoàn cảnh gia đình thím như vậy cũng không thích hợp để cháu gả vào, nếu không thật sự là hại cả đời cháu, những lời thím nói khi nãy đều là những lời trong lúc tức giận, cháu đừng để ý.
”Mẹ Bùi cuối cùng cũng mềm lòng rồi, quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn tốt, có thể nói Khương Khê lớn lên là một cô gái tính cách dịu dàng ôn hòa, con người cũng nhanh nhẹn, nếu không phải là bà định đoạt trước, là người đến Khương gia cầu thân thì e là ngưỡng cửa cũng đạp đổ rồi.
Ở chung cũng lâu rồi, cũng đã có tình cảm, tình trạng của con trai nhà mình như thế nào thì bác sĩ cũng có nói rõ ràng rồi, bà ấy sao có thể để cho con bé này gả vào nhà mình?“Đúng đúng, chị đừng như vậy, chúng tôi không phải vong ân bội nghĩa, đến lúc đó sẽ trả lại tiền cho chị…” Mẹ Khương liên tục gật đầu, muốn kéo con gái trở về.
Khương Khê lại gạt tay của mẹ ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Con không muốn! Mẹ, người hôm nay con đi xem mắt, con đã từ chối anh ta rồi, con sẽ không gả cho người khác đâu.
” Nói xong cô nhìn về phía mẹ Bùi, giọng điệu kiên định: “Không phải cháu nhất thời bốc đồng, thím à, cháu cũng từng do dự, chỉ là cháu không vượt qua được rào cản trong lòng, anh ba Bùi hiện tại rất cần cháu, cháu gả cho anh ấy là vừa lúc.
”Mẹ Bùi cảm động đến rơi nước mắt, cũng có chút động lòng: “Cháu, cháu nói thật sao?!”Mẹ Bùi tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, bà sinh người con trai thứ ba khi đã gần 40 tuổi, bà vẫn còn hai người con trai nữa, do mẹ chồng bà nuôi lớn, tính tình ích kỷ hệt như mẹ chồng của bà.
Bà chăm sóc con trai thứ ba một thời gian dài không kiếm ra tiền, hai người con trai chắc chắn đều không vui, còn chưa kể bọn họ đang nhòm ngó khoản tiền trợ cấp của lão Tam.
Nếu như những ngày cuối cùng của thằng ba có người chu đáo, tỉ mỉ như vậy chăm sóc, thì không phải ra đi trong đau đớn đúng không?Khương Khê lại gật đầu, môi nở nụ cười, thái độ bình thản: “Đúng vậy ạ, nếu cháu cứ thế bỏ rơi anh ba, cháu sợ rằng cả đời này cháu sẽ ăn không ngon ngủ không yên, chọn con đường này cháu đã suy nghĩ rất lâu rồi, cháu đã quyết định rồi, thím à, cháu sẽ kết hôn với anh ba Bùi và chăm sóc anh ấy.
”Giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm của cô gái, mọi người xung quanh đều nghe rõ, tất cả thôn dân đều há hốc mồm kinh ngạc.
.