Phong Dao Tình đứng lên nhìn xung quanh.
Toàn bộ thôn trang đã bị hủy hoại gần hết, quang cảnh đổ nát thê lương, bốn phía hỗn độn, khắp nơi đều là tiếng phụ nữ trẻ con khóc đứt lìa tâm can.

Tuy rằng Kỷ Phi Thần đã cố hết sức để bảo vệ song vẫn không thể tránh được việc một số người vô tội phải bỏ mạng.
Chồng của người phụ nữ kia đã tím tái nửa người, độc lan thẳng vào tim, gần như đã thoi thóp.

Một cô bé tầm năm sáu tuổi đang quỳ bên cạnh, ôm lấy cánh tay của người đàn ông kia mà khóc, giọng trẻ con non nớt làm người nghe mà não lòng.
Phong Dao Tình nắm chặt viên thuốc giải duy nhất còn lại kia, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến mức bật máu.
Thẩm Vãn Tình: "Đưa cho muội đi."
Phong Dao Tình quay đầu nhìn cô, hốc mắt đỏ bừng, một giọt nước mắt rơi xuống.
"Dù sao cũng phải có người lựa chọn, để muội chọn giúp tỷ."
Thẩm Vãn Tình vừa nói vừa cầm tay Phong Dao Tình, ý muốn bảo nàng thả tay ra: "Nếu tỷ cảm thấy khó chịu, vậy thì không cần phải ôm trách nhiệm vào người mình, cứ trách muội là được."
Đôi mắt Phong Dao Tình ánh lên đau đớn.

Nàng lắc đầu, định nói gì nhưng lại không thốt nên lời, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Sao ta có thể trách muội được."
"Đưa tục linh đan cho muội đi." Thẩm Vãn Tình lại nhắc lại lần nữa: "Gai độc là do muội lấy về, để muội quyết định cho."
"Bọn họ đều là người vô tội."
"Ta biết." Thẩm Vãn Tình nhìn Phong Dao Tình sau đó vỗ nhẹ lên lưng nàng để an ủi: "Tất cả những người chết đi vì trận chiến này đều là người vô tội."
"Ta có thể cứu huynh ấy."
"Có lòng riêng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ cả."
Thẩm Vãn Tình biết tại sao Phong Dao Tình lại đau khổ như vậy.

Đối với nàng ấy mà nói, chuyện đáng trách nhất không phải là nàng không làm được mà là vốn dĩ nàng có thể làm được nhưng lại không thể làm.
Thẩm Vãn Tình biết cuối cùng Phong Dao Tình nhất định sẽ lựa chọn cứu Kỷ Phi Thần.
Điều này không liên quan gì đến thiện lương cả, đây là lựa chọn theo bản năng của mỗi người.

Chỉ là nàng ấy không có cách nào có thể tha thứ cho chính bản thân mình, không có cách nào tha thứ cho việc bản thân mình vì tư tâm mà làm cho một người khác phải chết thay như vậy.
"Nhưng ta sẽ cứu Kỷ Phi Thần." Thẩm Vãn Tình có thể nhìn thấy đôi vai Phong Dao Tình đang run rẩy: "Huynh ấy là huynh trưởng của muội, là người thân của muội, muội sẽ chọn huynh ấy."
Phong Dao Tình nức nở một tiếng, nàng đặt tay lên vai Thẩm Vãn Tình giống như định đẩy cô ra nhưng lại do dự hồi lâu, cuối cùng lại ôm chặt cô vào lòng: "Ta không nên tới nơi này, ta không nên tới nơi này."
"Tỷ không thể lúc nào cũng cứu được tất cả mọi người được."
Trên đời này có rất nhiều chuyện vốn dĩ không hề có một đáp án vẹn cả đôi đường.

Minh ma vì sinh tồn mới tàn sát nhân giới.

Thiên Đạo cung là vì sự tồn tại của đa số người mà mới lựa chọn hy sinh thiểu số người, mà bọn Kỷ Phi Thần là vì muốn cứu vớt thiên hạ muôn dân nên mới đi đến nơi này.

Cứ tiếp tục suy luận như vậy, cuối cùng nhất định sẽ phát hiện đây là một vòng tuần hoàn, không ai có thể chỉ bo bo giữ lấy bản thân.
Trong vòng tuần hoàn rối tinh rối mù này có ai là không vô tội cơ chứ?
Không ai có thể lúc nào cũng cứu được tất cả mọi người.

Người nào cũng phải ít nhất một lần lựa chọn từ bỏ.
Phong Dao Tình hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Nàng nắm chặt tục linh đan, yên lặng một lát, sau đó ngồi xuống trước mặt Kỷ Phi Thần, nâng hắn dậy, để hắn tựa vào lòng mình.
Đồng tử của người phụ nữ bên cạnh đột nhiên co lại, bà ta vừa quỳ vừa bò vượt lên trước nắm lấy cánh tay Phong Dao Tình, vì quá mức bi thương mà cả người run lên bần bật.

Đôi môi bà ta mấp máy nhưng lại không nói được câu nào, chỉ biết dập đầu trên mặt đất, nức nở nói: "Tiên nhân, cầu xin tiên nhân!"
"Xin lỗi." Nước mắt Phong Dao Tình rơi xuống mặt Kỷ Phi Thần.
Nàng hít một hơi, quả quyết đưa viên tục linh đan vào trọng miệng Kỷ Phi Thần, giọng cũng khàn đi: "Xin lỗi, ta phải cứu huynh ấy."
"Cha ơi!"
Đứa trẻ đang quỳ bên cạnh người đàn ông kia gào lên tê tâm liệt phế.

Người đàn bà xoay người nhìn lại mới phát hiện ra chồng mình đã bị độc tố xâm nhập vào tim.

Ông ta phun ra từng ngụm máu tươi, máu chảy xuôi theo gương mặt xuống đất, ngay cả quần áo đứa trẻ bên cạnh cũng bị thấm ướt đẫm.
Người đàn bà lập tức lảo đảo chạy đến bên cạnh chồng mình, một nhà ba người ôm nhau khóc thảm thiết.
Bốn phía đều vang lên tiếng khóc than.
Cho dù Kỷ Phi Thần cố gắng thế nào thì số người phải bỏ mạng một cách oan uổng cũng nhiều vô số kể.
Phong Dao Tình gắng gượng không quay đầu nhìn thảm kịch phía sau lưng, sau khi chắc chắn rằng độc tố đang được thanh lọc khỏi cơ thể Kỷ Phi Thần một cách chậm rãi thì nàng mới bất lực gục đầu lên ngực của hắn khóc òa lên.
"Roẹt!"
Bùa chú dán trên kim quang tráo bị xé rách, vết nứt dần lan ra, nhìn có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Muốn giết hết đám yêu quái đông như quân Nguyên này là chuyện không có khả năng, cho dù để Thiên Đạo cung đến ứng phó thì cũng phải dùng toàn bộ nhân lực.


Đương nhiên nếu Tạ Vô Diễn ra tay thì không thành vấn đề, nhưng khi đó thân phận của hắn sẽ bị bại lộ trước mặt mọi người.
Trốn? Đương nhiên là có thể trốn.

Nhưng trốn trong khu vực này, thậm chí là thành trấn dưới chân núi cũng khó thoát được tai họa.
"Đám yêu quái này là do ta dẫn đến sao?"
Đúng lúc này, giữa đôi mày của Tần Chi Hoán - người vốn đang ngủ say bỗng lóe lên kim quang.

Ngay sau đó một bóng dáng thoát ly ra khỏi cơ thể hắn.

Công chúa Chiêu Bình ngày thường kiêu căng tùy hứng bây giờ có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Ban nãy Phong Dao Tình cũng đã phân tích nguyên nhân cùng với Kỷ Phi Thần.

Bọn họ phát hiện ra Thiên Đạo cung thi triển Vạn Yêu Dẫn không phải chỉ để dụ Thẩm Vãn Tình.

Bởi vì theo lý thuyết thì lò đúc kiếm và hồn phách không thể thiếu một trong hai, nhưng sau khi công chúa Chiêu Bình hiến tế thì hồn phách của nàng vẫn còn sót lại một chút.

Vì thế nên Thiên Đạo cung mới tốn công giăng bẫy để bắt về chút hồn phách bị thiếu sót này.
Chiêu Bình nhìn thoáng qua thôn trang điêu tàn phía sau, ánh mắt khẽ khàng đảo qua Tần Chi Hoán đang nằm trên mặt đất sau đó quay đầu lại, cơ thể đang ở trong trạng thái nửa trong suốt khẽ bay lên: "Ta hiểu rồi.

Nếu để cho đám yêu quái này ăn luôn ta thì có lẽ có thể làm cho chúng nó bỏ đi."
Giọng nói của nàng vô cùng bình tĩnh, so với tiểu công chúa điêu ngoa tùy hứng tối hôm qua khác nhau một trời một vực, giống như chuyện bản thân nàng có thể sẽ bị hồn phi phách tán không hề đáng sợ một chút nào vậy.
Chiêu Bình vừa dứt lời đã không hề do dự mà phi thân về phía vết nứt kia.:Lúc Phong Dao Tình kịp phản ứng lại, nàng đã lao đến gần kim quang tráo.
"Ngăn nàng ấy lại!" Phong Dao Tình hét lên: "Đám minh ma này sẽ tàn sát lẫn nhau để tranh đoạt hồn phách, như vậy nơi này sẽ càng hỗn loạn.

Nếu hồn phách Chiêu Bình rơi vào tay đám tà vật đó thì chúng sẽ càng trở nên khó đối phó!"
Thẩm Vãn Tình nhanh chóng hiểu ý, cô xoay người, chân giẫm kiếm phi thân lên, giơ tay định bắt lấy hồn phách của công chúa Chiêu Bình.

Nhưng vào đúng khoảnh khắc lòng bàn tay cô tiếp xúc với thân thể kia, trước mắt cô đột nhiên trắng xóa.

Đây là...
Thẩm Vãn Tình kinh ngạc cúi đầu mới phát hiện ra miệng vết thương trong lòng bàn tay trái của mình còn chưa kịp khép lại.

Ý thức của hai người va chạm một cách mãnh liệt, nháy mắt vô số ký ức tràn vào, phản ứng bài xích mạnh mẽ hơn trong quá khứ rất nhiều lần.

Vô số hình ảnh chạy qua như đèn kéo quân, đủ loại âm thanh cuồn cuộn hỗn loạn làm cho đầu cô đau như muốn nứt ra.
"Công chúa điện hạ!"
"Công chúa!"
"Công chúa Chiêu Bình."
"A Chiêu."
Cuối cùng, những hình ảnh đang trôi đi như tên bắn cũng dần chậm lại.
"Công chúa điện hạ chắc chắn muốn giao tấm bản đồ này ra sao?"
"Ừ."
"Công chúa điện hạ muốn ta tạo phản sao?"
"Đúng vậy."
"Tại sao?"
"Bởi vì ta không hề thích ngắm hoa đăng một chút nào cả."
Ký ức cuồn cuộn lại hiện lên.
Đó là sinh nhật năm mười hai tuổi của công chúa Chiêu Bình.
Cảnh đẹp nổi tiếng khắp thiên hạ của Bắc quốc chính là cảnh lễ hội hoa đăng ban đêm trên sông Hoài.

Quốc quân đã từng ra lệnh cho vô số thợ thủ công xây nên vô số lâu thuyền hải đăng, trên đó lại chất vô số bảo vật quý hiếm, được trang trí vô cùng hoa lệ.
Mỗi lần đến dịp lễ hội, hoa đăng đều sẽ được bày biện thắp sáng.

Rất nhiều trọng thần quan lại quý nhân đều sẽ tụ tập ở đây ăn uống chúc mừng.

Ánh đèn nhuộm sáng mặt nước, hoa lệ lãng phí.
Ngày sinh nhật mười hai tuổi của công chúa Chiêu Bình năm đó, người phụ hoàng trước nay vốn yêu chiều nàng vô bờ bến đột nhiên nảy ra một ý tưởng mới.

Bảy ngày trước sinh nhật nàng, ông đã ban bố chiếu lệnh, sai người gấp rút xây dựng một tháp đèn để làm lễ vật tặng cho con gái yêu quý của mình.
Thánh chỉ của hoàng đế chỉ có mấy chữ ít ỏi nhưng cái khổ của bá tánh lại nhiều không sao kể hết.
Chiêu Bình không hề biết việc này.
Ngày hôm đó nàng đắc ý chạy qua chạy lại trên tháp đèn của mình, hưởng thụ những lời a dua nịnh hót của người khác, là nàng công chúa được vạn người chú ý, không cần lo ăn lo mặc, muốn có cái gì cũng dễ như trở bàn tay.

Cho đến một ngày nàng bí mật dùng thuyền tránh được khỏi tầm mắt của đám hộ vệ, chạy đến một chợ đêm trên bờ, sau đó lạc vào một cái ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ vô cùng tồi tàn.


Chỗ nào cũng có mùi hôi, trên mặt đất còn có một màu đen sền sệt dơ bẩn.
Chiêu Bình vừa lạnh vừa mệt.

Nàng tìm một ngôi nhà có ánh sáng, cẩn thận thò đầu nhìn qua cửa sổ.
Nàng nhìn thấy một ông già gầy như que củi đang nằm thở thoi thóp trên giường, thấy một người đàn bà quần áo tả tơi ngồi dưới ánh đèn vừa nheo mắt thêu thùa, vừa dùng chân đẩy nôi dỗ dành đứa trẻ đang khóc.
Sau đó Chiêu Bình chứng kiến rất nhiều chuyện.

Đó đều là những chuyện mà nàng chưa bao giờ được nhìn thấy trước đây.
Có một người đàn ông bỏ mạng trong lúc xây tháp đèn, cha mẹ, vợ của hắn ngồi trong phòng, hướng mắt nhìn ra sông Hoài cách đó không xa qua cửa sổ, hai mắt khóc đã sưng đỏ từ bao giờ.
Những đứa trẻ bị chết đói, ông già bị bệnh phổi chết trên giường, vì không có tiền để an táng mà chỉ có thể dùng chiếu cuộn lại.
Nàng đã từng cho rằng Bắc quốc rất sung túc, sau đó nàng lại phát hiện, thì ra chỉ có nàng được sống sung túc.
Ngày đó, Chiêu Bình mới mười hai tuổi.

Lúc bị thị vệ tìm được, bị bọn họ nắm tay đưa về trước mặt phụ hoàng, nàng ôm hoa đăng nức nở, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt.

Phụ hoàng đau lòng nắm lấy bả vai nàng: "Ai bắt nạt con?"
Chiêu Bình gật gật đầu, lắc lắc đầu, sau đó cắn môi dưới thút tha thút thít nói: "Từ nay về sau con không muốn ngắm hoa đăng nữa đâu."
Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến Bắc quốc bị diệt vong.
Nam quốc tấn công Bắc quốc, động tác vô cùng nhanh chóng, gần như không hao tiền tốn của chút nào, bởi vì Chiêu Bình đã trải sẵn đường cho bọn họ từ lâu.
Chính tay nàng đã đẩy Bắc quốc đi đến bước hủy diệt, để người của Nam quốc bước vào hoàng thành.
"Nơi nào có bá tánh của Bắc quốc mới là Bắc quốc chân chính."
"Cho dù ta không đầu hàng thì cũng không có cách nào ngăn Bắc quốc diệt vong.

Chống cự chỉ làm cho người vô tội càng thêm đau khổ mà thôi."
"Có lẽ đây không phải là một lựa chọn chính xác, nhưng ta chỉ có thể làm như vậy."
"Từ nay về sau, ta không còn là công chúa Chiêu Bình nữa."
Chiêu Bình đưa bản đồ trong tay mình ra.
Thẩm Vãn Tình nhìn thấy người đứng ở đối diện nàng, người đang giơ tay ngang đầu nhận lấy tấm bản đồ kia là Tần Chi Hoán.
Tần Chi Hoán quỳ một gối trước mặt Chiêu Bình, khom người hành lễ: "Chiêu Bình điện hạ."
"Thần nguyện vì người lên núi đao xuống biển lửa, chết không hối tiếc."
____
Meo: Bonus một chương làm quà Giáng sinh cho mọi người.

Mọi người Giáng sinh an lành hạnh phúc nhé~~.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện