Nhìn tia hung ác toát ra từ mắt Khang vương. Khiến nàng kinh hoảng không thôi. Nghẹn lời thật lâu mới lấy lại được bình tĩnh.


Hóa ra trong mắt hắn, những thứ nàng làm trước đây đều là vì có mục đích muốn hại Hề Như Tình, chẳng qua là chỉ thay đổi hình thức hãm hại.  Nàng mặc kệ con dao còn kề trên cổ mình, nàng nhếch mép


" Bát vương gia, người nghĩ là ta hãm hại Hề Như Tình hay sao ? Vậy tại sao người không nghĩ đến đích thân Tô Hiểu ra tay? "


Hắn hiển nhiên không ngờ nàng sẽ hỏi lại hắn. Lực con dao trên tay hắn giảm bớt, nàng tiếp tục nói


" Vương gia, người có biết không? Tô Hiểu cũng có tình ý với người, Hề Như Tình nguy cơ tứ phía, chứ không chỉ riêng một mình ta."


Điều này hắn biết từ lâu. Nhưng giả thuyết Tô Hiểu gây ra hắn đã tạm gác lại, nàng ta không phải một cái nữ nhân ngu xuẩn, khả năng nàng ta mượn tay giết người là lao nhất. Mà kẻ bị mượn tay, rất có khả năng cao là Hề Như Quỳnh.


Nàng lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn


"Người biết Tô Hiểu đến tìm ta. Nhưng người có biết, ta và nàng đã nói những gì hay không? "


Thấy hắn hạ mắt như đang suy nghĩ, nàng nói tiếp


"Nếu ta nói, nàng ta muốn đến mượn tay ta để hại Hề Như Tình. Ta không đồng ý, đuổi nàng về. Khiến nàng ta không kìm được mới ra tay. Người có tin không ?"


Con dao vẫn kề ở cổ nàng, hắn nhếch miệng


" Dựa vào cái gì mà bổn vương phải tin ngươi ?"


Nàng kiên định nói


"Nếu hãm hại Hề Như Tình, mà phải lấy cả tính mạng ra để trả giá, thì tội gì ta phải làm? Ta biết chỗ ta đứng ở đâu, hơn nữa khi đó nghe Vương gia và tỷ tỷ ở cùng nhau, thì ta còn tư cách mà ghen tuông hay sao ? Vậy nên tin ta hay không là do vương gia. Hơn nữa, bây giờ nên đi cứu tỷ tỷ, chứ không phải là lúc phân bua đúng sai! "


Nàng không muốn giải thích thêm, nếu hắn muốn lấy mạng nàng, thì cứ việc làm. Nếu Hề Như Quỳnh trong mắt hắn đã bẩn đến vậy, thì không cần thiết phải chứng minh mình trong sạch.


Hề Như Quỳnh nói không phải là không có lý. Hắn đã bỏ qua Tô Hiểu, quả thực không nghĩ tới nàng ta có gan đến nhờ Kim Giảo. Hắn thu dao lại, trầm giọng nói


" Vậy ngươi nghĩ thế nào ?"


Nàng thấy hắn buông dao xuống, thở phào


" Ta không biết làm thế nào, nên mới đến tìm vương gia. "


Nàng không thể nói rằng nàng biết Kim Giảo sẽ không hại Hề Như Tình vào ban ngày ban mặt vì hắn phải đi có công chuyện, cũng không thể nói ra Hề Như Tình đang bị giam trong mật thất. Cả ngày hôm qua nàng bị nhốt trong phủ, nếu nói biết thông tin của Kim Giảo, thì chẳng phải sẽ khiến Khang Vương nghi ngờ thêm sao? Nếu nói ra được hồn phách chính chủ báo mộng, còn màng chỉ là một linh hồn xuyên không, có lẽ không tới hai lời nàng sẽ bị thiêu sống mất.


Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, hé rèm, ra lệnh cho hạ nhân tiến tới Bạch phủ. Bạch phủ? là nơi ở của tên Bạch công tử kia sao ? Hắn tới đó làm gì? không phải hắn đang định tiến cung hay sao?  Đầu nàng đầy câu hỏi, nhưng không dám hé răng. Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im. Sợ hắn đuổi nàng xuống.


Sau đó nàng mới vỡ lẽ nhớ ra. Trong nguyên tác, tên Bạch Công tử chính là kênh thông tin !


Đi đến nơi, hạ nhân Bạch phủ mau chóng cung kính mở cổng hành lễ với hắn. Khang vương không để ý đi thẳng vào trong, nàng lẽo đẽo theo sau hắn.


Hắn đi đến một căn phòng, đẩy cửa đi vào


" Khang vương gia, cơn gió nào dẫn ngài đến đây vậy ?"


Bạch công tử nghé ra sau hắn


" Ồ, còn dẫn theo cả cô nương nhà nào đây ? Đổi khẩu vị rồi sao?  "


Đầu nàng chảy xuống ba vạch đen. Tên này mồm mép vẫn vô lại như vậy.


Khang vương liếc ra sau một cái


" Là Hề Như Quỳnh "


" Cái gì?"


Bạch công tử trố mắt. Tỏ ra không thể tin nhìn nàng. Đứng dậy, ngắm nghía nàng từ đầu đến cuối một lượt, kết luận


" Quả nhiên dễ nhìn hơn rất nhiều. "


Hắn gật gù


"Quả nhiên tình yêu là động lực lớn nhất !"


Nàng thật sự muốn bịt cái miệng quạ của hắn lại. Sao hắn có thể chưng ra bộ mặt muốn đánh đòn như thế chứ.


" Bạch công tử, ta không..."


Khang vương lên tiếng ngắt đoạn đối thoại giữa nàng và Bạch công tử, ngắn gọn vào thẳng vấn đề


" Bạch Doãn, Hề Như Tình bị Kim Giảo bắt cóc từ hôm qua. Ta cần ngươi đưa thông tin ở chỗ hắn."


Bạch Doãn nghe vậy thu lại vẻ cợt nhả, hắn nghiêm túc lại.


" Kim Giảo theo ta nghe nói thì hắn ta quản phủ rất chặt chẽ, ngoại nhân khó mà xâm nhập."


Nàng vội hỏi


" Có cách nào để chà trộn vào phủ hắn không?"


Hắn hơi lắc đầu


" Để lẻn vào phủ hắn thì không hề dễ dàng."


Không khí trầm xuống. Bạch Doãn trầm ngâm


" Có điều... hắn ta có một nhược điểm..."


Nàng xót ruột thúc giục hắn nói


" Nhược điểm gì ? Mau nói. "


Hắn ngưng lại nhìn nàng


" Hề Nhị Tiểu thư, có vẻ người rất quan tâm đến Hề đại tiểu thư."


Nàng không có tâm trạng để trả lời hắn, thúc giục tiếp.


" Mau nói đi !"


Hắn thấy nàng nghiêm túc, cũng nghiêm chỉnh lại, trả lời


" Ta thông tin được báo lại, rằng hắn có việc gấp ra ngoài từ hôm qua, giờ vẫn chưa về. Khả năng rất cao là Hề Như Tình chưa bị hắn làm hại. Tuy nhiên thì hắn mang tiếng háo sắc, có thể nhân lúc hắn ra ngoài... Tìm một mỹ nữ để trà trộn vào phủ hắn làm nha hoàn, dụ dỗ hắn, kéo dài thời gian hắn muốn làm hại Hề Như Tình, nhân lúc đó mà cứu nàng. Có điều, chúng ta tìm đâu ra mỹ nữ ?"


Nàng cảm thán, quả nhiên là kênh thông tin. Rất chính xác ! Nói luôn hộ lòng nàng !


Nhưng mỹ nữ đáng tin tưởng lấy ở đâu ra? Khang vương nhíu mày. Nàng cũng nhíu mày.


Không khí rơi vào trầm mặc.


Đột nhiên một ý tưởng lóe lên. Nàng mở to mắt, chẳng phải nàng biết trang điểm hay sao? Khuôn mặt nàng trang điểm tỷ mỉ cũng không tồi đâu !


Nàng bước lên một bước, vỗ ngực


" Có ta !"


Khang vương càng nhíu chặt mày, Bạch Doãn phụt cười, phá vỡ không khí nghiêm trọng, nhìn nàng


" Cô sao ? "


Nàng tự tin


" Ừ !"


Hắn trào phúng


" Không thể nào! Nhìn tới cô cô nam nhân tụt luôn cảm giác !"


Hắn khinh thường nàng vậy sao ? Đừng có khinh thường nàng ! Nàng vỗ ngực


" Tin vào ta, nếu không, bây giờ ta sẽ chứng minh cho ngươi xem ! "


Khang vương im lặng đến giờ lên tiếng, nhưng mày của hắn bây giờ còn nhíu còn chặt hơn


" Cô có thể làm như nào ?"


Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn,  cười nhẹ. Gật đầu với hắn, ý bảo hắn hãy tin tưởng nàng.  Khang Kỳ thoáng ngẩn người. Bất chợt nhớ lại ánh mắt kiên định của Hề Như Quỳnh khi nàng bất chấp cứu hắn.


Hề Như Quỳnh xoay người, nói với Bạch Doãn.


" Chẳng phải ngươi có một vị muội muội hay sao? Mượn nàng giúp ta một bộ y phục, trang sức và bộ phấn son !"


*********


Hôm qua ta chưa ra được chương mới. Ta phải trả bài ielts dài ngoằng. Thật mệt mỏi a 😢





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện