Lạc Quyên lạnh nhạt nhìn và nghe những lời nói kia miệng chỉ cong lên một chút rồi nhìn Lãng Nịnh Thu, "Lòng dạ độc ác? Ha. Ngày năm tháng mười lúc mười hai giờ trưa ở bể bơi của trường các người tận mắt nhìn thấy Lãng Nịnh Thu đẩy tôi xuống nước sao không ai nói lòng dạ cô ta độc ác? Dù tôi có đâm vào cô ta thì cũng là do cô ta nợ tôi! Xin lỗi? Có ai thấy kẻ thù xin lỗi kẻ thù không? Nên nhường đường! Tôi trễ giờ học rồi!"
Không phải tất cả mọi người đều biết Liệu Tuyết Tình không bơi được rất sợ nước nhưng hôm đó đa số người ở bể bơi biết Liệu Tuyết Tình không biết bơi bị Lãng Nịnh Thu cố ý mà vô ý đẩy xuống nước, đến lúc được cứu lên thì bị trách móc chẳng ai thèm quan tâm cả, ngay ngày đó Liệu Tuyết Tình bị ốm, cảm nặng không thể đi học mấy tuần liền. Thời điểm đấy Liệu Tuyết Tình vẫn chưa biết gì nên cũng cho là Lãng Nịnh Thu chỉ sơ ý nên chỉ nói nhẹ vài câu ấy vậy những người bên phe cô ta cứ xồn xồn lên nói này nói nọ, Liệu Tuyết Tình cũng lười để ý và quan tâm, rồi sau này mới biết là Lãng Nịnh Thu cố tình đẩy.
Bọn họ chính là đã như vậy từ khi đó, Lạc Quyên lười tranh cãi nên nói xong giao tất cả cho người hầu nữ đẩy xe, chính mình đeo tai nghe lên nhắm mắt thư giãn như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
"Cô còn già mồm? Liệu Tuyết Tình, tôi sẽ mách Nghiêm học trưởng, cho Nghiêm học trường trừng trị cô! Cũng cho học trưởng biết bộ mặt thật của cô để Nghiêm học trưởng không để ý đến cô nữa!" Nữ sinh c lên tiếng, nữ sinh đó là bạn thân của Lãng Nịnh Thu cũng có quen biết với Tuần Nghiêm tên Điều Miên.
"Mau dẹp đường." Người hầu nữ sau lưng nói, rất nhanh những người đàn ông mặc đồ đen cao lớn đi đến ép những người kia tránh ra một con đường rộng rãi ở giữa.
"Tưởng có người bao nuôi là chúng tôi sợ sao? Đồ rẻ mạt còn muốn được như nữ thần!" Quần chúng khinh thường hét...
Lạc Quyên đeo tai nghe cũng nghe thấy, Lạc Quyên khẽ cười, "Như thế cũng đủ rồi." Lạc Quyên bỏ lại câu nói đó, bảo người hầu nữ đẩy xe. Trong này có tiền có địa vị hầu như tất cả đều rất dễ dàng.
Sao bọn họ không sợ Lạc Quyên vì bà Liệu và ông Liệu che giấu thân phận của Liệu Tuyết Tình để bọn chó săn không ngó ngàng đến con gái họ đồng nghĩa với tất cả mọi người chỉ biết nhà họ Liệu có một đứa con gái, nhưng không thấy mặt kể cả Liệu phu nhân cũng không biết tròn méo ra sao chứ đừng nói đến con gái cũng vì thế những người trong trường này đều tưởng Liệu Tuyết Tình bị người bao nuôi.
Chiếc xe lăn màu hồng cứ thế hiên ngang rời đi trong tiếng chửi rủa của mọi người.
Lãng Nịnh Thu lúc này không khỏi tâm rối đầu loạn nhưng không loạn bằng sự ghen ghét trong người, ánh mắt thù hận nửa che nửa đậy của Lãng Nịnh Thu nhìn chằm chằm vào xe lăn đang đi xa kia.
Liệu Tuyết Tình à, trò chơi này mới mở màn thôi! Tôi sẽ khiến mọi người trong trường lẫn xã hội hoàn toàn tẩy chay cô! Đến lớp của mình Lạc Quyên nhìn xung quanh hơn mười lăm chiếc ghế mỗi chiếc ghế một bàn nhỏ nhỏ và có cách nhau để chừa đường đi, phía trên là bàn và ghế hình như dành cho các cô các thầy trên tường còn có cái bảng màu đen to, lớp khá rộng tuy nhiên chiều dọc rộng hơn một chút.
Tường được sơn màu xanh nhạt đèn trên trần còn lắp cả điều hòa... và cách âm rất tốt nha.
Cao cấp quá cơ! Chỗ ngồi của Lạc Quyên là hàng thứ hai gần tường cạnh cửa sổ, người hầu nữ đẩy Lạc Quyên đến chỗ ngồi rồi cung kính nói : "Tiểu thư nhỏ có gì gọi điện thoại cho tôi nhé!" Thấy Lạc Quyên ừm nhẹ một tiếng người hầu nữ mới yên tâm đi ra lớp.
Bây giờ Lạc Quyên mới phát hiện mình là người đến sớm nhất lớp bởi vì chẳng thấy bóng người hay người nào ở đây cả, ngó nghiêng xung quanh một hồi Lạc Quyên cảm thấy chán nên lấy ra quyển truyện sáng nay mới mua ra đọc giết thời gian.
Không phải tất cả mọi người đều biết Liệu Tuyết Tình không bơi được rất sợ nước nhưng hôm đó đa số người ở bể bơi biết Liệu Tuyết Tình không biết bơi bị Lãng Nịnh Thu cố ý mà vô ý đẩy xuống nước, đến lúc được cứu lên thì bị trách móc chẳng ai thèm quan tâm cả, ngay ngày đó Liệu Tuyết Tình bị ốm, cảm nặng không thể đi học mấy tuần liền. Thời điểm đấy Liệu Tuyết Tình vẫn chưa biết gì nên cũng cho là Lãng Nịnh Thu chỉ sơ ý nên chỉ nói nhẹ vài câu ấy vậy những người bên phe cô ta cứ xồn xồn lên nói này nói nọ, Liệu Tuyết Tình cũng lười để ý và quan tâm, rồi sau này mới biết là Lãng Nịnh Thu cố tình đẩy.
Bọn họ chính là đã như vậy từ khi đó, Lạc Quyên lười tranh cãi nên nói xong giao tất cả cho người hầu nữ đẩy xe, chính mình đeo tai nghe lên nhắm mắt thư giãn như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
"Cô còn già mồm? Liệu Tuyết Tình, tôi sẽ mách Nghiêm học trưởng, cho Nghiêm học trường trừng trị cô! Cũng cho học trưởng biết bộ mặt thật của cô để Nghiêm học trưởng không để ý đến cô nữa!" Nữ sinh c lên tiếng, nữ sinh đó là bạn thân của Lãng Nịnh Thu cũng có quen biết với Tuần Nghiêm tên Điều Miên.
"Mau dẹp đường." Người hầu nữ sau lưng nói, rất nhanh những người đàn ông mặc đồ đen cao lớn đi đến ép những người kia tránh ra một con đường rộng rãi ở giữa.
"Tưởng có người bao nuôi là chúng tôi sợ sao? Đồ rẻ mạt còn muốn được như nữ thần!" Quần chúng khinh thường hét...
Lạc Quyên đeo tai nghe cũng nghe thấy, Lạc Quyên khẽ cười, "Như thế cũng đủ rồi." Lạc Quyên bỏ lại câu nói đó, bảo người hầu nữ đẩy xe. Trong này có tiền có địa vị hầu như tất cả đều rất dễ dàng.
Sao bọn họ không sợ Lạc Quyên vì bà Liệu và ông Liệu che giấu thân phận của Liệu Tuyết Tình để bọn chó săn không ngó ngàng đến con gái họ đồng nghĩa với tất cả mọi người chỉ biết nhà họ Liệu có một đứa con gái, nhưng không thấy mặt kể cả Liệu phu nhân cũng không biết tròn méo ra sao chứ đừng nói đến con gái cũng vì thế những người trong trường này đều tưởng Liệu Tuyết Tình bị người bao nuôi.
Chiếc xe lăn màu hồng cứ thế hiên ngang rời đi trong tiếng chửi rủa của mọi người.
Lãng Nịnh Thu lúc này không khỏi tâm rối đầu loạn nhưng không loạn bằng sự ghen ghét trong người, ánh mắt thù hận nửa che nửa đậy của Lãng Nịnh Thu nhìn chằm chằm vào xe lăn đang đi xa kia.
Liệu Tuyết Tình à, trò chơi này mới mở màn thôi! Tôi sẽ khiến mọi người trong trường lẫn xã hội hoàn toàn tẩy chay cô! Đến lớp của mình Lạc Quyên nhìn xung quanh hơn mười lăm chiếc ghế mỗi chiếc ghế một bàn nhỏ nhỏ và có cách nhau để chừa đường đi, phía trên là bàn và ghế hình như dành cho các cô các thầy trên tường còn có cái bảng màu đen to, lớp khá rộng tuy nhiên chiều dọc rộng hơn một chút.
Tường được sơn màu xanh nhạt đèn trên trần còn lắp cả điều hòa... và cách âm rất tốt nha.
Cao cấp quá cơ! Chỗ ngồi của Lạc Quyên là hàng thứ hai gần tường cạnh cửa sổ, người hầu nữ đẩy Lạc Quyên đến chỗ ngồi rồi cung kính nói : "Tiểu thư nhỏ có gì gọi điện thoại cho tôi nhé!" Thấy Lạc Quyên ừm nhẹ một tiếng người hầu nữ mới yên tâm đi ra lớp.
Bây giờ Lạc Quyên mới phát hiện mình là người đến sớm nhất lớp bởi vì chẳng thấy bóng người hay người nào ở đây cả, ngó nghiêng xung quanh một hồi Lạc Quyên cảm thấy chán nên lấy ra quyển truyện sáng nay mới mua ra đọc giết thời gian.
Danh sách chương