(Ây, ta thiếu sót quá! Ghi nhầm Tuần thành Nghiêm. Đã sửa rồi nhé!)
Bà nhắc Liệu Kha, Liệu Kha đã bàn bạc và có kế hoạch trừ khử được những người đã ghim sâu vào Đạc Na kia, dĩ nhiên phải có tổn thất nhưng tổn thất một chút còn hơn tổn cả Đạc Na.
"Yên tâm, khi hủy hôn thì Tuần gia vẫn là thông gia của Liệu gia... Đạc Na vẫn sẽ là chỗ dựa của Phong Hoa. Ông nên cảm tạ Lặng Phiên và đứa trẻ ông luôn coi thường. Rượu mời này đã ngon hết mức rồi." Bà Liệu vứt xong câu nói này rồi rời đi.
Ông Tuần gân tay, gân mặt nổi lên, đầu đau nhức, cả người toát mồ hôi, lòng tức đến muốn nổ người.
Không can tâm! Cúi đầu bấy lâu, thành công cốc? Hay cho một Liệu gia! Hay cho một Đạc Na!
Rượu mời này ông ta sẽ uống, là uống theo kiểu rượu được kính uống!
...
Cuộc chiến không hồi kết biến mất nhờ giọng nói u buồn của Tuần Nghiêm.
Tuần Nghiêm im lặng bỗng lên tiếng, "Tình nhi... quay về với anh không được sao? "
"Tôi không phải Tình nhi đã yêu anh, tôi, không, phải. Không quay về được, khi chính tôi mới bắt đầu." Lạc Quyên nhấn mạnh ba chữ tôi không phải.
Cô là Lạc Quyên, một Lạc Quyên của thế giới khác... một Lạc Quyên tật nguyền... cô thay Liệu Tuyết Tình sống cũng như cô sống.
Cô là Lạc Quyên, mới bắt đầu đắm chìm trong tình yêu này.
Tình yêu đầu tiên của cô chỉ có người tên Tuần Vũ đang ôm cô này.
Tuần Nghiêm định nói gì đó thêm thì Tuần Vũ đã xen vào, "Tuần Nghiêm, cô ấy đã nói cô ấy chọn tôi rồi. Phải không?" Câu cuối anh cúi đầu hỏi người trong lòng.
Lạc Quyên nở nụ cười...
Hình như cô phát hiện anh đang có chút khó chịu nha.
Ghé vào tai anh nói nhỏ, "Hai chúng ta đang khó chịu cùng nhau thì phải." Câu phải cuối cùng cô nói to.
Tuần Vũ nhếch miệng, thứ gì đó bên ngực trái nhũn ra...
Hành động thể hiện ngọt ngào và ái muội, Tuần Nghiêm lạnh lùng nhìn, quay lưng rời đi.
Tình nhi... rốt cuộc em thay đổi nhanh như vậy để làm gì chứ? Là làm gì đây? Để hạnh phúc bên người khác? Hay chỉ là một quỷ kế trả thù anh? Dù thế nào anh nhất định giành em về! Bằng mọi cách.
"Tuần Vũ! Anh giỏi lắm! Nhưng những người giỏi thì chỉ có thể là của Khương Ái Ái tôi!" Giọng điệu muốn bao nhiêu kiêu ngạo liền có bấy nhiêu kiêu ngạo
Lạc Quyên nghịch tóc mái Tuần Vũ, vui vẻ nói : "Thường những khẩu khí như vậy kẻ ác sẽ thừa hưởng... kẻ ác sống rất dai và trẻ, hình dáng của Khương tiểu thư quả thật... chậc."
Khương Ái Ái cười lạnh, không biểu cảm nói : "Là do tôi ăn ở tốt, trời ban sắc trẻ hơn bình thường cô mới không phân biệt được độ tuổi của tôi, ngược lại chính cô quả thật già nha? Có phải ăn ở không tốt mới nhanh già không thế?"
Khương Ái Ái nói xong quay qua Tuần Vũ, " Vũ, em trở về rồi, anh mau bỏ đứa con gái què này đi! Em sẽ không tính toán gì cả, còn về bên anh, chúng ta xây dựng tình yêu lúc trước được không?"
Ả phải xin ba mẹ mỏi lưỡi mới về đây được, ả biết, anh còn chờ ả, ả cũng đã cố gắng hết sức để trở về, những chuyện này... ả không tính và không cần biết, ả chỉ cần anh!
Ba năm trước ả không hiểu thứ mình cần, cho đến khi thời gian trôi, xa anh, ả mới hiểu!
Khương Ái Ái không ngờ trở về... mọi thứ đều đổi... trong tim anh đã sang trang từ rất lâu, là Khương Ái Ái tự mình ảo tưởng mọi thứ của ngày xưa không phải hiện tại.
"Ái Ái, lúc cô rời đi, tôi đã sang trang, thành trang giấy trắng. Sau ba năm, tiểu Tình đến bên tôi và vẽ lên trang giấy trắng của tôi, tiểu Tình dùng một màu hồng, thứ cô ấy vẽ là trái tim. đồng thời trái tim tôi rung động vì cô ấy, dù là thời gian rất ngắn. " Tuần Vũ dừng lại rồi nói tiếp : "Tôi đã thay đổi, Ái Ái, tôi và cô không có hai chữ chúng ta kia." Tất cả quá khứ kia... đã bị chôn vùi bởi vì anh đã đổi thay.
...
"Anh Vũ!" Cô bé chạy lại nắm lấy tai chàng trai đeo kính tròn.
"Ái Ái, có chuyện gì sao?" Chàng trai cúi người, ngồi thấp gần bằng cô bé.
Cô bé nét mặt vui vẻ nói : "Em với bố mẹ sắp ra nước ngoài sống."
Chàng trai nghe thế bỗng buồn bã, cô bé thấy thế cũng hơi không đành lòng.
"Anh, đừng buồn nữa mà.. em không muốn người mình thích buồn đâu... anh mà muốn gặp em thì kêu ba anh cho anh đi."
Chàng trai nghe từ thích kia... nhìn cô gái, mong chờ hỏi : "Em thích anh? Thật sao?"
Cô bé bỗng tự hỏi bản thân..
Thích anh? Chắc là thích như anh trai...
"Đương nhiên rồi, anh như anh trai em, không thích anh thì thích ai?" Giọng nói ngây thơ vô tình biến thành ngàn con dao sắc khứa vào tim người nghe.
Chàng trai im lặng không nói gì...
Đang ảo tưởng cái gì đây... em ấy không phải người mày có thể với tới!
(Ai zo... thế mà anh với được tiểu thư Đạc Na người người muốn có >< Chiều vui vẻ nhé mấy má!)
Bà nhắc Liệu Kha, Liệu Kha đã bàn bạc và có kế hoạch trừ khử được những người đã ghim sâu vào Đạc Na kia, dĩ nhiên phải có tổn thất nhưng tổn thất một chút còn hơn tổn cả Đạc Na.
"Yên tâm, khi hủy hôn thì Tuần gia vẫn là thông gia của Liệu gia... Đạc Na vẫn sẽ là chỗ dựa của Phong Hoa. Ông nên cảm tạ Lặng Phiên và đứa trẻ ông luôn coi thường. Rượu mời này đã ngon hết mức rồi." Bà Liệu vứt xong câu nói này rồi rời đi.
Ông Tuần gân tay, gân mặt nổi lên, đầu đau nhức, cả người toát mồ hôi, lòng tức đến muốn nổ người.
Không can tâm! Cúi đầu bấy lâu, thành công cốc? Hay cho một Liệu gia! Hay cho một Đạc Na!
Rượu mời này ông ta sẽ uống, là uống theo kiểu rượu được kính uống!
...
Cuộc chiến không hồi kết biến mất nhờ giọng nói u buồn của Tuần Nghiêm.
Tuần Nghiêm im lặng bỗng lên tiếng, "Tình nhi... quay về với anh không được sao? "
"Tôi không phải Tình nhi đã yêu anh, tôi, không, phải. Không quay về được, khi chính tôi mới bắt đầu." Lạc Quyên nhấn mạnh ba chữ tôi không phải.
Cô là Lạc Quyên, một Lạc Quyên của thế giới khác... một Lạc Quyên tật nguyền... cô thay Liệu Tuyết Tình sống cũng như cô sống.
Cô là Lạc Quyên, mới bắt đầu đắm chìm trong tình yêu này.
Tình yêu đầu tiên của cô chỉ có người tên Tuần Vũ đang ôm cô này.
Tuần Nghiêm định nói gì đó thêm thì Tuần Vũ đã xen vào, "Tuần Nghiêm, cô ấy đã nói cô ấy chọn tôi rồi. Phải không?" Câu cuối anh cúi đầu hỏi người trong lòng.
Lạc Quyên nở nụ cười...
Hình như cô phát hiện anh đang có chút khó chịu nha.
Ghé vào tai anh nói nhỏ, "Hai chúng ta đang khó chịu cùng nhau thì phải." Câu phải cuối cùng cô nói to.
Tuần Vũ nhếch miệng, thứ gì đó bên ngực trái nhũn ra...
Hành động thể hiện ngọt ngào và ái muội, Tuần Nghiêm lạnh lùng nhìn, quay lưng rời đi.
Tình nhi... rốt cuộc em thay đổi nhanh như vậy để làm gì chứ? Là làm gì đây? Để hạnh phúc bên người khác? Hay chỉ là một quỷ kế trả thù anh? Dù thế nào anh nhất định giành em về! Bằng mọi cách.
"Tuần Vũ! Anh giỏi lắm! Nhưng những người giỏi thì chỉ có thể là của Khương Ái Ái tôi!" Giọng điệu muốn bao nhiêu kiêu ngạo liền có bấy nhiêu kiêu ngạo
Lạc Quyên nghịch tóc mái Tuần Vũ, vui vẻ nói : "Thường những khẩu khí như vậy kẻ ác sẽ thừa hưởng... kẻ ác sống rất dai và trẻ, hình dáng của Khương tiểu thư quả thật... chậc."
Khương Ái Ái cười lạnh, không biểu cảm nói : "Là do tôi ăn ở tốt, trời ban sắc trẻ hơn bình thường cô mới không phân biệt được độ tuổi của tôi, ngược lại chính cô quả thật già nha? Có phải ăn ở không tốt mới nhanh già không thế?"
Khương Ái Ái nói xong quay qua Tuần Vũ, " Vũ, em trở về rồi, anh mau bỏ đứa con gái què này đi! Em sẽ không tính toán gì cả, còn về bên anh, chúng ta xây dựng tình yêu lúc trước được không?"
Ả phải xin ba mẹ mỏi lưỡi mới về đây được, ả biết, anh còn chờ ả, ả cũng đã cố gắng hết sức để trở về, những chuyện này... ả không tính và không cần biết, ả chỉ cần anh!
Ba năm trước ả không hiểu thứ mình cần, cho đến khi thời gian trôi, xa anh, ả mới hiểu!
Khương Ái Ái không ngờ trở về... mọi thứ đều đổi... trong tim anh đã sang trang từ rất lâu, là Khương Ái Ái tự mình ảo tưởng mọi thứ của ngày xưa không phải hiện tại.
"Ái Ái, lúc cô rời đi, tôi đã sang trang, thành trang giấy trắng. Sau ba năm, tiểu Tình đến bên tôi và vẽ lên trang giấy trắng của tôi, tiểu Tình dùng một màu hồng, thứ cô ấy vẽ là trái tim. đồng thời trái tim tôi rung động vì cô ấy, dù là thời gian rất ngắn. " Tuần Vũ dừng lại rồi nói tiếp : "Tôi đã thay đổi, Ái Ái, tôi và cô không có hai chữ chúng ta kia." Tất cả quá khứ kia... đã bị chôn vùi bởi vì anh đã đổi thay.
...
"Anh Vũ!" Cô bé chạy lại nắm lấy tai chàng trai đeo kính tròn.
"Ái Ái, có chuyện gì sao?" Chàng trai cúi người, ngồi thấp gần bằng cô bé.
Cô bé nét mặt vui vẻ nói : "Em với bố mẹ sắp ra nước ngoài sống."
Chàng trai nghe thế bỗng buồn bã, cô bé thấy thế cũng hơi không đành lòng.
"Anh, đừng buồn nữa mà.. em không muốn người mình thích buồn đâu... anh mà muốn gặp em thì kêu ba anh cho anh đi."
Chàng trai nghe từ thích kia... nhìn cô gái, mong chờ hỏi : "Em thích anh? Thật sao?"
Cô bé bỗng tự hỏi bản thân..
Thích anh? Chắc là thích như anh trai...
"Đương nhiên rồi, anh như anh trai em, không thích anh thì thích ai?" Giọng nói ngây thơ vô tình biến thành ngàn con dao sắc khứa vào tim người nghe.
Chàng trai im lặng không nói gì...
Đang ảo tưởng cái gì đây... em ấy không phải người mày có thể với tới!
(Ai zo... thế mà anh với được tiểu thư Đạc Na người người muốn có >< Chiều vui vẻ nhé mấy má!)
Danh sách chương