Lạc Quyên nghe thế cũng chỉ nói : "Tùy anh." Lạc Quyên không hứng thú với lịch sử, có lẽ lát sẽ vứt đi hoặc cho ai đó. Nghe từ vứt có vẻ lãng phí, à để ra viện đi trả lấy tiền mua truyện.
Lạc Quyên nghĩ đến truyện môi liền cười tươi hơn, Lạc Quyên không biết rằng nụ cười này suýt làm hồn Tuần Vũ thuộc về mình. Tuần Vũ sợ nhìn thêm chút nữa sẽ ngất nên nhanh chóng rời khỏi, để Lạc Quyên mơ mộng đẹp một mình, cho đến khi tỉnh mộng Lạc Quyên nhìn xung quanh đã không thấy bóng đâu nữa.
Ơ... về rồi à? Thôi, còn gặp mà. Lạc Quyên tính khi ra viện có lẽ lên trường học xem xét, cũng là muốn thử một chút cảm giác làm học sinh, cơ mà người chưa học hết mẫu giáo đã lên cấp hai cấp ba thế này... không biết học nổi không a! Bên kia bà Liệu gọi cho trợ lý điều tra tường tận về Tuần Vũ, chỉ một tiếng sau liền có kết quả. Tuần Vũ, đại thiếu gia không được công nhận ở nhà họ Tuần, Tuần Vũ cũng là anh em cùng cha khác mẹ với Tuần Nghiêm, mà mẹ Tuần Vũ là bạn học lúc trước của bà, bà với bà ấy rất thân thiết lúc còn là học sinh.. từng hứa với nhau sau này lấy chồng sinh con, nếu người sinh trai người sinh gái sẽ cho hai đứa đính hôn, sau biến cố xảy ra, khiến bà và bà ấy không còn liên lạc nữa.
Thật không ngờ hiện tại có duyên như vậy, trời thật chiều lòng người, cũng nên liên lạc rồi. Bà Liệu tìm cách liên lạc rồi bấm số, một lúc sau đầu bên kia bắt máy, "Alô?" Giọng nói có vẻ mệt mỏi.
Bà Liệu hơi nhiu mày rồi nói : "Phiên heo, đoán xem tớ là ai?" Đầu bên kia ngờ vực một lúc vui mừng kêu lên : "Vũ? Là cậu thật sao?!"
Lặng Phiên không ngờ còn có thể gặp lại bạn thân lâu năm vào lúc này, cảm xúc vui mừng lẫn buồn bã thay nhau hiện lên, hơn hai mươi năm rồi...
"Phiên heo, cậu có rảnh không? Nếu rảnh chúng ta ra đường *** tâm hự một chút nhé!" Bà Liệu nói, bà Lặng ừm một tiếng rồi tắt máy.
"Không ngờ chúng ta có thể gặp lại nhau còn là lúc cả hai đều già rồi, chúng ta đều thay đổi cả." Bà Lặng vừa đi vừa nhìn bà Liệu, lòng vui buồn trộn lẫn. Mới ngày nào tung tăng đến trường giờ đã làm mẹ và sắp thành bà lão. Bà từng ước có thể gặp lại cô bạn thân hồi học sinh, không ngờ điều ước đó lại thành hiện thực nhanh như vậy, khiến bà ngỡ ngàng, sợ đây là giấc mơ.
Bà Liệu mỉm cười. tay nắm lấy tay bà Lặng, "Có sao? Bề ngoài thay đổi, nhưng bên trong vẫn là cô học sinh ngày nào thích ngắm trai đẹp, thích ăn kẹo mút, thích trêu đùa nhau." Chỉ là tâm hồn không còn sạch sẽ như thời học sinh thôi.
"Ừm, mà sao cậu lại tìm được tớ?" Bà Lặng thắc mắc hỏi. Bà suy nghĩ rồi, chỉ có hai mươi phần trăm là điều ước thành hiện thực, khả năng tình cờ chắc là mười phần trăm, bẩy mươi phần trăm còn lại bà không rõ.
"Nhờ con trai cậu đó, tớ cũng không ngờ, rằng cậu đào tạo con trai mình thành mẫu người mọt sách, mà mọt sách là kiểu con rể tớ thích!" Bà Liệu vừa nghĩ đến bộ dạng Tuần Vũ thì trong lòng như có pháo nổ, đầu liên tiếp hiện lên con rể tương lai to tướng. Bà Lặng nghe thế mờ mịt, "Vũ nhi?"
Thế là bà Liệu kế hết mọi chuyện cho bà Lặng nghe, bà Lặng nghe xong không khỏi vui cười, nhưng khi nghĩ đến Lạc Quyên bị người mình thích đánh gẫy chân, nghe đến chuyện tình đầy nước mắt của Lạc Quyên, mặt buồn thiu.
"Hóa ra là vậy. Cuộc đời cũng lắm trớ trêu..." Yêu mù quáng, bà chưa thấy ai yêu mù quáng như vậy, kể cả bà tự nhận mình là kẻ yêu mù quáng nhưng giờ mới biết bà chưa mù quáng như thế..
"Vậy cậu có chấp nhận nhận Tình nhi làm con dâu không?" Bà Liệu hỏi, bà Lặng không do dự đáp : "Nếu con bé chấp nhận tớ là sẽ gật cả chân tay đầu đó!"
Hôm đó bà Liệu và bà Lặng tâm sự hết tất cả, vui buồn đều có.
Mặt trời dần lặn, trắng bắt đầu lên cao, vầng trăng khuyết tỏa sáng, ánh sao lấp lánh to nhỏ như tô điểm thêm đẹp cho ban đêm. Trong biệt thự của nhà họ Tuần, ánh đèn xa hoa, lung linh được bật lên, ánh đèn làm cho biệt thự vốn đã sáng lại càng sáng hơn, trên sofa Tuần Nghiêm mặt đỏ lừ.
Vẻ mặt Tuần Nghiêm có vẻ tức giận và khó chịu, tròng mắt đỏ au, quần áo lẫn đầu tóc rối tung, đâu còn bộ dạng của một thiếu gia cao quý. Lúc này trong đầu Tuần Nghiêm hiện lên hình ảnh Lãng Nịnh Thu ôm thắm ôm thiết Tuần Vũ vởi vẻ mặt hạnh phúc thì thần kinh liền rối loạn, hiện tại chỉ có một ý nghĩ chính là đánh Tuần Vũ.
"Tên Tuần Vũ đâu? Xuống đây cho bổn thiếu gia!" Tuần Nghiêm tay chân múa may quay cuồng, miệng gào lên. Chân đá đổ chiếc ghế bên cạnh tiếng rầm to khiến người hầu giật mình vội lên gọi Tuần Vũ.
Lạc Quyên nghĩ đến truyện môi liền cười tươi hơn, Lạc Quyên không biết rằng nụ cười này suýt làm hồn Tuần Vũ thuộc về mình. Tuần Vũ sợ nhìn thêm chút nữa sẽ ngất nên nhanh chóng rời khỏi, để Lạc Quyên mơ mộng đẹp một mình, cho đến khi tỉnh mộng Lạc Quyên nhìn xung quanh đã không thấy bóng đâu nữa.
Ơ... về rồi à? Thôi, còn gặp mà. Lạc Quyên tính khi ra viện có lẽ lên trường học xem xét, cũng là muốn thử một chút cảm giác làm học sinh, cơ mà người chưa học hết mẫu giáo đã lên cấp hai cấp ba thế này... không biết học nổi không a! Bên kia bà Liệu gọi cho trợ lý điều tra tường tận về Tuần Vũ, chỉ một tiếng sau liền có kết quả. Tuần Vũ, đại thiếu gia không được công nhận ở nhà họ Tuần, Tuần Vũ cũng là anh em cùng cha khác mẹ với Tuần Nghiêm, mà mẹ Tuần Vũ là bạn học lúc trước của bà, bà với bà ấy rất thân thiết lúc còn là học sinh.. từng hứa với nhau sau này lấy chồng sinh con, nếu người sinh trai người sinh gái sẽ cho hai đứa đính hôn, sau biến cố xảy ra, khiến bà và bà ấy không còn liên lạc nữa.
Thật không ngờ hiện tại có duyên như vậy, trời thật chiều lòng người, cũng nên liên lạc rồi. Bà Liệu tìm cách liên lạc rồi bấm số, một lúc sau đầu bên kia bắt máy, "Alô?" Giọng nói có vẻ mệt mỏi.
Bà Liệu hơi nhiu mày rồi nói : "Phiên heo, đoán xem tớ là ai?" Đầu bên kia ngờ vực một lúc vui mừng kêu lên : "Vũ? Là cậu thật sao?!"
Lặng Phiên không ngờ còn có thể gặp lại bạn thân lâu năm vào lúc này, cảm xúc vui mừng lẫn buồn bã thay nhau hiện lên, hơn hai mươi năm rồi...
"Phiên heo, cậu có rảnh không? Nếu rảnh chúng ta ra đường *** tâm hự một chút nhé!" Bà Liệu nói, bà Lặng ừm một tiếng rồi tắt máy.
"Không ngờ chúng ta có thể gặp lại nhau còn là lúc cả hai đều già rồi, chúng ta đều thay đổi cả." Bà Lặng vừa đi vừa nhìn bà Liệu, lòng vui buồn trộn lẫn. Mới ngày nào tung tăng đến trường giờ đã làm mẹ và sắp thành bà lão. Bà từng ước có thể gặp lại cô bạn thân hồi học sinh, không ngờ điều ước đó lại thành hiện thực nhanh như vậy, khiến bà ngỡ ngàng, sợ đây là giấc mơ.
Bà Liệu mỉm cười. tay nắm lấy tay bà Lặng, "Có sao? Bề ngoài thay đổi, nhưng bên trong vẫn là cô học sinh ngày nào thích ngắm trai đẹp, thích ăn kẹo mút, thích trêu đùa nhau." Chỉ là tâm hồn không còn sạch sẽ như thời học sinh thôi.
"Ừm, mà sao cậu lại tìm được tớ?" Bà Lặng thắc mắc hỏi. Bà suy nghĩ rồi, chỉ có hai mươi phần trăm là điều ước thành hiện thực, khả năng tình cờ chắc là mười phần trăm, bẩy mươi phần trăm còn lại bà không rõ.
"Nhờ con trai cậu đó, tớ cũng không ngờ, rằng cậu đào tạo con trai mình thành mẫu người mọt sách, mà mọt sách là kiểu con rể tớ thích!" Bà Liệu vừa nghĩ đến bộ dạng Tuần Vũ thì trong lòng như có pháo nổ, đầu liên tiếp hiện lên con rể tương lai to tướng. Bà Lặng nghe thế mờ mịt, "Vũ nhi?"
Thế là bà Liệu kế hết mọi chuyện cho bà Lặng nghe, bà Lặng nghe xong không khỏi vui cười, nhưng khi nghĩ đến Lạc Quyên bị người mình thích đánh gẫy chân, nghe đến chuyện tình đầy nước mắt của Lạc Quyên, mặt buồn thiu.
"Hóa ra là vậy. Cuộc đời cũng lắm trớ trêu..." Yêu mù quáng, bà chưa thấy ai yêu mù quáng như vậy, kể cả bà tự nhận mình là kẻ yêu mù quáng nhưng giờ mới biết bà chưa mù quáng như thế..
"Vậy cậu có chấp nhận nhận Tình nhi làm con dâu không?" Bà Liệu hỏi, bà Lặng không do dự đáp : "Nếu con bé chấp nhận tớ là sẽ gật cả chân tay đầu đó!"
Hôm đó bà Liệu và bà Lặng tâm sự hết tất cả, vui buồn đều có.
Mặt trời dần lặn, trắng bắt đầu lên cao, vầng trăng khuyết tỏa sáng, ánh sao lấp lánh to nhỏ như tô điểm thêm đẹp cho ban đêm. Trong biệt thự của nhà họ Tuần, ánh đèn xa hoa, lung linh được bật lên, ánh đèn làm cho biệt thự vốn đã sáng lại càng sáng hơn, trên sofa Tuần Nghiêm mặt đỏ lừ.
Vẻ mặt Tuần Nghiêm có vẻ tức giận và khó chịu, tròng mắt đỏ au, quần áo lẫn đầu tóc rối tung, đâu còn bộ dạng của một thiếu gia cao quý. Lúc này trong đầu Tuần Nghiêm hiện lên hình ảnh Lãng Nịnh Thu ôm thắm ôm thiết Tuần Vũ vởi vẻ mặt hạnh phúc thì thần kinh liền rối loạn, hiện tại chỉ có một ý nghĩ chính là đánh Tuần Vũ.
"Tên Tuần Vũ đâu? Xuống đây cho bổn thiếu gia!" Tuần Nghiêm tay chân múa may quay cuồng, miệng gào lên. Chân đá đổ chiếc ghế bên cạnh tiếng rầm to khiến người hầu giật mình vội lên gọi Tuần Vũ.
Danh sách chương