Buổi trưa, ở đại sảnh, toàn bộ những người sống trong dinh thự nhà họ Liêm
đều có mặt đầy đủ trên bàn ăn. Hoa Vân Tích cùng một số nữa dược yêu cầu phải có mặt sớm hơn so với người ở bề thế trên. Thiệt tình là không khí im lặng nơi đây làm cô phát chán. Mặc dù không bắt ép phải cúi mặt
nhưng ai cũng gần như kê trán xuống cái bàn. Không những thế, chờ bao
lâu mới thấy mấy người có quyền lực trong gia tộc kia xuất hiện. Mà
trong khi tôm tép bọn cô ăn uống, những người quyền cao chức trọng kia
nói chuyện râm ran. Hết bàn chuyện công sự sang chuyện gương mặt chính
trị. Cuối cùng đến chủ đề gia thất.
Một người đàn ông tầm gần 50 giơ ly rượu lên cụng với Liêm Vũ Phong, rồi tựa tiếu phi tiếu nhìn sang người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi bên cạnh hắn. Đó không ai khác chính là Lâm Chi Lan.
"Liêm trưởng tộc, lần này ông nội chọn cho cậu một vị hôn phu xinh đẹp như vậy, cậu thật có diễm phúc."
Lâm Chi Lan gạt tóc mai cài vào bên tai, mỉm cười e thẹn đáp lại:
"Thúc thúc nói quá, tôi mới là người có diễm phúc ấy."
Liêm Vũ Phong nhấp một ít rượu trong ly, vẻ mặt vẫn đứng đắn nhưng không hiểu sao Hoa Vân Tích vẫn thấy giả nai, ngây thơ vô tội. Hắn hỏi một câu rất "người":
"Vị hôn thê? Của tôi?"
Người đàn ông kia vỗ nhẹ vào vai hắn, giọng điệu giống như biết tỏng:
"Ây, chẳng phải đại mỹ nhân tài sắc vẹn toàn Lâm Chi Lan đây sao!"
"Tiểu bà nội?"
"Hả?" Lâm Chi Lan luống cuống nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy không thể tin được, giống như tự hỏi có phải vừa nghe nhầm điều gì đó.
Phụt!
Hoa Vân Tích cố ôm cổ họng tránh cho đồ ăn bay ra khỏi miệng. Lần đầu tiên cô biết có người có thể dùng ba từ để chửi người. Tiểu bà nội, hẳn là thiếp của ông nội rồi! Nhớ lại bộ dạng phách lối sáng nay, cô lại cảm thấy muốn cười thối ruột. Trên bàn ăn gia đình mà hắn thiệt không nể mặt con gái nhà người ta. Mà có mỹ nữ như vậy quấn ở bên mà hắn không động tình, quả thực là thanh niên cứng. Mối tình đơn phương bà cháu, kể ra cũng rất có mùi vị cấm đoán.
Lâm Chi Lan rơm rớm nước mắt, nàng nghẹn ngào nấc thành tiếng, ngẩng lên hỏi lại:
"Anh…anh nói thế là ý gì?"
"Tiểu bà nội…" Liêm Vũ Phong đẩy mắt kính, chân thành khuyên "Không nên phân bua những vấn đề nhỏ nhặt như vậy trên bàn ăn."
Chặn đường sống luôn.
Lâm Chi Lan trong ánh mắt nồng đậm tức giận cùng không cam lòng, nhưng sau đó nàng hơi hít nhẹ rồi cúi đầu ngồi xuồng. Khi ngước lên, ánh mắt đã đầy sự mạnh mẽ và kiên quyết.
"Cho dù bây giờ anh không thích em, nhưng điều đó cũng không ngăn cản được em yêu anh."
Câu nói này đủ cảm động, nàng tin, không có người đàn ông nào chống cự được bản thân. Liêm Vũ Phong, một ngày nào đó, anh sẽ điên cuồng vì yêu tôi!
Lời nói đầy chất drama đó khiến Hoa Vân Tích không nhịn được bĩu môi, cô cô bỏ miếng sườn xào chua ngọt vào miệng, vừa ăn vừa xem kịch. Ngồi bàn này kể ra cũng không tệ, đời không còn gì vui hơn khi có trò lố mà không có mình trong đó. Thôi cô thừa nhận mình vui sướng khi người gặp họa. Motif này cũng khá là quen thuộc, nam chính lạnh lùng, nữ chính kiên trì. Nữ chính quằn quại ở bên nam chính, sau này nam chính quằn quại níu kéo. Trước cưới sau yêu, gương vỡ lại lành, nam chính thành trung khuyển thê nô. Mỗi tội, cái cô Lâm Chi Lan này mà nghiêm túc nửa phần cô xin vái, cái tên Liêm Vũ Phong này mà thê nô được cũng vái luôn.
"Tôi ăn no rồi, đi có việc chút, mọi người cứ tự nhiên" Liêm Vũ Phong lau miệng rồi chậm dãi đứng dậy nhìn về phía người phụ nữ nào đó đang vui vẻ ăn uống "Hoa Vân Tích."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hoa Vân Tích. Cô không tự nhiên lấy giấy ướt lau khóe môi, vội vàng đáp "Liêm gia chủ, ngài gọi tôi…có việc gì không ạ?"
"Đến phòng tôi." Liêm Vũ Phong bỏ lại một câu rồi xoay người đi luôn.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trừng Hoa Vân Tích, đương nhiên rồi, cô là sinh vật đầu tiên mang tên "phụ nữ" đến phòng hắn kia mà. Cô hoảng thần xếp ghế lại, đầu như muốn thụt xuống tận cổ, không dám nhìn xung quanh nhất là trên hàng phía trên. Cứ thế, cô lẽo đẽo theo hắn về phòng. Vào đến nơi, hắn cũng không nói gì, lẳng lặng ném cho cô một bản nhạc để trên bàn. Cô khó hiểu nhìn vào đó.
"Canon in D Major?" Bản nhạc này của Johann Pachebell. Bản nhạc để đời, phá vỡ ranh giới giữa sự cao quý của nhạc cổ điển và sự gần gũi đối với công chúng. Ngay cả nhưng người chưa từng nghe nhạc cổ điển cũng mê say nó. Một bản nhạc dành cho ba vĩ cầm "Chúng ta sẽ học bản nhạc này sao?"
Vấn đề là, một người mới chỉ biết chút kiến thức về vĩ cầm như cô, để có thể chơi đôi cùng Liêm Vũ Phong bản nhạc này, quả là khó khăn. Trừ khi cố gắng học cộng với một người dạy giỏi chỉ dẫn.
"Chiều nay tôi đã nói chuyện với Kobayashi Yuu, tôi không tin tưởng vào khả năng dạy của cô ta nên đã đề nghị tự dạy. Nhưng cô ta không đồng ý. Dù vậy, mỗi tối cô vẫn phải đến đây để học, còn việc học với Kobayashi Yuu hay không do cô tùy quyết định. Có tất cả hai bài, một bài này, bài còn lại tùy cô chọn. Nhưng tôi đề nghị cô chọn bài nào để tôi đệm đàn Piano còn cô sẽ là tay kéo vĩ cầm."
Hoa Vân Tích cắn móng tay suy nghĩ một chút, rồi sáng lên ý tưởng:
"Lấy từ nhạc điệu một bài hát được không?"
"Tùy ý cô" Liêm Vũ Phong khoanh tay dựa vào ghế đằng sau.
Hoa Vân Tích sờ túi quần rút ra điện thoại, nhưng đột nhiên nhớ tới vấn đề rào cản ngôn ngữ.
"Anh xóa bỏ thần chú phá rào cản ngôn ngữ rồi nghe thử."
"Tôi chưa bao giờ dùng loại thần chú đó để hiểu người khác nói gì.
Hoa Vân Tích giật nảy người. Thế hóa ra hắn nghe hiểu nhiều ngôn ngữ vậy sao? Thôi thì kệ, cô cầm điện thoại bật bài hát lên. Bài Cantarella - Kaito Shion, một bản nhạc cô cực thích, cả lời lẫn nhạc, và câu chuyện đằng sau nó. Catarella - một loại thuốc độc chuyên dùng để diệt những kẻ thù chính trị của gia tộc Borgia (*Chủ thích: một gia tộc có nguồn gốc từ Tây Ban Nha và sống ở Ý, gia tộc này cực kỳ nổi tiếng có quyền lực và tàn bạo ở đất nước này vào thế kỉ XV). Câu chuyện về tình yêu cấm đoán giữa người anh Cesare độc đoán, và tàn ác với cô em gái Lucrezia xinh đẹp, vốn ngây thơ nhưng trở thành quân cờ của anh và cha mình luân đến tội danh dâm đãng, lăng loài. Hai con người đó, Lucrezia hết lần này đến lần khác vô tình gián tiếp tiếp tay cho người mình yêu giết chết người thân mình bằng thứ thuốc độc mang tên Cantarella, Cesare không tin bất cứ ai ngay cả cha mình nhưng chỉ tin vào Lucrezia - rằng cô ấy là người duy nhất sẽ không bao giờ phản bội mình. Cả hai ràng buộc lấy nhau bởi một tình yêu đau đớn, và rốt cuộc thì Cesare cũng chết sau những đấu âm mưu gia tộc, còn Lucrezia sau khi chịu bao tổn thương thì đã quyết định đi khắp nơi dùng âm nhạc để xoa dịu nỗi đau. Tất cả chỉ toàn nỗi đau, tình yêu cũng giống như thứ thuốc độc Cantarella kia, cho dù là kẻ độc ác như Cesare hay người đơn thuần như Lucrezia cũng không thoát ra được mê võng tình cảm. Nhưng chung quy, người chịu nỗi đau này lớn nhất là Lucrezia, khi cô nguyện dâng hiến cả cuộc đời mình cho một người đàn ông vốn tham vọng quyền lực và độc tài. Tuy vậy, bài hát này giống như nói lên tâm trạng của Cesare - một ác quỷ lạc lối giữa những mưu toan chính trị và bỡ ngỡ trước cả tình yêu.
Vờ như chẳng nhận ra. Thân thể này đã ngấm đầy độc chất
Giấu đi trái tim khô héo. Ta sẽ tiếp cận em
Lắng nghe...Tiếng thở nhè nhẹ ấy
Sao tim ta lại đập nhanh thế này?
Tình yêu, thứ ta luôn cho là nhàm chán, lại trở thành cái bẫy cho chính bản thân ta
Tất cả sẽ qua nhanh thôi. Và chẳng có dấu vết nào để lại
Bị những lời ngọt ngào mê hoặc, em đã quá bất cẩn rồi đấy
Thứ độc dược mà ta đã quá quen. Ta thừa biết em sẽ uống nó thôi
Mối quan hệ này cho dù đã mục rữa. Nhưng đừng nghĩ em có thể thoát khỏi ta
Âm thanh vang vọng từ chiếc đồng hồ. Tiếng chuông báo hiệu, đã đến lúc rồi
Và như thế ta sa chân vào sự mơ hồ
Hương thơm tỏa ra từ em... Đã quấn chặt lấy tâm trí ta
Tình yêu, thứ ta luôn cho là nhàm chán lại trở thành cái bẫy cho chính bản thân ta
Chỉ lén đứng nhìn, và giờ ta sẽ đến gần em
"Hãy để em đi."
Và như thế ta sa chân vào sự mơ hồ
Hương thơm tỏa ra từ em... Đã quấn chặt lấy tâm trí ta >
Sau khi nghe hết bài hát, Liêm Vũ Phong nhướng mày hỏi:
"Cô vẫn thường nghe những bài hát thế này?"
Hắn nhếch môi cười nhạt. Trở thành cái bẫy? Cũng vớ vẩn quá rồi.
"Anh chưa yêu bao giờ anh biết sao được?" Hoa Vân Tích xùy xùy miệng làm vẻ khinh thường.
"Cô yêu rồi sao?"
"Chưa." Ngây thờ phản hồi "Nhưng tôi có trái tim thiếu nữ."
"Ồ." Vậy thì tốt. Hắn nên cám ơn cha mẹ để hắn không có cái trái tim đó. Quyền lực, tình yêu - những thứ phát sinh ra dục vọng của con người. Hắn chưa từng nghĩ muốn có, đối với hắn, mọi thứ trong tay có được vì đó vốn dĩ luôn là của hắn, nên chưa từng mong muốn tranh đoạt.
Tư tưởng đó, Liêm Vũ Phong vẫn không hay biết, nó thực sự rất độc đoán. Giống như Cesare vậy, có điều, mọi thứ hắn có được quá dễ dàng, dần mất đi dục vọng muốn níu giữ lấy.
"Tốt cái gì?"
"Không có gì. Tạm thời những công việc của hội học sinh cô không được đụng tay vào, còn phải học cách quản lý trước. Tôi không tán thành giao trọng trách lớn cho một người phụ nữ chưa biết gì."
"Vâng. Tôi hiểu. Nếu không có gì nữa, tôi xin phép về phòng."
Hoa Vân Tích cung kính cúi đầu chào, không ai thấy cô cúi xuống liền bĩu môi. Giọng điệu kiểu hắn là khinh thường phụ nữ sao? Cô rủa hắn sau này sẽ vấp ngã trong tay phụ nữ, đã thế không cam lòng nhưng vẫn phải chịu!
--- ------ ------ ------ ------ ---
Hoa Vân Tích lười đi học nên chui rúi ở nhà, cô lượn lờ đi xung quanh thám thính các tin tức bên lề. Cô tình cờ cũng nghe được vài chuyện rất vui, nhưng gần đây đa số là nói về sự khó chịu giữa người hầu và vị hôn thê Lâm Chi Lan trong lời đồn kia. Trong đó còn có cả tên cô, việc hôm qua Liêm Vũ Phong gọi cô vào phòng cũng đã gây ra nhiều hiệu ứng không hề nhỏ. Sau này cô nghĩ bản thân nên khép mình lại một chút. Mà tất cả cũng tại tên đàn ông kia thần kinh thô!
Dảo bước trên hành lang, Hoa Vân Tích chán nản nhìn xuống mặt đất. Nơi này chẳng có gì thú vị cả, nhưng có khi sau này cô sẽ phải đến nhiều nơi như vậy.
"Cái gia tộc gì mà chết giẫm vậy, thật lắm thứ phiền hà." Cô lí nhí làu bàu trong miệng.
"Đúng. Chết giẫm thật đấy." Một giọng nói trong trẻo đáng yêu vang lên bên tay cô.
Hoa Vân Tích quay theo hướng giọng nói, thấy một người phụ nữ mặc sườn xám dài gần gối và một chiếc quần lửng, nàng đang ngồi trên tường mỉm cười nhìn cô. Đúng vậy, ngồi trên tường như người nhệ, thấy cô quay sang còn vẫy tay chào.
"Xin chào thỏ con."
Hoa Vân Tích hơi ngây người một chút. Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cô đoán cũng tầm 23-24 tuổi mà thôi. Đôi mắt nàng to tròn, đôi môi lại như trái anh đào thơm mềm vậy. Nàng nhảy xuống đứng vịn vai cô to miệng nói.
"Cuối cùng cũng đã tìm được thỏ. Chúng ta hãy cùng nhau bàn bạc để tìm ra sói, nhất định phải treo cổ chúng lên trước khi đêm xuống."
Đổ mồ hôi, Hoa Vân Tích cười gượng hỏi lại:
"Chị gái xinh đẹp này, chị cuồng The Rabbit Doubt sao?"
The Rabbit Doubt - sự nghi ngờ của bầy thỏ, hay nói cách khác là trò chơi Sói và thỏ. Người chơi chia làm hai phe sói và thỏ. Sói biết đồng đội của mình là ai, còn thỏ thì không biết ai là đội của mình. Thỏ phải tìm ra trong những con thỏ kia ai là sói giả trang. Ban ngày cùng quyết định xem nên chọn ai làm đội, chọn sai sẽ chọn phải sói, và thỏ sẽ bị ăn thịt. Đồng thời, thỏ tìm ra ai là sói và treo cổ nó lên, nhưng nếu không xác định được ai là soi thì có thể sẽ treo nhầm phải đồng đội. Đêm đến, sói sẽ họp bàn nên giết con thỏ nào, nếu không có quyết định chính xác, sẽ có một con thỏ ngẫu nhiên bị giết.
Nàng nhoẻn miệng cười, trong đôi mắt ánh lên tia xơ xác tiêu điều.
"Cuộc đời này cứ như trò chơi Sói và thỏ vậy, thật khó xác định ai là bạn ai là thù, thậm chí đôi khi còn tổn hại chính đồng đội của mình. Những con sói kia luôn chà trộn vào bầy thỏ, đúng là đáng treo cổ. Một ngày nào đó, ta phải nhuộm đỏ cổ chúng."
Hoa Vân Tích nghe vậy rùng mình một chút, người phụ nữ kia ngay lập tức cười hihi haha biến mất ngay bên cạnh cô. Chỉ để lại âm thanh vang dội trên hành lang.
"Tìm được thêm một con thỏ, ta phải đi báo cho đồng đội mới được."
Buổi tối, trên bàn ăn xuất hiện một gương mặt mới. Đó không ai khác là cô gái nụ cười thanh thuần đầu óc tàn ác kia. Nàng thay thế Lâm Chi Lan ngồi cạnh Liêm Vũ Phong, không ngừng gắp thức ăn vào bát hắn, chống cằm cười ngây ngô đáng yêu.
"Về từ bao giờ?" Liêm Vũ Phong không phàn nàn gì về hành động đó, nàng ta bỏ thứ gì thì ăn thứ đấy, cực kỳ ngoan ngoãn. Hơn nữa còn để nàng dựa vào vai nhổ một vài sợi tóc trên đầu hắn đi.
"Chiều nay. Lâu không gặp, Phong của ta càng ngày càng đẹp mã." Nàng nũng nịu đáp lại, còn vươn tay xoa xoa cằm ăn đậu hủ.
"Cũng mấy năm rồi. Giờ mới biết đường về." Hắn thở dài.
Hoa Vân Tích sáng mắt lên, giọng điệu kia, chẳng lẽ Liêm Vũ Phong yêu cô gái này sao? Mà hình như cô gái đó còn chẳng đoái hoài đến. Vui à nha ~ Cô lại quan sát những người xung quanh, không ai nói năng gì, cũng không dám ngẩng lên nhìn luôn, có vẻ địa vị của cô gái này ở gia tộc khá là lớn. Chỉ có Lâm Chi Lan, cô tặc lưỡi, nàng đang đầy ghen ghét nhìn về phía người phụ nữ kia. Thôi đi bạch liên hoa, còn chưa nhìn ra đẳng cấp người ta hơn mình thế nào sao?
Rầm!
Quả không ngoài dự tính, Lâm Chi Lan không nhịn được vỗ bàn, mắng:
"Người phụ nữ kia, cô là ai mà tự tiện vào đây? Tôi mới là vị hôn thê của Phong, đê tiện dâm đãng, cô định cướp chồng sắp cưới của tôi sao? Tôi không quan tâm quan hệ trước kia của hai người thế nào, nhưng tôi được đích thân ông nội anh ấy chọn."
Lâm Chi Lan cảm thấy thực sự rất có cảm giác nguy cơ, nàng chưa từng nhìn Liêm Vũ Phong có thái độ cam chịu để mặc người phụ nữ nào càn rỡ như thế.
Những người xung quanh định mở miệng nói gì đó, cô gái xinh đẹp kia giơ tay lên, tất cả đều im bặt. Nàng đứng dậy quan sát tổng thể Lâm Chi Lan rồi làm một câu kết luận:
"Người già rồi mắt cũng kém, sao lại chọn sói về đội thỏ? Muốn thỏ con của ta bị ăn thịt sao? Không được không được!"
Liêm Vũ Phong nhay nhay thái dương, chán nản mở miệng nói:
"Bà nội, con đã nói bao lần con không phải thỏ con rồi! Hơn nữa cô ta là thiếp của chồng bà đó."
"Ra là muội muội hả." Nàng cố ý nhấn mạnh hai từ muội muội, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.
Lạch cạch lạch cạch.
Hoa Vân Tích rớt đũa xuống. Bà mội? Cô lại ngoáy tai. Nghe nhầm không nhỉ?
Tiếng rơi đũa của cô đã tạo ra tiếng động không hề nhỏ, kéo sự chú ý của người trong cuộc phía trên. Cô gái kia quay sang nhìn thấy cô, vẫy vẫy tay ý bảo cô lại đó:
"Thỏ con! Thỏ con!"
Hoa Vân Tích khổ không nói nên lời, chiều nay cô mới gọi bà ấy là tỷ tỷ, thật sự là quá mức thất lễ. Nhưng chung quy cũng do bộ dạng của bả lừa tình quá mà. Cô có lưỡng lự chút, nhưng người quyền lớn như vậy lên tiếng gọi lại đó, cô cũng không thể không đi qua. Vậy là cô đánh liều bước qua.
Khi Hoa Vân Tích đến nơi, người phụ nữ kia kéo tay cô tự giới thiệu:
"Ta là Uẩn Hinh Thư, bà nội của cái thằng này, cũng là người đẻ ra bố nó. Thực ra bố nó dễ thương y như ta nhưng nó lại theo gen ông nội nó, hay chèn ép người."
"À, cháu là…"
"Không cần giới thiệu. Hội trưởng mới nổi tiếng vậy ai mà không biết. Ta ủng hộ cháu soán ngôi thằng nhóc này. Nó làm chúa tể một vùng lâu lắm rồi."
"Bà nội…" Liêm Vũ Phong trên trán nổi gân xanh, hắn có điều nhắc nhở. Trước mặt mọi người, lần nào xuất hiện cũng công khai nói xấu hắn, rời nhà đi vài năm, tính vẫn xấu như vậy.
"Thôi thôi không cho nói xấu thì thôi. Người đâu mang thêm ghế xếp ra đây."
Chỗ Hoa Vân Tích được xếp bên trái Liêm Vũ Phong, trong khi bên phải thì là bà nội hắn. Mọi chuyện trên bàn ăn bắt đầu chuyển hướng sang cô - hội trưởng mới nhậm chức của St Maria và cái kế hoạch đào tạo kia.
Một người đàn ông tầm gần 50 giơ ly rượu lên cụng với Liêm Vũ Phong, rồi tựa tiếu phi tiếu nhìn sang người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi bên cạnh hắn. Đó không ai khác chính là Lâm Chi Lan.
"Liêm trưởng tộc, lần này ông nội chọn cho cậu một vị hôn phu xinh đẹp như vậy, cậu thật có diễm phúc."
Lâm Chi Lan gạt tóc mai cài vào bên tai, mỉm cười e thẹn đáp lại:
"Thúc thúc nói quá, tôi mới là người có diễm phúc ấy."
Liêm Vũ Phong nhấp một ít rượu trong ly, vẻ mặt vẫn đứng đắn nhưng không hiểu sao Hoa Vân Tích vẫn thấy giả nai, ngây thơ vô tội. Hắn hỏi một câu rất "người":
"Vị hôn thê? Của tôi?"
Người đàn ông kia vỗ nhẹ vào vai hắn, giọng điệu giống như biết tỏng:
"Ây, chẳng phải đại mỹ nhân tài sắc vẹn toàn Lâm Chi Lan đây sao!"
"Tiểu bà nội?"
"Hả?" Lâm Chi Lan luống cuống nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy không thể tin được, giống như tự hỏi có phải vừa nghe nhầm điều gì đó.
Phụt!
Hoa Vân Tích cố ôm cổ họng tránh cho đồ ăn bay ra khỏi miệng. Lần đầu tiên cô biết có người có thể dùng ba từ để chửi người. Tiểu bà nội, hẳn là thiếp của ông nội rồi! Nhớ lại bộ dạng phách lối sáng nay, cô lại cảm thấy muốn cười thối ruột. Trên bàn ăn gia đình mà hắn thiệt không nể mặt con gái nhà người ta. Mà có mỹ nữ như vậy quấn ở bên mà hắn không động tình, quả thực là thanh niên cứng. Mối tình đơn phương bà cháu, kể ra cũng rất có mùi vị cấm đoán.
Lâm Chi Lan rơm rớm nước mắt, nàng nghẹn ngào nấc thành tiếng, ngẩng lên hỏi lại:
"Anh…anh nói thế là ý gì?"
"Tiểu bà nội…" Liêm Vũ Phong đẩy mắt kính, chân thành khuyên "Không nên phân bua những vấn đề nhỏ nhặt như vậy trên bàn ăn."
Chặn đường sống luôn.
Lâm Chi Lan trong ánh mắt nồng đậm tức giận cùng không cam lòng, nhưng sau đó nàng hơi hít nhẹ rồi cúi đầu ngồi xuồng. Khi ngước lên, ánh mắt đã đầy sự mạnh mẽ và kiên quyết.
"Cho dù bây giờ anh không thích em, nhưng điều đó cũng không ngăn cản được em yêu anh."
Câu nói này đủ cảm động, nàng tin, không có người đàn ông nào chống cự được bản thân. Liêm Vũ Phong, một ngày nào đó, anh sẽ điên cuồng vì yêu tôi!
Lời nói đầy chất drama đó khiến Hoa Vân Tích không nhịn được bĩu môi, cô cô bỏ miếng sườn xào chua ngọt vào miệng, vừa ăn vừa xem kịch. Ngồi bàn này kể ra cũng không tệ, đời không còn gì vui hơn khi có trò lố mà không có mình trong đó. Thôi cô thừa nhận mình vui sướng khi người gặp họa. Motif này cũng khá là quen thuộc, nam chính lạnh lùng, nữ chính kiên trì. Nữ chính quằn quại ở bên nam chính, sau này nam chính quằn quại níu kéo. Trước cưới sau yêu, gương vỡ lại lành, nam chính thành trung khuyển thê nô. Mỗi tội, cái cô Lâm Chi Lan này mà nghiêm túc nửa phần cô xin vái, cái tên Liêm Vũ Phong này mà thê nô được cũng vái luôn.
"Tôi ăn no rồi, đi có việc chút, mọi người cứ tự nhiên" Liêm Vũ Phong lau miệng rồi chậm dãi đứng dậy nhìn về phía người phụ nữ nào đó đang vui vẻ ăn uống "Hoa Vân Tích."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hoa Vân Tích. Cô không tự nhiên lấy giấy ướt lau khóe môi, vội vàng đáp "Liêm gia chủ, ngài gọi tôi…có việc gì không ạ?"
"Đến phòng tôi." Liêm Vũ Phong bỏ lại một câu rồi xoay người đi luôn.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trừng Hoa Vân Tích, đương nhiên rồi, cô là sinh vật đầu tiên mang tên "phụ nữ" đến phòng hắn kia mà. Cô hoảng thần xếp ghế lại, đầu như muốn thụt xuống tận cổ, không dám nhìn xung quanh nhất là trên hàng phía trên. Cứ thế, cô lẽo đẽo theo hắn về phòng. Vào đến nơi, hắn cũng không nói gì, lẳng lặng ném cho cô một bản nhạc để trên bàn. Cô khó hiểu nhìn vào đó.
"Canon in D Major?" Bản nhạc này của Johann Pachebell. Bản nhạc để đời, phá vỡ ranh giới giữa sự cao quý của nhạc cổ điển và sự gần gũi đối với công chúng. Ngay cả nhưng người chưa từng nghe nhạc cổ điển cũng mê say nó. Một bản nhạc dành cho ba vĩ cầm "Chúng ta sẽ học bản nhạc này sao?"
Vấn đề là, một người mới chỉ biết chút kiến thức về vĩ cầm như cô, để có thể chơi đôi cùng Liêm Vũ Phong bản nhạc này, quả là khó khăn. Trừ khi cố gắng học cộng với một người dạy giỏi chỉ dẫn.
"Chiều nay tôi đã nói chuyện với Kobayashi Yuu, tôi không tin tưởng vào khả năng dạy của cô ta nên đã đề nghị tự dạy. Nhưng cô ta không đồng ý. Dù vậy, mỗi tối cô vẫn phải đến đây để học, còn việc học với Kobayashi Yuu hay không do cô tùy quyết định. Có tất cả hai bài, một bài này, bài còn lại tùy cô chọn. Nhưng tôi đề nghị cô chọn bài nào để tôi đệm đàn Piano còn cô sẽ là tay kéo vĩ cầm."
Hoa Vân Tích cắn móng tay suy nghĩ một chút, rồi sáng lên ý tưởng:
"Lấy từ nhạc điệu một bài hát được không?"
"Tùy ý cô" Liêm Vũ Phong khoanh tay dựa vào ghế đằng sau.
Hoa Vân Tích sờ túi quần rút ra điện thoại, nhưng đột nhiên nhớ tới vấn đề rào cản ngôn ngữ.
"Anh xóa bỏ thần chú phá rào cản ngôn ngữ rồi nghe thử."
"Tôi chưa bao giờ dùng loại thần chú đó để hiểu người khác nói gì.
Hoa Vân Tích giật nảy người. Thế hóa ra hắn nghe hiểu nhiều ngôn ngữ vậy sao? Thôi thì kệ, cô cầm điện thoại bật bài hát lên. Bài Cantarella - Kaito Shion, một bản nhạc cô cực thích, cả lời lẫn nhạc, và câu chuyện đằng sau nó. Catarella - một loại thuốc độc chuyên dùng để diệt những kẻ thù chính trị của gia tộc Borgia (*Chủ thích: một gia tộc có nguồn gốc từ Tây Ban Nha và sống ở Ý, gia tộc này cực kỳ nổi tiếng có quyền lực và tàn bạo ở đất nước này vào thế kỉ XV). Câu chuyện về tình yêu cấm đoán giữa người anh Cesare độc đoán, và tàn ác với cô em gái Lucrezia xinh đẹp, vốn ngây thơ nhưng trở thành quân cờ của anh và cha mình luân đến tội danh dâm đãng, lăng loài. Hai con người đó, Lucrezia hết lần này đến lần khác vô tình gián tiếp tiếp tay cho người mình yêu giết chết người thân mình bằng thứ thuốc độc mang tên Cantarella, Cesare không tin bất cứ ai ngay cả cha mình nhưng chỉ tin vào Lucrezia - rằng cô ấy là người duy nhất sẽ không bao giờ phản bội mình. Cả hai ràng buộc lấy nhau bởi một tình yêu đau đớn, và rốt cuộc thì Cesare cũng chết sau những đấu âm mưu gia tộc, còn Lucrezia sau khi chịu bao tổn thương thì đã quyết định đi khắp nơi dùng âm nhạc để xoa dịu nỗi đau. Tất cả chỉ toàn nỗi đau, tình yêu cũng giống như thứ thuốc độc Cantarella kia, cho dù là kẻ độc ác như Cesare hay người đơn thuần như Lucrezia cũng không thoát ra được mê võng tình cảm. Nhưng chung quy, người chịu nỗi đau này lớn nhất là Lucrezia, khi cô nguyện dâng hiến cả cuộc đời mình cho một người đàn ông vốn tham vọng quyền lực và độc tài. Tuy vậy, bài hát này giống như nói lên tâm trạng của Cesare - một ác quỷ lạc lối giữa những mưu toan chính trị và bỡ ngỡ trước cả tình yêu.
Vờ như chẳng nhận ra. Thân thể này đã ngấm đầy độc chất
Giấu đi trái tim khô héo. Ta sẽ tiếp cận em
Lắng nghe...Tiếng thở nhè nhẹ ấy
Sao tim ta lại đập nhanh thế này?
Tình yêu, thứ ta luôn cho là nhàm chán, lại trở thành cái bẫy cho chính bản thân ta
Tất cả sẽ qua nhanh thôi. Và chẳng có dấu vết nào để lại
Bị những lời ngọt ngào mê hoặc, em đã quá bất cẩn rồi đấy
Thứ độc dược mà ta đã quá quen. Ta thừa biết em sẽ uống nó thôi
Mối quan hệ này cho dù đã mục rữa. Nhưng đừng nghĩ em có thể thoát khỏi ta
Âm thanh vang vọng từ chiếc đồng hồ. Tiếng chuông báo hiệu, đã đến lúc rồi
Và như thế ta sa chân vào sự mơ hồ
Hương thơm tỏa ra từ em... Đã quấn chặt lấy tâm trí ta
Tình yêu, thứ ta luôn cho là nhàm chán lại trở thành cái bẫy cho chính bản thân ta
Chỉ lén đứng nhìn, và giờ ta sẽ đến gần em
"Hãy để em đi."
Và như thế ta sa chân vào sự mơ hồ
Hương thơm tỏa ra từ em... Đã quấn chặt lấy tâm trí ta >
Sau khi nghe hết bài hát, Liêm Vũ Phong nhướng mày hỏi:
"Cô vẫn thường nghe những bài hát thế này?"
Hắn nhếch môi cười nhạt. Trở thành cái bẫy? Cũng vớ vẩn quá rồi.
"Anh chưa yêu bao giờ anh biết sao được?" Hoa Vân Tích xùy xùy miệng làm vẻ khinh thường.
"Cô yêu rồi sao?"
"Chưa." Ngây thờ phản hồi "Nhưng tôi có trái tim thiếu nữ."
"Ồ." Vậy thì tốt. Hắn nên cám ơn cha mẹ để hắn không có cái trái tim đó. Quyền lực, tình yêu - những thứ phát sinh ra dục vọng của con người. Hắn chưa từng nghĩ muốn có, đối với hắn, mọi thứ trong tay có được vì đó vốn dĩ luôn là của hắn, nên chưa từng mong muốn tranh đoạt.
Tư tưởng đó, Liêm Vũ Phong vẫn không hay biết, nó thực sự rất độc đoán. Giống như Cesare vậy, có điều, mọi thứ hắn có được quá dễ dàng, dần mất đi dục vọng muốn níu giữ lấy.
"Tốt cái gì?"
"Không có gì. Tạm thời những công việc của hội học sinh cô không được đụng tay vào, còn phải học cách quản lý trước. Tôi không tán thành giao trọng trách lớn cho một người phụ nữ chưa biết gì."
"Vâng. Tôi hiểu. Nếu không có gì nữa, tôi xin phép về phòng."
Hoa Vân Tích cung kính cúi đầu chào, không ai thấy cô cúi xuống liền bĩu môi. Giọng điệu kiểu hắn là khinh thường phụ nữ sao? Cô rủa hắn sau này sẽ vấp ngã trong tay phụ nữ, đã thế không cam lòng nhưng vẫn phải chịu!
--- ------ ------ ------ ------ ---
Hoa Vân Tích lười đi học nên chui rúi ở nhà, cô lượn lờ đi xung quanh thám thính các tin tức bên lề. Cô tình cờ cũng nghe được vài chuyện rất vui, nhưng gần đây đa số là nói về sự khó chịu giữa người hầu và vị hôn thê Lâm Chi Lan trong lời đồn kia. Trong đó còn có cả tên cô, việc hôm qua Liêm Vũ Phong gọi cô vào phòng cũng đã gây ra nhiều hiệu ứng không hề nhỏ. Sau này cô nghĩ bản thân nên khép mình lại một chút. Mà tất cả cũng tại tên đàn ông kia thần kinh thô!
Dảo bước trên hành lang, Hoa Vân Tích chán nản nhìn xuống mặt đất. Nơi này chẳng có gì thú vị cả, nhưng có khi sau này cô sẽ phải đến nhiều nơi như vậy.
"Cái gia tộc gì mà chết giẫm vậy, thật lắm thứ phiền hà." Cô lí nhí làu bàu trong miệng.
"Đúng. Chết giẫm thật đấy." Một giọng nói trong trẻo đáng yêu vang lên bên tay cô.
Hoa Vân Tích quay theo hướng giọng nói, thấy một người phụ nữ mặc sườn xám dài gần gối và một chiếc quần lửng, nàng đang ngồi trên tường mỉm cười nhìn cô. Đúng vậy, ngồi trên tường như người nhệ, thấy cô quay sang còn vẫy tay chào.
"Xin chào thỏ con."
Hoa Vân Tích hơi ngây người một chút. Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cô đoán cũng tầm 23-24 tuổi mà thôi. Đôi mắt nàng to tròn, đôi môi lại như trái anh đào thơm mềm vậy. Nàng nhảy xuống đứng vịn vai cô to miệng nói.
"Cuối cùng cũng đã tìm được thỏ. Chúng ta hãy cùng nhau bàn bạc để tìm ra sói, nhất định phải treo cổ chúng lên trước khi đêm xuống."
Đổ mồ hôi, Hoa Vân Tích cười gượng hỏi lại:
"Chị gái xinh đẹp này, chị cuồng The Rabbit Doubt sao?"
The Rabbit Doubt - sự nghi ngờ của bầy thỏ, hay nói cách khác là trò chơi Sói và thỏ. Người chơi chia làm hai phe sói và thỏ. Sói biết đồng đội của mình là ai, còn thỏ thì không biết ai là đội của mình. Thỏ phải tìm ra trong những con thỏ kia ai là sói giả trang. Ban ngày cùng quyết định xem nên chọn ai làm đội, chọn sai sẽ chọn phải sói, và thỏ sẽ bị ăn thịt. Đồng thời, thỏ tìm ra ai là sói và treo cổ nó lên, nhưng nếu không xác định được ai là soi thì có thể sẽ treo nhầm phải đồng đội. Đêm đến, sói sẽ họp bàn nên giết con thỏ nào, nếu không có quyết định chính xác, sẽ có một con thỏ ngẫu nhiên bị giết.
Nàng nhoẻn miệng cười, trong đôi mắt ánh lên tia xơ xác tiêu điều.
"Cuộc đời này cứ như trò chơi Sói và thỏ vậy, thật khó xác định ai là bạn ai là thù, thậm chí đôi khi còn tổn hại chính đồng đội của mình. Những con sói kia luôn chà trộn vào bầy thỏ, đúng là đáng treo cổ. Một ngày nào đó, ta phải nhuộm đỏ cổ chúng."
Hoa Vân Tích nghe vậy rùng mình một chút, người phụ nữ kia ngay lập tức cười hihi haha biến mất ngay bên cạnh cô. Chỉ để lại âm thanh vang dội trên hành lang.
"Tìm được thêm một con thỏ, ta phải đi báo cho đồng đội mới được."
Buổi tối, trên bàn ăn xuất hiện một gương mặt mới. Đó không ai khác là cô gái nụ cười thanh thuần đầu óc tàn ác kia. Nàng thay thế Lâm Chi Lan ngồi cạnh Liêm Vũ Phong, không ngừng gắp thức ăn vào bát hắn, chống cằm cười ngây ngô đáng yêu.
"Về từ bao giờ?" Liêm Vũ Phong không phàn nàn gì về hành động đó, nàng ta bỏ thứ gì thì ăn thứ đấy, cực kỳ ngoan ngoãn. Hơn nữa còn để nàng dựa vào vai nhổ một vài sợi tóc trên đầu hắn đi.
"Chiều nay. Lâu không gặp, Phong của ta càng ngày càng đẹp mã." Nàng nũng nịu đáp lại, còn vươn tay xoa xoa cằm ăn đậu hủ.
"Cũng mấy năm rồi. Giờ mới biết đường về." Hắn thở dài.
Hoa Vân Tích sáng mắt lên, giọng điệu kia, chẳng lẽ Liêm Vũ Phong yêu cô gái này sao? Mà hình như cô gái đó còn chẳng đoái hoài đến. Vui à nha ~ Cô lại quan sát những người xung quanh, không ai nói năng gì, cũng không dám ngẩng lên nhìn luôn, có vẻ địa vị của cô gái này ở gia tộc khá là lớn. Chỉ có Lâm Chi Lan, cô tặc lưỡi, nàng đang đầy ghen ghét nhìn về phía người phụ nữ kia. Thôi đi bạch liên hoa, còn chưa nhìn ra đẳng cấp người ta hơn mình thế nào sao?
Rầm!
Quả không ngoài dự tính, Lâm Chi Lan không nhịn được vỗ bàn, mắng:
"Người phụ nữ kia, cô là ai mà tự tiện vào đây? Tôi mới là vị hôn thê của Phong, đê tiện dâm đãng, cô định cướp chồng sắp cưới của tôi sao? Tôi không quan tâm quan hệ trước kia của hai người thế nào, nhưng tôi được đích thân ông nội anh ấy chọn."
Lâm Chi Lan cảm thấy thực sự rất có cảm giác nguy cơ, nàng chưa từng nhìn Liêm Vũ Phong có thái độ cam chịu để mặc người phụ nữ nào càn rỡ như thế.
Những người xung quanh định mở miệng nói gì đó, cô gái xinh đẹp kia giơ tay lên, tất cả đều im bặt. Nàng đứng dậy quan sát tổng thể Lâm Chi Lan rồi làm một câu kết luận:
"Người già rồi mắt cũng kém, sao lại chọn sói về đội thỏ? Muốn thỏ con của ta bị ăn thịt sao? Không được không được!"
Liêm Vũ Phong nhay nhay thái dương, chán nản mở miệng nói:
"Bà nội, con đã nói bao lần con không phải thỏ con rồi! Hơn nữa cô ta là thiếp của chồng bà đó."
"Ra là muội muội hả." Nàng cố ý nhấn mạnh hai từ muội muội, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.
Lạch cạch lạch cạch.
Hoa Vân Tích rớt đũa xuống. Bà mội? Cô lại ngoáy tai. Nghe nhầm không nhỉ?
Tiếng rơi đũa của cô đã tạo ra tiếng động không hề nhỏ, kéo sự chú ý của người trong cuộc phía trên. Cô gái kia quay sang nhìn thấy cô, vẫy vẫy tay ý bảo cô lại đó:
"Thỏ con! Thỏ con!"
Hoa Vân Tích khổ không nói nên lời, chiều nay cô mới gọi bà ấy là tỷ tỷ, thật sự là quá mức thất lễ. Nhưng chung quy cũng do bộ dạng của bả lừa tình quá mà. Cô có lưỡng lự chút, nhưng người quyền lớn như vậy lên tiếng gọi lại đó, cô cũng không thể không đi qua. Vậy là cô đánh liều bước qua.
Khi Hoa Vân Tích đến nơi, người phụ nữ kia kéo tay cô tự giới thiệu:
"Ta là Uẩn Hinh Thư, bà nội của cái thằng này, cũng là người đẻ ra bố nó. Thực ra bố nó dễ thương y như ta nhưng nó lại theo gen ông nội nó, hay chèn ép người."
"À, cháu là…"
"Không cần giới thiệu. Hội trưởng mới nổi tiếng vậy ai mà không biết. Ta ủng hộ cháu soán ngôi thằng nhóc này. Nó làm chúa tể một vùng lâu lắm rồi."
"Bà nội…" Liêm Vũ Phong trên trán nổi gân xanh, hắn có điều nhắc nhở. Trước mặt mọi người, lần nào xuất hiện cũng công khai nói xấu hắn, rời nhà đi vài năm, tính vẫn xấu như vậy.
"Thôi thôi không cho nói xấu thì thôi. Người đâu mang thêm ghế xếp ra đây."
Chỗ Hoa Vân Tích được xếp bên trái Liêm Vũ Phong, trong khi bên phải thì là bà nội hắn. Mọi chuyện trên bàn ăn bắt đầu chuyển hướng sang cô - hội trưởng mới nhậm chức của St Maria và cái kế hoạch đào tạo kia.
Danh sách chương