Rạng sáng hôm sau, Lý Thắng hiện đang tức tốc đi đến núi Tây Sơn, hầm mộ của Lý gia.
Trước đó anh ta nghe tin Giang Mạc và Úc Noãn gặp chuyện, liền nhanh chóng muốn đến thăm hỏi.
Nhưng đi được nửa đường, người của Lý Thắng báo tin, là tin Thảo Thanh hiện đang đi tới núi Tây Sơn.
Núi Tây Sơn?
Lý Thắng nghe liền giật mình khó tin, bởi vì nơi đó chỉ có người của Lý gia mới biết được.
Lý nào người phụ nữ còn chưa bước vào cửa Lý gia lại có thể biết đến sự tồn tại của núi Tây Sơn.
Thấy điều đáng ngờ, Lý Thắng đổi hướng lái, chạy thẳng đến đường tới núi Tây Sơn.
Vì ở ngoại thành nên rất là xa so với thành phố.
Đi cũng phải tầm cỡ 5 tiếng.
Lý Thắng cố gắng đạp hết tốc độ của xe, phải càng đến nhanh càng tốt.
Đến nơi, xung quanh đều bao phủ cây cối, trông rất là u ám.
Ngay giữa rừng cây, một đồi núi cao ngạo nhô lên.
Nếu người ta không biết chắc chắn sẽ chèo lên núi.
Nhưng thật chất lại có cửa đi ở ngay chân núi.
Đây cũng là đường hầm bí mật đi vào trong ngọn núi, nói đúng hơn là nơi đó chính là những ngôi mộ của người Lý gia, những gia trưởng đã qua đời đều được chôn cất ở đây.
Thật khó hiểu lý do tại sao Trịnh Thảo Thanh kia lại đi vào đây, cô ta thật chất đang có âm mưu gì? Hàng vạn câu hỏi lần lượt xuất hiện trong đầu của Lý Thắng.
Thế nên muốn giải quyết những thắc mắc của mình, anh ta liền muốn trực tiếp gặp mặt cô ta.
Đã thế còn món nợ mà cô ta đã nợ.
Lý Thắng vặn nút mở mật thất, vị trí nằm ngay cục đá to bằng bàn tay, nằm hiên ngang trên vách núi.
Trông rất là bình thường, nên nếu ai có lỡ thấy thì cũng sẽ nghĩ đó chỉ là một cục đá tầm thường, được nằm ngay trên bề mặt núi cao ngạo.
Nhanh chóng mở ra đường đi, khói bụi ngay vách núi rơi rớt nhẹ xuống.
Lý Thắng không dám chậm trễ, tiến chân đi vào.
Đi sâu vào trong, tất cả đều tối mù, vì quá quen thuộc nơi này, Lý Thắng đã tự thủ sẵn thêm một cái đèn pin nhỏ.
Tiến vào trong, không khí xung quanh đều bốc lên mùi ẩm mốc, có chút ngột ngạt.
Theo lối đi quen thuộc, Lý Thắng đi tới nơi cất giữ mộ của những người quá cố.
Không ngờ rằng thật sự đã bắt gặp Trịnh Thảo Thanh đang ở nơi đó.
Trịnh Thảo Thanh vốn là tác giả và cũng là người được trùng sinh thêm một lần nữa.
Nên là cô ta rất rõ mọi bí mật của Lý gia.
Cực khổ mới có được cái vòng tay Ánh Bảo, hồi môn gia truyền, nói đúng hơn là thứ có thể tìm ra báu vật gia truyền của Lý gia.
Con cháu nhà họ Lý rất ít ai biết đến nó, ở kiếp trước, có một lần Lý Thắng vào đây tảo mộ, vô tình phát hiện ra cuốn sổ ghi chép của ông cố giấu đi.
Cũng lúc đó mới phát hiện ra, ngay tại hầm mộ này đang chôn giấu một thứ rất đáng giá.
Trên đời chỉ có một.
Và đó là điều được ghi trong cuốn ghi chép của ông cố nhà Lý gia.
Chỉ cần điều kiện chính là dùng vòng ngọc Ánh Bảo, đặt vào khớp và vặn là mở ra được cái thứ gọi là “Báu vật”.
Lợi dụng sự thấu hiểu của mình, ông trời lại cho Trịnh Thảo Thanh thêm cơ hội được trùng sinh.
Cô ta quyết phải dành được cái báu vật đó, cả đời về sau sẽ được hưởng sự giàu sang, sung túc.
Nghĩ đến thôi đã thấy lòng nao nức không thôi.
Quay về thực tại, Trịnh Thảo Thanh đi theo ký ức cũ của mình, tiến được vào hầm mộ.
Quan sát kỹ càng khắp nơi, cuối cùng cũng tìm ra nơi chứa đựng báu vật đó.
Hoá ra là ngay tại quan tài của ông cố.
Cô ta cười suиɠ sướиɠ, cuối cùng ngày này cũng tới.
Nếu có được nó, chắc chắc cô ta sẽ trả thù tất cả đám đàn ông kia, và nhất là Úc Noãn, người đàn bà đã cướp hết mọi thứ từ tay cô ta.
Mắt chăm chăm rọi đen đi xung quanh quan tài, nhìn thấy dưới góc chân có một vết hằn, nhìn kỹ thì thấy vết hằn tương ứng với cái vòng Ánh Bảo, hình tròn vằn vặn.
Cô ta cười đắc ý, bắt đầu lấy chiếc vòng ra và sắp đặt vào.
Nào nghĩ tên Lý Thắng xuất hiện bất ngờ.
- Cô đang làm cái quái gì ở đây?
Có người xuất hiện, tiếng quát bất ngờ, khiến cho Thảo Thanh giật mình, tay cầm chiếc vòng vô thức buông lỏng, chiếc vòng Ánh Bảo lăn vài vòng dưới đất.
Vừa hay lại lăn tới chân của Lý Thắng.
Lý Thắng nhíu mày, sắc xanh chói sáng đặc biệt của Ánh Bảo hiện rõ ngay trong đêm tối.
Cúi người cầm lên, trầm ngâm một chút rồi liếc mắt nhìn Thảo Thanh.
Cô ta giật thót, răng nghiến lại với nhau, tay cầm đèn pin bị sức ép của của ta, càng lúc càng bị siết chặt.
Thảo Thanh bây giờ không cần phải diễn nét dịu dàng, nhu mì như lúc trước nữa, hiện tại cô ta đã lộ rõ ra bản tính xấu xa của mình.
Giọng nói đầy sự chanh chua, kiêu ngạo cất lên:
- Tại sao anh lại ở đây?
- Câu đó phải là tôi hỏi mới đúng, rốt cuộc cô là ai, mục đích đến đây là gì?
Vừa nói Lý Thắng vừa tiến tới, sắc mặt giận dữ, hai đỉnh chân mày cùng tụ lại cùng một nơi.
Thảo Thanh nghe thấy, bắt đầu cười khanh khách, nói:
- Tôi là Trịnh Thảo Thanh, còn muốn biết tôi tới đây làm gì thì…
Lời sau cô ta kéo dài âm thanh ra, sau đó Lý Thắng dần tiến tới gần, lúc này cô ta móc một cây súng từ trong túi quần phía sau, trực tiếp bắn vào vai của Lý Thắng, còn nói thêm một câu:
- Anh biết để làm gì, trước sau gì cũng sẽ chết mà.
Phát súng bất ngờ, Lý Thắng không kịp tránh mình, viên đạn ghim sâu vào bả vai của anh ta, một vệt máu dài chảy nhiễu xuống, dọc theo cánh tay phải.
Chưa kịp dừng lại, Thảo Thanh mưu mô lao đến, bắn thêm một phát vào người của Lý Thắng, không cần xác định rõ vị trí, chỉ cần bắn.
Nhưng lần này thì khác, Lý Thắng cũng đã từng xông pha trong mưa đạn, chắc chắn lần này sẽ rất dễ dàng né được.
Anh ta lách qua một bên, phóng nhanh tới Thảo Thanh, tay cầm đèn pin siết chặt lại, một đấm đấm vào bụng giữa của cô ta.
Thảo Thanh khó tin, cơn đau ập đến, cô ta ôm bụng quỳ thụp xuống đất.
Mắt ngước lên nhìn trân trân Lý Thắng.
Đáy mắt hiện rõ một cỗ căm ghét vô cùng.
Lý Thắng bắt gặp thấy liền có chút giật mình.
Trong đầu thầm nghĩ lý do vì sao Thảo Thanh lại có ánh mắt này, bởi theo như anh ta nhớ, trước đó anh ta luôn đối xử rất tốt với Thảo Thanh, cưng chiều hết mực, cớ gì…?
Mím chặt môi, mắt nháy vài cái, Lý Thắng lắc nhẹ đầu, gạt bỏ những suy nghĩ vừa loé lên của mình.
Lý Thắng cúi người, đưa tay bóp chặt cằm của Thảo Thanh, hai cặp mắt đầy sự giận dữ trực tiếp giao nhau, nhân cơ hội Lý Thắng không chú tâm, Thảo Thanh rút ra một con dao nhỏ, dứt khoát đưa lên đâm thẳng vào người của Lý Thắng.
Bản thân không còn ngu ngốc nữa, thân thủ nhanh chóng lùi về sau, tránh được một nhát dao của cô ta.
Có điều trời trong này rất tối, anh ta không nhĩn kỹ dưới chân có cục đá to, vô tình vấp phải liền ngã xuống.
Đúng lúc tay cầm chiếc vòng Ánh Bảo của Lý Thâng bị buông lỏng, chiếc vòng rơi xuống, may thay Thảo Thanh lao đến bắt kịp.
Cô ta nhanh chóng lơ đi Lý Thắng, trực tiếp đi tới quan tài của ông cố Lý.
Xác định rõ được vị trí, đặt chiếc vòng Ánh Bảo vào, vừa khớp, sau đó vặn một vòng, tiếng cạch kêu lên..
Trước đó anh ta nghe tin Giang Mạc và Úc Noãn gặp chuyện, liền nhanh chóng muốn đến thăm hỏi.
Nhưng đi được nửa đường, người của Lý Thắng báo tin, là tin Thảo Thanh hiện đang đi tới núi Tây Sơn.
Núi Tây Sơn?
Lý Thắng nghe liền giật mình khó tin, bởi vì nơi đó chỉ có người của Lý gia mới biết được.
Lý nào người phụ nữ còn chưa bước vào cửa Lý gia lại có thể biết đến sự tồn tại của núi Tây Sơn.
Thấy điều đáng ngờ, Lý Thắng đổi hướng lái, chạy thẳng đến đường tới núi Tây Sơn.
Vì ở ngoại thành nên rất là xa so với thành phố.
Đi cũng phải tầm cỡ 5 tiếng.
Lý Thắng cố gắng đạp hết tốc độ của xe, phải càng đến nhanh càng tốt.
Đến nơi, xung quanh đều bao phủ cây cối, trông rất là u ám.
Ngay giữa rừng cây, một đồi núi cao ngạo nhô lên.
Nếu người ta không biết chắc chắn sẽ chèo lên núi.
Nhưng thật chất lại có cửa đi ở ngay chân núi.
Đây cũng là đường hầm bí mật đi vào trong ngọn núi, nói đúng hơn là nơi đó chính là những ngôi mộ của người Lý gia, những gia trưởng đã qua đời đều được chôn cất ở đây.
Thật khó hiểu lý do tại sao Trịnh Thảo Thanh kia lại đi vào đây, cô ta thật chất đang có âm mưu gì? Hàng vạn câu hỏi lần lượt xuất hiện trong đầu của Lý Thắng.
Thế nên muốn giải quyết những thắc mắc của mình, anh ta liền muốn trực tiếp gặp mặt cô ta.
Đã thế còn món nợ mà cô ta đã nợ.
Lý Thắng vặn nút mở mật thất, vị trí nằm ngay cục đá to bằng bàn tay, nằm hiên ngang trên vách núi.
Trông rất là bình thường, nên nếu ai có lỡ thấy thì cũng sẽ nghĩ đó chỉ là một cục đá tầm thường, được nằm ngay trên bề mặt núi cao ngạo.
Nhanh chóng mở ra đường đi, khói bụi ngay vách núi rơi rớt nhẹ xuống.
Lý Thắng không dám chậm trễ, tiến chân đi vào.
Đi sâu vào trong, tất cả đều tối mù, vì quá quen thuộc nơi này, Lý Thắng đã tự thủ sẵn thêm một cái đèn pin nhỏ.
Tiến vào trong, không khí xung quanh đều bốc lên mùi ẩm mốc, có chút ngột ngạt.
Theo lối đi quen thuộc, Lý Thắng đi tới nơi cất giữ mộ của những người quá cố.
Không ngờ rằng thật sự đã bắt gặp Trịnh Thảo Thanh đang ở nơi đó.
Trịnh Thảo Thanh vốn là tác giả và cũng là người được trùng sinh thêm một lần nữa.
Nên là cô ta rất rõ mọi bí mật của Lý gia.
Cực khổ mới có được cái vòng tay Ánh Bảo, hồi môn gia truyền, nói đúng hơn là thứ có thể tìm ra báu vật gia truyền của Lý gia.
Con cháu nhà họ Lý rất ít ai biết đến nó, ở kiếp trước, có một lần Lý Thắng vào đây tảo mộ, vô tình phát hiện ra cuốn sổ ghi chép của ông cố giấu đi.
Cũng lúc đó mới phát hiện ra, ngay tại hầm mộ này đang chôn giấu một thứ rất đáng giá.
Trên đời chỉ có một.
Và đó là điều được ghi trong cuốn ghi chép của ông cố nhà Lý gia.
Chỉ cần điều kiện chính là dùng vòng ngọc Ánh Bảo, đặt vào khớp và vặn là mở ra được cái thứ gọi là “Báu vật”.
Lợi dụng sự thấu hiểu của mình, ông trời lại cho Trịnh Thảo Thanh thêm cơ hội được trùng sinh.
Cô ta quyết phải dành được cái báu vật đó, cả đời về sau sẽ được hưởng sự giàu sang, sung túc.
Nghĩ đến thôi đã thấy lòng nao nức không thôi.
Quay về thực tại, Trịnh Thảo Thanh đi theo ký ức cũ của mình, tiến được vào hầm mộ.
Quan sát kỹ càng khắp nơi, cuối cùng cũng tìm ra nơi chứa đựng báu vật đó.
Hoá ra là ngay tại quan tài của ông cố.
Cô ta cười suиɠ sướиɠ, cuối cùng ngày này cũng tới.
Nếu có được nó, chắc chắc cô ta sẽ trả thù tất cả đám đàn ông kia, và nhất là Úc Noãn, người đàn bà đã cướp hết mọi thứ từ tay cô ta.
Mắt chăm chăm rọi đen đi xung quanh quan tài, nhìn thấy dưới góc chân có một vết hằn, nhìn kỹ thì thấy vết hằn tương ứng với cái vòng Ánh Bảo, hình tròn vằn vặn.
Cô ta cười đắc ý, bắt đầu lấy chiếc vòng ra và sắp đặt vào.
Nào nghĩ tên Lý Thắng xuất hiện bất ngờ.
- Cô đang làm cái quái gì ở đây?
Có người xuất hiện, tiếng quát bất ngờ, khiến cho Thảo Thanh giật mình, tay cầm chiếc vòng vô thức buông lỏng, chiếc vòng Ánh Bảo lăn vài vòng dưới đất.
Vừa hay lại lăn tới chân của Lý Thắng.
Lý Thắng nhíu mày, sắc xanh chói sáng đặc biệt của Ánh Bảo hiện rõ ngay trong đêm tối.
Cúi người cầm lên, trầm ngâm một chút rồi liếc mắt nhìn Thảo Thanh.
Cô ta giật thót, răng nghiến lại với nhau, tay cầm đèn pin bị sức ép của của ta, càng lúc càng bị siết chặt.
Thảo Thanh bây giờ không cần phải diễn nét dịu dàng, nhu mì như lúc trước nữa, hiện tại cô ta đã lộ rõ ra bản tính xấu xa của mình.
Giọng nói đầy sự chanh chua, kiêu ngạo cất lên:
- Tại sao anh lại ở đây?
- Câu đó phải là tôi hỏi mới đúng, rốt cuộc cô là ai, mục đích đến đây là gì?
Vừa nói Lý Thắng vừa tiến tới, sắc mặt giận dữ, hai đỉnh chân mày cùng tụ lại cùng một nơi.
Thảo Thanh nghe thấy, bắt đầu cười khanh khách, nói:
- Tôi là Trịnh Thảo Thanh, còn muốn biết tôi tới đây làm gì thì…
Lời sau cô ta kéo dài âm thanh ra, sau đó Lý Thắng dần tiến tới gần, lúc này cô ta móc một cây súng từ trong túi quần phía sau, trực tiếp bắn vào vai của Lý Thắng, còn nói thêm một câu:
- Anh biết để làm gì, trước sau gì cũng sẽ chết mà.
Phát súng bất ngờ, Lý Thắng không kịp tránh mình, viên đạn ghim sâu vào bả vai của anh ta, một vệt máu dài chảy nhiễu xuống, dọc theo cánh tay phải.
Chưa kịp dừng lại, Thảo Thanh mưu mô lao đến, bắn thêm một phát vào người của Lý Thắng, không cần xác định rõ vị trí, chỉ cần bắn.
Nhưng lần này thì khác, Lý Thắng cũng đã từng xông pha trong mưa đạn, chắc chắn lần này sẽ rất dễ dàng né được.
Anh ta lách qua một bên, phóng nhanh tới Thảo Thanh, tay cầm đèn pin siết chặt lại, một đấm đấm vào bụng giữa của cô ta.
Thảo Thanh khó tin, cơn đau ập đến, cô ta ôm bụng quỳ thụp xuống đất.
Mắt ngước lên nhìn trân trân Lý Thắng.
Đáy mắt hiện rõ một cỗ căm ghét vô cùng.
Lý Thắng bắt gặp thấy liền có chút giật mình.
Trong đầu thầm nghĩ lý do vì sao Thảo Thanh lại có ánh mắt này, bởi theo như anh ta nhớ, trước đó anh ta luôn đối xử rất tốt với Thảo Thanh, cưng chiều hết mực, cớ gì…?
Mím chặt môi, mắt nháy vài cái, Lý Thắng lắc nhẹ đầu, gạt bỏ những suy nghĩ vừa loé lên của mình.
Lý Thắng cúi người, đưa tay bóp chặt cằm của Thảo Thanh, hai cặp mắt đầy sự giận dữ trực tiếp giao nhau, nhân cơ hội Lý Thắng không chú tâm, Thảo Thanh rút ra một con dao nhỏ, dứt khoát đưa lên đâm thẳng vào người của Lý Thắng.
Bản thân không còn ngu ngốc nữa, thân thủ nhanh chóng lùi về sau, tránh được một nhát dao của cô ta.
Có điều trời trong này rất tối, anh ta không nhĩn kỹ dưới chân có cục đá to, vô tình vấp phải liền ngã xuống.
Đúng lúc tay cầm chiếc vòng Ánh Bảo của Lý Thâng bị buông lỏng, chiếc vòng rơi xuống, may thay Thảo Thanh lao đến bắt kịp.
Cô ta nhanh chóng lơ đi Lý Thắng, trực tiếp đi tới quan tài của ông cố Lý.
Xác định rõ được vị trí, đặt chiếc vòng Ánh Bảo vào, vừa khớp, sau đó vặn một vòng, tiếng cạch kêu lên..
Danh sách chương