Chị y tá đã đi ra ngoài, và thế là giờ đây chỉ còn mỗi một mình Úc Noãn ngồi trong phòng.
Cô có chút chán chường, ngồi mân mê cái miếng băng vết thương bị phỏng của mình.
Đến khi nghe thấy có tiếng mở cửa.
Cô theo bản năng quay lại nhìn.
Nào nghĩ tới cái tình trạng này dường như là rất quen thuộc.
Thật không khác gì là hiện tượng Deja vu cả.
Bởi vì sao, vì cô lại tiếp tục gặp thêm một nam chủ trong dàn nhân vật nam chính của tiểu thuyết gốc rồi.
Và người này chính là Trịnh Nhân.
Hèn chi khi nãy cô nhìn thấy cái tên rất chi là quen thuộc.
Hoá ra chính là anh ta, sao cô lại quên mất Trịnh Nhân là một vị bác sĩ tài ba, chuyên hết tất cả các bệnh lý ở bệnh viện này.
Nói đúng hơn thì hắn chính là Chủ tịch của cái bệnh viện Đa Thành này.
Ôi thật là, sao cô lại quên béng mất cái điều quan trọng này.
Đáng lẽ ngay từ đầu cô phải biết chứ, mà đúng hơn là phải nên nhận ra ngay từ lúc Giang Mạc chở cô tới đây.
Vì dù sao hai người học cũng là bạn thân của nhau mà.
Nếu có việc gì liên quan đến thương tích hay bệnh hoạn, là chắc chắn Giang Mạc sẽ đi tới bệnh viện Đa Thành này ngay.
Cô chậc lưỡi một tiếng, nét mặt có chút khó chịu rồi xoay vào trong.
Trịnh Nhân cũng bất ngờ không kém gì cô.
Khi mà anh vừa mở cửa phòng ra, liền bắt gặp chạm ngay khuôn mặt của Úc Noãn.
Anh có chút sững người, hoang mang.
Bản thân anh còn nghĩ rằng chắc là do dạo này làm bận rộn làm việc quá, cho nên chắc là bị hoa mắt rồi.
Nhưng đến lúc nhìn thấy thái độ không vui, lại có chút chán ghét của cô.
Trịnh Nhân nhận ra là mình không hề gặp ảo giác, mà người ngồi đây chính là Úc Noãn thật sự.
Quả là người càng độc ác, sống càng dai dẳng hơn nhiều.
Trịnh Nhân cũng tỏ vẻ khó chịu, nhưng vì là ngành nghề bác sĩ, phải là người “lương y như từ mẫu”, nên là anh ta đành ngồi vào bàn làm việc của mình và bắt đầu khám cho cô.
…----------------------------------…
Lúc này cả hai ngồi đối mặt với nhau.
Úc Noãn chủ động tháo nhẹ miếng băng trêи tay ra, và đưa vết thương đến trước mặt Trịnh Nhân.
Cô cũng rất nhanh chóng nói rõ lý do bị bỏng, kèm theo đó là quá trình tự xử lý vết thương của mình.
Vẻ mặt của cô rất là bình tĩnh, nhanh gọn trả lời.
Trịnh Nhân nhìn có chút bất ngờ, lần đầu anh ta thấy dáng vẻ này của cô.
Dường như là cô đã biết trưởng thành lên một chút rồi.
Anh ta ngồi hướng tới gần tay của cô.
Sau đó cằm lên ngay phần cổ tay và xem xét một chút.
Gật nhẹ đầu nói rằng:
- Vết thương đã được xử lý rất tốt, sẽ không để lại sẹo sau này.
Sau đó Trịnh Nhân đứng dậy đến tủ thuốc cạnh bên.
Anh lấy ra lọ thuốc mỡ kháng sinh Neosporin thường sử dụng để bôi lên vùng da bị ảnh hưởng.
Trịnh Nhân kéo một cái ghế đơn gần đó và kéo lại gần chỗ của Úc Noãn.
Anh ta làm đúng theo quy tắc làm việc của mình, cẩn thận xử ký lại vết bỏng của cô.
Cuối cùng là dùng băng gạc vô trùng để che lại vết bỏng.
Tầm hai mươi phút sau, Trịnh Nhân đã xong việc.
Úc Noãn thấy thế cũng không nán lại lâu.
Cô liền đứng lên và cũng không quên thể hiện phép tắc lịch sử của mình.
Cô cúi nhẹ đầu và nói:
- Cảm ơn bác sĩ, tôi xin phép về trước.
- Khoan đã.
Không nghĩ tới rằng Trịnh Nhân lại chủ động lên tiếng ngăn cản bước chân đang đi ra ngoài của Úc Noãn.
Cô có chút khập khựng người lại.
Quay đầu về phía sau và hỏi:
- Còn có chuyện gì sao, bác sĩ Trịnh.
Lời xưng hô “bác sĩ Trịnh” này sao mà khác thường với năm năm trước quá.
Anh ta nhận ra đây chính là cách xưng hô đầy sự xa cách, cô đây là muốn vạch rõ ranh giới và mối quan hệ của hai người mà.
Anh ta ngập ngừng lên tiếng mời cô:
- Giờ này cô rãnh chứ, chúng ta đi uống cà phê rồi nói chuyện một chút có được không.
- Xin lỗi bác sĩ Trịnh, chúng ta không thân đến nỗi ngồi lại cùng nhau uống cà phê rồi nói chuyện đâu.
Đây không phải là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân đâu.
Trịnh Nhân bị cô nói thế nên có chút không thoải mái, lại cảm thấy bản thân hành động quá vượt mức của một bác sĩ rồi.
Anh ta ấp úng, cố gượng cười nói:
- À…à… Vậy sao.
Xin lỗi, tôi thất lễ với cô rồi.
- Không sao, tôi không để ý.
Có điều chồng con của tôi để ý, vì giờ này trễ giờ nấu cơm tối mất rồi.
Thế nên là tôi xin phép về trước đây.
Úc Noãn nói với giọng điệu bình thản, thật sự đúng với một bà nội trợ đang muốn về nhà nấu cơm tối cho gia đình.
Trịnh Nhân khi nghe thấy cô nhắc tới hai chữ “chồng con”.
Anh liền cảm thấy vô cùng bàng hoàng, anh ta không bao giờ nghĩ tới việc cô đã có chồng con.
Việc cô còn sống đã là một điều khó tin, thế mà bây giờ lại lòi ra thêm việc cô có chồng có con.
Đây chẳng khác nào là một việc đả kϊƈɦ vô cùng lớn với hắn.
Trịnh Nhân đứng im không hề nói thêm một lời nói, hay là hành động điều gì khác.
Mắt vẫn nhìn theo bóng dáng đi khuất dần sau cánh cửa phòng bệnh.
Mãi cho đến lúc chị y tá lúc này đi vào, lên tiếng gọi Trịnh Nhân vài câu, thì anh ta mới lấy lại ý thức, trở về thực tại.
Và rồi suốt cả một buổi làm việc, trong tâm trí của Trịnh Nhân toàn nghĩ đến việc Úc Noãn có chồng con.
Anh ta vừa thấy khó hiểu lại vừa thấy vô cùng phi lý.
…-------------------------------…
Úc Noãn nhanh chân đi ra ngoài bệnh viện, và leo lên xe của Giang Mạc.
Hắn ngồi đợi cô mãi và tâm trạng thì luôn tràn ngập sự lo lắng, thấp thỏm dành cho cô.
Khi thấy cô vừa mở cửa ngồi lên xe, hắn liền nhanh chóng xoay đầu qua và hỏi thăm tình trạng vết bỏng của cô:
- Bác sĩ nói s….
Nhưng mà hắn chưa kịp nói hết câu thì đã bị cái tính nóng nảy, sư tử Hà Đông của cô làm cho bỡ ngỡ.
Cô vừa lên xe là đã liên tục trừng mắt với hắn, đã thế còn dùng một bên tay lành lạnh của cô và đánh vào người hắn liên tục.
Hắn bị cô đánh làm cho giật mình, và hắn cố gắng ngăn cản những cái đánh của cô.
Bắt được cánh tay của cô, hắn đưa lên cao và nói:
- Em bị gì vậy, ai chọc vào em hay gì.
Cô trừng mắt nhìn hắn rồi gằn giọng nói:
- Còn không phải là do chú sao.
- Tôi…? - Nếu chú không chở tôi tới bệnh viện thì tôi làm gì phải gặp cái tên Trịnh Nhân kia.
Nghe thấy tên của Trịnh Nhân, hắn vội hỏi thăm, xem xét coi cô có bị đánh hay gì giống như là lúc gặp Lý Thắng không.
Úc Noãn bực tức dùng dằng, giãy giụa ra tay đánh hắn.
Hắn thì sợ cô lại động đến vết thương nên buông cái tay đang chặn cô ra.
Sau đó để cho cơ thể không chút phòng bị của mình phơi bày ra, và để cô đánh cho hả giận.
Đánh mãi cũng mệt, cô đành tạm tha cho hắn.
Thật là đánh hắn càng khiến cho cô mệt hơn nữa, làm cho cô thở hồng hộc vì mệt.
Hắn thấy thế nên mở ngay chai nước ở trêи xe, sau đó đưa cho cô.
Cô cũng rất “ngoan ngoãn” nhận lấy và uống ừng ực.
Uống xong liền hà ra một hơi.
Thoải mái hẳn ra..
Cô có chút chán chường, ngồi mân mê cái miếng băng vết thương bị phỏng của mình.
Đến khi nghe thấy có tiếng mở cửa.
Cô theo bản năng quay lại nhìn.
Nào nghĩ tới cái tình trạng này dường như là rất quen thuộc.
Thật không khác gì là hiện tượng Deja vu cả.
Bởi vì sao, vì cô lại tiếp tục gặp thêm một nam chủ trong dàn nhân vật nam chính của tiểu thuyết gốc rồi.
Và người này chính là Trịnh Nhân.
Hèn chi khi nãy cô nhìn thấy cái tên rất chi là quen thuộc.
Hoá ra chính là anh ta, sao cô lại quên mất Trịnh Nhân là một vị bác sĩ tài ba, chuyên hết tất cả các bệnh lý ở bệnh viện này.
Nói đúng hơn thì hắn chính là Chủ tịch của cái bệnh viện Đa Thành này.
Ôi thật là, sao cô lại quên béng mất cái điều quan trọng này.
Đáng lẽ ngay từ đầu cô phải biết chứ, mà đúng hơn là phải nên nhận ra ngay từ lúc Giang Mạc chở cô tới đây.
Vì dù sao hai người học cũng là bạn thân của nhau mà.
Nếu có việc gì liên quan đến thương tích hay bệnh hoạn, là chắc chắn Giang Mạc sẽ đi tới bệnh viện Đa Thành này ngay.
Cô chậc lưỡi một tiếng, nét mặt có chút khó chịu rồi xoay vào trong.
Trịnh Nhân cũng bất ngờ không kém gì cô.
Khi mà anh vừa mở cửa phòng ra, liền bắt gặp chạm ngay khuôn mặt của Úc Noãn.
Anh có chút sững người, hoang mang.
Bản thân anh còn nghĩ rằng chắc là do dạo này làm bận rộn làm việc quá, cho nên chắc là bị hoa mắt rồi.
Nhưng đến lúc nhìn thấy thái độ không vui, lại có chút chán ghét của cô.
Trịnh Nhân nhận ra là mình không hề gặp ảo giác, mà người ngồi đây chính là Úc Noãn thật sự.
Quả là người càng độc ác, sống càng dai dẳng hơn nhiều.
Trịnh Nhân cũng tỏ vẻ khó chịu, nhưng vì là ngành nghề bác sĩ, phải là người “lương y như từ mẫu”, nên là anh ta đành ngồi vào bàn làm việc của mình và bắt đầu khám cho cô.
…----------------------------------…
Lúc này cả hai ngồi đối mặt với nhau.
Úc Noãn chủ động tháo nhẹ miếng băng trêи tay ra, và đưa vết thương đến trước mặt Trịnh Nhân.
Cô cũng rất nhanh chóng nói rõ lý do bị bỏng, kèm theo đó là quá trình tự xử lý vết thương của mình.
Vẻ mặt của cô rất là bình tĩnh, nhanh gọn trả lời.
Trịnh Nhân nhìn có chút bất ngờ, lần đầu anh ta thấy dáng vẻ này của cô.
Dường như là cô đã biết trưởng thành lên một chút rồi.
Anh ta ngồi hướng tới gần tay của cô.
Sau đó cằm lên ngay phần cổ tay và xem xét một chút.
Gật nhẹ đầu nói rằng:
- Vết thương đã được xử lý rất tốt, sẽ không để lại sẹo sau này.
Sau đó Trịnh Nhân đứng dậy đến tủ thuốc cạnh bên.
Anh lấy ra lọ thuốc mỡ kháng sinh Neosporin thường sử dụng để bôi lên vùng da bị ảnh hưởng.
Trịnh Nhân kéo một cái ghế đơn gần đó và kéo lại gần chỗ của Úc Noãn.
Anh ta làm đúng theo quy tắc làm việc của mình, cẩn thận xử ký lại vết bỏng của cô.
Cuối cùng là dùng băng gạc vô trùng để che lại vết bỏng.
Tầm hai mươi phút sau, Trịnh Nhân đã xong việc.
Úc Noãn thấy thế cũng không nán lại lâu.
Cô liền đứng lên và cũng không quên thể hiện phép tắc lịch sử của mình.
Cô cúi nhẹ đầu và nói:
- Cảm ơn bác sĩ, tôi xin phép về trước.
- Khoan đã.
Không nghĩ tới rằng Trịnh Nhân lại chủ động lên tiếng ngăn cản bước chân đang đi ra ngoài của Úc Noãn.
Cô có chút khập khựng người lại.
Quay đầu về phía sau và hỏi:
- Còn có chuyện gì sao, bác sĩ Trịnh.
Lời xưng hô “bác sĩ Trịnh” này sao mà khác thường với năm năm trước quá.
Anh ta nhận ra đây chính là cách xưng hô đầy sự xa cách, cô đây là muốn vạch rõ ranh giới và mối quan hệ của hai người mà.
Anh ta ngập ngừng lên tiếng mời cô:
- Giờ này cô rãnh chứ, chúng ta đi uống cà phê rồi nói chuyện một chút có được không.
- Xin lỗi bác sĩ Trịnh, chúng ta không thân đến nỗi ngồi lại cùng nhau uống cà phê rồi nói chuyện đâu.
Đây không phải là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân đâu.
Trịnh Nhân bị cô nói thế nên có chút không thoải mái, lại cảm thấy bản thân hành động quá vượt mức của một bác sĩ rồi.
Anh ta ấp úng, cố gượng cười nói:
- À…à… Vậy sao.
Xin lỗi, tôi thất lễ với cô rồi.
- Không sao, tôi không để ý.
Có điều chồng con của tôi để ý, vì giờ này trễ giờ nấu cơm tối mất rồi.
Thế nên là tôi xin phép về trước đây.
Úc Noãn nói với giọng điệu bình thản, thật sự đúng với một bà nội trợ đang muốn về nhà nấu cơm tối cho gia đình.
Trịnh Nhân khi nghe thấy cô nhắc tới hai chữ “chồng con”.
Anh liền cảm thấy vô cùng bàng hoàng, anh ta không bao giờ nghĩ tới việc cô đã có chồng con.
Việc cô còn sống đã là một điều khó tin, thế mà bây giờ lại lòi ra thêm việc cô có chồng có con.
Đây chẳng khác nào là một việc đả kϊƈɦ vô cùng lớn với hắn.
Trịnh Nhân đứng im không hề nói thêm một lời nói, hay là hành động điều gì khác.
Mắt vẫn nhìn theo bóng dáng đi khuất dần sau cánh cửa phòng bệnh.
Mãi cho đến lúc chị y tá lúc này đi vào, lên tiếng gọi Trịnh Nhân vài câu, thì anh ta mới lấy lại ý thức, trở về thực tại.
Và rồi suốt cả một buổi làm việc, trong tâm trí của Trịnh Nhân toàn nghĩ đến việc Úc Noãn có chồng con.
Anh ta vừa thấy khó hiểu lại vừa thấy vô cùng phi lý.
…-------------------------------…
Úc Noãn nhanh chân đi ra ngoài bệnh viện, và leo lên xe của Giang Mạc.
Hắn ngồi đợi cô mãi và tâm trạng thì luôn tràn ngập sự lo lắng, thấp thỏm dành cho cô.
Khi thấy cô vừa mở cửa ngồi lên xe, hắn liền nhanh chóng xoay đầu qua và hỏi thăm tình trạng vết bỏng của cô:
- Bác sĩ nói s….
Nhưng mà hắn chưa kịp nói hết câu thì đã bị cái tính nóng nảy, sư tử Hà Đông của cô làm cho bỡ ngỡ.
Cô vừa lên xe là đã liên tục trừng mắt với hắn, đã thế còn dùng một bên tay lành lạnh của cô và đánh vào người hắn liên tục.
Hắn bị cô đánh làm cho giật mình, và hắn cố gắng ngăn cản những cái đánh của cô.
Bắt được cánh tay của cô, hắn đưa lên cao và nói:
- Em bị gì vậy, ai chọc vào em hay gì.
Cô trừng mắt nhìn hắn rồi gằn giọng nói:
- Còn không phải là do chú sao.
- Tôi…? - Nếu chú không chở tôi tới bệnh viện thì tôi làm gì phải gặp cái tên Trịnh Nhân kia.
Nghe thấy tên của Trịnh Nhân, hắn vội hỏi thăm, xem xét coi cô có bị đánh hay gì giống như là lúc gặp Lý Thắng không.
Úc Noãn bực tức dùng dằng, giãy giụa ra tay đánh hắn.
Hắn thì sợ cô lại động đến vết thương nên buông cái tay đang chặn cô ra.
Sau đó để cho cơ thể không chút phòng bị của mình phơi bày ra, và để cô đánh cho hả giận.
Đánh mãi cũng mệt, cô đành tạm tha cho hắn.
Thật là đánh hắn càng khiến cho cô mệt hơn nữa, làm cho cô thở hồng hộc vì mệt.
Hắn thấy thế nên mở ngay chai nước ở trêи xe, sau đó đưa cho cô.
Cô cũng rất “ngoan ngoãn” nhận lấy và uống ừng ực.
Uống xong liền hà ra một hơi.
Thoải mái hẳn ra..
Danh sách chương