Tắm rửa sạch sẽ và sửa sang lại quần áo cho tốt.

Úc Noãn đi xuống phòng khách, cô bước nhẹ đến và ngồi xuống ghế sô pha.

Cô ngồi xuống ghế, ngay chỗ đối diện với Giang Mạc.
Thấy cô đi tới, hắn trêи tay còn cầm laptop cũng buông xuống.

Lúc này nhìn thẳng vào cô, hắn lên tiếng hỏi:
- Em đi đâu mà người ướt nhèm thế kia.
- À tôi đi viếng mộ người quen, nào ngờ chỗ đó gặp mưa nên là mới thành ra như vậy.
Hắn nhếch một bên lông mày, ngờ hoặc hỏi:
- Viếng mộ người quen?
- Ừm đúng vậy, người quen.
Cùng lúc đó, Úc Noãn nhận được một ly trà gừng ấm của người giúp việc đưa tới.

Cô vừa nhận vừa trả lời câu hỏi của hắn.

Nhưng mà cô phát hiện, chị Châu- người giúp việc này vừa đưa ly trà cho cô vừa liếc cô thì phải.
Cô ngước mắt nhìn chằm chằm vào chị Châu.


Còn cô ta thì chạm ngay ánh mắt dò xét của cô, bất giác cảm thấy chột dạ.

Rất nhanh liền rời đi khỏi phòng khách.
Nhìn dáng vẻ hấp tấp của cô ta, Úc Noãn có chút nghi ngờ rồi nhìn vào ly trà.

Trong đầu lúc này hiện ra vài mưu kế xấu xa của cô ta.

Cô tự tưởng tượng và nghĩ rằng trong ly trà có bỏ vài thứ không nên uống.

Nghĩ thế cô vội buông ly trà xuống bàn, không thèm động đậy gì tới nó nữa.
Giang Mạc nhìn thấy hành động cô tỏ ra chán ghét ly trà gừng đó.

Hắn lại nhớ tới lúc nhỏ cô ghét nhất là ăn gừng, vì vậy bèn cho người làm một ly nước chanh mật ong nóng.
Cô nhìn rồi khó hiểu, còn tưởng hắn đang thèm uống chanh mật ong, nên cũng không thắc mắc nhiều.
Vài phút sau, hai người cứ thế im lặng mà nhìn nhau.

Úc Noãn bị hắn nhìn chằm chằm nên có chút không thích ứng được.

Rồi cô chợt nhớ ra là nãy giờ không thấy Dalziel và Giang Ngọc Mỹ đâu.

Cô liền nhanh chóng hỏi hắn:
- Ủa mà sao nhà hôm nay vắng thế, con của tôi và bác gái đi đâu rồi.
Úc Noãn vừa dứt lời, lại thấy hắn đứng phắt dậy, đi đến gần cô và ngồi xuống bên cạnh.

Cô không thích ngồi gần nên đứng dậy nhanh và tính sang chỗ khác mà ngồi.
Nhưng vừa nhấc ʍôиɠ ra khỏi mặt sô pha, thì hắn kéo tay cô lại, cô mất đà liền té ngay trêи đùi của hắn.

Đã thế cô chưa kịp động đậy gì thì hắn choàng tay qua ôm chặt cứng eo của cô.

Hắn sát vào tai của cô thì thầm nói:
- Em lại hư nữa rồi…
Hư? Cô đã gì sai hay sao…?
Nghe hắn nói thế cô bàng hoàng, ngơ ngác.

Hắn nhìn vẻ mặt ngốc ngếch đó của cô, rồi cười phì ra.

Sau đó vuốt nhẹ sóng mũi cao nhưng nhỏ xinh của cô.

Giọng nói vừa trầm ấm, lại có chút trách yêu cô:
- Dalziel là con của chúng ta, còn nữa, em phải xưng mẹ anh là Mẹ.

Vì dù sao mẹ anh cũng là mẹ của em.


Thế nên không được nói là “bác gái” hay là “con của em” được.
- Nhưng mà tôi chưa quen cách xưng hô đó…
Cô ngước mắt nhìn hắn nói, nói xong liền đẩy hắn ra và tách khỏi người hắn.

Chỉ có điều cô đã bị kiềm chặt lại rồi, không tài nào thoát ra được.

Cô tức giận nắm chặt cú đấm lại và đánh vào cơ ngực vạm vỡ của hắn.
Tưởng đâu hắn sẽ buông cô ra, nào ngờ lại càng ôm chặt cô hơn.

Cô bực mình, không chút kiên nhẫn liền vùng vẫy muốn thoát.
Và rồi hắn chơi gian, bất ngờ “đánh” lén cô.

Hắn dùng một tay nâng mặt cô lên và đặt một nụ hôn ái muội lên môi cô.

Cô trợn to mắt và nhìn sâu vào đôi mắt gần sát của hắn.
Nhìn lông mày cong dài, và đôi mắt màu hổ phách, trông đẹp và rực rỡ vô cùng.
Nhưng trong đầu cô nhớ tới lời hứa lúc sáng với “Giang Úc Noãn”.

Cô giật mình nhìn lại tình cảnh lúc này của mình.

Vội vàng dùng hết sức lực của bản thân đẩy hắn ra.

Sau đó giáng vào mặt hắn một cái tát.
Âm thanh giòn giã vang lên giữa phòng khách đầy tĩnh lặng.
Cùng lúc này ả Châu đi tới, cô ta hốt hoảng khi bắt gặp cảnh tưởng Úc Noãn ra tay đánh Giang Mạc.

Lại nhớ tới bản tính tàn ác của hắn, hồi sau cô ta nhếch mép cười thoả mãn.

Vì trong đầu đã mường tượng ra được khung cảnh Úc Noãn bị hắn đánh và đuổi đi.
Cô ta cười đắc ý và thầm nghĩ:
“Con đàn bà ngu ngốc Úc Noãn này, cô đã tự tìm tới cái chết rồi đó.

Chúc mừng nha.”
Úc Noãn đánh hắn, rồi đứng dậy.

Nhìn phía sau thấy ả Châu đang nhìn, cô bây giờ mới giật mình vì bản tính quá nóng vội của mình.

Lỡ nhanh tay hơn não, giáng cho Giang Mạc một cái tát.
Cô sốt sắng nhìn xuống Giang Mạc, tưởng đâu hắn sẽ sát khí đùng đùng, rút súng bắn chết cô tại chỗ.

Ai mà có ngờ, hắn lại đưa mắt nhìn cô đã thế còn cười.


Hắn đứng dậy nhìn cô và nói:
- Em thật muốn đánh chết chồng mình hay gì…?
Nghe giọng điệu không hề có sự tức giận trong đó, cô ngạc nhiên vô cùng.

Còn đứng ngỡ ngàng thì hắn ôm chằm lấy cô và nói:
- Xin lỗi vì lúc nãy anh lỡ quá đà.

Về sau anh sẽ không dám hôn em nếu em không cho phép đâu.

Em… đừng có giận anh nha…
Hắn nũng nịu, giọng trầm nhưng câu chữ lại là những từ ngọt ngào.

Thật không hợp với bản tính của hắn cho lắm.
Úc Noãn và cả ả Châu đều hoang mang tột độ.

Cả hai người còn tưởng hắn sẽ nổi điên lên, vậy mà hắn chẳng những không nổi điên mà còn “làm nũng”, xin cô đừng có giận.
Ả Châu nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt hờn ghét hiện lên.

Cô ta xoay lưng đi khỏi phòng khách.

Bởi càng nhìn họ âu âu yếm yếm với nhau, thì cô ta sẽ càng tức điên hơn nữa.
Ả đi xuống khu bếp của mình, vội lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó.

Từ trong miệng của ả thoát ra hai chữ:
- Thảo Thanh!
Còn Úc Noãn thì có chút không đỡ kịp tình huống oái oăm này.

Nhưng cô biết khi nãy mình cũng ra tay hơi mạnh, lại nhớ tới việc hắn giúp đỡ và chăm sóc cô trước đó.

Nên cô có chút mềm lòng, lên tiếng xin lỗi hắn.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện