Suốt thời gian nấu bữa trưa.

Dì Lâm lần đầu tận mắt nhìn thấy tay nghề của Úc Noãn.

Mắt của dì không một giây nào rời khỏi cô.

Đặc biệt là nhìn vào động tác tay của cô.Ả Châu cũng khá là giật mình vì không nghĩ người như Úc Noãn thế mà lại nấu ăn giỏi đến vậy.

Nhưng ả cũng sẽ không bao giờ chịu thua.Khi Úc Noãn nấu xong đủ sáu món ăn.

Một canh, ba mặn và hai xào.Cô đem món bày lên bàn cơm.

Nhìn về phía dì Lâm và nói:- Sao ạ? Dì thấy tay nghề của con tốt hơn hồi đó chút nào không?Dì Lâm gật đầu lia lịa, cảm giác hạnh phúc như một bà mẹ nhận ra con mình đã trưởng thành vậy.

Dì đi tới gần cô, đưa một tay lên xoa đầu của cô và nói:- Con giỏi lắm, thật sự đã trưởng thành lên rất nhiều.- Vâng ạ.Úc Noãn cười vui vẻ, hai dì cháu cứ thế cười nói thân thiết.

Ả Châu thì sớm đã bị gạt bỏ sang một bên.


Nhìn hai người họ ả như muốn điên lên.

Vì ngày thường mẹ của ả rất nghiêm khắc với ả, một tiếng khen hay xoa đầu từ mẹ ả còn chưa bao giờ nhận được.

Còn Úc Noãn thì sao chứ? Vừa trở về liền cướp hết tất cả mọi thứ của cô.Ả Châu không muốn nhìn cảnh thân mật, hài hoà giữa hai người họ nữa.

Ả xoay người đi ra ngoài sân vườn.Úc Noãn lúc này đưa mắt nhìn sang thấy ả đang rời đi.

Thấy vậy cô bèn tìm vài lời và xin phép dì Lâm rời đi.

Cô đi theo sau lưng của ả.Khi ra ngoài sân vườn, Úc Noãn chủ động lên tiếng.

Ả Châu bị giật mình quay về phía sau nhìn cô.

Cô nói:- Chắc hẳn cô ghét tôi lắm đúng không?- Dạ…? Tiểu thư nói gì thế, tôi làm gì mà ghét tiểu thư được.Ả Châu bị chột dạ, vội vàng xua tay nói không.

Úc Noãn nhìn thế cũng không nói gì tới việc đó nữa.

Dù sao bản chất của ả cô đã nhìn thấu từ lâu rồi.Cô quay người về một hướng khác, ngước mắt lên nhìn cây tử đồng ở trong vườn nhà Giang Mạc.

Ánh mắt của cô hiện lên một sự xót thương.

Ả Châu nhìn thấy liền khó hiểu.Hồi sau Úc Noãn vẫn giữ tư thế nhìn về phía cây tử đằng.

Âm thanh nhỏ nhẹ nhưng hiện lên sự đau thương lạ thường.

Cô nói:- Tôi biết cô yêu Giang Mạc, nhưng thật tiếc hắn đã là của Giang Úc Noãn tôi.

“Chúng tôi” chính là sinh ra đã giành cho nhau.

Cô không thể chia cắt được dây tơ tình yêu này đâu…Ả Châu nghe xong liền hiểu ý tứ của cô, ả hận không thể lao vào xé rách cái khuôn mặt ghê tởm của cô.

Nhưng mọi suy nghĩ đã được đè nén xuống.

Ả bối rối chối từ việc ả yêu Giang Mạc.

Sau đó rất nhanh liền nói bận việc nên đã đi.Bây giờ ở lại chỉ còn mỗi Úc Noãn.


Cô ngồi xuống bậc thang nhỏ ngay chỗ ra vào.

Mắt thì vẫn giữ trạng thái nhìn về phía cây tử đằng cao lớn.Cô cười thầm, một nụ cười đầy sự chua chát và nói nhỏ:- Đúng vậy nhỉ, họ sinh ra là dành cho nhau.

Không gì có thể chia cắt được họ, chỉ là bây giờ âm dương cách biệt…Úc Noãn suy tư một chút rồi thầm nói nhỏ:- Mình chỉ là kẻ đến sau, kẻ thay thế.

Làm sao mà mình có tư cách ở bên hắn được đây chứ.Nói đến đây, có biết bao nhiêu cớ sự ẩn khuất được giải bày ra.

Quả thật cô cảm thấy bản thân mình đã có chút rung động với hắn thật rồi.

Nhưng mà cái tình yêu hắn dành cho cô bây giờ, thực chất phải thuộc về “Giang Úc Noãn” kia mới đúng.Lại nhớ lời hứa vừa lúc sáng, Úc Noãn cắn nhẹ môi cố gắng kiềm chế lại xúc cảm của mình.

Tuy lòng đau nhưng phải chịu.

Vì đây chính là số phận của cô cả rồi.Kẻ đến sau như cô thì mãi sẽ không thể có được tình yêu chân thành mà Giang Mạc dành cho “Giang Úc Noãn” kia được.Nghĩ đến đây, Úc Noãn hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra.

Lấy lại được sự bình tĩnh, cô liền đứng dậy và đi vào trong nhà.Cô đi đến phòng bếp và nhờ dì Lâm lấy dùm mình một cặp lồng đựng cơm.

Dì Lâm ban đầu có chút khó hiểu, nhưng lúc sau nghe cô giải thích thì trong lòng rất vui mừng.Hoá ra là cô đang chuẩn bị cơm cho Giang Mạc……--------------------------…Úc Noãn nhanh chân đi đến công ty của hắn.

Vì do chưa có đặt lịch hẹn nên cô đành gọi trực tiếp cho hắn.Cùng lúc này hắn đang họp với mấy bộ phận Giám đốc cấp cao trong công ty.

Thấy họ mãi không tìm ra được một phương án hợp đồng nào tốt.

Đối với hắn việc nuôi mấy con người vô dụng như thế thật là uổng phí.Hắn lúc làm việc vô cùng nghiêm khắc, lạnh lùng, sát khí quanh người bao quanh.

Chỉ đứng cạnh bên thôi đã thấy rùng mình.Tức giận vì đám nhân viên ngu ngốc của mình, hắn đập tay mạnh xuống bàn và cho tan họp.Hắn cảm thấy thật đáng tiếc, vì lúc này hắn nên mặt dày một chút.

Nếu bản thân hắn cứng rắn thì chắc bây giờ hắn đã ở nhà, và hắn sẽ có thể ở bên cạnh Úc Noãn ôm ôm ấp ấp với cô.Bây giờ lên công ty thì chỉ cảm thấy bực mình.Sát khi của hắn nồng đậm sự tức giận, Việt Bân đứng cạnh bên cũng không dám hó hé một câu nào.Đúng lúc điện thoại hắn vang lên.

Hắn bực dọc lấy ra xem lại thấy tên của Úc Noãn.

Thoảng chốc sắc mặt thay đổi ngoắc 180°.

Đã thế trêи miệng còn mang ý cười hạnh phúc.Việt Bân nhìn không khỏi hết hồn, nhưng ngẫm lại thì biết người gọi là ai, nên là anh ta cũng không bất ngờ nhiều lắm.- Alo chú hả? Chú có đang bận gì không?- Không, anh vừa tan họp rồi.Hắn nhỏ nhẹ trả lời cô.

Còn cô thì phút chốc trở nên cao hứng, giọng điệu vui vẻ nói:- Thế à, vậy thì tốt rồi.


Tôi đáng đứng trước công ty của chú đâ-…Cô còn chưa kịp nói gì hết, thì phía bên đầu dây đã vang lên tiếng tút tút.

Mặt cô nghệt ra chưa kịp hiểu chuyện gì.

Tưởng đâu hắn đáng có việc bận khác nên là cô đành xoay người muốn rời đi.Vừa nhấc chân bước đi thì ở phía sau âm thanh dồn dập vang lên.

Cô quay người nhìn thì thấy bóng dáng đang vội vả chạy của hắn.Cô giật mình và không nghĩ rằng hắn thế mà lại chạy xuống đây vì cô.

Đã thế bản thân còn vô cùng gấp gáp, mồ hồi đã đầm đìa ướt trán.Lúc hắn tới gần cô, cô cũng lục trong túi mình và tìm bịch khăn giấy nhỏ.

Cô rút ra vài tờ và đưa lên lau trán cho hắn.

Rất phối hợp, hắn cũng cúi thấp người xuống, đưa trán chô cô lau giúp mồ hôi.Sau khi xong, cô nhìn hắn rồi đưa cái tay đang cầm cặp lồng của mình lên.

Cô nói:- Đồ ăn trưa cho chú.- Cảm ơn em.Hắn cười thoả mãn, cầm lấy cặp lồng và nắm một bên tay của cô.

Sau đó liền dắt vào trong công ty.Cũng may giờ này cũng là giờ trưa, giờ ăn cơm của công ty.

Nên bây giờ ở ngoài sảnh chẳng còn nhiều người nữa.

Úc Noãn thấy vậy cũng thầm thở nhẹ ra.

Vì nếu ở đây mà đông người thì cô sẽ ngại chết mất.Và cô sẽ trở thành sự bàn tán rất lớn trong công ty của hắn.

Một vị chủ tịch cao cao tại thượng, độc thân, quyến rũ bây giờ lại có nữ nhân khác bên cạnh.

Chuyện này mà không hot thì mới là lạ.Úc Noãn và Giang Mạc cùng đi vào thang máy, đây là thang máy chỉ dành riêng cho hắn.

Thế nên họ cũng chẳng cần phải xếp hàng đứng đợi như mấy nhân viên khác..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện