Cái chạm không nhẹ không nặng này khác với Sầm Dương, người này ra tay cực kỳ kiềm chế, gần như không có sức lực gì, giống như lông chim nhẹ lướt qua.

Ôn Du cực kỳ mẫn cảm với việc bị người khác đụng vào, cho nên lập tức quay đầu lại.Hứa Sí hiển nhiên không ngờ đến cô sẽ xoay người, giấy dán nắm trong tay còn chưa kịp thu lại, vì để giảm bớt xấu hổ nên anh đành phải mím môi trầm giọng nói: "Có việc gì sao?"Bốn chữ ngắn ngủn này của anh đã nắm chắc quyền chủ đạo của cuộc trò chuyện, biến Ôn Du thành phía bị động.


Ôn Du xuyên qua mắt kính nhìn ba chữ to "đồ nhà quê" rồng bay phượng múa chữ trên tờ giấy một cách rõ ràng, từ trước đến nay cô đã không ngốc, lập tức hiểu được trước đó Sầm Dương vỗ phía sau cô một cái là vì dán tờ giấy lên lưng cô, mà Hứa Sí không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại lấy xuống thay cô.Cô bị gương mặt ra vẻ điềm tĩnh của thiếu niên chọc cho mỉm cười, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh.

Hứa Sí cao quá đi, khi anh đứng ở trước mặt cô, đầu cúi xuống tạo thành một cái bóng to lớn, Ôn Du chỉ có thể thấy đường cong nhẵn nhụi từ cằm của anh.Vì thế cô liền nói với cái cằm trong phạm vi tầm mắt kia: "Cảm ơn cậu nhé."Hứa Sí không trả lời, dường như nhẹ giọng cười cười, sau đó từ từ quay người đi.Hạ Tiểu Hàn ở bên cạnh đói lả người vội vã ngồi xuống nhấm nháp món ăn ăn, Ôn Du liền vội vàng nói tạm biệt với anh, cũng không hiểu được Hứa Sí rốt cuộc có nghe thấy hay không."Đám kia người đúng là quá đáng! Có điều Hứa Sí dường như cũng không xấu xa giống như lời đồn." Trong lòng Hạ Tiểu Hàn vừa tràn đầy vui mừng to mồm ăn uống, vừa không hề che giấu nói: "Trông cậu ấy đẹp trai như thế mà tại sao vẫn luôn không có bạn gái nhỉ?"Bởi vì dựa theo hướng đi của cốt truyện, loại tính cách u ám quái gở này, nam chính tiêu chuẩn từ chối qua lại với tất cả những người khác phái và chỉ sẽ vừa ý với cái đồ ngốc nhà cậu thôi đó.Nghĩ đến gương mặt giả vờ điềm tĩnh kia của Hứa Sí, Ôn Du còn khẽ cười rộ lên, khiến cho Hạ Tiểu Hàn kinh ngạc hét lên."Tiểu Du! Điệu cười hiện tại của cậu! Siêu cấp ấm áp! Tớ cũng sắp bị tan chảy rồi!" Cô ấy nói xong liền tiến người về phía trước tinh tế đánh giá gương mặt của Ôn Du, tùy tiện gạt tóc mái dài đến mắt kia lên: "Trước kia chưa từng cảm thấy khi cậu cười rộ lên lại đáng yêu quá đi.

Sau khi vén tóc mái lên cả người cũng mát mẻ thoải mái hơn rất nhiều, nhìn có vẻ rất có khí chất."Cô ấy đương nhiên sẽ không ngờ tới, khí chất của người bạn sớm chiều ở chung trước mắt thay đổi là bởi vì đã triệt để thay đổi cả trái tim.

Nguyên chủ vốn dĩ mặc dù có dung mạo tinh xảo, nhưng bởi vì tự ti nên luôn đi khom lưng, bày ra dáng vẻ tử khí trầm lặng, cho dù là ai cũng sẽ không muốn tiếp xúc sâu hơn với cô ta.


Mà gia cảnh cũng không phải là giàu có, khác với nguyên chủ chưa bao giờ có được sự giáo dục hợp lý, Ôn Du bây giờ ở trong thân thể này từng là một tiểu thư giàu có mười phân vẹn mười, dưới ảnh hưởng của lễ tiết mưa dầm thấm đất trong xã hội thượng lưu cùng với gia đình giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ, tự bản thân cũng hình thành một khí chất độc đáo khác biệt với nữ sinh bình thường.Ôn Du sớm đã quen mấy hành động tâng bốc của Hạ Tiểu Hàn, cô đang chuẩn bị dùng giọng điệu trêu chọc để đáp lại vài câu thì ý nghĩ đã bị một tiếng vang lớn và một tiếng thét chói tai cắt ngang, lời chưa ra khỏi miệng đã bị nghẹn ở cổ họng.Cô nhìn theo âm thanh, thấy bọn học sinh e sợ sẽ ảnh hưởng đến mình đang sôi nổi lùi về phía sau, chừa ra chính giữa một con đường trống.

Ở giữa đường là một nam sinh đang nằm, cậu ta bị đánh rất nặng, cả người co rúm lại thành một cục, mà người đứng trước mặt cậu ta...Chính là Hứa Sí với sắc mặt u ám.Đây là lần đầu tiên Ôn Du nhìn thấy anh nổi giận đến như vậy, đáy mắt như nhiễm mực tàu không nhìn thấy một chút thần thái, chỉ có thể trông thấy lửa giận và sát khí không có cách nào kiềm chế trong ánh mắt, giống như một con sư tử hung tợn đang giữ sức chờ bùng phát.Chỉ trong phút chốc, thiếu niên chợt ngẩng đầu, trùng hợp chạm phải ánh mắt ở phía xa xa của cô.Đây đúng là một chuyện không thể tưởng tượng được.


Nơi này có nhiều người muôn hình muôn vẻ như vậy, mà khi anh ngẩng đầu lên, ở trong vô số người hoặc ồn ào hoặc xôn xao, lại chỉ nhìn thấy đôi mắt của cô.Trong ánh mắt của cô không có cảm xúc sợ hãi và khinh thường, giống như bóng mây trong mùa xuân, lại giống như một cái lưới mềm mại, mờ mịt đến mức không có cách nào chạm vào, bỗng chốc bao bọc anh lại.Miệng vết thương do trong lúc đánh nhau để lại đau bỏng rát, nhưng Hứa Sí lại cảm thấy không thích hợp, tại sao anh lại bất giác nhìn về phía cô chứ?Mắt đốt mắt cũng chỉ trong phút chốc, thiếu niên rất nhanh đã nhẹ nhàng thở hắt ra, không chút dấu vết dời mắt đi, mà giáo viên duy trì trật tự rất nhanh cũng đã đến nơi, tất cả những người có liên quan đều bị mời đến văn phòng giáo dục đạo đức uống trà.

Nhóm quần chúng ăn dưa xem trò hay xong cũng nhiệt tình chia sẻ câu chuyện liên quan."Hình như là bởi vì nam sinh bị đánh kia nói bậy về người trong nhà của Hứa Sí." Hạ Tiểu Hàn với tư cách là nữ vương tình báo tin đồn, trước tiên liền trình lên tin tức mới ra lò: "Mấy chuyện của nhà cậu ấy...!Nói ra rất đau lòng đó."Trong lòng Ôn Du hiểu rõ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện