Editor: -JL-

-------------------- (❁'◡'❁)

Người bệnh trên giường bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, tựa hồ có chút răn dạy: "Con lớn bao nhiêu tuổi rồi cũng không biết tự chăm sóc chính mình, con nhìn con gầy thành dạng gì đi!"

Bạch Túc Túc: "..."

Không có chuyện gì cũng bị lôi vào, cô xụ mặt xuống, hai tay chống nạnh, nói: "Con đây là thon thả. Trong giới giải trí còn đầy người gầy gấp bội con kìa!"

So cân phổ biến của các nữ minh tinh trong showbiz là *80 cân, không có gầy nhất chỉ có càng gầy. Cô 93 cân, so với mấy người khác thì chính là mập.

*1 cân bên TQ = 0.5 kg bên mình

"Gầy như cây trúc tới nơi, con còn không biết xấu hổ mà nói!" Người già trên giường giống như tốt hơn rất nhiều, hiển nhiên đã có tinh lực để giáo huấn cô.

Bạch Túc Túc bĩu môi, không muốn tiếp tục đề tài này, liền ra ngoài tìm bác sĩ hỏi thăm tình huống ông nội của cô.

Trên đường có mấy cô y ta còn cầm điện thoại lén lút chụp trộm cô. Bạch Túc Túc đột nhiên nhớ tới ngày đó cô rời đi không biết giải thưởng cuối cùng trao cho ai. Hình như Chu tỷ có gọi điện thoại cho cô, nhưng cô lo lắng ông nội nên một mực không chú ý tới.

Đến khi tìm được bác sĩ, bác sĩ chỉ nói ông nội cô hồi phục rất tốt. Bất quá vẫn phải tiếp tục nằm viện quan sát thêm, trong thời gian ngắn không thể đi lại.

Tâm tình Bạch Túc Túc cũng rất nặng nề. Gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, đặc biệt từ cái chết của Trần Mân đã cho cô ý thức được rằng, ở trong bóng tựa hồ vẫn còn một con sư tử núp trong bóng tối một mực giơ vuốt nhắm vào cô.

Lúc trở lại phòng bênh cô không thấy Phó Sâm đâu, chắc có lẽ đã đến công ty rồi. Bạch Túc Túc tò mò hỏi: "Ông với Phó Sâm nói gì vậy?"

Người già trên giường bệnh vui vẻ đến miệng mở rộng, hưởng thụ Bạch Túc Túc mang cháo tới, bên trong đôi mắt mờ đục mang theo vẻ phức tạp: "Không có gì, các con bây giờ rất tốt."

Không rõ Bạch Côn là có ý gì, Bạch Túc Túc cũng không hỏi nhiều mà nói sang chuyện vừa nãy: "Trần Mân vừa chết như vậy, không biết Bạch Tình Tình kia trốn đi đâu. Con cảm thấy đội trưởng Trương nói rất đúng, cô ta nhất định sẽ trở về tìm ba."

Người già trên giường bệnh thần sắc có chút phức tạp, trầm mặc một hồi mới thấp giọng nói: "Con không cần để ý đến Quốc Hoa, cứ để nó đó. Chuyện khác không cần con bận tâm, chỉ cần con an toàn là được rồi."

Nghe vậy, Bạch Túc Túc không khỏi cảm thấy cảm động, cô biết ông nội của cô không bao giờ muốn cô lâm vào tình huống nguy hiểm. Nhưng cô đã lựa chọn ở cùng một chỗ với Phó Sâm, vậy nhất định sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất với Giang Ngưng, và nguy hiểm là điều không thể tránh khỏi.

Ở lại bệnh viện chờ cho tới khi Bạch Côn ngủ mất, gần đến tối cô mới trở về nhà. Trong bệnh viện đã có dì trông coi, sau khi veề nhà cô ngay lập tức gọi điện thoại cho thám tử, để thám tử theo dõi hành tung của ba cô. Bạch Túc Túc có cảm giác nhất định Bạch Tình Tình sẽ đến tìm Bạch Quốc Hoa, cô ta không có tiền, chỉ có thể làm như thế.

Đến sớm ngày hôm sau khi cô định đến bênh viện lần nữa, Chu tỷ lại tìm tới. Mặt chị ấy vui lắm, giống như có tin gì mừng vậy.

Bạch Túc Túc đang ăn bữa sáng, nhìn đối phương đưa túi văn kiện qua không khỏi sững sờ. Cô tò mò mở ra xem, là một phần kịch bản, bối cảnh là phim nước ngoài, giống phim Hollywood. Xem dần đến phần sau cô cũng nhận ra, đây  dường như là kịch bản của một bộ phim bom tấn Hollywood.

"Cái gì đây chị?" Bạch Túc Túc không hiểu nhìn về phía Chu tỷ.

Chu tỷ vẫn như cũ vẻ mặt tươi cười "Tất nhiên là kịch bản, đội ngũ sản xuất hàng đầu thế giới, đội hình diễn viên chính cũng toàn là siêu siêu sao hạng A. Mà trong đó nhân vật của em có vai trò rất quan trọng, ca khúc OST của bộ phim này cũng sẽ do em trình diễn.

Bạch Túc Túc: "..."

Co sững sờ nhìn kịch bản, cảm thấy có chút ảo, thậm chí hoài nghi Chu tỷ là đang gạt mình. Loại kịch bản siêu khủng cỡ này mấy minh tinh hạng A trong nước cầu còn không được, làm sao người ta có thể tới tìm cô được? "Biểu cảm này của em là ý gì đây? Không phải chỉ một bộ phim thôi sao? Chỉ cần em muốn, còn loại tài nguyên nào không thể lấy cơ chứ?"  Chu tỷ nhướng mày, cười cười với cô.

Trong chốc lát, Bạch Túc Túc tựa hồ nghĩ tới cái gì, khẽ nhíu mày: "Ý chị là, tất cả đều là Phó Sâm lấy về cho em sao?"

Cô xem qua kịch bản, mặc dù nhân vật của cô đất diễn không nhiều, nhưng có vai trò quan trọng. Đây là một đội ngũ những người có siêu năng lực, mục đích tiêu diệt quái nhân giải cứu thế giới. Nhưng đến cuối cùng do chênh lệch sức mạnh, họ bị trùm phản diện tận lực diệt sạch. Đúng lúc này, từ đâu bỗng nhiên xuất hiện thêm một cô gái phương đông bí ẩn kịp thời giải cứu nguyên dàn nhân vật chính, cuối cùng thần bí rời đi. Nam chính hỏi cô ấy là ai, cô ấy chỉ cười nhạt một tiếng, tiếp theo biến mất như một vị thần.

Bạch Túc Túc vừa đọc liền thích ngay cái nhân vật này, phần diễn không nhiều nhưng rất lợi hại. Cô luôn biết Phó Sâm rất đỉnh, nhưng không ngờ tới anh lại đỉnh tới mức có thể can thiệp vào casting của đoàn phim hot này lấy nhân vật cho cô. Không hổ danh là nam chính giàu nứt đổ đố vách mà!

"Bằng không thì em nghĩ em đủ khả năng được người ta mời à. Đồng thời chị còn nhận được mấy lời mời cho ca khúc chủ đề của mấy bộ phim truyền hình IP nổi tiếng. Còn có lời mời làm gương mặt đại diện cho một số nhãn hàng quốc tế xa xỉ, là người đại diện toàn cầu. Em thấy chưa, đi theo Phó tổng cái khác liền." Chu tỷ cười tươi đến nỗi con mắt híp lại không thấy mặt trời. Lăn lộn trong vòng nhiều năm như vậy chị chưa từng thấy có ai có được tài nguyên tốt đến thế. Quả nhiên thiếu phu nhân hào môn vẫn khác biệt.

Bạch Túc Túc sững sờ một hồi vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Chu tỷ nói đến làm người đại diện toàn cầu, phải biết trong nước cực hiếm những người có thể trở thành người đại diện toàn cầu cho một nhãn hiệu. Phó Sâm có chuyện gì, sao đột nhiên dồn hết tài nguyên hạng nặng cho cô như vậy, anh tốt đến khiến cô hoảng hốt.

"Vâng. Nhưng gần đây em gặp một chút việc, chị xem mấy cái này khi nào thì thông báo. Mặt khác, bỗng dưng em có thật nhiều tài nguyên tốt như vậy, trên mạng nhất định sẽ nghị luận ầm ĩ." Bạch Túc Túc nhíu mày có chút do dự, mấy tuần nay cô đã không xuất hiện trước công chúng. Cô đột nhiên cảm thấy, mình như bắt được cái bánh ngọt từ trên trời rơi xuống.

"Em quan tâm người khác nói gì làm gì, em không thừa dịp trước khi kết hôn nổi tiếng một chút. Chờ sau khi em kết hôn, em cảm thấy Phó tổng sẽ luôn để em trở lại xuất đầu lộ diện?" Chu tỷ đã sớm nghĩ thoáng, những nữ minh tinh gả vào hào môn sẽ rất ít tiếp tục phát triển ở giới giải trí, phần lớn đều là lui về sống ẩn. Nếu chị có thể thừa cơ nâng Bạch Túc Túc đi lên, chuyện này chắc chắn sẽ trợ giúp rất lớn đến sự phát triển mạng lưới tài nguyên của chị sau này.

Nghe vậy, Bạch Túc Túc chỉ cúi đầu uống một ngụm sữa bò, đột nhiên cảm thấy mình có chút già mồm. Có tài nguyên tốt như vậy mắc gì không nhận mà cứ phải ngại? Coi như về sau Phó Sâm không muốn cô trở lại showbiz nữa, tốt xấu gì cô cũng sẽ bỏ qua coi như bù lần này.

Im lặng một hồi, cô gật đầu: "Vậy cũng được. Nhưng mà gần đây em không có thời gian, có lẽ phải nửa tháng sau mới rảnh. Chị cố gắng dời những thông báo này ra sau một chút."

Thấy Bạch Túc Túc nghĩ xong, Chu tỷ cũng đồng ý. Chị không hỏi gần đây cô có chuyện gì, bởi sự tình bên trong gia đình hào môn, càng biết ít càng tốt.

Giải thưởng Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất ngày đó thuộc về Bạch Túc Túc, tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ, Bạch Túc Túc cũng không ngoại lệ. Cô thậm chí còn hoài nghi liệu có phải Phó Sâm cho mình đi cửa sau hay không. Thế nhưng nghe nói, giải thưởng đều do tổ ban giám khảo chuyên môn bình chọn ra. Giải thưởng là đạo diễn thay mặt cô nhận giúp. Mấy bữa lu bu cô không chú ý tin tức, đến lúc rảnh rỗi lên mạng mới thấy một mảnh bình luận mắng chửi, đều mỉa cô có bối cảnh hùng hậu, diễn xuất gà vậy cũng cầm được giải.

Nhưng lúc Bạch Túc Túc mò lại bình luận dưới weibo của cô, những bình luận ác ý kia đều biến mất. Khẳng định là trợ lý Lâm đã hỗ trợ xử lý, nhưng trên tieba cô vẫn hứng một rổ gạch. Mọi người đều ở trên đó phân tích bối cảnh của cô, vì sao có thể trâu bò đến như vậy.

Bạch Túc Túc cũng bất đắc dĩ, cô cũng muốn biết lí do tại sao mình được nhận thưởng.

Cùng Chu tỷ tán gẫu một hồi, cô mang cháo vừa nấu đi thăm ông nội của cô, lại phát hiện có cả Phó Sâm và Phó Lâm Năm đều ở đó. Hai lão già tựa hồ trò chuyện cái gì vui vẻ, trong phòng bệnh tràn ngập tiếng cười.

"Có cháu gái mới tốt biết bao, mỗi ngày đều được đưa cháo đến. Nhưng đáng tiếc a, ông chỉ có thể mong chờ đứa chắt gái quý nhất của ông thôi." Phó Lâm Năm cảm thán nói.

Nghe vậy, Bạch Túc Túc liền đỏ mặt, sau khi đặt cháo lên bàn, lại vụng trốn liếc qua Phó Sâm rồi đi ra ngoài.

Phát giác được tầm mắt của cô, Phó Sâm liền đứng dậy đi theo. Chỉ còn ông già trên giường bệnh là thở dài, cháu gái dù tốt đến đâu, rồi cũng trở thành người nhà khác.

Đi đến canteen, Bạch Túc Túc nhìn người đàn ông đi sau mình, đột nhiên có chút lúng túng nói: "Có phải... những tài nguyên đó là anh lấy cho em không?"

Khăn quàng cổ bị cô quấn lên thật dày, cả khuôn mặt nhỏ đều bị che khuất một nửa, gương mặt hơi ủng đỏ, có lẽ bởi vì gió lạnh. Phó Sâm bỗng nhiên tiến đến ôm ngang eo cô, cúi đầu đối diện con ngươi trong veo của côn, khuôn mặt lạnh lùng mang theo ý cười ôn nhu cùng nghiêm túc:" Người của anh, anh luôn muốn dành những gì tốt nhất."

-19/11/2021-

xxxxxxxxxxxx

Editor -JL-: Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)- 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện