Editor: -JL-
-------------------- (❁'◡'❁)
Ánh mắt Chu tỷ dừng lại, bỗng nhún vai "Em có mục tiêu này cũng không tệ."
"Phó Sâm thực sự là vị hôn phu của em!" Bạch Túc Túc quay đầu nhìn chằm chằm Chu tỷ nói: "Cái loại thông gia từ bé, ba mẹ đính ước."
Chu tỷ: "..."
Không phải chứ! Vậy cũng để chị tiếp nhận từ từ cái đã chứ trời!
Lúc này thang máy đã xuống lầu 1, Bạch Túc Túc dẫn đầu đi ở phía trước. Có lẽ do hôm nay có quá nhiều tên tuổi lớn tới, cho nên bên ngoài khách sạn xuất hiện rất nhiều *cẩu tử.
*cẩu tử: paparazzi, tay săn ảnh.
Bạch Túc Túc ngược lại không có gì phải sợ, trực tiếp lên xe Chu tỷ rời đi.
Lái một đường xe nhưng Chu tỷ vẫn chưa thể trở lại bình thường. Cú sốc này đến quá nhanh, chẳng lẽ cô nương này gia nhập giới giải trí thật sự chỉ để trải nghiệm nhân sinh thôi sao? Biết Chu tỷ dễ dàng hiểu sai, Bạch Túc Túc ngồi ở ghế sau lặng lặng ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, không nhanh không chậm giải thích: "Bất quá chị cũng thấy đó, ép duyên mà thôi. Hai người không ai có tình cảm, về sau nhất định sẽ tách ra. Cho nên chị không cần nghĩ quá nhiều, em kỳ thật cùng Phó Sâm không phải là quá quen."
Chu tỷ: "..."
Không quá quen? Đã ở chung phòng khách sạn lâu như vậy giờ còn nói với chị là không quen?
"Nói thì nói thế, nhưng bây giờ em nhìn xem phụ nữ gả vào hào môn được mấy người là vì tình yêu. Mà chắc chắn em về sau cũng sẽ phải tìm một công tử môn đăng hộ đối để kết hôn. Cũng kiểu này, Phó tổng tướng mạo gia thế cũng không tệ, không bằng em cứ nhốt hắn lại, còn có thể nâng đỡ công ty nhà em và con đường sau này của em cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều." Chu tỷ vừa nhìn đường vừa chân thành nói.
Chu tỷ nói đương nhiên là có lý, nếu lấy giá trị nhan sắc của Phó Sâm thì nói không chừng Bạch Túc Túc còn muốn làm Phó phu nhân nữa cơ. Thế nhưng cô lại không phải là nữ chính, cô chỉ là một con pháo hôi. Thời điểm nguyên chủ bị bắt cóc là vào mùa đông, nói không chừng là mùa đông năm nay. Bạch Túc Túc nếu còn không mau giải trừ hôn ước thì cái mạng nhỏ này sao mà giữ được.
"Chị nói em đều hiểu, nhưng vấn đề là Phó Sâm lạnh nhạt với em, cứ *mặt dán mông lạnh, khổ tâm lẫn nhau thì không bằng giải thoát cho nhau."
*mặt dán mông lạnh: ý nói một người nhiệt tình còn người kia vô cảm
Nghe từ đằng sau truyền đến giọng nói cảm tính, sắc mặt Chu tỷ có chút lạ, chị cảm thấy cái loại khổ tâm này chính là thứ mà mọi con gái tha thiết được khổ, thế sao nha đầu ngốc này lại không muốn?
Về đến nhà, đèn đuốc trong đại sảnh như cũ sáng trưng, *hoan thanh tiếu ngữ không ngừng, cảm giác giông như chính họ mới là 1 gia đình toàn diện. Sau khi thấy Bạch Túc Túc trở về, sắc mặt Bạch Quốc Hoa lại trầm xuống, Bạch Túc Túc lập tức lên lầu, cô là không chờ nổi đến ngày dọn ra ngoài.
*hoan thanh tiếu ngữ: tiếng cười nói suиɠ sướиɠ
Đến ngày hôm sau Chu tỷ đưa kịch bản của Lhuyệŧ tới cho cô, Bạch Túc Túc xem qua, quả thực là một nhân vật bình hoa, cũng không cần quá nhiều kỹ thuật diễn, bởi vì vai ca nữ này chỉ cần đánh đàn và làm đệ nhất mỹ nhân bên trong câu chuyện, còn lại không có phần diễn, một số trường hợp cần xuất hiện là được rồi.
Cho dù như thế Bạch Túc Túc vẫn như cũ do dự, cô như thế này ba cô lại càng cho rằng cô muốn xuất đầu đi diễn. Thế nhưng cuộc sống của mình tại sao phải để ý cách nhìn của người khác?
Tới ngày dọn nhà, Chu tỷ tới đón cô, Bạch Túc Túc thuận tiện nói về thái độ của ba cô về việc này, Chu tỷ có vẻ hơi bất đắc dĩ.
"Ba em... có lẽ không thể nào cao hứng đâu." Chu tỷ đứng ở cửa, mắt nhìn người sau lưng.
Ba Bạch Túc Túc đương nhiên không thích người đại diện "làm hư" cô này, Bạch Túc Túc soạn vali, nhún nhún vai "Cho nên chị biết em sống qua ngày ở đây như thế nào rồi đó."
Chu tỷ cười một tiếng: "Hiểu hiểu. Bất quá chị chẩn bị cùng Lhuyệŧ trao đổi tài nguyên. Ông ấy là một người cố chấp, đã nhận định em là nhân vật kia thì khẳng định sẽ cố chấp đến cùng. Chị cũng đã nhận ca khúc tuyên truyền của bộ kịch này cho em hát, hiện tại mấy OST thế này đều phi thường nóng, hơn nữa cái này còn là mảng lớn. Độ nhận biết và nổi tiếng của em cũng sẽ theo nó tăng lên rất nhiều."
Mảng lớn như thế này đa số mời những nghệ sĩ lâu năm uy tín biểu diễn ca khúc tuyên truyền, rất có ít người dùng người trẻ tuổi. Ý tưởng của Chu tỷ là rất táo bạo, bất quá nó cũng phù hợp với ý định của Bạch Túc Túc.
"Nhưng mà có phải là em đã đắc tội thái tử gia ảnh nghiệp Hoàn Thị hay không?" Chu tỷ bỗng nhiên nhướng mày, có chút nghiêm trọng nói: "Lúc chị chuẩn bị lấy cho em ca khúc chủ đề cho bộ phim đang quay của công ty họ, đến lúc ký hợp đồng thì đối phương lại đổi ý không muốn, chị tra xét qua, xem ra chính là ý của thái tử Hoàn Thị."
Bạch Túc Túc: "..."
Con pháo hôi là cô rốt cuộc đã làm cái gì, để mà 1 gã nam phụ cứ thế muốn nhắm vào cô!?
Quả nhiên đối nghịch cùng nữ chính đều không có kết cục tốt, Bạch Túc Túc ra vẻ bình tĩnh cười nói: "Ai biết được."
Bạch Túc Túc mang vali xuống lầu đúng lúc ba cô đang ngồi xem văn kiện, mẹ kế thì ngồi xem tạp chí. Hai người dáng vẻ vui vẻ hòa thuận. Bạch Túc Túc không có nhẫn tâm phá hư, nhưng vẫn lên tiếng chào hỏi.
"Ba, dì con đi trước."
Bạch Quốc Hoa ngồi trên ghế salon nghe thấy tiếng, lập tức quay đầu nhìn Bạch Túc Túc "Ông nội cô tháng sau trở về, cô xem giải thích như thế nào với ông đi."
Bạch Quốc Hoa tức run văn kiện trong tay, vẻ mặt không vui. Trần Mân bên cạnh ánh mắt lóe lên một tia trào phúng, lại giả bộ tận tình an ủi: "Quốc Hoa, ông đừng lúc nào cũng nói Túc Túc như vậy, con bé làm như vậy khẳng định là có lý do của mình, ông phải học cách hiểu cho con bé."
Bạch Túc Túc: "..."
Cô bất đắc dĩ nhìn Chu tỷ, sau đó kéo vali trực tiếp rời đi, thật sự cô không muốn nói nhiều với mẹ kế diễn kịch thành tinh này một câu nào nữa.
Chỉ là vừa mới lên xe Chu tỷ thì điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên. Là một mã số xa lạ, một dãy số mạnh, số đuôi không phải 68, nhìn qua cũng không phải là quảng cáo.
Sau khi Bạch Túc Túc tò mò nhấn chấp nhận cuộc gọi, cô chưa kịp nói chuyện thì bên kia đã truyền tới giọng nói trầm thấp: "Xuống ở ngã tư giao lộ nhà cô."
"Ai vậy?" Thấy Bạch Túc Túc biểu tình ngu ngơ, Chu tỷ thắt dây an toàn bên cạnh cũng không khỏi tò mò hỏi.
Điện thoại đã cúp, Bạch Túc Túc ngây ngốc thò đầu ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy cách đó không xa ngã tư nhà cô đúng là có chiếc xe mà cô không nói nên lời đang đậu.
Hít sâu một hơi, Bạch Túc Túc tháo dây an toàn "Chị giúp em đưa đồ về nhà, khả năng là bây giờ em có chút việc."
Thấy Bạch Túc Túc nhìn ra phía ngoài, Chu tỷ tự nhiên cũng nhìn thấy chiếc xe kia, bất quá chị cũng nhận ra đó là chiếc xe gì. Là con xe phiên bản số lượng có hạn trên toàn cầu! Hơn nữa thoạt nhìn giống như là nó đã được chỉnh sửa!
"Phó tổng sao?" Chu tỷ nhíu mày lại, bộ dáng như trong lòng biết rõ.
Đẩy cửa xe ra, Bạch Túc Túc bất đắc dĩ cười khổ một tiếng "Tốt nhất chị nên cầu nguyện cho hôm nay em có thể bình an trở về."
Không biết vị đại ca này tìm cô cái gì, bất quá nam chính tìm nữ phụ pháo hôi đều sẽ không có chuyện gì tốt.
Mang tâm tình thấp thỏm, Bạch Túc Túc vẫn ra vẻ bình tĩnh đi qua, nhưng cô không dám lên xe, chỉ có thể đừng ngoài gõ cửa sổ xe hai lần.
Bạch Túc Túc hôm nay mặc một bộ váy liền áo màu vàng đơn giản, mặt hướng lên trời, dáng vẻ phá lệ nhu thuận yên tĩnh. Cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, Phó Sâm liếc mắt nhìn người bên ngoài, giọng nói lạnh lùng: "Sao? Còn cần tôi mời lên xe?"
Bạch Túc Túc định nói gì đó lập tức yên lặng, ngoan ngoãn mở cửa xe ra ngồi phía sau. Ghế phó lái là chỗ nào chứ? Là chỗ chỉ nữ chính mới có thể ngồi, nếu là người khác, phá sản trong vài phút nhé con!
"Anh... tìm tôi... có chuyện gì sao? " Bạch Túc Túc đánh bạo hỏi.
Người đàn ông phía trước quay xe, Bạch Túc Túc chỉ có thể thấy một bên sườn mặt. Đối phương không cười bộ dáng quá trang nghiêm, cô khẳng định không dám nói chuyện lớn tiếng. Mà đương nhiên, cô cũng chưa thấy dáng vẻ Phó Sâm cười bao giờ.
Phó Sâm chậm rãi chuyển động tay lái, nhịn không được liếc mắt nhìn nữ nhân ngơ ngơ ngốc ngốc đằng sau "Xem ra lời tôi nói cô đều coi như gió thoảng bên tai."
Bạch Túc Túc không dám nói tiếng nào nữa, trong xe lập tức yên tĩnh trở lại. Cô cẩn thận nhớ lại hồi lâu, mới phát hiện hình như trước đó Phó Sâm có nói thứ tư mang cô đi đến Phó gia, lúc đó cô chỉ nghĩ Phó Sâm nói đùa, nào biết lại là thật.
"A?" Bạch Túc Túc đột nhiên kêu nhỏ một tiếng, trên mặt có chút ảo não "Có thể... cho tôi thay bộ quần áo đẹp hơn được không?"
Bạch Túc Túc nhìn bộ váy quá mức đơn giản của mình liền có chút không tự tin, biết thế trước khi ra ngoài cô đã trang điểm.
Dáng dấp Bạch Túc Túc không phải là xinh đẹp nhất, nhưng tuyệt đối là vừa mắt nhất. Kiểu nói chuyện cần dùng đầu óc với cô hoàn toàn vô dụng, Phó Sâm bỗng nhiên cười một tiếng, phụ nữ này đúng là phiền phức.
Không để ý đến thỉnh cầu của cô, Phó Sâm vẫn như cũ đi về phía trước theo lộ trình. Bạch Túc Túc ngồi đằng sau khuôn mặt nhíu lại đầy than thở. Thế này cũng được, nói không chừng ông nội Phó Sâm vừa nhìn cô liền không thích cô, hôn ước cũng có thể hủy bỏ.
"Cô yên tâm, ông nội không phải kiểu người trông mặt mà bắt hình dong." Thấy Bạch Túc Túc mặt mày ủ rũ, Phó Sâm đột nhiên đả kích cô một câu.
Cảm thấy ý này là đang cười nhạo mình, Bạch Túc Túc sờ tay lên mặt, rõ ràng cô có bề ngoài vô cùng dễ nhìn!
"Tôi đẹp như vậy, trước kia ông nội Phó còn khen tôi nhu thuận cùng hiểu chuyện." Bạch Túc Túc thì thầm lặng lẽ.
Phía trước là đèn đỏ, xe dừng lại, Phó Sâm bỗng nhiên quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt kia nói: "Cô nghe không hiểu đó chỉ là lời khách sáo?"
Bạch Túc Túc: "..."
Bạch Túc Túc trừng mắt, mặc kệ trước mặt là Phó Sâm hay không, cô cứ như vậy hung dữ nhìn hắn chằm chằm, lông mày càng nhăn càng chặt, tựa hồ sau một khắc liền mắng chửi người.
Phát hiện Bạch Túc Túc còn có khí thế, ánh mắt Phó Sâm lóe lên, khóe miệng khẽ nhếch: "Người ngốc có phúc, đây mới là khen cô."
Bốn mắt nhìn nhau, khí thế của người đàn ông quá mức cường đại, Bạch Túc Túc vẫn là sợ hãi, chỉ có thể cứng nhắc phun ra hai chữ: "Cảm ơn."
"Nhắc nhở cô một câu, không được đi quá gần đàn ông khác." Đột nhiên nói cái này, Phó Sâm chuyển động tay lái, trên mặt vẫn không có bất kì cảm xúc gì, giọng nói thanh lãnh: "Tôi cũng không thích cô cho tôi đội nón xanh."
- 27/09/2021 -
xxxxxxxxxxxx
Editor -JL- : Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)