Editor: -JL-
-------------------- (❁'◡'❁)
Nghe giọng nói truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, Bạch Túc Túc không khỏi sửng sốt một hồi, hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Phó Sâm nhớ cô thật à...? "Anh... nói cái gì?" Cô không tự giác hỏi lại một lần.
Xung quanh không có ai, trợ lý Lâm ghé vào điện thoại hết sức chân thành mà nói: "Tôi không có lừa tiểu thư, vừa nãy tổng giám đốc còn dỗi tại sao cô không đến tìm ngài ấy."
Vì không để cho mình tiếp tục trở thành cái nhân bánh quy kẹp giữa hai người, trợ lý Lâm cảm thấy mình cũng thật liều mạng. Nhưng dù sao anh ta cũng đâu có nói sai, tổng giám đốc nguyên ngày cái mặt cứ thụng ra một đống, không phải là đang cấn cấn lo nghĩ về vấn đề này sao?
Nghe vậy, Bạch Túc Túc vẫn còn chút không đáng tin, nhưng nhiều hơn chính là vui vẻ. Bất quá dù sao cô cũng muốn đi tìm Phó Sâm, nên xoắn xuýt như vậy làm gì.
Sau khi cúp điện thoại, cô mới bắt đầu lên đọc bình luận trên mạng, khác với hôm qua là một mảnh chửi rủa hỗn độn thì bây giờ mọi người ai cũng chấn động. Dưới trang chính thức của tập đoàn Liên Ý cũng là người qua đường để lại bình luận khiếp sợ.
Netizen A: Dm!!? Chính... chính thất!?? [ icon trợn mắt há hốc mồm ]
Netizen B: Vị kim chủ này thực bá đạo nha [ icon cười khóc ]
Netizen C: Anti bị vả mặt thế nào? Người ta chính là chính thất hẳn hoi đấy [ icon mỉm cười ]
Netizen D: Có kim chủ đẹp trai như vậy, tôi cũng tình nguyện bị đánh mông [ icon cười khóc ]
Netizen E: Tin tức mới nhất, nghe nói hai người là thông gia từ bé. Ghen tỵ ghen tỵ! Tại sao ba mẹ không tìm cho tôi một vị hôn phu đẹp trai nhiều tiền như vậy chứ [ icon cười khóc ]
Netizen F: Gửi Phó đại lão, anh đủ trình đấu với tôi, Bạch Túc Túc chính là người phụ nữ của tôi rồi nhé [ icon mỉm cười ]
Xem một loạt bình luận, Bạch Túc Túc không biết Chu tỷ có không chế bình luận giúp hay không mà cô không thấy có ai bôi đen cả. Chỉ là trước đó trợ lý Lâm nói đây là ý của anh ta, Bạch Túc Túc không dám tin. Chưa có sự đồng ý của Phó Sâm mà trợ lý Lâm dám tự động như thế à?
Làm mà không nói cô trước một tiếng, rõ ràng là phong cách của Phó Sâm mà...
Đến buổi trưa, có vài người mặc kệ có quen hay không cũng qua weibo của Bạch Túc Túc để lại vài câu chúc phúc, giống như thân lắm vậy. Vốn chỉ muốn cọ nhiệt với tin tức này của cô mà thôi. Và đương nhiên không có Tô Nguyệt.
Chu tỷ gọi điện thoại tới, giọng nói vui vẻ tựa hồ rất hài lòng với kết quả này, còn nhắc cho cô không quên ngày mốt đi dến nước Mỹ quay phim.
Ngày mốt cô phải đi ra nước ngoài để quay bộ phim Hollywood, kỳ thật cô chỉ cần quay hai ba phân cảnh cuối, có thể trong một ngày sẽ quay xong. Bất quá coi như về sau, chắc chắn tin tức gì có cô xuất hiện cũng sẽ kèm thêm cái tên Phó Sâm bên cạnh, bất kể là câu like hay có ý gì, mọi người sẽ luôn đặt chung hai người một chỗ.
Đến buổi tối cô đi tìm Phó Sâm, lúc cô qua nhà anh thì anh chưa trở về. Cô rất ân cần chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn, còn lãng mạn thắp 2 ngọn nến cho ý tưởng bữa tối lãng mạn của hai người dưới ánh nến sáng lóe chập chờn.
Căn phòng tối tăm được bao bọc bởi ánh nến yếu ớt, khi Phó Sâm vừa vào cửa, một đôi tay mềm mại bỗng nhiên vòng lên ôm lấy eo anh từ phía sau, âm thanh nhỏ nhẹ vang lên sau lưng anh: "Em nhớ anh lắm đó nha."
Không biết mình lấy đâu ra dũng khí để nói cái câu nổi da gà như vậy, nhưng Chu tỷ nói, làm nũng một tí là dỗ được liền. Nên cô cảm thấy, liêm sỉ, tiết tháo? Đôi khi cũng cần vứt bỏ.
Cảm nhận được thân thể mềm mại phía sau dán chặt vào lưng mình, ánh mắt Phó Sâm tối sầm lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm cô: "Em thích giả ma hù dọa người à?"
Bạch Túc Túc: "..."
Cô trừng mắt, hô hấp dừng lại, biểu cảm tức giận vô cùng. Cái người này có thể có chút lãng mạn được không hả? À, cô quên, hai từ "lãng mạn" này sao có thể xuất hiện trong từ điển của Phó Sâm được!
"Bất quá..." Phó Sâm chợt cúi đầu xuống, ánh mắt của anh lóe lên tia vui vẻ, nhìn thẳng vào con ngươi của cô, giọng nói trầm thấp: "Anh muốn biết em nhớ anh bao nhiêu hửm?"
Dứt lời, Bạch túc Túc còn chưa lấy lại tinh thần, bỗng nhiên thân thể bị người bế lên. Trong bóng tối, không biết người đàn ông này lấy đâu ra thị lực tốt như vậy, anh ôm cô một đường đi thẳng lên phòng ở lầu hai.
Đến khi cả người bị ném lên giường, ngay sau đó cô liền cảm giác được một bóng người cao lớn đột nhiên đè xuống, nụ hôn nóng bỏng mạnh mẽ từng đợt từng đợt rơi dồn dập xuống cái cổ trắng nõn, áo len dệt kim rộng rãi của cô bị một tay kéo mạnh xuống, động tác của anh thô bạo làm cho cô có chút hốt hoảng.
"Phó... Phó Sâm... anh còn chưa ăn cơm." Bạch Túc Túc đỏ mặt đẩy đẩy người anh.
Cắn một cái trên bờ vai mượt mà khiến anh phát nghiền ấy, người đàn ông từng chút từng chút tạo ra hàng loạt dấu hôn mờ đỏ đầy sắc tình ở trước người cô, bàn tay lớn dùng lực nhanh cởi bộ y phục của cô, giọng nói trầm khàn: "Làm rồi ăn."
Trước ngực đột nhiên mát lạnh, Bạch Túc Túc có chút xấu hổ, nhưng hôm nay quyết định tới đây, cô đã sẵn sàng làm cho đối phương nguôi giận. Đàn ông mà, giận gì lên giường giải quyết.
Dù sao cũng như vậy, Bạch Túc Túc đỏ mặt vòng tay ôm lấy cổ Phó Sâm, chủ động hôn lên đôi môi mỏng ấy. Trong chốc lát, cô cảm thấy đối phương như ngừng một chút, Bạch Túc Túc hơi ngượng ngùng buông lỏng anh ra. Nhưng sau một khắc, khí tức bá đạo của nam giới chợt như bao trùm lấy anh, động tác của anh lập tức trở nên thô bạo, cô nhất thời có chút không thở nổi, chỉ có thể ôm chặt lấy vai anh.
"Mẹ nó! Trời phái em xuống để câu dẫn anh có phải không!"
Giọng nói người đàn ông khàn khàn vang lên bên tai, Bạch Túc Túc vừa định thay mình giải thích một chút, bất chợt cảm giác đau nhức khi được lấp đầy truyền từ dưới khiến cô nhíu mày, eo cô bị người ôm chặt lấy, phía dưới bị tách ra 2 bên. Người đàn ông cứ thế dũng mãnh ra vào...
----
Cho tới hôm nay, Bạch Túc Túc mới hiểu được ý "dỗ dành" của Chu tỷ nghĩa là gì. Đối với đàn ông, không có việc gì là không thể giải quyết ở trên giường, nhất là với nam chính trong thể loại tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo.
Giây lát, cửa phòng tắm được mở ra, theo đó là một thân ảnh cao lớn rắn rỏi bỗng nhiên bước ra, người đàn ông chỉ mặc quần thường ở nhà, thân trên trần trụi còn chạy vài giọt nước. Anh thích ánh sáng cho nên trong phòng luôn mở đèn. Anh nhìn thân ảnh nằm co một cục trên giường, khuôn mặt thối đần mấy ngày nay không còn đâu nữa, mà thay vào đó là vẻ ôn hòa đi đến bên giường. Anh chống hai tay theo kiểu ka-bedon giam cô trên giường, cúi đầu xuống, trong mắt đong đầy ý cười cứ như vậy chăm chú nhìn cô.
"Anh... anh muốn làm cái gì?" Mắt Bạch Túc Túc mơ mơ màng màng, giọng nói khàn khàn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ vô cùng đáng thương này của cô, lông mày Phó Sâm khẽ nhúc nhích: "Em muốn anh làm gì?"
Bạch Túc Túc: "..."
Cô mắc cỡ đỏ mặt muôn lấy chăn trùm qua đầu, nhưng sau một khắc, thân ảnh cao lớn của anh liền đè xuống, ánh mắt của người đàn ông ủy khuất nhìn cô, giọng nói trầm thấp: "Về sau anh không muốn nghe gì về em với người đàn ông đó."
Cảm giác mình có chút oan uổng, Bạch Túc Túc đáng thương nhìn anh: "Em vốn không có gì với cậu ấy mà. Còn anh, tại sao công khai lại không nói cho em lời nào trước?"
Đương nhiên, lúc này phải thay đổi chủ đề!
Nhìn qua mấy vết đỏ đỏ trên cổ cô, ánh mắt người đàn ông hơi tối, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng chững chạc đàng hoàng "Là trợ lý Lâm tự tiện đăng bài, anh đã trừ tiền lương của cậu ta."
Nháy mắt mấy cái, Bạch Túc Túc không nói gì, cô mới không tin đây là ý của trợ lý Lâm, anh ta thì sao mà dám tự tiện nếu không có sự cho phép của Phó Sâm chứ. Bất quá Phó Sâm đánh chết cũng không nhận, vậy cô cũng không vạch trần cho thỏa đáng.
Cho dù đã ăn cơm, Bạch Túc Túc vẫn nhịn không được ăn thêm chút ít, bất quá hai cây nến không biết đã bị Phó Sâm ném ở nơi nào. Cô cảm thấy, trong mắt Phó Sâm sẽ không bao giờ xuất hiện hai từ "lãng mạn" này.
Ngày sau cô đến nước Mỹ quay phim, đồng thời trao đổi thông tin liên lạc với một số ngôi sao Hollywood nổi tiếng. Bất quá cô ở bên đó không quá nhiêu ngày liền phải quay về nước, Phó Sâm không cho cô đi quá lâu. Nhưng lúc cô về nước liền phải tham gia hoạt động khác, cũng chính là chương trình tạp kĩ đầu tiên cô tham gia.
Chương trình này được quay với chủ đề >, bởi vì mùa 3 của show đã rục rịch chuẩn bị, cho nên đài truyền hình muốn khởi động trước để kéo thêm độ hot. Để tạo chủ đề, chương trình đã mời tới hai người tương đối hot của mùa trước đến, chính là Bạch Túc Túc và Ngô Hoằng. Dù sao > cũng là tiết mục mang đến cho cô rất nhiều danh tiếng, Bạch Túc Túc đương nhiên không quên cội nguồn, cho nên vui vẻ đồng ý tham gia.
Lần nữa gặp lại Ngô Hoằng, đối phương cứ một mực nói phải được làm phù dâu của cô, còn nói đến lúc kết hôn nhất định phải gây khó dễ cho Phó Sâm, không thể để cho anh nhanh như vậy mà cưới cô đi mất. Bạch Túc Túc cảm thấy đối phương có ý tưởng không tồi, nhưng lúc thực hiện được không mới là chuyện.
Trong lúc hai người trò chuyện, nhân viên công tác của tổ tiết mục lại tới đưa trước kịch bản. Mấy chương trình tạp kĩ thế này có thể coi là con át chủ bài của ngành giải trí. Cơ hồ hơn nửa nghệ sĩ trong giới đều đã tham gia ít nhất một lần. Bất quá trước khi quay, chương trình nào cũng có bày sẵn kịch bản cho mỗi nghệ sĩ tham gia.
"Chút nữa có cuộc thi thổi bong bóng, ai thua sẽ phải sờ thằn lằn, em chịu được không?"
Chu tỷ ở một bên xem kịch bản một cách nghiêm túc, Bạch Túc Túc nghe vậy hơi ngẩn người, sau đó khẽ gật đầu. Cô cũng không sợ thằn lằn, cô chỉ sợ rắn.
Thấy thế, nhân viên công tác cũng tương đối hài lòng, họ đã gặp quá rất nhiều nghệ sĩ có tên tuổi lớn, những tưởng vị Bạch Túc Túc có gia thế khủng này sẽ khó hợp tác lắm, ai dè lại dễ dàng như vậy. Quả nhiên không phải kẻ có tiền nào cũng khó ở.
"Đúng rồi, đến cuối còn có màn phân biệt giọng hát thật giả, thua chọn lời thật lòng hay đại mạo hiểm. Lời thật lòng là phải gọi điện cho mối tình đầu nói chuyện, cái này cô có chịu được không?" Nói xong, nhân viên công tác thấp thỏm nhìn Bạch Túc Túc.
Nghe vậy, Bạch Túc Túc nhíu nhíu mày, nhân viên đã nói như vậy, rõ ràng kịch bản sắp xếp cô sẽ thua. Đây đều là do chương trình sắp đặt, cái gì mối tình đầu với chả bạn trai chứ, chủ yếu hi vọng cô gọi điện thoại cho Phó Sâm để làm nóng thêm chương trình mà thôi. Dù sao gần đây hai người công khai, dư âm chấn động đó vẫn chưa hết. Trên thực tế, nếu xét về độ nổi tiếng thì đại lão thương nghiệp như Phó Sâm có tầm ảnh hưởng hơn cô rất nhiều.
Thấy Bạch Túc Túc do dự, Chu tỷ bỗng nhiên nói với nhân viên kia: "Để chúng tôi sau nghĩ thêm một chút."
Thấy đối phương không có ý cự tuyệt, nhân viên công tác cũng gật đầu, sau đó ra khỏi phòng nghỉ.
Đợi nhân viên đi khỏi, Chu tỷ liền nhìn Bạch Túc Túc nói: "Kỳ thật chỉ cảm thấy nó cũng không có gì là không tốt, dù sao vẫn còn có người nghi ngờ quan hệ của hai người. Em chỉ cần ân ái với Phó tổng một tí là có thể giải quyết được mấy tin đồn nhảm ngoài kia. Đương nhiên, nếu như Phó tổng không đồng ý vậy cũng không còn cách nào."
Chu tỷ cũng chỉ góp ý một chút mà thôi, chị biết những người làm ăn như Phó Sâm rất không thích xuất hiện trước công chúng, càng đừng đề cập đến xuất hiện trên mấy chương trình giải trí kiểu này.
Nghe vậy, Bạch Túc Túc cũng có chút lơ đễnh, cô cũng cảm thấy Phó Sâm sẽ cự tuyệt, nhưng cô vẫn gọi cho đối phương để hỏi ý kiến. Dù sao cô cũng không muốn cứ bị người ngoài suy đoán quan hệ của hai người là kim chủ bao nuôi tình nhân.
Khi điện thoại kết nối, bên kia tựa hồ còn nghe tiếng trợ lý Lâm báo cáo công việc, chốc lát đã không thấy đâu nữa.
"Chuyện gì?"
Nghe trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp, Bạch Túc Túc hơi do dự nói: "À... em có tham gia một tiết mục. Mà nó có màn cần gọi điện thoại cho mối tình đầu, vậy anh... có được không?"
Dứt lời, Bạch Túc Túc tựa hồ đã chuẩn bị tâm thế nghe lời cự tuyệt của đối phương, nhưng dừng một hồi, bên kia lại truyền đến giọng nói lành lạnh: "Vậy em cảm thấy nên gọi cho ai?"
-04/12/2021-
xxxxxxxxxxxx
Editor -JL-: Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)-