Editor: -JL-

-------------------- (❁'◡'❁)

Bốn mắt nhìn nhau, Phó Sâm lại ghé quá gần, Bạch Túc Túc không tự giác rụt rụt người về phía sau, giọng nói nhỏ nhẹ: "Tôi... tôi không thích dùng tiền của người khác."

Bạch Túc Túc biết Phó Sâm không thích vị hôn thê trên danh nghĩa của mình xuất đầu lộ diện, nhưng dùng tiền của người khác không phải của mình cũng chẳng dễ chịu, mà cô cũng không muốn sau này cứ phải dùng tiền của ông nội cho, chẳng khác nào ăn bám ở đợ cả.

Dưới ánh sáng vàng nhạt ấm áp, Phó Sâm bình tĩnh đưa mắt nhìn Bạch Túc Túc, khuôn mặt trắng nõn thanh tú mang theo vẻ nghiêm túc, lại không dám ngẩng đầu. Bỗng nhiên một lần nữa chuyển động tay lái, không khí trong xe nháy mắt yên tĩnh một mảnh.

Đây là lần đầu tiên Bạch Túc Túc cự tuyệt Phó Sâm, kỳ thật trong nội tâm cô cũng rất không chắc. Nhưng mà, đối phương hẳn là không có tức giận ha? "Hy vọng cô sẽ luôn có cốt khí như vậy." Giọng điệu Phó Sâm lãnh đạm.

Bạch Túc Túc lén lén nhìn Phó Sâm, lại rất nhanh thu hồi tầm mắt, ngồi nghiêm chỉnh không dám nói lời nào. Kỳ thật tâm tình Bạch Túc Túc vẫn luôn thấp thỏm, thẳng đến khi xe dừng lại trước cửa tiểu khu nhà cô, cô mới vội vàng tháo dây an toàn muốn xuống xe.

Chỉ là khi cô vừa mới đẩy cửa xe, Bạch Túc Túc bỗng thấy một chiếc xe van bề ngoài xấu xí đang đậu tại chỗ góc rẽ. Trực giác cho cô biết, bên trong chắc chắn là đám cẩu tử suốt ngày đi theo săn ảnh!

Chân đang định bước ra đột nhiên dần dần thu lại, Bạch Túc Túc nhìn người đàn ông bên cạnh, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Đằng sau, hình như có người chụp trộm."

Dứt lời, Phó Sâm ngược lại là không nói gì, chiếc xe kia đi theo một đường hắn đương nhiên biết. Nhưng loại chuyện nhỏ nhặt này tự nhiên sẽ có người xử lí.

Thấy Phó Sâm mặt không đổi sắc, Bạch Túc Túc cũng theo đó mà trấn định, dù sao Phó Sâm cũng sẽ giải quyết, thanh danh của hắn so với cô còn có giá trị hơn. Vừa nghĩ như thế, Bạch Túc Túc lần nữa mở cửa xe, nhìn người bên cạnh nói: "Đám chó má này là tôi ghét nhất, ngàn vạn lần đừng để bọn họ viết bài lung tung trên mạng."

Nói xong, Bạch Túc Túc lập tức xuống xe, trực tiếp đi vào tiểu khu. Trong bóng tối, thẳng đến khi thân ảnh nhỏ nhắn kia dần dần biến mất, ánh mắt người trong xe hơi khác thường. Từ lúc nào hắn cứ như vậy không nhận ra người rồi?

Đi theo Phó Sâm khẳng định không sợ xảy ra chuyện. Quả nhiên, mấy ngày sau đều không có chuyện Bạch Túc túc bị chụp lén tung ra. Bạch Túc Túc an tâm không ít. Chờ đến ngày vào tổ, Chu tỷ tới đón Bạch Túc Túc, bất quá vừa gặp, đối phương liền nói cho cô ngay một cái tin dữ.

Địa điểm quay phim là ở thành phố Chiết Giang, vừa xuống máy bay, bên ngoài đã có không ít những tay săn ảnh đang ngồi xổm chờ, dù sao thì ở sân bay luôn luôn không thiếu những người nổi tiếng xuất hiện, nên cứ ngồi xổm ở đó một lần là được 1 lần có ảnh. Đến lúc lên xe, Bạch Túc Túc đang xem kịch bản, Chu tỷ lái xe phía trước đột nhiên từ tốn nói: "Chị nhận được tin tức, Tô Nguyệt cũng ở trong tổ kịch này."

Hô hấp Bạch Túc Túc dừng lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm người lái xe phía trước, giọng điệu đầy hoài nghi: "Nhân vật nữ chính?"

Theo Bạch Túc Túc biết thì nhân vật nữ chính của bộ phim này vẫn luôn thần thần bí bí, kết quả từ nhiên nhảy ra thêm một Tô Nguyệt, thật sự rất khó để người ta không nghi ngờ liệu đây có phải là nữ chính hay không. Nhưng mà trong sách không hề có phân đoạn này, chi tiết quan trọng như vậy, ngay cả sơ lược cũng không có.

"Cũng không phải nữ chính, chỉ là một vai phụ mà thôi, mặc dù phần diễn không xuất sắc, thế nhưng mà cơ hội lộ mặt có rất nhiều. Bộ phim này có ảnh nghiệp Hoàn Thị đầu tư, cho nên em biết rồi đó."

Lời nói sau đó của Chu tỷ đã rất rõ ràng, Bạch Túc Túc dựa vào cửa xe cũng có chút buồn bực, kịch bản đây là đang bị lệch sao?

Bất quá ở trong nguyên tác toàn là nam chính giúp đỡ nữ chính, hiện tại không có nam chính hỗ trợ, kịch bản có sai lệch cũng là bình thường. Vậy... có phải điều này có nghĩa, rằng trong tương lai, tình tiết câu chuyện cũng sẽ thay đổi?

Bạch Túc Túc trầm tư, cho đên khi đến nơi thực hiện nghi lễ khai máy, bên ngoài đã có rất nhiều phóng viên vây quanh. Dù sao đội hình của bộ phim này rất lớn cho nên ai cũng muốn lấy được thông tin đầu tiên.

Đeo kính râm lên, Bạch Túc Túc trực tiếp đi theo Chu tỷ vào phòng trang điểm. Nghi thức khai máy hai giờ chiều mới khởi hành. Hiện tại trước tiên các cô cần phải làm tốt tạo hình, đợi chút nữa còn phải chụp poster phim.

Phòng trang điểm là phòng chung, thật tình cờ, Bạch Túc Túc vừa vặn cùng Tô Nguyệt và một cô diễn viên khác ở một gian. Bất quá lúc Bạch Túc Túc đến hình như có chút trùng hợp, vừa mới đến cửa, liền thấy bên trong hai người xảy ra tranh chấp.

"Cô có dạy hay không vậy? Người ta ở đây đang trang điểm, cô lại ở đây ăn mỳ tôm, không cảm thấy ô nhiễm hoàn cảnh sao?"

Người mắng chửi chính là diễn viên số 3 của bộ phim, tên là Trương Ngọc. Mặc dù chỉ là diễn viên tuyến ba nhưng nghe nói trong nhà rất có tiền. Rõ ràng lần này là dựa vào quan hệ để vào, có thể được nuông chiều thành quen nên tương đối phách lối. Trong nguyên tác cũng chỉ là một pháo hôi nhỏ, cuối cùng bị chèn ép đến mai danh ẩn tích.

Mà Tô Nguyệt còn nguyên bộ quần áo thể thao ngồi ở ghế salon, một mực không nói gì, đến khi Trương Ngọc mắng xong mới nhịn không được nhìn đối phương nói: "Tôi có dạy hay không không cần cô phán xét, nếu cô không thích mùi vị kia tôi có thể không ăn. Hi vọng cô về sau bớt soi mói người ta ở chỗ này ăn cái gì!"

Không nghĩ tới Tô Nguyệt thế mà còn dám mạnh miệng, Trương Ngọc lập tức nổ tung, không để ý mình mới chỉ hóa trang có một nửa, trực tiếp đứng phắt dậy, từ trên cao chỉ xuống Tô Nguyệt nói: "Cô còn lý luận? Nếu cô ăn hoa quả bình thường đi thì tôi không nói. Đây là nơi công cộng, bộ cô không biết có người không thích mùi vị mỳ tôm à?"

Hai người còn đang hung hăng khẩu chiến, bên trong phòng hóa trang trợ lý cùng chuyên viên trang điểm cũng đứng đó không nói gì. Dù sao loại chuyện nữ nghệ sĩ bí mật xé mặt nhau ở trong đoàn phim chẳng còn gì mới lạ, toàn bộ đều phân thắng thua.

"Cũng không phải tất cả mọi người đều biết cô không thích mùi vị mì tôm, cho nên cứ vậy động tí là chửi người ta mất dạy?" Tô Nguyệt không hề yếu thế, ngược lại khí thế còn đè ép đối phương một đầu.

Bạch Túc Túc đứng ở cửa ra vào nhìn hồi lâu, chỉ cảm thấy Tô Nguyệt thật là có khí thế nha. Trước kia thì tiểu bạch hoa, tuyệt đối không dám dùng dạng này nói chuyện với người khác, bây giờ có nam phụ làm chỗ dựa, khí thế liền lớn lên không ít.

"Khụ khụ"

Cuối cùng vẫn là Chu tỷ đột nhiên lên tiếng, đi vào nhìn hai người một chút rồi nói: "Chuyện nhỏ không đáng để so đo."

Thấy có người đến, Trương Ngọc chỉ nhàn nhạt nhìn Bạch Túc Túc một chút, hừ nhẹ một tiếng ngược lại là không nói gì nữa. Tiếp tục ngồi xuống để thợ trang điểm hóa trang cho mình.

Nhìn cô gái mặc thường phục màu hồng ở cửa, ánh mắt Tô Nguyệt khẽ biến, sau đó đột nhiên đứng dậy đến chỗ Bạch Túc Túc, trên mặt mang theo vẻ áy náy: "Chuyện lần trước thật xin lỗi, thật là liên lụy tới cô, tôi cũng không biết sự việc lại thành cái dạng này."

Đều là người trong vòng, Tô Nguyệt chỉ cái gì mọi người đều biết. Trương Ngọc ngồi ở trước gương bỗng cười lạnh một tiếng, không biết là giễu cợt ai.

"Đều đã qua, không có gì." Bạch Túc Túc cười cười, cô cũng không muốn cùng Tô Nguyệt nói quá nhiều, rồi sau đó đi qua giá treo nhìn trang phục của mình.

Phát hiện đối phương tựa hồ có chút lạnh nhạt, Tô Nguyệt có vẻ hơi cô đơn. Quả nhiên đối phương vẫn còn tức giận. Mục Hạo nói với cô cứ để yên chuyện đó đã, ai biết sự việc lại thành cái dạng này.

*Ba mụ đàn bà thành cái chợ, bên trong đoàn phim khắp nơi đều là phong ba. Bên này ba người còn đang chìm trong bầu không khí quỷ dị thì bên kia, nữ chính cùng nữ hai vì chỗ đứng mà xâu xé.

*ba mụ đàn bà thành cái chợ: câu nói ví von ý chỉ đàn bà lắm lời, vụn vặt so đo.

Lúc làm nghi lễ khởi động máy nhất định là nam nữ chính vị trí trung tâm. Nhưng nữ chính chỉ là một người mới được nâng đỡ, còn nữ hai là một diễn viên tuyến đầu thích hợp. Mặc dù ai cũng hiểu không nói ra miệng nhưng chỉ không thoải mái trong lòng. Kết quả đến ngày làm lễ khai máy, nữ hai vắng mặt. 

Bạch Túc Túc nãy giờ xem náo nhiệt cũng không để ý tới Chu tỷ sau khi để lại cho cô một người trợ lý liền rời đi, còn nó có việc thì gọi điện thoại.

Tới giần thời gian chuẩn bị quay, nữ hai còn đang cằn nhằn vấn đề kiểu tóc không dễ nhìn làm cho Lhuyệŧ nổi nóng, cuối cùng đối phương mới thoáng thu liễm một chút. Nhưng mới cảnh quay đầu tiên đã phải kéo dài, Lhuyệŧ tính tình ngày càng nóng nảy, tất cả mọi người run run rẩy rẩy rất sợ chọc giận tới ông.

Bạch Túc Túc một mực ngồi ở cầu thang vắng người xem kịch bản. Hôm nay cô chỉ có một đoạn diễn, nhưng nhìn thấy Lhuyệŧ nghiêm khắc như thế, cô ngồi ngoài này cũng theo đó mà chột dạ. Cho đến khi bên cạnh đột nhiên thêm một bóng người, Bạch Túc Túc quay đầu, lại thấy thân ảnh quen thuộc ngồi xuống.

"Lần đầu quay phim?" Lục Liệt nhìn Bạch Túc Túc đang chăm chú đọc kịch bản, bỗng cười nhạt một tiếng.

Trên người Lục Liệt còn nguyên trang phục quay phim, tóc búi cao, áo gấm, nhìn tựa như Vương gia cổ đại, hơn nữa còn là chủng loại có giá trị nhan sắc cực cao. Bạch Túc Túc ngượng ngùng khép kịch bản lại, xấu hổ cười: "Đúng vậy, đợi chút nữa tôi sợ là bị Lhuyệŧ mắng thảm mất."

Bởi vì nhân vật của Bạch Túc Túc là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nên cô mặc một bộ váy ống cúp ngực màu đỏ rực, thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt dưới lớp trang điểm tinh tế nhàn nhạt cười lên một phát đích thực làm cho người ta cảm giác vẻ đẹp của một tuyệt sắc giai nhân.

Lục Liệt nghe vậy chỉ cười cười, cũng không sợ dơ, ngồi xuống trên bậc thang bên cạnh Bạch Túc Túc, không nhanh không chậm nói: "Lần đầu cô khẩn trương là chuyện bình thường. Lhuyệŧ sẽ không mắng cô, Triệu Tiếc là vì đã vào nghề lâu như vậy còn chưa điều chỉnh được trạng thái nên mới bị chửi. Tính tình Lhuyệŧ không xấu như cô tưởng tượng đâu."

"Tôi không nói ông ấy tính tình không tốt." Bạch Túc Túc vội vàng nhìn quanh bốn phía, tựa hồ rất sợ bị người khác nghe thấy.

Thấy thế, đường nét cứng rắn của Lục Liệt lộ ra một tia ranh mãnh: "Ừm, cái gì tôi cũng không nghe thấy."

Nhìn thấy trong mắt đối phương có ý trêu ghẹo, Bạch Túc Túc có chút bực bội, dứt khoát không nói gì tiếp tục xem kịch bản.

Dưới ánh mặt trời màu vàng ấm áp, nhìn khuôn mặt an tĩnh bên cạnh, ánh mắt Lục Liệt khẽ động, giọng nói trầm thấp: "Có gì không hiểu có thể hỏi tôi."

"Tôi..."

"A!"

Cách đó không xa truyền đến một tiếng kinh hô, Bạch Túc Túc lập tức ngừng nói, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bên kia một đống người vây quanh camera, giống như đang nói chuyện giày xéo gì đó.

Không bao lâu sau thì thấy Tô Nguyệt khập khiễng vịn trợ lý đi vào phòng nghỉ, xong còn nhìn về phía Bạch Túc Túc một chút. Cái nhìn này cũng khiến người khác bắt đầu hiểu lầm, tất cả mọi người đều dồn dập nhìn qua Bạch Túc Túc, lại không nghĩ rằng Lục ảnh đế thế mà cùng Bạch Túc Túc ngồi gần như vậy. Không phải Lục ảnh đế không thích gần nữ nghệ sĩ ở trong phim trường sao? Mà bây giờ lại...

"Tiểu Lý, có chuyện gì vậy?" Nhìn thấy trợ lý đi tới, Bạch Túc Túc lập tức hỏi.

Nghe vậy, Tiểu Lý cũng có chút kiêng kị nhìn Lục Liệt, sau đó mới thấp giọng nói: "Là trong giày Tô Nguyệt bị ai đó xỏ kim, hình như cô ấy bị đâm phải, cũng không biết có nghiêm trọng không."

Bạch Túc Túc: "..."

Vậy nên Tô Nguyệt vừa mới nhìn cô là cho rằng cô là người làm sao?

Tâm đột nhiên có chút mệt mỏi, dính đến nữ chính quả nhiên cuộc đời mỗi ngày đều là thăng trầm. Bạch Túc Túc thở dài, đột nhiên đứng dậy nhìn Tiểu Lý nói: "Cảm ơn, có gì không hiểu chị nhất định sẽ hỏi em."

Nói xong, Bạch Túc Túc lập tức đi vào phòng nghỉ, lúc đi vào liền thấy Tô Nguyệt đang ngồi ở ghế salon giơ chân lên tùy ý để trợ lý xử lý vết thương, không nhìn ra có nghiêm trọng không.

Có lẽ là thấy được Bạch Túc Túc tới, Trương Ngọc một bên khác bất thình lình lên tiếng nói: "Tôi vừa mới thay đồ vẫn chưa trở về phòng nghỉ lần nào, ngược lại Bạch Túc Túc hình như một mực ở trong này nha?"

- 05/10/2021 -

xxxxxxxxxxxx

Editor -JL- : Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)

Vote và share truyện giúp mình tới các bạn đọc khác nhé O(∩_∩)O 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện