Câu nói "anh thích em" đột ngột truyền đến bên tai của Lục Thiên Thiên khiến cho cô đứng hình, con tim như muốn ngừng đập. Thực sự bây giờ cô không dám thở mạnh, càng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cuối mặt nhìn xuống đôi tay đang ôm tiểu Cat. 'Người đàn ông này, đùa quá lố rồi'.Thấy phản ứng của cô, anh thật sự thấy mình đã sai rồi. 'Tiêu rồi, mình dọa cho cô ấy sợ rồi', anh vốn là định đánh nhanh rút gọn, ai ngờ.. con thỏ giấy như cô lại sợ hãi thế này. Anh lo nếu cứ duy trì bầu không khí này thì cô sẽ ghét anh mất, nên vội lên tiếng:

"Tôi đưa em đi ăn cơm."

Cô vẫn im lặng như thế cho đến khi đến nơi, cô vội để tiểu Cat vào trong hộp rồi cùng anh vào nhà hàng.

"Thưa ngài, ngài đã đặt trước chưa ạ."

Anh không nói, chỉ lấy từ trong túi ra một cái danh thiếp rồi đưa cho cô nhân viên.

"Vâng, mời ngài và phu nhân đi hướng này."

Lục Thiên Thiên nghe được câu này trong lòng dậy động 'Cái quái gì thế này, mắt cô có bị gì không thế, tôi trẻ như vậy mà lại kêu là phu nhân. Ai muốn làm phu nhân của tên này chứ.. hừ..' Còn anh nghe được câu nói này thì rất vui.

"Không phải, tôi không phải phu nhân của anh ta". Cô vội vàng giải thích. Tống Dật cũng sợ cô sẽ giống như lúc nãy liền giải thích với cô nhân viên:

"Hiện tại cô ấy chưa phải là phu nhân của tôi.." 'nhưng sớm muộn gì em cũng chính là vợ của tôi'.Cô nhân viên bối rối, nắm bắt được trọng tâm trong lời nói của anh "hiện tại, chưa". Cô đã hiểu rồi "sau này, sẽ". Đúng là anh có giải thích cũng như không, bởi vì giải thích thế nào cô cũng sẽ là vợ của anh chỉ khác là vợ và vợ tương lai mà thôi. Lục Thiên Thiên trong lòng thầm mắng 'cái đồ thần kinh không bình thường này, thật muốn cho anh một đấm'.

"Thật xin lỗi tiểu thư, chỉ là tôi thấy hai người rất xứng đôi nên.. Mong tiểu thư thứ lỗi."

Tống Dật thấy cô nhân viên này càng nói càng hay nên quyết định nhất định khi về nhà sẽ nói với mẹ mình cho cô ta làm quản lí. Còn Lục Thiên Thiên thì thực sự muốn hỏi cô ta 'xứng chỗ nào chứ?', nhưng như vậy thì khá thất lễ nên cố gắng nhẹ giọng nói:

"Không sao. Tôi muốn đi nhà vệ sinh một chút, xin hỏi đi hướng nào?"

"À tiểu thư cứ đi thẳng đến cuối đường là tới ạ."

"Cảm ơn."

Đến nhà vệ sinh cô mở vòi nước rửa đôi tay của mình, miệng không ngừng phát tiết. Còn anh trong khi chờ đợi cô thì anh đã gọi món. Một bàn thức ăn thịnh soạn, đủ các loại hải sản nào là tôm càng, mực, cá, cua, ốc. Anh âm mưu sẽ ngồi bốc vỏ tôm cho cô để được ghi điểm bởi vì theo logic của anh thì phụ nữ rất ngại bẩn tay khi bóc vỏ tôm. Nhưng anh đã lầm to.

Cô rất thích ăn hải sản, Hơn hết là khi tức giận cô sẽ ăn thật nhiều, thật nhiều và chẳng thèm để ý tới ai.

"Xin lỗi, khiến anh phải đợi rồi."

"Không sao, em cứ tự nhiên."

Ánh mắt cô sáng lấp lánh nhìn lên bàn thức ăn, giống như con hổ đói nhìn thấy con mồi béo bở. Cô ngồi xuống bàn 'toàn là những món mình thích hihi, coi như anh cũng được việc đấy nhỉ!'

"Nếu như em ngại bẩn, tôi sẽ bốc vỏ tôm giúp em."

Cô dứt khoát đưa tay lên từ chối:

"Không cần. Anh cứ ăn đi, đừng để ý đến tôi."

"Thật sự không cần?" Tống Dật trong lòng thầm nghĩ: 'Cô ấy là đang ngại nên mới từ chối đây mà.' anh lại hỏi cô lần nữa.

"Ừm, không cần, tôi tự ăn được."

"Được, vậy em cứ tự nhiên."

Cô gật đầu, rồi bắt tay vào càng quét thức ăn. Ăn hết món này rồi tới món khác, cô ăn vô cùng tự nhiên cứ như anh chính là không khí. Anh bây giờ cứ chăm chú nhìn cô không chớp mắt, trong lòng thì lại nghĩ: 'Em cũng quá tự nhiên rồi đấy. Haha Kế hoạch của tôi phá sản rồi'.

"Em ăn từ từ, kẻo nghẹn."

"Tôi không sao, cảm ơn. Sao anh không ăn?" Lục Thiên Thiên ngước đôi mắt to tròn nhìn về phía người đàn ông đối diện nghi hoặc hỏi.

"Tôi không đói." Anh cầm chai rượu vang rót vào ly rồi đưa lên môi uống.

"Em có muốn uống chút rượu không?"

"Tôi không uống rượu đâu." Tuy trả lời anh nhưng ánh mắt cô thì cứ mãi dán lên bàn thức ăn, bóc tiếp con tôm càng rồi bỏ vào miệng. Khi đã cảm thấy no cô ngước mặt lên nhìn anh:

"Anh thực sự không ăn sao?"

"Em quan tâm tôi sao?"

"Không phải, chỉ là tôi thấy còn nhiều thức ăn như vậy, nếu bỏ thì rất lãng phí." Ngụm rượu vừa uống vào suýt chút nữa đã bị phun ra 'chẳng lẽ em bảo tôi ăn đồ thừa, cô gái này thật to gan mà'. Thấy anh không nói gì, cô cứ nghĩ anh ngại dơ tay, liền nhanh miệng nói:

"Nếu anh muốn ăn thì tôi sẽ bóc cho anh ăn, đừng lãng phí thức ăn."Thực sự cô không cho anh chút tôn nghiêm nào mà đề nghị. Anh thật không biết cô đang nghĩ gì, ngước mặt nhìn đôi mắt to tròn kia anh biết cô không có ý xấu chỉ là hơi ngốc mà thôi..

Tống Dật trong lòng nhếch miệng nhìn Lục Thiên Thiên 'Được, là em tình nguyện để tôi bắt nạt, vậy thì đừng có mà khóc'

"Được, vậy thì cảm ơn em rồi."

"Không có gì, đừng khách sáo."

"Tôi muốn ăn món này, món này, món này, món này nữa em gấp cho tôi đi."

"Hả, ồ." Anh vừa ăn trong lòng thì vừa cười, lặng lẽ nhìn người con gái đang ngoan ngoãn gấp thức ăn bỏ vào chén anh

"Món kia nữa, đúng rồi món này nữa."

Cô làm theo những gì anh chỉ mà cứ cảm giác có gì đó sai sai. Anh cứ quay cô như chong chóng khiến cô không thể nghĩ ngợi gì thêm, cho đến khi đồ ăn trên bàn đã hết thì cô mới phát hiện là mình bị anh "chơi". Rõ ràng cô chỉ nói là bóc vỏ tôm cho hắn thôi.. vậy mà hắn lại bảo cô gắp tất cả đồ ăn, thực tức chết cô mà. Cô tức giận.

"Anh.. anh được lắm.. dám chơi tôi.."

"Là em tình nguyện để tôi chơi mà." Anh mỉm cười ngây ngô nói.

"A~Tống Dật anh chờ đó.." Cô quát thật lớn. Ở gần anh cô cảm thấy tính kiên nhẫn và trí thông minh của mình bị hạ đến mức thấp nhất, 'tôi sẽ trả thù'.

"Được, tôi chờ em chơi lại tôi.." Bây giờ thì chúng ta đi về nào.

Suốt chặng đường về cô chẳng thèm nói với anh một câu, cứ trưng ra bộ mặt uất ức cho anh xem.

"Em giận thật à?"

"..."

"Cùng lắm sau này mỗi ngày tôi đều gắp thức ăn cho em, đừng giận."

Cô cứ để anh độc thoại, cho đến khi về nhà. Lục Thiên Thiên ôm tiểu Cat lên phòng, chẳng thèm liếc mắt đến người phía sau.

"Em thực sự xem tôi là không khí sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện