Edit: Linhlady
Lúc đầu Mộ Thiếu Tử cho rằng Tô Mộc không biết. Về sau ngẫm lại sự khác thường khi Tô Mộc đi làm, thường thường nhìn bụng nói chuyện, Mộ Thiếu Tử cho rằng cô đã đói bụng. Hiện tại nhớ tới thì ra cô đã sớm biết.
Ảo não mình sao lại ngốc như vậy, rõ ràng như thế cũng nhìn không ra được.
Tô Mộc ngồi ở trên giường bệnh mặt căng thẳng, bất an cầm lấy cốc nước để trước mặt, con mắt nhìn vào ghế sô pha đối diện, thủy chung không dám nhìn vào mắt Mộ Thiếu Tử.
"Cái đó, tôi mang thai." Tô Mộc ấp a ấp úng mở miệng. Rồi sau đó lại cảm thấy hay mình giải thích một chút, "Tôi cũng không phải cố ý gạt anh, chỉ sợ anh còn không có biện pháp tiếp nhận đứa bé này, cũng không dám tùy tiện nói cho anh biết. Dù sao tôi cũng không biết suy nghĩ của anh như thế nào. Thật ra, thật ra tôi có thể tự nuôi dưỡng đứa bé, anh không cần lo lắng. Chờ lúc nó sinh ra, tôi sẽ nói cho nó biết, ba ba, ách, đã qua đời. Sẽ không dính líu đến đến anh, anh yên tâm. Thật, nếu không hiện tại tôi từ chức, tôi sẽ không dây dưa với anh." Không đợi Mộ Thiếu Tử mở miệng, Tô Mộc cảm thấy vẫn là đem lời nói nói rõ ràng mọi chuyện ra.
Cô muốn sinh mệnh nhỏ này chào đời, cho dù sau này không thể ở lại đây lâu, cô sẽ xin hệ thống tranh thủ ít thời gian, cho đến khi đứa bé trưởng thành, có năng lực tự chăm sóc mình, cô sẽ rời đi. Cô không phải thánh mẫu, nhưng không muốn tước đoạt quyền lợi sinh tồn của đứa bé, huống chi Tô Mộc có năng lực nuôi dưỡng nó.
Đây cũng là nguyện vọng của nguyên chủ, hiện tại cũng là nguyện vọng của cô.
"Ai nói anh không tiếp nhận được?" Mộ Thiếu Tử nghe Tô Mộc nói, chau mày lại, trong lòng cũng có chút tức giận. Nữ nhân này thì ra lại nghĩ mình như vậy, Mộ Thiếu Tử trưng vể mặt thối. (n9 đã xác nhận t.c mk đổi xưng hô nha)
"A được" Tô Mộc nghiêng đầu, vẻ mặt mông lung.
"Chao ôi"nhìn dáng vẻ Tô Mộc, bản thân quả nhiên vẫn không có biện pháp bỏ cô xuống, đáy lòng mềm rối tinh rối mù.
"Huống chi, em xác định con sẽ không muốn ba ba?" Mộ Thiếu Tử hai tay ôm ngực, nhướng mày nhìn Tô Mộc trên giường nói ra.
"A, nói cũng phải. Vậy làm sao bây giờ?" Tô Mộc dùng tay còn lại không có truyền nước biển gãi gãi đầu.
"..." Mộ Thiếu Tử hắc tuyến, hắn là cha ruột của đứa nhỏ, cô thế nhưng hỏi hắn làm sao bây giờ.
Mộ Thiếu Tử đi qua ngồi cạnh giường bệnh, "Khụ khụ, không phải có sẵn một người sao? Hơn nữa em làm sao sẽ biết anh sẽ không tiếp nhận đứa bé này?" Nhìn vẻ mặt như đang suy nghĩ chuyện gì của Tô Mộc, dùng tay vuốt thẳng mái tóc mới bị Tô Mộc cào loạn.
"..." Tô Mộc vì lời nói của Mộ Thiếu Tử, cảm thấy kinh ngạc, cũng không chú ý tới động tác của hắn.
"Cho nên, em an tâm chuẩn bị làm mẹ đi. Những chuyện khác từ giờ để anh làm!" Mộ Thiếu Tử nhìn Tô Mộc cười ôn nhu, cuối đầu hôn lên trán cô.
"..." Bị lời nói boss doạ Tô Mộc một lần, lại bị động tác của boss doạ lần hai, cả người phản ứng không kịp, liền ngơ ngác nhìn Mộ Thiếu Tử, ta bị hôn, ta bị hôn...
Thấy khuôn mặt Tô Mộc ngơ ngác Mộ Thiếu Tử cảm giác tương lai mình có cô vợ nhỏ ngốc nghếch, đáng yêu, duỗi tay vuốt vuốt tóc Tô Mộc, không khỏi mỉm cười: " Anh đi ra ngoài xử lý ít chuyện, em nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng." Tô Mộc đầu óc lờ mờ, còn không biết mình đang nói cái gì. Mà Mộ Thiếu Tử thấy Tô Mộc như vậy, biết ngay đầu óc cô còn đang mơ màng, vỗ trán, cũng không biết cô làm sao lại vào làm được công ty nhà mình, thôi, không sao, con sinh ra nhất định sẽ thông minh như hắn.
Mộ Thiếu Tử nghĩ tới đây cũng đã cảm thấy tương lai tương sáng, đi khỏi phòng bệnh.
Trong đầu Tô Mộc lặp đi lặp lại một câu nói, ta bị hôn, ta bị hôn... Ngô, rất xấu hổ a. Che mặt, dường như màu hồng muốn lan ra cả khuôn mặt.
Khôi phục trạng thái Tô Mộc bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ: Đứa bé vẫn còn, ý tứ Mộ Thiếu Tử là muốn làm ba ba đứa trẻ, cô làm mẹ. Lẽ nào hắn muốn cùng mình kết hôn, tiến công chiếm đóng thành công? Không đúng, Ninh Manh còn chưa giải quyết xong. Cho nên cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng.
Thật sự là đủ.
Tiểu bánh trôi a, ma ma cảm thấy rất bận a ( gọi bánh trôi, nhưng thật ra do Tô Mộc thích ăn bánh trôi. Nói đến cái tên này, Tô Mộc lại bị hệ thống khinh bỉ một trận.)
...
Buổi tối, Mộ Thiếu Tử tới đây, còn mua rất nhiều đổ bổ thân thể khác nhau cùng cháo đen.
Tô Mộc ăn cháo, chớp mắt nhìn boss đang gọt trái táo. Không nghĩ tới, còn có thể ăn táo boss gọt, lại có thể gọt vỏ không bị đứt đoạn như vậy!
Tô Mộc có lẽ quá đói, ăn xong lại muốn ăn, nhưng ngại mở miệng, đành phải làm vẻ mặt khát vọng nhìn boss, Mộ Thiếu Tử yên lặng lấy điện thoại ra, dự định gọi điện thoại cho tiểu Trương mang một phần lên, nhưng lại nghĩ, tiểu Trương ở khách sạn, tới đây mất nửa giờ, vẫn rất chậm. Thôi tự mình đi xuống mua vẫn hơn.
Tô Mộc cô thật giỏi, thế nhưng có thể sai khiến được đại boss làm việc. Tô Mộc lạnh người. Nhưng không quá vài phút, Mộ Thiếu Tử đã quay lại.
Kết quả cuối cùng ăn no quá, bụng hơi khó chịu, Tô Mộc: "Boss, tôi hơi no. Muốn đi tản bộ, như vậy tốt cho cục cưng." Nói xong cũng xuống giường, đi ra cửa, cô thật sự rất xấu hổ khi nhờ Mộ Thiếu Tử. Cho dù vừa rồi hắn mới thổ lộ với cô, cô cũng không quen.
"Thiếu Tử." Bỏ quả táo đã gọt xong xuống, Mộ Thiếu Tử thấy Tô Mộc chuẩn bị xuống giường, nói một câu làm Tô Mộc không lý giải được.
"Về sau, gọi anh là Thiếu Tử. Anh đi cùng em." Mộ Thiếu Tử biết Tô Mộc đại khái là không hiểu được nên lại bổ sung vài từ.
"Boss, ách, Thiếu Tử, kỳ thật không cần. Em có thể tự mình đi..." Không chịu nổi ánh mắt Mộ Thiếu Tử, Tô Mộc đành phải đổi giọng, còn không có nói xong, đã nhìn thấy Mộ Thiếu Tử đi tới cửa.
"Không phải em muốn tản bộ sao? Như thế nào lại không đi."
Boss, ngươi ngược lại không nghe ta nói sao. Nghe ta nói chuyện sẽ chết sao a! Tô Mộc cảm thấy thế giới này quá nhàm chán. Hừ ヽ(≧Д≦)ノ.
...
Dọc đường đi, hai người rất yên tĩnh.
Tô Mộc cảm thấy có chút nhàm chán, mở miệng kể một câu truyện cười, ngược lại không làm cho đối phương cười, chính mình lại cười đến mức không kịp thở.
Mộ Thiếu Tử chỉ định liếc nhìn cái người cười đến ngốc nghếch kia, lại phát hiện Tô Mộc cười đến ho khan, đành phải dùng tay nhẹ nhàng vuốt lưng Tô Mộc, để cho cô dễ thở hơn.
Ngừng ho khan Tô Mộc cảm giác mình thật ngu xuẩn, Mộ Thiếu Tử nhất định cũng cảm giác mình cực kì ngu xuẩn. Vì vậy, Tô Mộc quyết định một đường này đều không cần nói cái gì, không kể chuyện cười làm dịu bầu không khí nữa. Thật đủ.
Ngược lại Mộ Thiếu Tử thấy vẻ mặt nhàm chán của cô, chậm rãi nói chuyện thú vị khi bản thân sống ở đây. Đương nhiên, hắn vĩnh viễn sẽ không nói cho Tô Mộc biết, hắn từng bị bức ép mặc đồ bé gái, quả nhiên mỗi người đều có một đoạn lịch sử hắc ám không muốn nói với ai. Nhưng hắn không nghĩ tới, Tô Mộc vẫn biết rõ.
"Cuối tuần, anh dẫn em gặp cha mẹ anh." Đột nhiên Mộ Thiếu Tử nói ra một câu.
"Chuyện này sẽ không quá nhanh chứ..." Nghe Mộ Thiếu Tử nói, Tô Mộc thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, trong lòng sớm đã nổ tung hoa, đây là muốn gặp người lớn rồi nha, làm sao bây giờ làm sao bây giờ.
"Em mang thai." Mộ Thiếu Tử nhướn mày, ý tứ chính là ngươi đều mang thai, còn ngại quá nhanh? mnx3
Lúc đầu Mộ Thiếu Tử cho rằng Tô Mộc không biết. Về sau ngẫm lại sự khác thường khi Tô Mộc đi làm, thường thường nhìn bụng nói chuyện, Mộ Thiếu Tử cho rằng cô đã đói bụng. Hiện tại nhớ tới thì ra cô đã sớm biết.
Ảo não mình sao lại ngốc như vậy, rõ ràng như thế cũng nhìn không ra được.
Tô Mộc ngồi ở trên giường bệnh mặt căng thẳng, bất an cầm lấy cốc nước để trước mặt, con mắt nhìn vào ghế sô pha đối diện, thủy chung không dám nhìn vào mắt Mộ Thiếu Tử.
"Cái đó, tôi mang thai." Tô Mộc ấp a ấp úng mở miệng. Rồi sau đó lại cảm thấy hay mình giải thích một chút, "Tôi cũng không phải cố ý gạt anh, chỉ sợ anh còn không có biện pháp tiếp nhận đứa bé này, cũng không dám tùy tiện nói cho anh biết. Dù sao tôi cũng không biết suy nghĩ của anh như thế nào. Thật ra, thật ra tôi có thể tự nuôi dưỡng đứa bé, anh không cần lo lắng. Chờ lúc nó sinh ra, tôi sẽ nói cho nó biết, ba ba, ách, đã qua đời. Sẽ không dính líu đến đến anh, anh yên tâm. Thật, nếu không hiện tại tôi từ chức, tôi sẽ không dây dưa với anh." Không đợi Mộ Thiếu Tử mở miệng, Tô Mộc cảm thấy vẫn là đem lời nói nói rõ ràng mọi chuyện ra.
Cô muốn sinh mệnh nhỏ này chào đời, cho dù sau này không thể ở lại đây lâu, cô sẽ xin hệ thống tranh thủ ít thời gian, cho đến khi đứa bé trưởng thành, có năng lực tự chăm sóc mình, cô sẽ rời đi. Cô không phải thánh mẫu, nhưng không muốn tước đoạt quyền lợi sinh tồn của đứa bé, huống chi Tô Mộc có năng lực nuôi dưỡng nó.
Đây cũng là nguyện vọng của nguyên chủ, hiện tại cũng là nguyện vọng của cô.
"Ai nói anh không tiếp nhận được?" Mộ Thiếu Tử nghe Tô Mộc nói, chau mày lại, trong lòng cũng có chút tức giận. Nữ nhân này thì ra lại nghĩ mình như vậy, Mộ Thiếu Tử trưng vể mặt thối. (n9 đã xác nhận t.c mk đổi xưng hô nha)
"A được" Tô Mộc nghiêng đầu, vẻ mặt mông lung.
"Chao ôi"nhìn dáng vẻ Tô Mộc, bản thân quả nhiên vẫn không có biện pháp bỏ cô xuống, đáy lòng mềm rối tinh rối mù.
"Huống chi, em xác định con sẽ không muốn ba ba?" Mộ Thiếu Tử hai tay ôm ngực, nhướng mày nhìn Tô Mộc trên giường nói ra.
"A, nói cũng phải. Vậy làm sao bây giờ?" Tô Mộc dùng tay còn lại không có truyền nước biển gãi gãi đầu.
"..." Mộ Thiếu Tử hắc tuyến, hắn là cha ruột của đứa nhỏ, cô thế nhưng hỏi hắn làm sao bây giờ.
Mộ Thiếu Tử đi qua ngồi cạnh giường bệnh, "Khụ khụ, không phải có sẵn một người sao? Hơn nữa em làm sao sẽ biết anh sẽ không tiếp nhận đứa bé này?" Nhìn vẻ mặt như đang suy nghĩ chuyện gì của Tô Mộc, dùng tay vuốt thẳng mái tóc mới bị Tô Mộc cào loạn.
"..." Tô Mộc vì lời nói của Mộ Thiếu Tử, cảm thấy kinh ngạc, cũng không chú ý tới động tác của hắn.
"Cho nên, em an tâm chuẩn bị làm mẹ đi. Những chuyện khác từ giờ để anh làm!" Mộ Thiếu Tử nhìn Tô Mộc cười ôn nhu, cuối đầu hôn lên trán cô.
"..." Bị lời nói boss doạ Tô Mộc một lần, lại bị động tác của boss doạ lần hai, cả người phản ứng không kịp, liền ngơ ngác nhìn Mộ Thiếu Tử, ta bị hôn, ta bị hôn...
Thấy khuôn mặt Tô Mộc ngơ ngác Mộ Thiếu Tử cảm giác tương lai mình có cô vợ nhỏ ngốc nghếch, đáng yêu, duỗi tay vuốt vuốt tóc Tô Mộc, không khỏi mỉm cười: " Anh đi ra ngoài xử lý ít chuyện, em nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng." Tô Mộc đầu óc lờ mờ, còn không biết mình đang nói cái gì. Mà Mộ Thiếu Tử thấy Tô Mộc như vậy, biết ngay đầu óc cô còn đang mơ màng, vỗ trán, cũng không biết cô làm sao lại vào làm được công ty nhà mình, thôi, không sao, con sinh ra nhất định sẽ thông minh như hắn.
Mộ Thiếu Tử nghĩ tới đây cũng đã cảm thấy tương lai tương sáng, đi khỏi phòng bệnh.
Trong đầu Tô Mộc lặp đi lặp lại một câu nói, ta bị hôn, ta bị hôn... Ngô, rất xấu hổ a. Che mặt, dường như màu hồng muốn lan ra cả khuôn mặt.
Khôi phục trạng thái Tô Mộc bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ: Đứa bé vẫn còn, ý tứ Mộ Thiếu Tử là muốn làm ba ba đứa trẻ, cô làm mẹ. Lẽ nào hắn muốn cùng mình kết hôn, tiến công chiếm đóng thành công? Không đúng, Ninh Manh còn chưa giải quyết xong. Cho nên cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng.
Thật sự là đủ.
Tiểu bánh trôi a, ma ma cảm thấy rất bận a ( gọi bánh trôi, nhưng thật ra do Tô Mộc thích ăn bánh trôi. Nói đến cái tên này, Tô Mộc lại bị hệ thống khinh bỉ một trận.)
...
Buổi tối, Mộ Thiếu Tử tới đây, còn mua rất nhiều đổ bổ thân thể khác nhau cùng cháo đen.
Tô Mộc ăn cháo, chớp mắt nhìn boss đang gọt trái táo. Không nghĩ tới, còn có thể ăn táo boss gọt, lại có thể gọt vỏ không bị đứt đoạn như vậy!
Tô Mộc có lẽ quá đói, ăn xong lại muốn ăn, nhưng ngại mở miệng, đành phải làm vẻ mặt khát vọng nhìn boss, Mộ Thiếu Tử yên lặng lấy điện thoại ra, dự định gọi điện thoại cho tiểu Trương mang một phần lên, nhưng lại nghĩ, tiểu Trương ở khách sạn, tới đây mất nửa giờ, vẫn rất chậm. Thôi tự mình đi xuống mua vẫn hơn.
Tô Mộc cô thật giỏi, thế nhưng có thể sai khiến được đại boss làm việc. Tô Mộc lạnh người. Nhưng không quá vài phút, Mộ Thiếu Tử đã quay lại.
Kết quả cuối cùng ăn no quá, bụng hơi khó chịu, Tô Mộc: "Boss, tôi hơi no. Muốn đi tản bộ, như vậy tốt cho cục cưng." Nói xong cũng xuống giường, đi ra cửa, cô thật sự rất xấu hổ khi nhờ Mộ Thiếu Tử. Cho dù vừa rồi hắn mới thổ lộ với cô, cô cũng không quen.
"Thiếu Tử." Bỏ quả táo đã gọt xong xuống, Mộ Thiếu Tử thấy Tô Mộc chuẩn bị xuống giường, nói một câu làm Tô Mộc không lý giải được.
"Về sau, gọi anh là Thiếu Tử. Anh đi cùng em." Mộ Thiếu Tử biết Tô Mộc đại khái là không hiểu được nên lại bổ sung vài từ.
"Boss, ách, Thiếu Tử, kỳ thật không cần. Em có thể tự mình đi..." Không chịu nổi ánh mắt Mộ Thiếu Tử, Tô Mộc đành phải đổi giọng, còn không có nói xong, đã nhìn thấy Mộ Thiếu Tử đi tới cửa.
"Không phải em muốn tản bộ sao? Như thế nào lại không đi."
Boss, ngươi ngược lại không nghe ta nói sao. Nghe ta nói chuyện sẽ chết sao a! Tô Mộc cảm thấy thế giới này quá nhàm chán. Hừ ヽ(≧Д≦)ノ.
...
Dọc đường đi, hai người rất yên tĩnh.
Tô Mộc cảm thấy có chút nhàm chán, mở miệng kể một câu truyện cười, ngược lại không làm cho đối phương cười, chính mình lại cười đến mức không kịp thở.
Mộ Thiếu Tử chỉ định liếc nhìn cái người cười đến ngốc nghếch kia, lại phát hiện Tô Mộc cười đến ho khan, đành phải dùng tay nhẹ nhàng vuốt lưng Tô Mộc, để cho cô dễ thở hơn.
Ngừng ho khan Tô Mộc cảm giác mình thật ngu xuẩn, Mộ Thiếu Tử nhất định cũng cảm giác mình cực kì ngu xuẩn. Vì vậy, Tô Mộc quyết định một đường này đều không cần nói cái gì, không kể chuyện cười làm dịu bầu không khí nữa. Thật đủ.
Ngược lại Mộ Thiếu Tử thấy vẻ mặt nhàm chán của cô, chậm rãi nói chuyện thú vị khi bản thân sống ở đây. Đương nhiên, hắn vĩnh viễn sẽ không nói cho Tô Mộc biết, hắn từng bị bức ép mặc đồ bé gái, quả nhiên mỗi người đều có một đoạn lịch sử hắc ám không muốn nói với ai. Nhưng hắn không nghĩ tới, Tô Mộc vẫn biết rõ.
"Cuối tuần, anh dẫn em gặp cha mẹ anh." Đột nhiên Mộ Thiếu Tử nói ra một câu.
"Chuyện này sẽ không quá nhanh chứ..." Nghe Mộ Thiếu Tử nói, Tô Mộc thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, trong lòng sớm đã nổ tung hoa, đây là muốn gặp người lớn rồi nha, làm sao bây giờ làm sao bây giờ.
"Em mang thai." Mộ Thiếu Tử nhướn mày, ý tứ chính là ngươi đều mang thai, còn ngại quá nhanh? mnx3
Danh sách chương