Edit+beta: Linhlady
Hoàng hôn buông xuống.
Mặt trời ngoài cửa sổ đã sớm không còn nắng gắt như buổi trưa, chỉ còn lại ánh hào quang yếu ớt như muốn kéo hơi tàn, lúc này khung cảnh mùa thu lúc chạng vạng phá lệ đẹp mắt.
Trên đường người đi đường thưa thớt, chậm rãi đi tới.
Tia nắng cuối ngày xuyên qua thủy tinh trong suốt vào căn phòng, đổ xuống nền gạch trắng, đột nhiên một cơn gió nhẹ thổi nhẹ đến, lay động rèm cửa vốn đang rũ xuống.
Bên trong gian phòng, Tống Tử Diễn đang ngồi ở trên ghế bên cạnh giường bệnh, đem máy tính xách tay đặt ở trên đùi, ngón tay trắng nõn thon dài ở trên bàn phím gõ thật nhanh, thanh âm rất nhỏ, nhưng ở gian phòng yên tĩnh lại có vẻ to dị thường, sáng lên trên màn hình hiện lên dãy số hiệu người xem không hiểu.
Bởi vì này cả ngày hôm nay hắn không có tiết học, cũng được nhàn nhã tự tại.
Người trên giường cũng yên tĩnh nằm, ánh nắng hoàng hôn bao phủ lên người cô, làm nhu hoà đường con khuôn mặt, cả người toả ra hơi thở lười biếng, đôi mắt đào hoa ngậm ý cười nhắm lại.
Bộ dánh nhu thuận ngoan ngoãn, giống như năm tháng tĩnh lặng bình yên.
"Hừ."
Một tiếng hừ lạnh yếu ớt vang lên, người trên giường chẳng biết lúc nào đã mở mắt.
Tống Tử Diễn cũng bởi vì tiếng này dừng lại động tác trong tay, đem máy vi tính xách tay thu về, trên bàn trước giường bệnh chỉ đặt một cốc nước, nước đã sớm nguội lạnh, đó là nước trong lúc Tô Mộc còn mơ hồ Tống Tử Diễn đút cho cô uống thuốc hạ sốt.
Đứng dậy hỏi thăm Tô Mộc có chỗ nào không thoải mái không, giống như không hề để ý tiếng hừ lạnh kia, theo thói quen đặt tay lên trán Tô Mộc, thấy cô đã hạ sốt, lúc này mới yên lòng lại.
Nhưng ma người kia giống như còn đang cáu kỉnh, Tống Tử Diễn có chút bất đắc dĩ, cũng không biết làm sao, không biết nên như thế nào hướng Tô Mộc xin lỗi, nên biết hắn rất ít khi nói ra câu này với người khác.
Tô Mộc không trả lời hắn, quay đầu cũng không nhìn tới hắn, nhưng cũng không có cự tuyệt động tác của Tống Tử Diễn. Ngủ hết buổi trưa, thân thể trở nên khá hơn không ít, cũng không còn khó chịu như buổi sáng nữa, trán cũng bớt nóng hơn, chỉ là yết hầu có chút khô rát.
Đồng thời cô cũng nghĩ tới chuyện nguyên chủ cãi nhau với Tống Tử Diễn lúc trước, Tống Tử Diễn vốn là không quản chuyện của nguyên chủ, nói khó nghe chính là không thèm để ý, cho nên khi đó nguyên chủ nói chuyện này với Tống Tử Diễn, vốn tưởng rằng Tống Tử Diễn nghe xong. Như thường lệ chỉ ừm một tiếng, lại không nghĩ tới Tống Tử Diễn phản ứng lớn như vậy, nhưng cô vẫn gạt Tống Tử Diễn đi chơi.
Thật ra lúc đó cô cũng rất sợ, nhưng lại bị những người gọi là bạn kia xúi giục, lôi kéo, mới lén đi chơi, nhưng lại không nghĩ tới vẫn bị Tống Tử Diễn biết, hai người bởi vì chuyện này ầm ĩ một trận, nguyên chủ cũng mượn chuyện này mà lấy cớ để từ chối những người kia.
Nguyên chủ tính tình cũng rất bướng bỉnh, cho dù ngày trước lúc nào cũng là nguyên chủ mở miệng nói xin lỗi trước, nhưng lần này không biết tại sao hai người đều không muốn mở miệng xin lỗi trước, cứ như vậy giằng co, chiến tranh lạnh đến bây giờ.
"Mộc Mộc, thực xin lỗi." Tống Tử Diễn vẫn là mở miệng, vẫn là giọng nói thanh lãnh kia, nghe kĩ mới thấy chút cứng nhắc.
Mặc dù hắn cảm thấy hắn không có sai.
Nếu không Tô Mộc trầm mặc không nói, hắn cũng như thường ngày không mở miệng, hai người không biết muốn chiến tranh lạnh tới khi nào, hắn về nhà cũng không có cách nào đối mặt với mẹ mình.
Nhớ tới chuyện mẹ mình dặn dò, Tống Tử Diễn lại không thể không đáp ứng.
Nhưng muốn khiến Tống Tử Diễn nói xin lỗi với người khác, Tô Mộc biết chuyện này còn khó hơn lên trời, nên biết Tống Tử Diễn chưa từng nói câu này với cô bao giờ, câu nói này không biết là quý báu bao nhiêu đâu.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Mộc khẽ nhếch, không thể tưởng tượng nổi, khi Tống Tử Diễn nói ra câu kia đã quay đầu lại nhìn hắn, con mắt cứ như vậy nhìn Tống Tử Diễn không chuyển mắt, trong mắt mê mang, thật lâu chưa hồi phục tinh thần bởi câu nói thực xin lỗi của Tống Tử Diễn.
Tống Tử Diễn bị Tô Mộc nhìn chằm chằm, cũng không biết nên nói cái gì, cũng yên lặng thuận theo cô thất thần.
Bộ dáng Tống Tử Diễn vẫn lạnh nhạt như bình thường, trên mặt chưa từng có saqac thái dư thừa, dưới sóng mũi cao đôi môi đỏ nhạt hơi mím, người ta nói người có đôi môi mỏng thường bạc tình, Tô Mộc còn đang mê man không biết chuyện vừa rồi có phải ảo giác của cô không.
Trong gian phòng nhất thời sa vào yên tĩnh đến mức chết lặng.
"Thầm thì."
Một âm thanh không hài hoà đột nhiên vang lên, đánh vỡ sự lúng túng của hai người trong lúc này.
Lúc Tô Mộc phản ứng lại âm thanh này phát ra từ bụng mình, mặt đỏ lên, hai bàn tay luồn vào chăn mền, liều mạng che bụng, dường như làm vậy có thể ngăn cản âm thanh từ bụng phát ra.
Tô Mộc quả thực muốn tìm cái lỗ để chui vào, theo thói quen kéo cao chăn lên,, he kín nửa mặt chỉ để lộ con mắt nhìn chằm chằm Tống Tử Diễn.
"Em đói." Nhất thời e lệ không thôi, Tô Mộc ngập ngừng vài giây sau vẫn quyết định nói ra, âm thanh rất nhỏ.
Nhưng vẫn bị Tống Tử Diễn nghe được.
Ánh mắt mờ mịt hơi nước xinh đẹp trong mắt thẹn thùng, Tống Tử Diễn cúi đầu nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, đường cong khuôn mặt vốn lạnh lùng cũng chậm rãi nhu hoà, ánh mắt cũng ngậm ý cười.
"Cười cái gì mà cười, buổi sáng cùng cơm trưa em đều không được ăn nữa. Không cho cười." Tô Mộc thấy ánh mắt tràn ý cười của Tống Tử Diễn làm thẹn quá hoá giận.
"Dậy đi, anh dẫn em đi ăn cái gì đó." Tống Tử Diễn khôi phục dáng vẻ thường ngày, quanh thân khôi phục khí chất cao lãnh, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mất nhìn về phía Tô Mộc cũng chỉ còn đạm bạc.
Tô Mộc cũng không thèm để ý chút nào, lập tức đứng dậy mang giày vào. Cô cũng biết chuyện Tống Tử Diễn xin lỗi không dễ dàng, cô cũng không muốn lại già mồm, lúc này cũng không nên đi tìm đường chết, vẫn nên tha thứ cho hắn đi.
"Đi thôi." Miệng nhỏ hơi vểnh lên, làm một bộ mặt kiêu ngạo, khôi phục trạng thái bình thường, nhưng khoé miệng hơi nhếch lên, ho thấy tâm trạng cô hiện tại rất tốt.
- -
Tô Mộc trở lại trong túc xá, rất nhanh nằm lăn ra giường, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà mệt mỏi như vậy.
Vốn là khi đó sân trường có lác đác vài người, cô lại đi cùng Tống Tử Diễn hai người cũng không nói chuyện đi với nhau, Tống Tử Diễn vốn là kiệm lời, mà Tô Mộc lại cảm thấy bọn họ mới hòa hợp, nếu như gióng trước kia nói chuyện không ngừng với Tống Tử Diễn, sẽ bị Tống Tử Diễn coi thường, cho nên cô câu được câu không nói chuyện rồi im lặng.
Nhưng là không biết tại sao người trong sân trường đông dần, rầm rì nhỏ giọng thảo luận xem cô gái đi bên cạnh đại thần khoa máy tính là ai? Tại sao chưa thấy lần nào? Hơn nữa trọng điểm là tại sao có thể đi gần với đại thần như thế?
Nhiều ý kiến khác nhau, mọi người sôi nổi bàn luận, đối với thân phận của cô gái xinh xắn này càng làm họ hiếu kì hơn.
Bây giờ Tô Mộc mới là sinh viên đại học năm nhất, tự nhiên không nhiều người biết cô, hơn nữa cho dù bộ dạng cô xinh xắn, chỉ là tướng mạo của nữ chủ lại có thể dẫn tới chú ý đại chúng, cho nên Tô Mộc vẫn bị danh tiếng nữ chủ áp đảo, cho nên nguyên chủ cũng không gây nên sự chú ý gì.
Chỉ là không nghĩ tới chỉ đi cùng Tống Tử Diễn thôi lại có thể gây ta chuyện này, Tô Mộc không khỏi oán thầm, họa thủy.
" Tôi nhớ ra rồi, cô ấy chính là sinh viên năm nhất hệ tài chính." Một người đi đường thấy Tô Mộc mặt nhìn quen mắt, nhất thời nghĩ không ra, đột nhiên chợt nhớ đã từng gặp qua rồi.
"A, cậu vừa nói như thế, tôi cũng nhớ đến, tôi nghe bạn nói khoa nàng mĩ nữ rất nhiều, cô gái này giống như tên là Tô Mộc..."
Hai người xì xào bàn tán, nhưng thanh âm vừa vặn khiến người khác có thể nghe thấy.
Sau đó lại rối rít thảo luận, so sánh Lâm Liễu hệ trung văn cùng Tô Mộc hệ tài chính xinh đẹp hơn, cũng có người suy đoán Tô Mộc đại thần cùng khoa máy tính Tống Tử Diễn có quan hệ gì.
Hoàng hôn buông xuống.
Mặt trời ngoài cửa sổ đã sớm không còn nắng gắt như buổi trưa, chỉ còn lại ánh hào quang yếu ớt như muốn kéo hơi tàn, lúc này khung cảnh mùa thu lúc chạng vạng phá lệ đẹp mắt.
Trên đường người đi đường thưa thớt, chậm rãi đi tới.
Tia nắng cuối ngày xuyên qua thủy tinh trong suốt vào căn phòng, đổ xuống nền gạch trắng, đột nhiên một cơn gió nhẹ thổi nhẹ đến, lay động rèm cửa vốn đang rũ xuống.
Bên trong gian phòng, Tống Tử Diễn đang ngồi ở trên ghế bên cạnh giường bệnh, đem máy tính xách tay đặt ở trên đùi, ngón tay trắng nõn thon dài ở trên bàn phím gõ thật nhanh, thanh âm rất nhỏ, nhưng ở gian phòng yên tĩnh lại có vẻ to dị thường, sáng lên trên màn hình hiện lên dãy số hiệu người xem không hiểu.
Bởi vì này cả ngày hôm nay hắn không có tiết học, cũng được nhàn nhã tự tại.
Người trên giường cũng yên tĩnh nằm, ánh nắng hoàng hôn bao phủ lên người cô, làm nhu hoà đường con khuôn mặt, cả người toả ra hơi thở lười biếng, đôi mắt đào hoa ngậm ý cười nhắm lại.
Bộ dánh nhu thuận ngoan ngoãn, giống như năm tháng tĩnh lặng bình yên.
"Hừ."
Một tiếng hừ lạnh yếu ớt vang lên, người trên giường chẳng biết lúc nào đã mở mắt.
Tống Tử Diễn cũng bởi vì tiếng này dừng lại động tác trong tay, đem máy vi tính xách tay thu về, trên bàn trước giường bệnh chỉ đặt một cốc nước, nước đã sớm nguội lạnh, đó là nước trong lúc Tô Mộc còn mơ hồ Tống Tử Diễn đút cho cô uống thuốc hạ sốt.
Đứng dậy hỏi thăm Tô Mộc có chỗ nào không thoải mái không, giống như không hề để ý tiếng hừ lạnh kia, theo thói quen đặt tay lên trán Tô Mộc, thấy cô đã hạ sốt, lúc này mới yên lòng lại.
Nhưng ma người kia giống như còn đang cáu kỉnh, Tống Tử Diễn có chút bất đắc dĩ, cũng không biết làm sao, không biết nên như thế nào hướng Tô Mộc xin lỗi, nên biết hắn rất ít khi nói ra câu này với người khác.
Tô Mộc không trả lời hắn, quay đầu cũng không nhìn tới hắn, nhưng cũng không có cự tuyệt động tác của Tống Tử Diễn. Ngủ hết buổi trưa, thân thể trở nên khá hơn không ít, cũng không còn khó chịu như buổi sáng nữa, trán cũng bớt nóng hơn, chỉ là yết hầu có chút khô rát.
Đồng thời cô cũng nghĩ tới chuyện nguyên chủ cãi nhau với Tống Tử Diễn lúc trước, Tống Tử Diễn vốn là không quản chuyện của nguyên chủ, nói khó nghe chính là không thèm để ý, cho nên khi đó nguyên chủ nói chuyện này với Tống Tử Diễn, vốn tưởng rằng Tống Tử Diễn nghe xong. Như thường lệ chỉ ừm một tiếng, lại không nghĩ tới Tống Tử Diễn phản ứng lớn như vậy, nhưng cô vẫn gạt Tống Tử Diễn đi chơi.
Thật ra lúc đó cô cũng rất sợ, nhưng lại bị những người gọi là bạn kia xúi giục, lôi kéo, mới lén đi chơi, nhưng lại không nghĩ tới vẫn bị Tống Tử Diễn biết, hai người bởi vì chuyện này ầm ĩ một trận, nguyên chủ cũng mượn chuyện này mà lấy cớ để từ chối những người kia.
Nguyên chủ tính tình cũng rất bướng bỉnh, cho dù ngày trước lúc nào cũng là nguyên chủ mở miệng nói xin lỗi trước, nhưng lần này không biết tại sao hai người đều không muốn mở miệng xin lỗi trước, cứ như vậy giằng co, chiến tranh lạnh đến bây giờ.
"Mộc Mộc, thực xin lỗi." Tống Tử Diễn vẫn là mở miệng, vẫn là giọng nói thanh lãnh kia, nghe kĩ mới thấy chút cứng nhắc.
Mặc dù hắn cảm thấy hắn không có sai.
Nếu không Tô Mộc trầm mặc không nói, hắn cũng như thường ngày không mở miệng, hai người không biết muốn chiến tranh lạnh tới khi nào, hắn về nhà cũng không có cách nào đối mặt với mẹ mình.
Nhớ tới chuyện mẹ mình dặn dò, Tống Tử Diễn lại không thể không đáp ứng.
Nhưng muốn khiến Tống Tử Diễn nói xin lỗi với người khác, Tô Mộc biết chuyện này còn khó hơn lên trời, nên biết Tống Tử Diễn chưa từng nói câu này với cô bao giờ, câu nói này không biết là quý báu bao nhiêu đâu.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Mộc khẽ nhếch, không thể tưởng tượng nổi, khi Tống Tử Diễn nói ra câu kia đã quay đầu lại nhìn hắn, con mắt cứ như vậy nhìn Tống Tử Diễn không chuyển mắt, trong mắt mê mang, thật lâu chưa hồi phục tinh thần bởi câu nói thực xin lỗi của Tống Tử Diễn.
Tống Tử Diễn bị Tô Mộc nhìn chằm chằm, cũng không biết nên nói cái gì, cũng yên lặng thuận theo cô thất thần.
Bộ dáng Tống Tử Diễn vẫn lạnh nhạt như bình thường, trên mặt chưa từng có saqac thái dư thừa, dưới sóng mũi cao đôi môi đỏ nhạt hơi mím, người ta nói người có đôi môi mỏng thường bạc tình, Tô Mộc còn đang mê man không biết chuyện vừa rồi có phải ảo giác của cô không.
Trong gian phòng nhất thời sa vào yên tĩnh đến mức chết lặng.
"Thầm thì."
Một âm thanh không hài hoà đột nhiên vang lên, đánh vỡ sự lúng túng của hai người trong lúc này.
Lúc Tô Mộc phản ứng lại âm thanh này phát ra từ bụng mình, mặt đỏ lên, hai bàn tay luồn vào chăn mền, liều mạng che bụng, dường như làm vậy có thể ngăn cản âm thanh từ bụng phát ra.
Tô Mộc quả thực muốn tìm cái lỗ để chui vào, theo thói quen kéo cao chăn lên,, he kín nửa mặt chỉ để lộ con mắt nhìn chằm chằm Tống Tử Diễn.
"Em đói." Nhất thời e lệ không thôi, Tô Mộc ngập ngừng vài giây sau vẫn quyết định nói ra, âm thanh rất nhỏ.
Nhưng vẫn bị Tống Tử Diễn nghe được.
Ánh mắt mờ mịt hơi nước xinh đẹp trong mắt thẹn thùng, Tống Tử Diễn cúi đầu nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, đường cong khuôn mặt vốn lạnh lùng cũng chậm rãi nhu hoà, ánh mắt cũng ngậm ý cười.
"Cười cái gì mà cười, buổi sáng cùng cơm trưa em đều không được ăn nữa. Không cho cười." Tô Mộc thấy ánh mắt tràn ý cười của Tống Tử Diễn làm thẹn quá hoá giận.
"Dậy đi, anh dẫn em đi ăn cái gì đó." Tống Tử Diễn khôi phục dáng vẻ thường ngày, quanh thân khôi phục khí chất cao lãnh, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mất nhìn về phía Tô Mộc cũng chỉ còn đạm bạc.
Tô Mộc cũng không thèm để ý chút nào, lập tức đứng dậy mang giày vào. Cô cũng biết chuyện Tống Tử Diễn xin lỗi không dễ dàng, cô cũng không muốn lại già mồm, lúc này cũng không nên đi tìm đường chết, vẫn nên tha thứ cho hắn đi.
"Đi thôi." Miệng nhỏ hơi vểnh lên, làm một bộ mặt kiêu ngạo, khôi phục trạng thái bình thường, nhưng khoé miệng hơi nhếch lên, ho thấy tâm trạng cô hiện tại rất tốt.
- -
Tô Mộc trở lại trong túc xá, rất nhanh nằm lăn ra giường, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà mệt mỏi như vậy.
Vốn là khi đó sân trường có lác đác vài người, cô lại đi cùng Tống Tử Diễn hai người cũng không nói chuyện đi với nhau, Tống Tử Diễn vốn là kiệm lời, mà Tô Mộc lại cảm thấy bọn họ mới hòa hợp, nếu như gióng trước kia nói chuyện không ngừng với Tống Tử Diễn, sẽ bị Tống Tử Diễn coi thường, cho nên cô câu được câu không nói chuyện rồi im lặng.
Nhưng là không biết tại sao người trong sân trường đông dần, rầm rì nhỏ giọng thảo luận xem cô gái đi bên cạnh đại thần khoa máy tính là ai? Tại sao chưa thấy lần nào? Hơn nữa trọng điểm là tại sao có thể đi gần với đại thần như thế?
Nhiều ý kiến khác nhau, mọi người sôi nổi bàn luận, đối với thân phận của cô gái xinh xắn này càng làm họ hiếu kì hơn.
Bây giờ Tô Mộc mới là sinh viên đại học năm nhất, tự nhiên không nhiều người biết cô, hơn nữa cho dù bộ dạng cô xinh xắn, chỉ là tướng mạo của nữ chủ lại có thể dẫn tới chú ý đại chúng, cho nên Tô Mộc vẫn bị danh tiếng nữ chủ áp đảo, cho nên nguyên chủ cũng không gây nên sự chú ý gì.
Chỉ là không nghĩ tới chỉ đi cùng Tống Tử Diễn thôi lại có thể gây ta chuyện này, Tô Mộc không khỏi oán thầm, họa thủy.
" Tôi nhớ ra rồi, cô ấy chính là sinh viên năm nhất hệ tài chính." Một người đi đường thấy Tô Mộc mặt nhìn quen mắt, nhất thời nghĩ không ra, đột nhiên chợt nhớ đã từng gặp qua rồi.
"A, cậu vừa nói như thế, tôi cũng nhớ đến, tôi nghe bạn nói khoa nàng mĩ nữ rất nhiều, cô gái này giống như tên là Tô Mộc..."
Hai người xì xào bàn tán, nhưng thanh âm vừa vặn khiến người khác có thể nghe thấy.
Sau đó lại rối rít thảo luận, so sánh Lâm Liễu hệ trung văn cùng Tô Mộc hệ tài chính xinh đẹp hơn, cũng có người suy đoán Tô Mộc đại thần cùng khoa máy tính Tống Tử Diễn có quan hệ gì.
Danh sách chương