" Ồn ào quá."
Âm công mạnh mẽ của Mộ Ly khiến cả ba người Trần Lam ngất bất tĩnh trên mặt đất, Mộ Ly hai mắt dần quen thuộc lại ánh sáng do rất lâu chưa nhìn thấy ánh mắt trời.
Khi Mộ Ly nhìn bên dưới ngất lịm Trần Lam, nàng bắt đầu đánh giá bóng mờ vừa rồi.
Trần Lam hành động khiến tâm ma Mộ Ly không khỏi lay động, điều này khơi gợi cho nàng hình ảnh của Mục Sinh khi bảo vệ các nàng giữa đầy trời quang ảnh.
Bước về trước một bước, mắt mèo trợn to lên, Mộ Ly lông mao dựng đứng nhìn tứ chi dày đặc mao nhung mềm mịn.
" Thân thể của ta, tu vi của ta sao còn là luyện khí tầng bảy." Mộ Ly miệng mèo há hốc, thần thức vòng quanh thân thể dò xét một vòng, càng làm cho nàng xuống dốc tâm tình chính là nành không thể biến về nhân loại hình dạng.
Mộ Ly lườm lườm cả ba người bất tĩnh dưới đất, nhìn cách ăn mặc cho thấy cả ba là thế gia con em, đặc biệt hơn hai tên Trần Tín lại là luyện khí tầng hai tu sĩ.
" Nơi đây là đâu, Thiên Việt vị diện hay ở một vị diện khác." Mộ Ly bình tĩnh suy nghĩ, lúc trước nếu nàng gặp vấn đề có thể dùng tinh thuật bói toán, nhưng hiện tại tu vi chỉ còn luyện khí tầng bảy, nên nàng không thể dùng tinh thuật để trắc ra vị trí hiện tại là ở đâu.
" Di, linh hồn bị trấn thương." Mộ Ly nhìn Trần Lam thân thể, lúc này đây nàng mới phát hiện tiểu tử này đang gặp nguy hiểm, và kẻ gây ra lại chính là Trấn Hồn Ma Âm mà nàng dùng lúc nãy.
" Thật phiền phức." Mộ Ly nhíu mày, hiện tại nàng chỉ có tu vi luyện khí kỳ, không có đủ khả năng để chữa trị cho đối phương, nhưng cứ tiếp tục như vậy e rằng sẽ ảnh hưởng linh hồn, trở thành một kẻ ngu si.
Trần Lam không phải là tu sĩ, bản thân lại cách Mộ Ly âm công quá gần nên bị ảnh hưởng nặng hơn hai người còn lại.
Di chuyển bốn chân đi đến hai người Trần Tín, Mộ Ly nho nhỏ miêu trảo móc vào quần áo Trần Tín, nhẹ nhàng nhấc bổng lên rồi văng ra khỏi đình viện.
" Cũng may thân thể lực lượng vẫn như trước." Nhìn lực lượng đã hạn chế ở mức tối đa khi vứt văng hai người ra khỏi đình viện, Mộ Ly thở phào nhẹ nhõm, chí ít ra nàng còn lực lượng để bảo vệ bản thân.
Mộ Ly nho nhỏ thân thể bắt lấy Trần Lam lao vào bên trong nhà gỗ tồi tàn, đặt lên giường đá lạnh băng, Mộ Ly quan sát cảnh giác xung quanh rồi mới tiếp tục tra xét cẩn thận Trần Lam thân thể.
Thần thức du nhập vào trong não của Trần Lam, nơi mà linh hồn vừa bị Mộ Ly làm cho trấn động.
Bởi vì không phải là tu sĩ nên Trần Lam không có thức hải, phía trên linh hồn màu trắng đang kịch liệt run động.
Từng trận sóng linh hồn phát ra, Mộ Ly thần thức quan sát kỹ mới ngạc nhiên phát hiện. Mỗi run động của linh hồn đều mang theo quy luật gập khuôn, như là một cổ máy được lập trình sẵn, bên trong màu trắng linh hồn, một vật màu lam ở bên trong đang muốn thoát ra. Mộ Ly ngạc nhiên khi thấy một màng này, cũng may thần thức vẫn là kim đan đỉnh phong, nhưng dù vậy cũng so sánh ngang hàng với nguyên anh trung kỳ.
Thần thức như một kính hiển vi càng khuyếch chương tầm nhìn, sau khi xâm nhập vào tận sâu linh hồn của Trần Lam, trước mặt nàng là ba hồn bảy phách của con người.
" Linh hồn biến dị, Thần Hồn tộc." Mộ Ly ngạc nhiên nhìn một trong ba hồn đang nảy sinh biến dị, khác với màu trắng nhị hồn bảy phách, hồn biến dị như một đoàn phôi thai màu lam, mỗi lần nhảy động liền tãn mát ra màu lam hàn khí.
Mộ Ly quan sát không đến một chung trà, hồn biến dị càng phát sinh biến hoá rõ rệt.
" Xoẹt, xoẹt."
Như một tiếng xé rách phát ra, một vật thể kỳ lạ phá đi cái kén, thay thể đi hồn biến dị, đây chính là Thần Hồn tộc sự khác biệt.
" Tiểu tử này." Mộ Ly thần thức rút trở về, khi nàng vừa ra khỏi Trần Lam thân thể, một hư ảnh sinh vật hư phù trên đầu Trần Lam.
Lam sắc mao nhung như màu của bầu trời rộng lớn, đôi mắt tinh sảo như một viên hồng thạch, đặc biệt khi nó hít thở mang theo hàn khí quanh quẫn, phản phất như tiên vật.
" Thỏ?!." Mộ Ly ngạc nhiên nhìn.
Trần Lam hôn mê một canh giờ, khi hắn thức tỉnh liền ôm đầu khó chịu.
" Đã tĩnh."
Giọng như suối trong vang lên, Trần Lam nghe được có ngươi bên cạnh liền nhảy dựng đề phòng.
" ai."
Trần Lam hoảng hốt nhìn xung quanh, khi hắn thấy trong phòng không có ai khác ngoài con mèo mà hắn mang về thì tâm sinh hoảng sợ.
" Là... Là ngươi nói sao." Trần Lam trừng mắt nhìn Mộ Ly, lời nói run rẫy cho thấy hắn rất hoảng sợ.
" Tiểu tử, chớ có vô lễ." Mộ Ly nhảy phốc lên giường đá, lườm nhìn Trần Lam, không biết có nên cho nàng biết rằng, cách nhìn của nàng trong thân thể một con mèo rất là kiêu kỳ.
" Ngươi, ngươi biết nói." Trần Lam ấp úng, bản năng nhút nhát khiến hắn thụt lùi xát vách tường.
" Hừ, ngươi ngươi ngươi, bổn tiên tử sống hơn mười nghìn năm, ngươi một tiểu tử chưa vứt sữa lại cả gan xưng hô ngang hàng với ta." Mộ Ly thân mèo nhảy lên, một trải vổ lên đầu hắn khiến Trần Lam đập đầu xuống giường.
" Đau đau đau." Mộ Ly miêu trảo đè đầu Trần Lam khiến hắn không thể ngẩn đầu, miệng liên tục phát tiếng đau xin tha.
" Hừ, cho ta nghiêm túc trả lời, nếu còn điệu bộ như vậy đừng trách ta ra tay độc ác." Mộ Ly thu hồi miêu trảo, lắc thân thể uyển chuyển một vòng rồi ngồi xỗm xuống đối diện Trần Lam.
" Tiểu tử, ngươi vì sao phải cứu ta." Mộ Ly nhìn Trần Lam hỏi.
" Ta, ta không suy nghĩ nhiều, cứu thì cứu thôi." Trần Lam sợ sệt nói, nhưng Mộ Ly phát hiện tiểu tử này vẫn còn có tính gian sảo như những thiếu niên khác.
" Vì sao lúc đó ngươi không bỏ chạy." Mộ Ly không để ý đến Trần Lam thái độ, tiếp tục hỏi.
" Bỏ chạy, à, ta không nghĩ được nhiều trong tình cảnh đó, cho nên chỉ làm theo bản năng mà thôi." Trần Lam suy nghĩ lung tung nói.
" Bản năng, xem ra ngươi không phải là một tên hèn nhát." Mộ Ly đánh giá, tiếp tục nói " xem ra ngươi ở trong gia tộc bị thiệt thòi không ít."
" Không còn cách nào khác, ta cùng họ ưuas khác biệt." Trần Lam mặt buồn cuối nhìn xuống dưới.
" Khác biệt." Mộ Ly hỏi.
" Ta là con trai của tộc trưởng, nhưng lại không có linh căn nên địa vị rơi xuống thấp tận đáy, trong gia tộc chỉ có tu sĩ mới có quyền lên tiếng, nên người phàm như bọn ta chỉ là tôi tớ trong mắt họ." Trần Lam càng nói càng ưu buồn, ánh mắt ươm đượm một tầng nước mắt.
" Ngươi tính cách quá hèn nhát, cho dù ngươi có linh căn cũng bị kẻ khác bắt nạt." Nhìn hắn bộ dáng như vậy, Mộ Ly không che dấu đã kích hắn.
" Ta không hèn nhát, nếu ta có linh căn như bọn họ ta sẽ chứng minh cho họ thấy mình không hề hèn yếu như họ nghĩ." Trần Lam hét lờn nhìn Mộ Ly, thậm chí hắn không nghĩ tới mình nói ra những lời đó.
" Tu tiên rất tàn khốc, khi ngươi mềm yếu cũng là lúc ngươi bị nuốt chửng, ngươi không sợ sao." Mộ Ly hai mắt phát ra ngân quang, nhìn chằm chằm Trần Lam không chớp mắt.
" Ta, ta muốn chứng minh cho phụ thân thấy, ta không hề vô dụng, ta không muốn bị kẻ khác bắt nạt, ta muốn bằng lực lượng của ta mở ra một mảnh thiên địa rộng lớn." Nhìn vào đôi mắt ngân quang đầy thần bí đó, Trần Lam như có một loại nhiệt huyết thúc dục hắn, khiến hắn chưa từng có trước đây một loại tự tin mạnh mẽ.
Mộ Ly im lặng nhìn, khi Trần Lam nói ra những lời đó, Mộ Ly có thể nhìn thấy được mệnh cách của hắn đang thay đổi, hắn rõ ràng hơn, mệnh cách của hắn rất giống một người, Tinh Vân.
" Xem ra ngươi cùng ta rất có duyên, nhưng trước hết ngươi phải giải quyết một số rắc rối trước đã." Mộ Ly lười biếng nói, thân thể nhẹ nhàng nhảy ra cửa phòng.
" Trần Lam, tiểu tử ngươi mau ra đây." Một giọng trung niên nam nhân từ ngoài sân vọng vào, nghe đến lời này khiến Trần Lam thầm hô không tốt, lật đật chạy đi ra ngoài.
" Đại trưởng lão ngươi tìm ta có việc."
Âm công mạnh mẽ của Mộ Ly khiến cả ba người Trần Lam ngất bất tĩnh trên mặt đất, Mộ Ly hai mắt dần quen thuộc lại ánh sáng do rất lâu chưa nhìn thấy ánh mắt trời.
Khi Mộ Ly nhìn bên dưới ngất lịm Trần Lam, nàng bắt đầu đánh giá bóng mờ vừa rồi.
Trần Lam hành động khiến tâm ma Mộ Ly không khỏi lay động, điều này khơi gợi cho nàng hình ảnh của Mục Sinh khi bảo vệ các nàng giữa đầy trời quang ảnh.
Bước về trước một bước, mắt mèo trợn to lên, Mộ Ly lông mao dựng đứng nhìn tứ chi dày đặc mao nhung mềm mịn.
" Thân thể của ta, tu vi của ta sao còn là luyện khí tầng bảy." Mộ Ly miệng mèo há hốc, thần thức vòng quanh thân thể dò xét một vòng, càng làm cho nàng xuống dốc tâm tình chính là nành không thể biến về nhân loại hình dạng.
Mộ Ly lườm lườm cả ba người bất tĩnh dưới đất, nhìn cách ăn mặc cho thấy cả ba là thế gia con em, đặc biệt hơn hai tên Trần Tín lại là luyện khí tầng hai tu sĩ.
" Nơi đây là đâu, Thiên Việt vị diện hay ở một vị diện khác." Mộ Ly bình tĩnh suy nghĩ, lúc trước nếu nàng gặp vấn đề có thể dùng tinh thuật bói toán, nhưng hiện tại tu vi chỉ còn luyện khí tầng bảy, nên nàng không thể dùng tinh thuật để trắc ra vị trí hiện tại là ở đâu.
" Di, linh hồn bị trấn thương." Mộ Ly nhìn Trần Lam thân thể, lúc này đây nàng mới phát hiện tiểu tử này đang gặp nguy hiểm, và kẻ gây ra lại chính là Trấn Hồn Ma Âm mà nàng dùng lúc nãy.
" Thật phiền phức." Mộ Ly nhíu mày, hiện tại nàng chỉ có tu vi luyện khí kỳ, không có đủ khả năng để chữa trị cho đối phương, nhưng cứ tiếp tục như vậy e rằng sẽ ảnh hưởng linh hồn, trở thành một kẻ ngu si.
Trần Lam không phải là tu sĩ, bản thân lại cách Mộ Ly âm công quá gần nên bị ảnh hưởng nặng hơn hai người còn lại.
Di chuyển bốn chân đi đến hai người Trần Tín, Mộ Ly nho nhỏ miêu trảo móc vào quần áo Trần Tín, nhẹ nhàng nhấc bổng lên rồi văng ra khỏi đình viện.
" Cũng may thân thể lực lượng vẫn như trước." Nhìn lực lượng đã hạn chế ở mức tối đa khi vứt văng hai người ra khỏi đình viện, Mộ Ly thở phào nhẹ nhõm, chí ít ra nàng còn lực lượng để bảo vệ bản thân.
Mộ Ly nho nhỏ thân thể bắt lấy Trần Lam lao vào bên trong nhà gỗ tồi tàn, đặt lên giường đá lạnh băng, Mộ Ly quan sát cảnh giác xung quanh rồi mới tiếp tục tra xét cẩn thận Trần Lam thân thể.
Thần thức du nhập vào trong não của Trần Lam, nơi mà linh hồn vừa bị Mộ Ly làm cho trấn động.
Bởi vì không phải là tu sĩ nên Trần Lam không có thức hải, phía trên linh hồn màu trắng đang kịch liệt run động.
Từng trận sóng linh hồn phát ra, Mộ Ly thần thức quan sát kỹ mới ngạc nhiên phát hiện. Mỗi run động của linh hồn đều mang theo quy luật gập khuôn, như là một cổ máy được lập trình sẵn, bên trong màu trắng linh hồn, một vật màu lam ở bên trong đang muốn thoát ra. Mộ Ly ngạc nhiên khi thấy một màng này, cũng may thần thức vẫn là kim đan đỉnh phong, nhưng dù vậy cũng so sánh ngang hàng với nguyên anh trung kỳ.
Thần thức như một kính hiển vi càng khuyếch chương tầm nhìn, sau khi xâm nhập vào tận sâu linh hồn của Trần Lam, trước mặt nàng là ba hồn bảy phách của con người.
" Linh hồn biến dị, Thần Hồn tộc." Mộ Ly ngạc nhiên nhìn một trong ba hồn đang nảy sinh biến dị, khác với màu trắng nhị hồn bảy phách, hồn biến dị như một đoàn phôi thai màu lam, mỗi lần nhảy động liền tãn mát ra màu lam hàn khí.
Mộ Ly quan sát không đến một chung trà, hồn biến dị càng phát sinh biến hoá rõ rệt.
" Xoẹt, xoẹt."
Như một tiếng xé rách phát ra, một vật thể kỳ lạ phá đi cái kén, thay thể đi hồn biến dị, đây chính là Thần Hồn tộc sự khác biệt.
" Tiểu tử này." Mộ Ly thần thức rút trở về, khi nàng vừa ra khỏi Trần Lam thân thể, một hư ảnh sinh vật hư phù trên đầu Trần Lam.
Lam sắc mao nhung như màu của bầu trời rộng lớn, đôi mắt tinh sảo như một viên hồng thạch, đặc biệt khi nó hít thở mang theo hàn khí quanh quẫn, phản phất như tiên vật.
" Thỏ?!." Mộ Ly ngạc nhiên nhìn.
Trần Lam hôn mê một canh giờ, khi hắn thức tỉnh liền ôm đầu khó chịu.
" Đã tĩnh."
Giọng như suối trong vang lên, Trần Lam nghe được có ngươi bên cạnh liền nhảy dựng đề phòng.
" ai."
Trần Lam hoảng hốt nhìn xung quanh, khi hắn thấy trong phòng không có ai khác ngoài con mèo mà hắn mang về thì tâm sinh hoảng sợ.
" Là... Là ngươi nói sao." Trần Lam trừng mắt nhìn Mộ Ly, lời nói run rẫy cho thấy hắn rất hoảng sợ.
" Tiểu tử, chớ có vô lễ." Mộ Ly nhảy phốc lên giường đá, lườm nhìn Trần Lam, không biết có nên cho nàng biết rằng, cách nhìn của nàng trong thân thể một con mèo rất là kiêu kỳ.
" Ngươi, ngươi biết nói." Trần Lam ấp úng, bản năng nhút nhát khiến hắn thụt lùi xát vách tường.
" Hừ, ngươi ngươi ngươi, bổn tiên tử sống hơn mười nghìn năm, ngươi một tiểu tử chưa vứt sữa lại cả gan xưng hô ngang hàng với ta." Mộ Ly thân mèo nhảy lên, một trải vổ lên đầu hắn khiến Trần Lam đập đầu xuống giường.
" Đau đau đau." Mộ Ly miêu trảo đè đầu Trần Lam khiến hắn không thể ngẩn đầu, miệng liên tục phát tiếng đau xin tha.
" Hừ, cho ta nghiêm túc trả lời, nếu còn điệu bộ như vậy đừng trách ta ra tay độc ác." Mộ Ly thu hồi miêu trảo, lắc thân thể uyển chuyển một vòng rồi ngồi xỗm xuống đối diện Trần Lam.
" Tiểu tử, ngươi vì sao phải cứu ta." Mộ Ly nhìn Trần Lam hỏi.
" Ta, ta không suy nghĩ nhiều, cứu thì cứu thôi." Trần Lam sợ sệt nói, nhưng Mộ Ly phát hiện tiểu tử này vẫn còn có tính gian sảo như những thiếu niên khác.
" Vì sao lúc đó ngươi không bỏ chạy." Mộ Ly không để ý đến Trần Lam thái độ, tiếp tục hỏi.
" Bỏ chạy, à, ta không nghĩ được nhiều trong tình cảnh đó, cho nên chỉ làm theo bản năng mà thôi." Trần Lam suy nghĩ lung tung nói.
" Bản năng, xem ra ngươi không phải là một tên hèn nhát." Mộ Ly đánh giá, tiếp tục nói " xem ra ngươi ở trong gia tộc bị thiệt thòi không ít."
" Không còn cách nào khác, ta cùng họ ưuas khác biệt." Trần Lam mặt buồn cuối nhìn xuống dưới.
" Khác biệt." Mộ Ly hỏi.
" Ta là con trai của tộc trưởng, nhưng lại không có linh căn nên địa vị rơi xuống thấp tận đáy, trong gia tộc chỉ có tu sĩ mới có quyền lên tiếng, nên người phàm như bọn ta chỉ là tôi tớ trong mắt họ." Trần Lam càng nói càng ưu buồn, ánh mắt ươm đượm một tầng nước mắt.
" Ngươi tính cách quá hèn nhát, cho dù ngươi có linh căn cũng bị kẻ khác bắt nạt." Nhìn hắn bộ dáng như vậy, Mộ Ly không che dấu đã kích hắn.
" Ta không hèn nhát, nếu ta có linh căn như bọn họ ta sẽ chứng minh cho họ thấy mình không hề hèn yếu như họ nghĩ." Trần Lam hét lờn nhìn Mộ Ly, thậm chí hắn không nghĩ tới mình nói ra những lời đó.
" Tu tiên rất tàn khốc, khi ngươi mềm yếu cũng là lúc ngươi bị nuốt chửng, ngươi không sợ sao." Mộ Ly hai mắt phát ra ngân quang, nhìn chằm chằm Trần Lam không chớp mắt.
" Ta, ta muốn chứng minh cho phụ thân thấy, ta không hề vô dụng, ta không muốn bị kẻ khác bắt nạt, ta muốn bằng lực lượng của ta mở ra một mảnh thiên địa rộng lớn." Nhìn vào đôi mắt ngân quang đầy thần bí đó, Trần Lam như có một loại nhiệt huyết thúc dục hắn, khiến hắn chưa từng có trước đây một loại tự tin mạnh mẽ.
Mộ Ly im lặng nhìn, khi Trần Lam nói ra những lời đó, Mộ Ly có thể nhìn thấy được mệnh cách của hắn đang thay đổi, hắn rõ ràng hơn, mệnh cách của hắn rất giống một người, Tinh Vân.
" Xem ra ngươi cùng ta rất có duyên, nhưng trước hết ngươi phải giải quyết một số rắc rối trước đã." Mộ Ly lười biếng nói, thân thể nhẹ nhàng nhảy ra cửa phòng.
" Trần Lam, tiểu tử ngươi mau ra đây." Một giọng trung niên nam nhân từ ngoài sân vọng vào, nghe đến lời này khiến Trần Lam thầm hô không tốt, lật đật chạy đi ra ngoài.
" Đại trưởng lão ngươi tìm ta có việc."
Danh sách chương