Lôi đài phía trên, trung niên trọng tài quét mắt nhìn bốn phía.

" Cảm tạ mọi người đã đến Giang Đông đại hội, ta là Vương Võ chủ trì đại hội lần này, đại hội sẽ chia làm hai giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất chính là tộc chiến, các gia tộc tu sĩ sẽ tỉ thí lẫn nhau, thập cường sẽ nhận được linh thạch, pháp bảo lấy làm khen thưởng, quán quân sẽ nhận được một kiện pháp bảo, mời mọi người cùng thưởng thức." Vương Võ giọng nói to rõ, từ trong không gian phóng xuất ra một loại pháp bảo hình kiếm.

Bảo kiếm vừa ra, hàn khí bức người, kiếm khí xung quanh du đãng, sắc bén mang theo cỗ âm lãnh cô tịch. Kiếm dài hai thước, thân kiếm trong suốt như thuỷ tinh đúc kết tạo thành, chuôi kiếm lấy điêu là hình, đôi mắt được chạm khắc màu đỏ đá quý sống động như thật.

" Kiếm này tên Huyền Vũ Kiếm, được chế tạo từ Băng Phách Ngàn Năm, thân kiếm lãnh lẽo, mang theo bên người lâu dài có thể khiến cho tinh thẫn sảng khoái, tâm cảnh thanh minh. Kiếm vốn dĩ là một kiện linh bảo, nhưng bởi vì một số lý do mà trở thành thất bại phẩm, mặc dù vậy cũng không thể xem thường thanh kiếm này, kiếm có thể chém giết Kim Đan tu sĩ, dù là Trúc cơ cũng xem nó như chí bảo." Vương Võ tay cầm thanh kiếm, nhìn mọi người ánh mắt sáng rực, hắn âm thầm gật đầu hài lòng.

" Như vậy bảo kiếm, về tay kẻ nào nhường xem các ngươi biểu hiện, trước mắt xin mời các gia tộc con em lên bốc thăm chọn đối thủ." Vương Võ phất tay, bảo kiếm bay nhanh đâm sâu vào tảng đá gần lôi đài, Vương Võ lúc này liền phi thân đứng vững bên cạnh.

Mặc dù chúng tộc nhân rất nhiều, nhưng cũng không làm chậm chễ quá nhiều thời gian, rất nhanh vòng đấu đầu đã bắt đầu.

Nhìn trên đài cao tu sĩ tranh đấu, Trần Lam trầm tư đánh giá các đối thủ của mình. Mặc dù tự tin thực lực của bản thân tốt hơn những đối thủ khác, nhưng hắn vẫn không vì vậy mà tự mãn, cẩn thận đánh giá phân tích, điều cần thiết để hắn nắm chắc đệ nhất danh.

Trên sân lúc này là Tô gia nhất đại thiên kiêu Tô Phỉ Phỉ cùng Trần gia đệ tử nổi danh Trần Vũ đang đối chiến. Tràn cảnh lúc này hết sực chật vật về một phía, chỉ thấy Tô Phỉ Phỉ cầm trong tay trường tiên, tiên tựa như xích lại tựa như kiếm, nhìn qua như các lưỡi kiếm được nối liền với nhau như sợi xích, có thể co dãn như trường tiên, có thể đâm thẳng sắc bén như kiếm, sơ qua đã thấy là hung khí đáng sợ.

Cầm trong tay trường tiên hung khí, Tô Phỉ Phỉ ép đối phương không kịp thở gấp, sắc bén lưỡi kiếm hàn quang ẩn hiện, bên trên xuất hiện huyết tinh ngày càng dày đặc, Trần Vũ lúc này cảm thấy sát cơ tứ phía, đối mặt quỷ dị chiêu số như vậy hắn chỉ có thể bị động phòng thủ.

Trần Lam ở dưới đài nhíu mày nhìn Tô Phỉ Phỉ, trong lòng đánh giá Tô Phỉ Phỉ hiểm độc, lúc này người khác có thể cho rằng Trần Vũ có thể phòng bị nhưng vẫn còn lực hoàn trả, nhưng Trần Lam biết được hắn sắp thua cuộc, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng. Tổ Phỉ Phỉ mỗi lần vung tiên nhìn như tuỳ tiện hời hợt, nhưng sát cơ ẩn ẩn mỗi lúc một thịnh, từng chiêu mang theo dày nặng sát cơ, mỗi thức đều muốn lấy mạng người, đây không còn là đơn thuần tỷ thí, đây là sinh tử cuộc chiến.

" Aaaa."

Trần Vũ bên trong dày đặc quang ảnh bổng nhiên kêu rên đau đớn, Trần gia người sôi nổi bất an, Tô Phỉ Phỉ đang muốn một kích mạng, một đạo dư chấn đánh bay trường tiên của nàng.

" Tô tiểu thư nên dừng tại đây được rồi, Trần Vũ hắn đã không còn sức chiến đấu." Trần gia chủ một mặt nghiêm túc nhìn trên sân Tô Phỉ Phỉ nói, Trần Lam có thể nhìn ra Tô Phỉ Phỉ sát cơ, hắn Trần gia gia chủ Trúc Cơ tu sĩ không có nhìn ra được sao, lúc này cấp bách, hắn không ra tay kịp thời chắc chắn Trần Vũ phải bỏ mạng tại nơi này.

" Trần Thủ Tín ngươi đây là ý gì, tiểu bối tỷ thí ngươi như thế nào can thiệp." Tô gia chủ cố tình làm khó nói.

" Hắn đã không còn khả năng thi đấu, Tô gia chủ chẳng lẻ không nhìn đến, trận này chúng ta chấp nhận nhận thua." Trần gia gia chủ không muốn tranh chấp, trực tiếp nhận thua thay Trần Vũ.

Tô gia chủ muốn nói gì, nhưng nhìn lại mọi người ánh mắt lại thôi mở miệng, không phải người mù có thể nhìn thấy Trần Vũ lúc này thảm trạng, khắp thân thể máu me đầy người, dữ tợn vết chém chằng chịt khắp cơ thể, người khác có thể không biết nhưng Trần Vũ biết bản thân thương tích còn nặng hơn như vậy, trong cơ thể hắn lúc này bị kiếm khí tàn phá bừa bãi, kinh mạch không ngừng bị tổn thương nghiêm trọng, nếu không cứu vãn kịp thời chắc chắn hắn sẽ thành phế nhân, chứ đừng nói đến về sau có thể tu luyện.

" Nhanh chóng chữa trị cho hắn." Trần Thủ Tín ra lệnh, lúc này quay về vị trí của mình.

Tô Phỉ Phỉ nhìn về phía oán hận ánh mặt của Trần gia con em, trong mắt lập loè hàn quang, quay đầu hừ lạnh làm như không thấy.

Tô Phỉ Phỉ lần này động tác thật sự chọc giận bọn họ, nhưng cũng khiến bọn họ sợ hãi không thôi, ngươi nhìn Trần Vũ thảm trạng cũng biết, nếu như gặp nàng không biết sẽ thảm như thế nào.

Một hồi phong ba thoáng qua, lúc này đến lượt Trần Lam ra sân, nhưng không biết có phải ý trời hay có người sắp đặt, Trần Lam đối thủ lại là oan gia ngỏ hẹp Trần Tín.

Kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt, Trần Tín đôi mắt không hề che dấu sát khí, điều này khiến Trần gia chủ nhíu mày không vui, những người khác thì hả hê khi có trò hay để xem.

Đứng trên đài cao, Trần Lam bình tĩnh nhìn Trần Tín đang dùng cặp mắt hình viên đạn nhìn mình. Đứng trước mặt đối phương, Trần Lam hồi tưởng những năm qua bị ức hiếp, điều này lại khiến cho Trần Lam chiến ý sôi sục mà không hề lo sợ.

" Ân oán nợ nần, đến hôm nay chấm dứt đi." Trần Lam thầm nói.

Không khí lôi đài đặc biệt nghiêm trọng, trọng tài vừa dứt câu bắt đầu, Trần Tín lao nhanh như một con độc lang vồ mồi, thẳng tấp một đường đến trước mặt Trần Lam, một trảo như vuốt sói, kình khí sắc bén hiểm độc không hề bảo lưu lực lượng.

Đứng trược mặt sắt bén thế công, Trần Lam bình tĩnh đứng đó, người khác đang nhìn cho rằng hắn đang choáng váng nhưng sự thật lại chứng minh bọn họ lầm. Trần Lam trước người xuất hiện một tầng băng thuẩn, lớp băng thuẩn thuần tịnh như trong suốt, tựa như vô lực trước lang trảo lại dễ dàng ngăn lại sắt bén chiêu thức của Trần Tín.

" Sao có thể." Trần Tín kinh hoảng hô, dù cho xuất hiện ngoài ý muốn nhưng hắn vẫn không buôn tha Trần Lam, linh khí thúc dục vào lòng bàn tay, một tầng hôi tanh linh khí hoá thành ảnh trảo, lực công kích bổng chốc tăng phúc gấp bội.

" Cận chiến sao." Phía xa quan sát, Dương Văn Nghi nhìn Trần Lam đang ở thế bị động âm thầm nhíu mày, những ngày qua ở chung tu luyện nàng biết rõ nhược điểm của Trần Lam nằm ở đâu, Trần Lam có thần thức quỷ dị khiến người khó phòng, có băng thuật mạnh mẽ khiến đồng cấp khó có đối thủ, nhưng hắn có trí mạng khuyết điểm chính là thể thuật quá kém cỏi, kém cỏi đến nông nổi Mộ Ly phán hắn không hề có thiên phú ở một đạo này.

Trần Tín lang trảo liên tục công kích, nhanh chuẩn đến nổi người nhìn chỉ thấy hôi mông hư ảnh, băng thuẩn tầng tầng lớp lớp bị phá hỏng, nhưng theo sao đó lại từng lớp từng lớp được tạo ra khiến Trần Tính bực tức khó chịu.

" Hừ, ngươi chỉ có thể làm con rùa đèn trốn tránh như vậy sao, con gan cùng lão tử đường đường chính chính đánh một trận." Nhìn công kích không có hiệu quả, Trần Tín liền chuyển sang khích tướng.

Trần Lam nhìn bạo ngược Trần Tín, nhếch miệng lạnh nói.

" Như ý ngươi mong muốn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện