Bởi vì trong lúc ngộ hiểu mà vào cảnh giới vong ngã khiến Mộ Ly không hay biết bên cạnh có người, khi tỉnh táo lại nàng liền di chuyển đến phía sau đối phương.

" Ngươi là ai." Lạnh như băng thanh âm lại lần nữa vang lên.

Một bên Lâm Phong nghe được thanh âm như hàn khí này liền sực tỉnh lại, có chút lúng túng nhưng vẫn không mất phong thái tao nhã như thường ngày.

" Tại hạ Thái Nhất tông Lâm Phong, quấy gầy tiên tử tu luyện quả thật mạo phạm, nhưng ta không có ý đồ gì xấu chỉ tình cờ đi ngang qua thôi."

" Là ngươi." Mộ Ly một bên nghe thấy tên này liền nhíu mày, thật xui xẽo, đến đây cũng gặp nữ chủ nam nhân, nếu không phải hôm nay ta tâm tình tốt thật sự muốn giáo huấn hắn một phen.

" Tiên tử biết tại hạ." Dường như đối phương quen biết mình, Lâm Phong xoay lưng lại nhìn phía sau cô gái, bắt gặp cặp mắt mỹ nhưng lạnh như băng hàn khiến hắn không khỏi chột dạ.

" Xem như nhận thức, ngươi rình rập một bên có ý đồ gì." Không đợi hắn hỏi thêm câu nào Mộ Ly lại tiếp tục chất vấn." Cho dù là ý đồ gì đi nữa ngươi một bên rình rập như vậy quả thật không chút lễ phép, bổn cô nương hôm nay tâm tình tốt không muốn giáo huấn ngươi."

Một bên Lâm Phong nghe nàng nói như thế bá đạo quả thật líu lưỡi không thôi, biết bao nhiêu cô gái khi nhìn thấy hắn đều phải nhỏ nhẹ e lệ nhưng lần này lại gặp một nữ nhân không hề xem trọng hắn, tôn nghiêm nam tử lại rất cao hắn thật sự không cho phép ai hạ thấp tôn nghiêm của mình. Lại nhìn trước mắt thần bí nữ tử, tâm huyết hắn lại sôi trào, nam tử vốn ham tính khiêu chiến, trong tình cảm cũng vậy càng khó đoạt được thì hắn lại càng muốn đoạt cho bằng được

" Ta.." Chưa để hắn nói hết câu Mộ Ly liền biến mất không thấy bóng dáng.

" Thật lợi hại thân pháp, ta phong linh căn cũng không có thân pháp lợi hại như vậy, nếu lần sao gặp được nàng phải hảo hảo kéo gần quan hệ mới được."

............................................................................

" Thật là oan gia, chỉ xuất sơn làm nhiệm vụ cũng gặp được hắn." Mộ Ly lúc này đã đi khá xa, nàng quả thật không muốn dính líu tới nữ chủ đặc biệt là nam nhân, mặc dù nam nhân của nàng ai cũng là mỹ nam như hoạ nhưng mang trong người linh hồn ba mươi mấy tuổi quả thật không nuốt nổi bọn họ, nàng không bị bệnh luyến đồng a (~.~). Không phải Mộ Ly sợ nử chủ chẳng qua lúc này chưa đến lúc thích hợp, khi chưa nắm chắc phần thắng nào nàng quả thật không muốn chính diện đối kháng, dù sao nữ chủ cũng là thiên địa sũng nhi,lúc nào cũng đại khí vận quanh thân.

" Có người." Đi đến một đoạn Mộ Ly nghe thấy tiếng người hô thì dừng lại.

" Dâm tặc ngươi dám." Một giọng nữ từ đằng xa, nghe ngữ điệu Mộ Ly đoán một nam một nữ đang giằng co, không muốn gánh lấy gắc rối Mộ Ly liền muôn rời đi.

" Dung Hoa tiên tử chớ lo sợ hôm nay ta sẽ hảo hảo phục vụ ngươi tận tình, hắc hắc, được hưởng thụ mỹ nhân của đệ tử Bách Hoa cốc quả không uổng cuộc đời này.

Nghe đến đê tiện giọng nam này Mộ Ly đôi mắt trầm xuống, nàng có linh hồn người hiện đại nên những chuyện hãm hiếp như vậy quả thật không chấp nhận được, lại nghe đến Bách Hoa cốc danh tự nàng lại càng nghi hoặc.

" Bách Hoa cốc là nam vực cửu đại phái tại sao lại xuất hiện ở đông vực, mặc kệ cứu người trước đã." Nghĩ là liền làm, Mộ Ly cấp tốc chạy tới.

" Diệp Lâm ngươi dám làm gì ta, ngươi đừng quên ta chính là chưởng môn đệ tử, ngươi nếu đụng tới ta một cọng tóc Bách Hoa cốc sẽ không bỏ qua cho ngươi." Thân thể mất lực Dung Hoa không chịu khuất phục nằm dưới mặt đất, Mộ Ly đến thì phát hiện nàng đã bị hạ độc.

" Hắc hắc, hiếp xong rồi giết xem ai có thể cứu được ngươi." Diệp Lâm dâm tà ánh mắt không ngừng liếc nhìn thân thể vưu vật dưới đất.

" Tiểu dâm tặc ngươi nếu đụng tới nàng thì đừng trách ta không khách sáo." Đã đến Mộ Ly một mực quan sát hai người, nhìn cách ăn mặc của tên nam tử này nàng có thể đại khái đoán được là con em thế gia, nếu quả thật vậy thì mọi chuyện càng thêm rắc rối.

" Là ai xen vào chuyện của bổn thiếu." Tức giận vì bị gián đoạn cuộc vui Diệm Lâm câm tức nhìn về phía phát ra thanh âm. " ngươi là ai mà xen vào chuyện của ta, ngươi có biết ta là ai không, bổn thiếu chính là Diệp gia thiếu tộc trưởng là tứ đại gia tộc ở nam vực Diệp gia, ngươi khôn hồn thì cút xa cho bản thiếu."

" Cô nương ta chính là Bách Hoa cốc đệ tử nếu ngươi giúp ta diệt trừ tên tiểu tặc này ta sẽ thưởng hậu hỉnh cho ngươi." Nằm dưới đất Dung Hoa thấy người đến cứu liền không chịu ngồi không mà chờ chết.

" Các ngươi nói quá nhiều, ta mặc kệ ngươi là diệp gia hay bách hoa cốc ta chỉ chán ghét hành vi sắc lang của ngươi." Nói vừa dứt câu nàng lấy tốc độ chóng mặt tiến nhanh về Diệp Lâm.

" Keng" tiếng kim loại sắc bén cọ sát.

Mộ Ly dù nhanh nhưng Diệp Lâm cũng không phải là quả hồng mêm, phản ứng rất nhanh chứng tỏ hắn có kinh nghiệm chiến đấu rất nhiều, lúc này kiếm của hắn đang chặn lấy một khô mộc xanh biếc mống vuốt.

" Thật nhanh tốc độ, hảo tinh thuần mộc linh khí." Một bên Dung Hoa theo dõi trận chiến không ngừng bất ngờ.

Dằng co một hồi lâu Mộ Ly bất ngờ dùng quyền còn lại đấm thẳng về phía đan điền đối phương, cảm nhận lực đạo ập tới Diệp Lâm không kịp chóng đỡ thì bị đánh bay ra ngoài.

" phụt" một ngụm thổ huyết Diệp Lâm câm tức nhìn đối phương.

" Thật âm ngoan chiêu số."

" Mộc sinh miên miên." Cầm trong tay phi kiếm Diệp Lâm thế như trẻ củi bổ về phía Mộ Ly, phi kiếm trên tay hắn lúc này bộc phát cường đại mộc hệ linh khí miên miên không dứt.

" Không hổ là kiếm tu." Nhìn một kiếm sắp đến Mộ Ly nhanh chóng vận chuyển tân thân pháp, chỉ thấy lúc này một kiếm vừa bổ tới đầu nàng liền hoá thành vô số thải điệp tán loạn khắp nơi.

" Ngươi có quá nhiều sơ hở." Âm lãnh thanh âm từ sau vang lên, vốn đang nghi hoặc Diệp Lâm lúc này nghe đằng sau phát ra thanh âm liền theo bản năng quay đầu lại.

" xoẹt" Một trảo xé toạt trước ngực hắn, mặc dù không nặng lắm nhưng đủ có thế thấy xương bên trong.

" aaaaaaaaa" máu không ngừng chảy từ vết thương Diệp Lâm đau đớn ôm trước ngực, từ trước đến nay luôn luôn cao quý như hắn gặp phải chuyện này quả thật là một sĩ nhục, một luyện khí kỳ tầng mười lại thua thiệt ở một luyện khí tầng tám.

" Ngươi chờ đó cho ta, chuyện hôm nay ta quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi." Diệp Lâm như điên cuồng đứng lên, tay nắm vạn dặm phù biến mất không thấy.

Mộ Ly sớm đã biết hắn có biện pháp thoát khốn nên không muốn chặn hắn lại, dù sao nàng cũng không muốn giết hắn, đơn giản bởi các đại gia tộc luôn có một loại truy tung thuật, nàng không muốn phải đối đầu với cả một đại gia tộc.

" Ân nhân ngươi có thể giúp ta giải trừ độc phấn." Dung Hoa vừa xem trận chiến ấy liền âm thâm quyết định.

" Tê liệt phấn" Mộ Ly thiu mi, tê liệt phấn là một loại nhằm tê liệt đối phương khiến đối phương không thể cử động cũng như vận chuyển linh lực, tê liệt phấn không màu không mùi là một loại độc thủ khó đối phó.

" loại phấn này một canh giờ sau sẽ mất tác dụng vốn dĩ không cần ta ra tay." Nàng cùng người này không quen không biết cũng không muốn dính líu sâu thêm để kéo dài nhân quả.

" Ân nhân ngươi không kỳ hoặc ta cùng hắn tại sao lại ở đây sao, bọn ta đây là tìm kiếm một truyền thừa ở sơn mạch này, nghe nói là một vị tên là Vạn Mộc tiên nhân truyền thừa."

Nghe đến truyền thừa Mộ Ly quét mắt về phía nàng, Vạn Mộc truyền thừa nói vậy có liên quan đến mộc hệ pháp thuật, nàng có thể đến đấy tìm hiểu một số thứ đang nghi hoặc, đặc biệt là màu đen mầm móng lúc trước đạt được.

ps: đang bệnh nên hơi chậm tiến độ mong mn thông cảm, có góp ý thì cmt để mình sửa chữa nhé. ^.~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện