Đêm đó, một ván cờ tương tư.

Mục Dạ ngây ngốc ngồi trên đồi dã quỳ rất lâu, ánh mắt lúc này trở nên vô thần, cho dù là pháo hoa đốt sáng rực rỡ cũng không làm hắn khá hơn chút nào.

Ngây ngốc đứng đó, cho đến khi phía đông bắt đầu lú ra ánh sáng đầu tiên, Mục Dạ thân mình mới di động.

Một thanh dao găm từ trong tay hắn xuất hiện, một tay còn lại bắt lấy búi tóc dài của mình, dứt khoát một dao tóc dài từng lọn bay đi theo gió.

" Sư huynh." Mộ Ly vẫn một mực đứng đó quan sát hắn, một đêm mặc dù không nói gì nhưng Mục Dạ luôn biết nàng tồn tại.

Đi đến phía sau, nàng im lặng nhìn tóc đã cắt ngắn lên sư huynh của mình.

Trầm mặc không nói, ánh mắt Mục Dạ vẫn chăm chú nhìn từ phía đông mặt trời.

" Phiền sư muội ngươi quan tâm rồi."

Xoay người lại nhìn nàng, Mục Dạ vẫn là khuôn mặt ấm áp đó, mặc dù tóc đã cắt ngắn nhưng lại không khiến khí chất giảm đi mặc khác lại lộ ra như ngọc quyến rũ cái cổ, hắn lúc này trở nên trầm ổn kiên nghị hơn trước một vài phần, nhưng vẫn không mất đi ôn mềm như ngọc ngũ quan.

" Sư huynh không sao là ta yên tâm rồi, yêu một người không nhất thiết phải có người đó."

Mộ Ly nhìn mắt chứa bi thương vẫn chưa tan biến đó, âm thầm hạ quyết tâm giúp hai người đến với nhau.

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~

Ba tháng cứ thế qua đi.

Mộ Ly cùng Mục Dạ trở về tàng kinh các đều một mực bế quan không ra, trong ba tháng này không chỉ có nàng chú tâm luyện tập, Cốc U Lan bọn họ cũng đang miệt mài chuẩn bị di tích sắp tới, chuyến đi này chắc chắn sẽ hung hiểm.

Ba tháng, thời gian không dài cũng không ngắn lắm, trong ba tháng này lấy ưu thế hai bút cùng vẽ ý thức, Mộ Ly tu luyện Cực Độ Ma Âm cùng cơ bản cầm nghệ đã tiến bộ không ít, đáng nhắc tới chính là Mị Hoặc Ma Âm đã đạt tới tiểu thành, cũng đồng nghĩa với việc nàng có thể tu luyện ma âm thứ hai, Diệu Pháp Ma Âm.

Diệu Pháp Ma Âm, là Tu La bán phật bán ma diệu âm dùng để tịnh hoá oan hồn, xua đuổi tâm ma, tỉnh táo tâm cảnh.

Nhìn qua, môn thần thông này rất giống Tịnh Hoá Chú của phật môn, nhưng đây đích thị là ma môn thần thông, mặc dù hiệu quả không bằng đại danh đỉnh đỉnh Tịnh Hoá Chú, nhưng vẫn rất hữu dụng, đặc biệt là đối với ma vật.

Cực Độ Ma Âm bên trong bao gồm bảy âm, thứ nhất âm Mộ Ly đã học được chính là Mị Hoặc Ma Âm chuyên chủ mị hoặc. Đồng dạng ma âm mới học được cũng chính là thứ hai ma âm Diệu Pháp Ma Âm, thiên hướng phụ trợ tính. Thứ ba âm là Cửu Thiên Lôi Ma Âm, tiếp theo đó lần lượt là Trấn Hồn Ma Âm, Hồng Trần Loạn Ma Âm, Tam Sinh Kiếp Ma Âm, và cuối cùng là Cực Độ Ma Âm, một lời thốt ra huỷ thiên diệt địa.

Mộ Ly không biết có phải do Mị Nương vận khí tốt hay nàng vận khí tốt, một môn thần thông vốn bị chính đạo thậm chí là ma đạo liệt vào cấm thuật lại lọt vào tay nàng, mặc dù môn thần thông này rất bá đạo nhưng muốn sử dụng quang minh chính đại thì lại không thể, Mộ Ly e ngại vì nó mà mang đến phiền phức, đây cũng không thể trách nàng, bởi vì hiện tại nàng đang ở hang cọp, không tự do tự tại như tán tu tứ cố vô thân.

Chuẩn bị ổn thoã, Mộ Ly lúc này nhận được tin tức của Cốc U Lan nên mới xuất quan.

Vừa ra khỏi động phủ, Mục Sinh đã đứng đó chờ nàng.

Có một chút ngạc nhiên, Mộ Ly đi lại hỏi.

" Sư tôn ngài tìm ta."

" Ngươi đây là chuẩn bị rời đi lịch lãm." Mục Sinh lên tiếng, nhưng không chờ nàng trả lời, một tay điểm vào mi tâm nàng, một luồng mạnh mẽ lực lượng tiến vào ý thức hải.

" Sư tôn đã gieo nguyên thần lạc ấn của mình vào, nếu như gặp chuyện không may nguyên thần lạc ấn sẽ tự động kích phát của ta ba thành thực lực, nhưng sau đó sẽ tự động biến mất, ngươi phải nhớ kĩ." Mục Sinh quan tâm Mộ Ly giải thích cặn kẽ.

" Sư tôn yên tâm, ta luôn đặt an toàn làm hàng đầu." Mộ Ly gật đầu cảm tạ, những năm này được sư tôn thương yêu quan tâm như người thân, đây là xuyên qua mãn nguyện nhất của nàng.

" Không biết sư huynh hiện tại thế nào." Lo lắng Mục Dạ vì lần đó làm tổn thương, mặc dù sau đó hắn không có biểu hiện gì lạ thường, nhưng Mộ Ly e rằng đã xuất hiện tâm ma.

" Ngươi yên tâm, lần này xem như là một hồi thử thách của hắn, chỉ cần hắn ngộ ra được tu vi chắc chắn sẽ tiến nhanh." Mục Sinh nhắc đến Mục Dạ là hiện rõ ra ngoài vẻ lo âu, nếu không phải tiền nhân ân oán thì đồ đệ của mình đã không chịu tổn thương như vậy rồi.

Mộ Ly âm thầm thở dài, nàng lo cho Mục Dạ đồng thời cũng lo cho sư tôn của mình, hai người tình như thủ túc, một tay sư tôn đã nuôi nấng sư huynh nên người, nên nhìn thấy đồ đệ của mình vì mình mà chịu nhiều khổ sở khiến sư tôn hắn cũng tự trách bản thân không ít.

" Ngài yên tâm, sư huynh sẽ không sao." Vốn định an ủi đồ đệ của mình không ngờ lại bị đồ đệ an ủi lại khiến mặt già của Mục Sinh đỏ lên, lão ngoan đồng bộ dáng lại tiếp tục diễn trò, hắn ha ha cười vỗ vai trấn an nàng sau đó rời khỏi.

Mộ Ly xuống núi đã gặp Lưu Nhiên chờ nơi đó, vừa nhìn rất xa thân ảnh của nàng hắn liền sáng mắt lên.

" Khiến ngươi chờ lâu rồi." Mộ Ly có chút thẹn thùng, lần nào cũng để hắn chờ đợi mặc dù hắn không nói nhưng bản thân lại có chút tự trách bản thân không đúng giờ.

" Không quan trọng, ta chẳng phải còn chờ ngươi một ngày thành tiên một câu nói sau." Lưu Nhiên ý vị thâm lường nói.

" Được rồi chúng ta còn có chuyện cần làm, trước tiên tiếp nhận nhiệm vụ để xuất môn đã." Thái Nhất tông rất sâm nghiêm, đệ tử muốn ra ngoài lịch lãm đặc biệt là luyện khí kỳ đệ tử sẽ rất khó khăn, nên đa phần bọn họ sẽ chọn tiếp nhận nhiệm vụ gần nơi với địa điểm cần đến để tiện cho việc xuất môn.

" Địa điểm chính là nơi nào." Lưu Nhiên hỏi.

" Lần này mục tiêu chính là Sương Mù Đầm Lầy, hướng trung tâm."

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~

Sương mù đầm lầy là một địa điểm nguy hiểm, quanh năm sương mù dày đặc, cho dù là tu sĩ thần thức cũng sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Ngoài ra, đầm lầy là nơi sinh sống của rất nhiều độc vật, cũng bởi vì vậy đa phần tu sĩ đến đây chủ yếu là độc tu tu sĩ.

Lưu Nhiên cùng Mộ Ly sau khi tiếp nhận nhiệm, một đường phi hành hao tốn năm ngày rốt cuộc đã đến đầm lầy phía bên ngoài.

" Hai người bọn họ sao còn chưa đến." Lưu Nhiên hai người đến vẫn không thấy thân ảnh của hai người Cốc U Lan.

" Bọn họ tới." Từ đằng xa bay đến hai đạo bạch quang kiếm ảnh, người đến không ai khác chính là nhân vật chính lần này, Cốc U Lan cùng Bắc Tùng Quân.

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~

Ngày hôm sau, phía ngoài đầm lầy xuất hiện hai thân ảnh một nam một nữ.

" Tình muội muốn gặp ta tại sao lại hen đến nơi này." Nam nhân xinh đẹp yêu nghiệt không thua kém gì nữ nhân, một tay cầm bút lông thập phần quái dị.

" Ta nhận được tình báo hai người kia đến đã nơi này, ta suy đoán chắc chắn cả hai đến đây không phải cố ý đến làm nhiệm vụ mà là đến tìm một bí mật động phủ tu sĩ chẳng hạn." Thiếu nữ được gọi là Tình muội lên tiếng giải thích.

" Thì ra ngươi không phải cố ý đến gặp ta." Nam nhân lúc này mang theo hờn dỗi càng làm tăng đậm yêu nghiệt khí chất của mình.

" Bởi vì ta chỉ quen biết mỗi mình ngươi là tu vi cao, có ngươi bên cạnh ta cũng không cần sợ kim đan kỳ tu sĩ." Ngọt như đường giọng nói lại thêm ôn nhu mĩm cười khiến nam nhân không còn lực chống cự.

" Hảo vậy chúng ta vào thôi." Nam nhân vốn có đặc tính thích bảo vệ che chở người mình thích, nàng nói ra cần hắn bảo vệ khiến tâm tình lâng lâng hào hứng.

" Vậy chúng ta tiến đến phía chung tâm." Nữ nhân xinh đẹp có điều chưa nói cho hắn biết hết, nàng biết đầm lầy có che dấu bảo tàng, hai người kia đến nơi này không thể thoát khỏi hiềm nghi có liên quan, mà tất cả những gì nàng biết được đều nhờ một bên luôn ở bên người Dược lão.

Tg: nghĩ vài hôm thật khoẻ, lại tiếp tục vào trận, có nhiều bạn cmt xin hình hoặc có gì thắc mắc cứ inbox qua fb của mình, app wattpad có khi không nhận được tin.

https://mobile.facebook.com/tieu.minh.750?fref=ts
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện