Editor: Gà
"Hoan Hoan, tớ, tớ đang ở đâu đây?" Trước khi các cô hôn mê đều đang ở trong nhà họ Lý, lúc đó chơi cùng nhau trừ Ninh Vân Hoan Lý Phán Phán ra, còn có khoảng sáu bảy cô gái, Ninh Vân Hoan lắc đầu trong cơn nặng trịch, quả nhiên cô tìm thấy bóng dáng Lý Phán Phán trong đám người, thế này cũng thật có duyên, xem ra hai người, luôn bị bắt cóc cùng nhau, mà lần này trừ thiếu một Cố Doanh Tích ra, thì có thêm một số cô gái cùng chơi chung ở nhà họ Lý.
Vỗ cho mọi người tỉnh dậy, các cô gái còn có chút kích động, nhưng hai người Lý Phán Phán và Ninh Vân Hoan lại rất bình tĩnh, lúc này vừa nhìn thấy nhau, không khỏi đều cười khổ, quả thật nên gọi là duyên phận đáng chết! Lúc này trong lòng Lý Phán Phán nặng trịch, do cô mời nhóm Ninh Vân Hoan đến nhà họ Lý để tụ họp, dầu gì nhà họ Lý cũng có địa vị không bình thường trong quân, nhưng lúc này ở đại bản doanh của nhà họ Lý lại bị người một lưới bắt hết, Lý Phán Phán nghĩ có thể khoảng mười ngày nữa, dù tự bản thân bình an trở về, cũng tuyệt đối sẽ phải đối mặt với sự trách cứ và oán trách của người trong nhà, thậm chí có thể nhà họ Lý sẽ bị cô liên lụy, các gia trưởng bị phẫn nộ mà vây đánh cô. Nghĩ đến hậu quả này, Lý Phán Phán đã không lạnh mà run, sắc mặt càng khó xem vài phần.
"Lúc này chúng ta đang ở trên máy bay." Đỗ Hạ khẳng định một câu, tuy trong cabin bốn phía đều dày đặc, nhưng từ đồ trang bị và cảm giác chuyển động của bản thân, tất cả mọi người đều có thể đoán được.
"Hiện giờ nên làm sao đây?" Chu Viện Viện theo bản năng nhìn thoáng qua Ninh Vân Hoan, cô vừa dứt lời, các cô gái không tự chủ đều dừng mắt trên người Ninh Vân Hoan, có lẽ vì mấy cô gái này đều đã ký hợp đồng với công ty Ninh Vân Hoan, bình thường vui đùa cũng từng gọi cô là bà chủ, lúc này vừa xảy ra chuyện, hơn nữa Ninh Vân Hoan còn tỉnh lại trước, nên theo bản năng ánh mắt của bọn họ đều dừng trên người cô.
"Đợi đáp xuống đất rồi nói tiếp." Ninh Vân Hoan nhìn xung quanh tìm kiếm, thấy không có dù để nhảy. Hơn nữa cửa cabin bị khóa chặt, cô cũng hơi bất đắc dĩ, cả cửa sổ bốn phía đều không với tới được, cũng không có dù để nhảy. Nếu lúc này ra chủ ý quỷ gì, muốn chết chỉ có bản thân thôi, cabin và khoang cơ trưởng bị một cánh cửa sắt ngăn cách, nhóm phụ nữ tay không tấc sắt, không thể chạy được.
Tạm thời chỉ có thể như vậy trước, cảm xúc mọi người hơi sa sút, cũng không biết trải qua bao lâu, khi các cô đã đói, bụng đã kêu "rì rầm", rốt cục máy bay đã bắt đầu đáp xuống.
Sau một trận lắc lư, thân máy bay nhanh chóng bắt đầu ngừng trên đường băng. Nhóm Ninh Vân Hoan đứng thẳng người, khi thật vất vả đứng thẳng sống lưng, thì máy bay dừng lại, mọi người như nghe được tiếng cửa máy bay được mở ra, cánh cửa sắt đóng chặt cũng chậm rãi được mở ra. Một người đàn ông mặc trang phục quân đội, trong tay ghìm súng, dáng người cường tráng đang chỉa họng súng vào các cô, ý bảo các cô đi xuống.
"Hoan nghênh đã đến, các cô gái." Tiếp đó một người đàn ông mặc quần áo tác chiến bó sát, toàn bộ tóc được chải ra sau lộ ra cái trán sáng bóng, mi mắt anh tuấn sáng ngời, vẻ mặt âm ngoan lúc này một tay che ngực, nho nhã lễ độ khom lưng với các cô, khi nhóm Lý Phán Phán nhìn thấy anh ta thì đồng tử không tự chủ đều co rụt lại, thậm chí Lý Phán Phán không thể nhịn, kinh hô: "Mộ Cẩn Ngôn?"
"Làm sao có thể? Làm sao có thể là Mộ Cẩn Ngôn?" Đỗ Hạ che miệng lại, có chút không dám tin người đàn ông trước mắt này thoạt nhìn có lực sát thương rất lớn lại có thể là tên mang tiếng ngu ngốc của nhà họ Mộ ở đế đô, tất cả mọi người đều không dám tin tưởng, Ninh Vân Hoan cũng yên tĩnh lại. Chỉ sợ không biết đối thủ là ai. Lúc này sau khi đã biết người bắt cóc mình là Mộ Cẩn Ngôn, ngược lại cô đã bình tĩnh hơn.
"Các cô gái, hoan nghênh các cô đã đến, trụ sở bí mật, của tôi!" Lúc này Mộ Cẩn Ngôn không giả ngốc nữa. Trên mặt bình tĩnh mỉm cười, trong đôi mắt kia lộ ra dã tâm và vẻ hung ác không hề che giấu, khóe mắt như lơ đãng liếc nhìn Ninh Vân Hoan, tiếp đó đảo quá các cô gái, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Ninh Vân Hoan: "Tôi biết các cô không thành thật, quả nhiên, còn có bản lĩnh xoay sở cởi dây thừng, thật sự làm tôi rất thất vọng." Mộ Cẩn Ngôn nói đến đây, mỉm cười với Ninh Vân Hoan: "Cô Ninh, hoặc là, tôi nên gọi cô là chị dâu họ? Chắc hẳn do cô giúp mọi người cởi dây thừng nhỉ?"
Ninh Vân Hoan không lên tiếng, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Mộ Cẩn Ngôn, cả đồng hồ trên người cô cũng bị lấy xuống, đồ trang điểm hột xoàng đều bị người ta lột sạch sẽ, trong tay không hề có vũ khí có thể đánh trả, làm cô thật sự hơi thất vọng, lúc đối mặt với Mộ Cẩn Ngôn, có vẻ cô không hề có năng lực phản kháng, làm trong lòng cô rất khẩn trương.
"Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, chị dâu họ, chị có thể nói cho tôi biết không, sao chị nhận ra tôi giả ngu? Đến cả thằng anh ngu xuẩn của tôi cũng không đoán được, vì sao chị dâu họ lại biết thế?" Mộ Cẩn Ngôn vừa nói, vừa hoang mang nhíu mày, anh ta như muốn bước qua, nhưng khi đi hai bước thì chiếc xe mà anh ta dựa vào lại truyền đến tiếng đập "thình thịch", làm Mộ Cẩn Ngôn có chút không kiên nhẫn nhíu mày, quay đầu gõ xe hai lần, vẻ mặt âm trầm quát: "Câm miệng! Đừng động nữa, nếu không anh trai thân ái của em à, chỉ sợ lúc này em không nhịn được làm anh im lặng đấy."
Anh ta vừa nói xong, đã kéo cửa xe ra, bên trong là Mộ Cẩn Chi bị trói như xác ướp bỗng chốc ngã nhào ra, sau khi chật vật lăn trên đất vài vòng, nằm trên mặt đất, oán hận trừng mắt nhìn Mộ Cẩn Ngôn. Lúc này trên người Mộ Cẩn Chi đã không còn phong độ và tiêu sái như ngày thường, tóc gã đã hỗn độn và dính không ít tro bụi, trên mặt đã bị trói đến biến dạng, khác với nhóm Ninh Vân Hoan bị dán băng, trong miệng gã bị nhét đầy mấy sợi dây gân bò, chẳng những làm vẻ mặt xem như anh tuấn của gã bị biến dạng, lúc này nước miếng còn không tự chủ chảy ra, trông vô cùng đáng thương.
Ninh Vân Hoan nhìn thấy Mộ Cẩn Chi thế này, nhịn không được muốn cười, không biết cái này có phải như trong truyền thuyết không, không nghe lời dạy của người già chịu thiệt ngay trước mắt, rõ ràng trước đó cô đã luôn nhắc nhở Mộ Cẩn Chi, nhưng Mộ Cẩn Chi ngu xuẩn lại lơ đễnh, cho đến hôm nay, hại người hại mình, dù gã đã được nhắc nhở, nhưng cuối cùng cũng rơi vào kết cục như kiếp trước, nghĩ đến dù cho gã thêm vài cơ hội nữa, thì người như vậy mãi mãi vẫn sẽ không thể thành công.
"Anh trai, vì sao anh không an phận vậy, đừng ép em đấy?" Mộ Cẩn Ngôn lộ ra tươi cười, cười nhưng không đạt đến đáy mắt, anh ta kỳ quái như vậy làm người ta có cảm giác rất quỷ dị, hiển nhiên Mộ Cẩn Chi cũng ý thức được, giãy dụa càng mạnh, trong lỗ mũi phát ra tiếng "ngô ngô", thân thể như tằm bắt đầu vặn vẹo, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, gã càng giãy dụa, dây thừng trên người thắt càng chặt, dường như đã thít chặt tóc gã, gã vốn mặc tây trang khá cầu kỳ, lúc này như đồ chua móc trên người gã, càng hiện ra vài phần thê lương.
Mộ Cẩn Ngôn còn muốn nói nữa, trong xe đã truyền ra giọng run rẩy của Điền Ngọc Hinh: "Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn, nó là anh con mà, con muốn làm gì anh con, con mang mẹ đến chỗ này, đến cùng là muốn thế nào?"
Lúc này rất náo nhiệt, Ninh Vân Hoan cố gắng im lặng không lên tiếng xem kịch, để đám người nhà này có thể quậy để kéo dài thời gian, biểu cảm của Mộ Cẩn Ngôn vô cùng không thích hợp, khi anh ta nghe được giọng của Điền Ngọc Hinh, thì ánh mắt đỏ bừng, chẳng phải muốn khóc mà hình như là sự yên tĩnh quỷ dị trước cơn điên, gân xanh trên mu bàn tay anh ta nổi lên, đưa bàn tay vào trong xe, không lâu sau, đã lôi Điền Ngọc Hinh đang thét chói tai bên trong ra, một tay ném bà ta vào người Mộ Cẩn Chi, Điền Ngọc Hinh bị ngã, đau không nhịn được rên rỉ, Mộ Cẩn Ngôn cười lạnh: "Anh trai gì? Cũng vì tôi nhỏ hơn anh ta mấy tuổi, cho nên tất cả của nhà họ Mộ, tôi đều không có tư cách được nhận, mẹ, mẹ có biết lúc nhỏ trong lòng tôi không cam lòng bao nhiêu không? Anh ta ngu xuẩn như vậy, anh ta có chỗ nào hơn tôi? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi thứ của nhà họ Mộ ba đều thầm nghĩ sẽ giao cho anh ta? Dựa vào cái gì?" Anh ta càng nói, thì tiếng quát càng lớn, biểu cảm dữ tợn, Điền Ngọc Hinh sợ đến mức thét chói tai, đâu thể nói thành lời.
"Loại vô dụng ngu xuẩn này lại có thể để tôi phải hai bàn tay trắng, tôi thông minh có tham vọng như vậy, mà cái gì tôi cũng không có, con cả, hừ hừ, buồn cười, bây giờ chẳng phải đang quỳ trước mặt tôi, tôi bảo anh ta đi hướng đông, anh ta không dám đi phía tây, để mặc tôi điều khiển không phải sao?" Mộ Cẩn Ngôn nói xong, nở nụ cười: "Đáng tiếc, hiện giờ tôi đã không còn muốn nhà họ Mộ nữa, bây giờ tôi đã có đồ tốt hơn, tôi muốn, không chỉ là nhà họ Mộ thôi, mẹ yên tâm đi, tôi sẽ không giết mẹ, tôi muốn mẹ sống không bằng chết, hối hận vì đã sinh ra loại ngu xuẩn như Mộ Cẩn Chi này, mẹ xem, mẹ nhìn xem những người trước mắt này là ai?"
Mộ Cẩn Ngôn vừa nói, ngón tay vừa chỉ nhóm Ninh Vân Hoan, thấy Điền Ngọc Hinh đầu tiên vừa sợ hãi vừa vui mừng, tiếp theo như nhớ đến cái gì, lộ ra hoảng sợ, đến cuối cùng thì răng nanh đập vào nhau "lạch cạch", Mộ Cẩn Ngôn cười càng thêm điên cuồng: "Suy nghĩ cẩn thận rồi à? Tôi bắt toàn bộ đám phụ nữ này, dùng danh nghĩa của mẹ đấy, mẹ nói xem, nếu tôi bán toàn bộ đám phụ nữ này ra nước ngoài, người của nhà họ Lý, nhà họ Đỗ, nhà họ Chu..." Mỗi khi nhắc đến một cái tên, thân thể Điền Ngọc Hinh càng run mãnh liệt, đến cuối cùng Mộ Cẩn Ngôn đưa ngón tay chỉ Ninh Vân Hoan: "Còn có người vợ mà con của cô nhìn trúng, người phụ nữ của Lan Lăng Yến, cũng bán đi để ngàn người cưỡi vạn người đè, mẹ, mẹ đoán đi, mẹ trở về Trung Hoa, những người này sẽ đối xử với mẹ thế nào?"
Cơ thể Điền Ngọc Hinh càng run rẩy hơn, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của bà ta, Mộ Cẩn Ngôn thỏa mãn như chiếm được cái gì vĩ đại lắm, hưng phấn run lên.
"Hoan Hoan, tớ, tớ đang ở đâu đây?" Trước khi các cô hôn mê đều đang ở trong nhà họ Lý, lúc đó chơi cùng nhau trừ Ninh Vân Hoan Lý Phán Phán ra, còn có khoảng sáu bảy cô gái, Ninh Vân Hoan lắc đầu trong cơn nặng trịch, quả nhiên cô tìm thấy bóng dáng Lý Phán Phán trong đám người, thế này cũng thật có duyên, xem ra hai người, luôn bị bắt cóc cùng nhau, mà lần này trừ thiếu một Cố Doanh Tích ra, thì có thêm một số cô gái cùng chơi chung ở nhà họ Lý.
Vỗ cho mọi người tỉnh dậy, các cô gái còn có chút kích động, nhưng hai người Lý Phán Phán và Ninh Vân Hoan lại rất bình tĩnh, lúc này vừa nhìn thấy nhau, không khỏi đều cười khổ, quả thật nên gọi là duyên phận đáng chết! Lúc này trong lòng Lý Phán Phán nặng trịch, do cô mời nhóm Ninh Vân Hoan đến nhà họ Lý để tụ họp, dầu gì nhà họ Lý cũng có địa vị không bình thường trong quân, nhưng lúc này ở đại bản doanh của nhà họ Lý lại bị người một lưới bắt hết, Lý Phán Phán nghĩ có thể khoảng mười ngày nữa, dù tự bản thân bình an trở về, cũng tuyệt đối sẽ phải đối mặt với sự trách cứ và oán trách của người trong nhà, thậm chí có thể nhà họ Lý sẽ bị cô liên lụy, các gia trưởng bị phẫn nộ mà vây đánh cô. Nghĩ đến hậu quả này, Lý Phán Phán đã không lạnh mà run, sắc mặt càng khó xem vài phần.
"Lúc này chúng ta đang ở trên máy bay." Đỗ Hạ khẳng định một câu, tuy trong cabin bốn phía đều dày đặc, nhưng từ đồ trang bị và cảm giác chuyển động của bản thân, tất cả mọi người đều có thể đoán được.
"Hiện giờ nên làm sao đây?" Chu Viện Viện theo bản năng nhìn thoáng qua Ninh Vân Hoan, cô vừa dứt lời, các cô gái không tự chủ đều dừng mắt trên người Ninh Vân Hoan, có lẽ vì mấy cô gái này đều đã ký hợp đồng với công ty Ninh Vân Hoan, bình thường vui đùa cũng từng gọi cô là bà chủ, lúc này vừa xảy ra chuyện, hơn nữa Ninh Vân Hoan còn tỉnh lại trước, nên theo bản năng ánh mắt của bọn họ đều dừng trên người cô.
"Đợi đáp xuống đất rồi nói tiếp." Ninh Vân Hoan nhìn xung quanh tìm kiếm, thấy không có dù để nhảy. Hơn nữa cửa cabin bị khóa chặt, cô cũng hơi bất đắc dĩ, cả cửa sổ bốn phía đều không với tới được, cũng không có dù để nhảy. Nếu lúc này ra chủ ý quỷ gì, muốn chết chỉ có bản thân thôi, cabin và khoang cơ trưởng bị một cánh cửa sắt ngăn cách, nhóm phụ nữ tay không tấc sắt, không thể chạy được.
Tạm thời chỉ có thể như vậy trước, cảm xúc mọi người hơi sa sút, cũng không biết trải qua bao lâu, khi các cô đã đói, bụng đã kêu "rì rầm", rốt cục máy bay đã bắt đầu đáp xuống.
Sau một trận lắc lư, thân máy bay nhanh chóng bắt đầu ngừng trên đường băng. Nhóm Ninh Vân Hoan đứng thẳng người, khi thật vất vả đứng thẳng sống lưng, thì máy bay dừng lại, mọi người như nghe được tiếng cửa máy bay được mở ra, cánh cửa sắt đóng chặt cũng chậm rãi được mở ra. Một người đàn ông mặc trang phục quân đội, trong tay ghìm súng, dáng người cường tráng đang chỉa họng súng vào các cô, ý bảo các cô đi xuống.
"Hoan nghênh đã đến, các cô gái." Tiếp đó một người đàn ông mặc quần áo tác chiến bó sát, toàn bộ tóc được chải ra sau lộ ra cái trán sáng bóng, mi mắt anh tuấn sáng ngời, vẻ mặt âm ngoan lúc này một tay che ngực, nho nhã lễ độ khom lưng với các cô, khi nhóm Lý Phán Phán nhìn thấy anh ta thì đồng tử không tự chủ đều co rụt lại, thậm chí Lý Phán Phán không thể nhịn, kinh hô: "Mộ Cẩn Ngôn?"
"Làm sao có thể? Làm sao có thể là Mộ Cẩn Ngôn?" Đỗ Hạ che miệng lại, có chút không dám tin người đàn ông trước mắt này thoạt nhìn có lực sát thương rất lớn lại có thể là tên mang tiếng ngu ngốc của nhà họ Mộ ở đế đô, tất cả mọi người đều không dám tin tưởng, Ninh Vân Hoan cũng yên tĩnh lại. Chỉ sợ không biết đối thủ là ai. Lúc này sau khi đã biết người bắt cóc mình là Mộ Cẩn Ngôn, ngược lại cô đã bình tĩnh hơn.
"Các cô gái, hoan nghênh các cô đã đến, trụ sở bí mật, của tôi!" Lúc này Mộ Cẩn Ngôn không giả ngốc nữa. Trên mặt bình tĩnh mỉm cười, trong đôi mắt kia lộ ra dã tâm và vẻ hung ác không hề che giấu, khóe mắt như lơ đãng liếc nhìn Ninh Vân Hoan, tiếp đó đảo quá các cô gái, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Ninh Vân Hoan: "Tôi biết các cô không thành thật, quả nhiên, còn có bản lĩnh xoay sở cởi dây thừng, thật sự làm tôi rất thất vọng." Mộ Cẩn Ngôn nói đến đây, mỉm cười với Ninh Vân Hoan: "Cô Ninh, hoặc là, tôi nên gọi cô là chị dâu họ? Chắc hẳn do cô giúp mọi người cởi dây thừng nhỉ?"
Ninh Vân Hoan không lên tiếng, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Mộ Cẩn Ngôn, cả đồng hồ trên người cô cũng bị lấy xuống, đồ trang điểm hột xoàng đều bị người ta lột sạch sẽ, trong tay không hề có vũ khí có thể đánh trả, làm cô thật sự hơi thất vọng, lúc đối mặt với Mộ Cẩn Ngôn, có vẻ cô không hề có năng lực phản kháng, làm trong lòng cô rất khẩn trương.
"Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, chị dâu họ, chị có thể nói cho tôi biết không, sao chị nhận ra tôi giả ngu? Đến cả thằng anh ngu xuẩn của tôi cũng không đoán được, vì sao chị dâu họ lại biết thế?" Mộ Cẩn Ngôn vừa nói, vừa hoang mang nhíu mày, anh ta như muốn bước qua, nhưng khi đi hai bước thì chiếc xe mà anh ta dựa vào lại truyền đến tiếng đập "thình thịch", làm Mộ Cẩn Ngôn có chút không kiên nhẫn nhíu mày, quay đầu gõ xe hai lần, vẻ mặt âm trầm quát: "Câm miệng! Đừng động nữa, nếu không anh trai thân ái của em à, chỉ sợ lúc này em không nhịn được làm anh im lặng đấy."
Anh ta vừa nói xong, đã kéo cửa xe ra, bên trong là Mộ Cẩn Chi bị trói như xác ướp bỗng chốc ngã nhào ra, sau khi chật vật lăn trên đất vài vòng, nằm trên mặt đất, oán hận trừng mắt nhìn Mộ Cẩn Ngôn. Lúc này trên người Mộ Cẩn Chi đã không còn phong độ và tiêu sái như ngày thường, tóc gã đã hỗn độn và dính không ít tro bụi, trên mặt đã bị trói đến biến dạng, khác với nhóm Ninh Vân Hoan bị dán băng, trong miệng gã bị nhét đầy mấy sợi dây gân bò, chẳng những làm vẻ mặt xem như anh tuấn của gã bị biến dạng, lúc này nước miếng còn không tự chủ chảy ra, trông vô cùng đáng thương.
Ninh Vân Hoan nhìn thấy Mộ Cẩn Chi thế này, nhịn không được muốn cười, không biết cái này có phải như trong truyền thuyết không, không nghe lời dạy của người già chịu thiệt ngay trước mắt, rõ ràng trước đó cô đã luôn nhắc nhở Mộ Cẩn Chi, nhưng Mộ Cẩn Chi ngu xuẩn lại lơ đễnh, cho đến hôm nay, hại người hại mình, dù gã đã được nhắc nhở, nhưng cuối cùng cũng rơi vào kết cục như kiếp trước, nghĩ đến dù cho gã thêm vài cơ hội nữa, thì người như vậy mãi mãi vẫn sẽ không thể thành công.
"Anh trai, vì sao anh không an phận vậy, đừng ép em đấy?" Mộ Cẩn Ngôn lộ ra tươi cười, cười nhưng không đạt đến đáy mắt, anh ta kỳ quái như vậy làm người ta có cảm giác rất quỷ dị, hiển nhiên Mộ Cẩn Chi cũng ý thức được, giãy dụa càng mạnh, trong lỗ mũi phát ra tiếng "ngô ngô", thân thể như tằm bắt đầu vặn vẹo, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, gã càng giãy dụa, dây thừng trên người thắt càng chặt, dường như đã thít chặt tóc gã, gã vốn mặc tây trang khá cầu kỳ, lúc này như đồ chua móc trên người gã, càng hiện ra vài phần thê lương.
Mộ Cẩn Ngôn còn muốn nói nữa, trong xe đã truyền ra giọng run rẩy của Điền Ngọc Hinh: "Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn, nó là anh con mà, con muốn làm gì anh con, con mang mẹ đến chỗ này, đến cùng là muốn thế nào?"
Lúc này rất náo nhiệt, Ninh Vân Hoan cố gắng im lặng không lên tiếng xem kịch, để đám người nhà này có thể quậy để kéo dài thời gian, biểu cảm của Mộ Cẩn Ngôn vô cùng không thích hợp, khi anh ta nghe được giọng của Điền Ngọc Hinh, thì ánh mắt đỏ bừng, chẳng phải muốn khóc mà hình như là sự yên tĩnh quỷ dị trước cơn điên, gân xanh trên mu bàn tay anh ta nổi lên, đưa bàn tay vào trong xe, không lâu sau, đã lôi Điền Ngọc Hinh đang thét chói tai bên trong ra, một tay ném bà ta vào người Mộ Cẩn Chi, Điền Ngọc Hinh bị ngã, đau không nhịn được rên rỉ, Mộ Cẩn Ngôn cười lạnh: "Anh trai gì? Cũng vì tôi nhỏ hơn anh ta mấy tuổi, cho nên tất cả của nhà họ Mộ, tôi đều không có tư cách được nhận, mẹ, mẹ có biết lúc nhỏ trong lòng tôi không cam lòng bao nhiêu không? Anh ta ngu xuẩn như vậy, anh ta có chỗ nào hơn tôi? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi thứ của nhà họ Mộ ba đều thầm nghĩ sẽ giao cho anh ta? Dựa vào cái gì?" Anh ta càng nói, thì tiếng quát càng lớn, biểu cảm dữ tợn, Điền Ngọc Hinh sợ đến mức thét chói tai, đâu thể nói thành lời.
"Loại vô dụng ngu xuẩn này lại có thể để tôi phải hai bàn tay trắng, tôi thông minh có tham vọng như vậy, mà cái gì tôi cũng không có, con cả, hừ hừ, buồn cười, bây giờ chẳng phải đang quỳ trước mặt tôi, tôi bảo anh ta đi hướng đông, anh ta không dám đi phía tây, để mặc tôi điều khiển không phải sao?" Mộ Cẩn Ngôn nói xong, nở nụ cười: "Đáng tiếc, hiện giờ tôi đã không còn muốn nhà họ Mộ nữa, bây giờ tôi đã có đồ tốt hơn, tôi muốn, không chỉ là nhà họ Mộ thôi, mẹ yên tâm đi, tôi sẽ không giết mẹ, tôi muốn mẹ sống không bằng chết, hối hận vì đã sinh ra loại ngu xuẩn như Mộ Cẩn Chi này, mẹ xem, mẹ nhìn xem những người trước mắt này là ai?"
Mộ Cẩn Ngôn vừa nói, ngón tay vừa chỉ nhóm Ninh Vân Hoan, thấy Điền Ngọc Hinh đầu tiên vừa sợ hãi vừa vui mừng, tiếp theo như nhớ đến cái gì, lộ ra hoảng sợ, đến cuối cùng thì răng nanh đập vào nhau "lạch cạch", Mộ Cẩn Ngôn cười càng thêm điên cuồng: "Suy nghĩ cẩn thận rồi à? Tôi bắt toàn bộ đám phụ nữ này, dùng danh nghĩa của mẹ đấy, mẹ nói xem, nếu tôi bán toàn bộ đám phụ nữ này ra nước ngoài, người của nhà họ Lý, nhà họ Đỗ, nhà họ Chu..." Mỗi khi nhắc đến một cái tên, thân thể Điền Ngọc Hinh càng run mãnh liệt, đến cuối cùng Mộ Cẩn Ngôn đưa ngón tay chỉ Ninh Vân Hoan: "Còn có người vợ mà con của cô nhìn trúng, người phụ nữ của Lan Lăng Yến, cũng bán đi để ngàn người cưỡi vạn người đè, mẹ, mẹ đoán đi, mẹ trở về Trung Hoa, những người này sẽ đối xử với mẹ thế nào?"
Cơ thể Điền Ngọc Hinh càng run rẩy hơn, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của bà ta, Mộ Cẩn Ngôn thỏa mãn như chiếm được cái gì vĩ đại lắm, hưng phấn run lên.
Danh sách chương