Khóe miệng Ninh Vân Hoan cong lên, hình như cô ở cùng Lan Lăng Yến đã gần hai năm rồi, sau khi hai người kết hôn sinh con lâu như vậy, cô mới phát hiện ra sự thật là có thể Lan Lăng Yến thích cô.
Cô không có thể chất người gặp người yêu như nữ chủ, sau khi xuyên không biết rõ tình tiết câu chuyện nhưng cũng không đem lại cho cô đôi bàn tay vàng nào, nhưng không ngờ bất ngờ vẫn đợi cô. Nếu như Lan Lăng Yến thực sự thích cô, cô sẽ không chết, bây giờ cô đã có sự chuẩn bị, không thể chết trong tay Cố Thiếu Đào hay Cố Doanh Tích được, chỉ cần Lan Lăng Yến không giết cô, vậy cô chẳng còn gì phải sợ nữa.
Nếu như Cố Doanh Tích muốn lấy mạng cô, vậy Cố Doanh Tích cứ đi chết trước đi! "Em/ Anh đang ở đâu?" Hai người không hẹ mà cùng hỏi một câu, Lan Lăng Yến cười khẽ ra tiếng, sau đó mới nói: "Trước tiên cho người tới đón em về nhà, đợi anh."
Trái tim của Ninh Vân Hoan dường như đang bay bổng, gật gật đầu, sau đó phát hiện ra anh không nhìn thấy được động tác của cô, mới nhỏ giọng đồng ý.
Mặc dù thích người giết mình ở kiếp trước, làm cho người vô cùng sợ anh cảm thấy không biết làm sao, nhưng lúc này Ninh Vân Hoan không thể nghĩ ra tại sao cô lại không thể thích anh cơ chứ.
Người như Lan Lăng Yến không dễ dàng động tâm, nhưng nếu như anh đã động tâm, anh nhất định sẽ toàn tâm toàn ý không thay đổi, người có tâm trí kiên định như vậy, từ nhỏ sống trong môi trường như Lan gia, anh muốn gì trong lòng anh đều vô cùng rõ ràng, Ninh Vân Hoan vừa nghĩ tới người anh muốn là mình, nhịn không được cong cong khóe môi.
Xe chạy thẳng tới trang viên hai người đang ở, suốt đường đi Ninh Vân Hoan đều cầm điện thoại, muốn gọi điện cho Lan Lăng Yến nhưng lại nhịn, không ngờ rằng sẽ có một ngày cô mang tâm tình của một bé gái đang yêu như thế này, có chút khát khao mong đợi, chiếc xe nhanh chóng chạy về trang viên ở giữa sườn núi.
Tất cả ngọn núi này đều thuộc quyền sở hữu của Lan Lăng Yến, trên đường lái xe về biệt thự, xe vừa mới dừng lại, một vùng cỏ xanh mướt rộng lớn, qua kính xe Ninh Vân Hoan nhìn thấy mấy người đang ngồi trên ghế dựa ở bãi cỏ phía trước.
Cùng Lan Lăng Yến ở đây mấy tháng, nhưng chưa từng thấy khách đến chơi, ở đây lại là tài sản tư nhân của Lan Lăng Yến, theo lí mà nói càng không có những người lạ tới đây, đoạn đường từ dưới chân núi lên đỉnh núi đều gắn thiết bị theo dõi, đừng nói là con người có thể dễ dàng đi lên, ngay cả động vật hoang dã muốn đi lên núi cũng là cả một vấn đề, hai vệ sĩ vừa mới xuống xe, vừa mở cửa xe ra thì tiếng trẻ con khóc tới mức rung trời vang lên.
Ninh Vân Hoan nghe thấy là tiếng khóc của con trai Lan Ý, trong lòng căng thẳng, theo bản năng liền nhảy xuống xe chạy tới chỗ bãi cỏ.
"Mọi người xem, mũi heo, mũi heo." Tiếng cười sang sảng của một thiếu nữ truyền tới, cùng với tiếng khóc càng ngày càng to của trẻ con, mấy người ngồi xung quanh cũng cười theo.
Bảo mẫu muốn đưa tay ra đón đứa trẻ nhưng bị mấy người ngăn cản, Ninh Vân Hoan thở gấp chạy tới, liền nhìn thấy Lâm Xuyến lần trước đã gặp mặt đang ôm con trai cô, lúc này đang dùng sức đẩy mũi con trai cô thành hình dáng mũi heo, chóp mũi cậu bé đã đỏ lên rồi, cũng không biết vừa rồi bị ép xuống bao lâu rồi, chẳng trách khóc to như vậy.
Hiện nay thời tiết bên ngoài vốn lạnh, theo lí mà nói nếu Lan Ý ra ngoài sẽ được bà vú và bảo mẫu quấn cho một tấm mền quanh người mới đúng, nhưng lúc này trên người nó không có quấn gì, chỉ có cái áo mỏng mặc trong nhà, lúc này sắc mặt có chút tái xanh.
Lan Ý là người luôn có thể nhận ra người quen nay lại bị người lạ ôm ấp không nói, còn bị những người này giày vò, tất nhiên sẽ khóc càng to, lúc nhìn thấy mẹ đi đến, đôi tay nhỏ bé hướng về phía cô, trong miệng còn bi bô nói:
"Mẹ, mẹ........" Cậu nhóc bây giờ được gần 10 tháng tuổi rồi, có thể nói ra mấy từ đơn giản, Ninh Vân Hoan nhìn thấy con trai khóc như vậy, không tránh khỏi đau lòng, tiến lên muốn ôm con, nhưng Lâm Xuyến lại cười hi hi ôm cậu nhóc tránh sang một bên, cười ha ha nói: "Ai ya, nhỏ mọn như vậy làm gì........."
Ninh Vân Hoan đi gần tới thấy đôi mắt sưng đỏ và cái mũi sưng đỏ của con trai, không thèm nghĩ ngợi liền tát cho Lâm Xuyến một cái!
"Ba" một tiếng giòn tan tát vào mặt Lâm Xuyến, mấy người xung quanh vốn cười ha ha cũng kinh ngạc ngơ ngác, Lâm Xuyến cũng vậy, đợi tới khi ả ta hồi thần, ả ta tức giận theo bản năng đem đứa trẻ trong lòng vứt xuống đất: "Cái loại đồ chơi không cần mặt mũi như mày mà cũng dám đánh tao!"
Nhìn thấy động tác này của ả, trái tim Ninh Vân Hoan rơi lộp bộp, may mà vệ sĩ ở phía sau nhanh nhẹn chạy tới làm đệm lưng đỡ được cậu bé, Lan Ý không biết ả ta muốn đập cậu xuống đất, mà nghĩ là mẹ trở về muốn chơi đùa với cậu bé như vậy, lúc này lại nhếch môi cười khúc khích, lộ ra mấy chiếc răng trắng như gạo.
"Mẹ, mẹ, mẹ......."
Ninh Vân Hoan thấy con trai không sao, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng không thèm nghĩ mà quăng cho Lâm Xuyến một cái tát nữa!
Vừa rồi tát ả ta, trong lòng ả ta còn ôm con trai mình, sợ làm con trai bị ngã nên căn bản là cô tát không dùng hết sức, nhưng không ngờ cô đánh nhẹ tay vì sợ con trai ngã, đồ đáng chết Lâm Xuyến này lại đem con trai cô đập xuống đất, lúc này Ninh Vân Hoan thấy có người đỡ con trai mình rồi, không còn ở trong tay ả nữa, tất nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình nữa, mạnh mẽ tát một cái lên mặt Lâm xuyến.
Cô tức giận ra tay, tất nhiên là lực tát không nhỏ, đánh tới mức làm cho Lâm Xuyến đang đứng vững trên mặt đất phảy quay tròn mấy vòng, rồi ngã đập mông xuống đất.
"Mày dám đánh tao!" Lâm Xuyến bị tát hai cái, lúc này mới hồi thần, liền vô cùng tức giận, bụm mặt muốn đứng dậy, Ninh Vân Hoan lại học bộ dáng của Lan Lăng Yến lúc đánh Tần Dật, đem tay áo xắn lên, một bên cởi áo khoác nhung ra vứt trên nền cỏ, liền nhảy lên người Lâm Xuyến ngồi trên eo ả ta, làm cho ả ta không thể đứng dậy, lúc này mới giật tóc ả ta, tay dùng sức ấn mũi ả ta lên trên:
"Sao nào, mũi lợn, chơi vui không?" Đương lúc cô muốn dùng sức, đột nhiên chiếc mũi của Lâm Xuyến "răng rắc" một cái, thế là lệch hẳn sang một bên, Lâm Xuyến hét toáng lên, cũng không biết lấy đâu ra sức, đẩy Ninh Vân Hoan ra, bụm mặt chảy nước mắt.
Sức lực Ninh Vân Hoan dùng bao nhiêu, cô tất nhiên biết rõ, có dùng lực một chút, nhưng chắc chắn không mạnh tay như Lâm Xuyến đã đối xử với con trai cô, cô vẫn còn chưa kịp dùng hết sức đâu, cái mũi kia liền lệch rồi, má ơi, khẳng định là mũi giả.
Nghĩ như vậy, cơn tức trong lòng Ninh Vân Hoan càng lớn: "Sao nào? Mũi lợn chơi sướng không?"
"Đệt, tao muốn giết mày!" đầu tóc Lâm Xuyến rối loạn, giống như một con mụ điên, vừa cố gắng chống nửa người trên đứng lên, Ninh Vân Hoan làm sao có thể để ả ta được như ý, ngay lập tức ấn ả ta xuống đất, bóp mặt ả ta hỏi: "Chơi không vui à? Vừa rồi mày chơi với con trai tao như thế nào, nói tao nghe xem, tao sẽ tận sức chơi với mày một lần!"
Ninh Vân Hoan quay đầu nhìn thấy cả khuôn mặt và mũi của con trai đều bị sưng đỏ, vừa rồi cô chưa kịp sờ tay con xem có bị lạnh hay không, nhưng nghĩ tới thời tiết bên ngoài lạnh như thế này, con trai vốn dĩ còn nhỏ lại ở bên ngoài lâu như vậy, khẳng định là bị đông cứng rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng càng tức giận, mạnh mẽ lôi kéo tóc Lâm Xuyến, lúc này mới đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi, Lâm Xuyến lại ra sức kéo chân cô lại, làm cô lảo đảo mấy bước mới đứng vững được, lúc Lâm Xuyến định bổ nhào vào người cô, Ninh Vân Hoan theo bản năng tránh sang bên, lúc này mới nói với hai người vệ sĩ: "Giữ ả ta lại cho tôi, xem ra Lâm tiểu thư vẫn chưa chơi chán, tôi chơi từ từ với cô là được!"
Lúc này, Ninh Vân Hoan thực sự tức giận cùng cực rồi, không dễ gì mới đứng vững được, bộ dáng có chút nhếch nhác, vừa vuốt lại tóc, vừa nhìn thấy Lâm Xuyến bị vệ sĩ bắt lại, lúc này mặt ả ta có chút sưng đỏ, đầu tóc rối bù, quan trọng là cái mũi còn lệch hẳn sang bên, trên mặt dính đầy cỏ, hình như trong lỗ mũi còn chảy ra chút tơ máu, nhìn biểu tình vô cùng vặn vẹo, la hét không ngừng: "Bỏ ra! Đồ chó đẻ, chúng mày có biết cô tao là ai không? Tao sẽ để cho chồng của cô tao ném hết chúng mày xuống biển cho cá mập ăn!"
Đối với người Lan gia mà nói, dù Lâm Xuyến có nói tên ông ngoại mình ra cũng vô dụng, cho nên ả đặc biệt nhắc tới Lâm Mẫn, nhưng những vệ sĩ này vốn là tâm phúc của Lan Lăng Yến, bọn họ chỉ nghe lời Lan Lăng Yến, bây giờ bọn họ được Lan Lăng Yến phân phó đi theo Ninh Vân Hoan, tất nhiên là Ninh Vân Hoan nói cái gì họ sẽ làm cái đó.
Đừng nói Lâm Xuyến nhắc tên Lâm Mẫn không có tác dụng, cho dù là tên của ba Lan Lăng Yến, gia chủ của Lan gia, chỉ cần Lan Lăng Yến không ra lệnh, họ cũng chẳng thèm quan tâm làm gì!
Ngược lại vì hành vi uy hiếp của Lâm Xuyến, làm cho hai vệ sĩ bắt chéo tay ả ta ra sau giữ ả ta càng chặt hơn, làm cho xương tay Lâm Xuyến bị vặn ra tiếng kêu, biểu tình của ả ta càng khó coi hơn.
Hành vi vứt con trai cô xuống đất của Lâm Xuyến làm cô vô cùng tức giận, cũng không thèm quan tâm chuyện cô làm sẽ có hậu quả gì, dù sao sau lưng cô còn có Lan Lăng Yến, anh chắc chắn sẽ bảo vệ cô, cũng không biết tại sao, Ninh Vân Hoan chính là rất tin tưởng anh, lúc này tức giận cũng không thèm nghĩ tới Lâm gia cái khỉ gì nữa, hung hăng dơ tay lên, tát cho Lâm Xuyến một cái, làm cho mặt cô ta lật sang một bên, dù sao cả người ả ta đã bị giữ chặt không thể giãy dụa, mái tóc màu rượu đỏ của ả cũng tán loạn theo.
"Chơi vui không?" Ninh Vân Hoan duỗi duỗi cánh tay có chút đau đớn của mình, lúc này mới quay đầu hỏi mấy thiếu niên thiếu nữ vốn đang cười ở xung quanh: "Buồn cười không? Tôi cảm thấy cái này còn buồn cười hơn so với mũi lợn đấy."
Mấy người thiếu nam thiếu nữ sớm bị hành động anh dũng của cô làm cho chấn kinh vẫn có chút chưa hồi thần, những người này xem người lớn tuổi nhất cũng chưa tới 25, mỗi người đều đeo bảy tám cái khuyên tai, đều là vòng tai bạch kim, nhìn thì thấy đôi tai rất sáng, hơn nữa còn vô cùng lòe loẹt.
Cô không có thể chất người gặp người yêu như nữ chủ, sau khi xuyên không biết rõ tình tiết câu chuyện nhưng cũng không đem lại cho cô đôi bàn tay vàng nào, nhưng không ngờ bất ngờ vẫn đợi cô. Nếu như Lan Lăng Yến thực sự thích cô, cô sẽ không chết, bây giờ cô đã có sự chuẩn bị, không thể chết trong tay Cố Thiếu Đào hay Cố Doanh Tích được, chỉ cần Lan Lăng Yến không giết cô, vậy cô chẳng còn gì phải sợ nữa.
Nếu như Cố Doanh Tích muốn lấy mạng cô, vậy Cố Doanh Tích cứ đi chết trước đi! "Em/ Anh đang ở đâu?" Hai người không hẹ mà cùng hỏi một câu, Lan Lăng Yến cười khẽ ra tiếng, sau đó mới nói: "Trước tiên cho người tới đón em về nhà, đợi anh."
Trái tim của Ninh Vân Hoan dường như đang bay bổng, gật gật đầu, sau đó phát hiện ra anh không nhìn thấy được động tác của cô, mới nhỏ giọng đồng ý.
Mặc dù thích người giết mình ở kiếp trước, làm cho người vô cùng sợ anh cảm thấy không biết làm sao, nhưng lúc này Ninh Vân Hoan không thể nghĩ ra tại sao cô lại không thể thích anh cơ chứ.
Người như Lan Lăng Yến không dễ dàng động tâm, nhưng nếu như anh đã động tâm, anh nhất định sẽ toàn tâm toàn ý không thay đổi, người có tâm trí kiên định như vậy, từ nhỏ sống trong môi trường như Lan gia, anh muốn gì trong lòng anh đều vô cùng rõ ràng, Ninh Vân Hoan vừa nghĩ tới người anh muốn là mình, nhịn không được cong cong khóe môi.
Xe chạy thẳng tới trang viên hai người đang ở, suốt đường đi Ninh Vân Hoan đều cầm điện thoại, muốn gọi điện cho Lan Lăng Yến nhưng lại nhịn, không ngờ rằng sẽ có một ngày cô mang tâm tình của một bé gái đang yêu như thế này, có chút khát khao mong đợi, chiếc xe nhanh chóng chạy về trang viên ở giữa sườn núi.
Tất cả ngọn núi này đều thuộc quyền sở hữu của Lan Lăng Yến, trên đường lái xe về biệt thự, xe vừa mới dừng lại, một vùng cỏ xanh mướt rộng lớn, qua kính xe Ninh Vân Hoan nhìn thấy mấy người đang ngồi trên ghế dựa ở bãi cỏ phía trước.
Cùng Lan Lăng Yến ở đây mấy tháng, nhưng chưa từng thấy khách đến chơi, ở đây lại là tài sản tư nhân của Lan Lăng Yến, theo lí mà nói càng không có những người lạ tới đây, đoạn đường từ dưới chân núi lên đỉnh núi đều gắn thiết bị theo dõi, đừng nói là con người có thể dễ dàng đi lên, ngay cả động vật hoang dã muốn đi lên núi cũng là cả một vấn đề, hai vệ sĩ vừa mới xuống xe, vừa mở cửa xe ra thì tiếng trẻ con khóc tới mức rung trời vang lên.
Ninh Vân Hoan nghe thấy là tiếng khóc của con trai Lan Ý, trong lòng căng thẳng, theo bản năng liền nhảy xuống xe chạy tới chỗ bãi cỏ.
"Mọi người xem, mũi heo, mũi heo." Tiếng cười sang sảng của một thiếu nữ truyền tới, cùng với tiếng khóc càng ngày càng to của trẻ con, mấy người ngồi xung quanh cũng cười theo.
Bảo mẫu muốn đưa tay ra đón đứa trẻ nhưng bị mấy người ngăn cản, Ninh Vân Hoan thở gấp chạy tới, liền nhìn thấy Lâm Xuyến lần trước đã gặp mặt đang ôm con trai cô, lúc này đang dùng sức đẩy mũi con trai cô thành hình dáng mũi heo, chóp mũi cậu bé đã đỏ lên rồi, cũng không biết vừa rồi bị ép xuống bao lâu rồi, chẳng trách khóc to như vậy.
Hiện nay thời tiết bên ngoài vốn lạnh, theo lí mà nói nếu Lan Ý ra ngoài sẽ được bà vú và bảo mẫu quấn cho một tấm mền quanh người mới đúng, nhưng lúc này trên người nó không có quấn gì, chỉ có cái áo mỏng mặc trong nhà, lúc này sắc mặt có chút tái xanh.
Lan Ý là người luôn có thể nhận ra người quen nay lại bị người lạ ôm ấp không nói, còn bị những người này giày vò, tất nhiên sẽ khóc càng to, lúc nhìn thấy mẹ đi đến, đôi tay nhỏ bé hướng về phía cô, trong miệng còn bi bô nói:
"Mẹ, mẹ........" Cậu nhóc bây giờ được gần 10 tháng tuổi rồi, có thể nói ra mấy từ đơn giản, Ninh Vân Hoan nhìn thấy con trai khóc như vậy, không tránh khỏi đau lòng, tiến lên muốn ôm con, nhưng Lâm Xuyến lại cười hi hi ôm cậu nhóc tránh sang một bên, cười ha ha nói: "Ai ya, nhỏ mọn như vậy làm gì........."
Ninh Vân Hoan đi gần tới thấy đôi mắt sưng đỏ và cái mũi sưng đỏ của con trai, không thèm nghĩ ngợi liền tát cho Lâm Xuyến một cái!
"Ba" một tiếng giòn tan tát vào mặt Lâm Xuyến, mấy người xung quanh vốn cười ha ha cũng kinh ngạc ngơ ngác, Lâm Xuyến cũng vậy, đợi tới khi ả ta hồi thần, ả ta tức giận theo bản năng đem đứa trẻ trong lòng vứt xuống đất: "Cái loại đồ chơi không cần mặt mũi như mày mà cũng dám đánh tao!"
Nhìn thấy động tác này của ả, trái tim Ninh Vân Hoan rơi lộp bộp, may mà vệ sĩ ở phía sau nhanh nhẹn chạy tới làm đệm lưng đỡ được cậu bé, Lan Ý không biết ả ta muốn đập cậu xuống đất, mà nghĩ là mẹ trở về muốn chơi đùa với cậu bé như vậy, lúc này lại nhếch môi cười khúc khích, lộ ra mấy chiếc răng trắng như gạo.
"Mẹ, mẹ, mẹ......."
Ninh Vân Hoan thấy con trai không sao, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng không thèm nghĩ mà quăng cho Lâm Xuyến một cái tát nữa!
Vừa rồi tát ả ta, trong lòng ả ta còn ôm con trai mình, sợ làm con trai bị ngã nên căn bản là cô tát không dùng hết sức, nhưng không ngờ cô đánh nhẹ tay vì sợ con trai ngã, đồ đáng chết Lâm Xuyến này lại đem con trai cô đập xuống đất, lúc này Ninh Vân Hoan thấy có người đỡ con trai mình rồi, không còn ở trong tay ả nữa, tất nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình nữa, mạnh mẽ tát một cái lên mặt Lâm xuyến.
Cô tức giận ra tay, tất nhiên là lực tát không nhỏ, đánh tới mức làm cho Lâm Xuyến đang đứng vững trên mặt đất phảy quay tròn mấy vòng, rồi ngã đập mông xuống đất.
"Mày dám đánh tao!" Lâm Xuyến bị tát hai cái, lúc này mới hồi thần, liền vô cùng tức giận, bụm mặt muốn đứng dậy, Ninh Vân Hoan lại học bộ dáng của Lan Lăng Yến lúc đánh Tần Dật, đem tay áo xắn lên, một bên cởi áo khoác nhung ra vứt trên nền cỏ, liền nhảy lên người Lâm Xuyến ngồi trên eo ả ta, làm cho ả ta không thể đứng dậy, lúc này mới giật tóc ả ta, tay dùng sức ấn mũi ả ta lên trên:
"Sao nào, mũi lợn, chơi vui không?" Đương lúc cô muốn dùng sức, đột nhiên chiếc mũi của Lâm Xuyến "răng rắc" một cái, thế là lệch hẳn sang một bên, Lâm Xuyến hét toáng lên, cũng không biết lấy đâu ra sức, đẩy Ninh Vân Hoan ra, bụm mặt chảy nước mắt.
Sức lực Ninh Vân Hoan dùng bao nhiêu, cô tất nhiên biết rõ, có dùng lực một chút, nhưng chắc chắn không mạnh tay như Lâm Xuyến đã đối xử với con trai cô, cô vẫn còn chưa kịp dùng hết sức đâu, cái mũi kia liền lệch rồi, má ơi, khẳng định là mũi giả.
Nghĩ như vậy, cơn tức trong lòng Ninh Vân Hoan càng lớn: "Sao nào? Mũi lợn chơi sướng không?"
"Đệt, tao muốn giết mày!" đầu tóc Lâm Xuyến rối loạn, giống như một con mụ điên, vừa cố gắng chống nửa người trên đứng lên, Ninh Vân Hoan làm sao có thể để ả ta được như ý, ngay lập tức ấn ả ta xuống đất, bóp mặt ả ta hỏi: "Chơi không vui à? Vừa rồi mày chơi với con trai tao như thế nào, nói tao nghe xem, tao sẽ tận sức chơi với mày một lần!"
Ninh Vân Hoan quay đầu nhìn thấy cả khuôn mặt và mũi của con trai đều bị sưng đỏ, vừa rồi cô chưa kịp sờ tay con xem có bị lạnh hay không, nhưng nghĩ tới thời tiết bên ngoài lạnh như thế này, con trai vốn dĩ còn nhỏ lại ở bên ngoài lâu như vậy, khẳng định là bị đông cứng rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng càng tức giận, mạnh mẽ lôi kéo tóc Lâm Xuyến, lúc này mới đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi, Lâm Xuyến lại ra sức kéo chân cô lại, làm cô lảo đảo mấy bước mới đứng vững được, lúc Lâm Xuyến định bổ nhào vào người cô, Ninh Vân Hoan theo bản năng tránh sang bên, lúc này mới nói với hai người vệ sĩ: "Giữ ả ta lại cho tôi, xem ra Lâm tiểu thư vẫn chưa chơi chán, tôi chơi từ từ với cô là được!"
Lúc này, Ninh Vân Hoan thực sự tức giận cùng cực rồi, không dễ gì mới đứng vững được, bộ dáng có chút nhếch nhác, vừa vuốt lại tóc, vừa nhìn thấy Lâm Xuyến bị vệ sĩ bắt lại, lúc này mặt ả ta có chút sưng đỏ, đầu tóc rối bù, quan trọng là cái mũi còn lệch hẳn sang bên, trên mặt dính đầy cỏ, hình như trong lỗ mũi còn chảy ra chút tơ máu, nhìn biểu tình vô cùng vặn vẹo, la hét không ngừng: "Bỏ ra! Đồ chó đẻ, chúng mày có biết cô tao là ai không? Tao sẽ để cho chồng của cô tao ném hết chúng mày xuống biển cho cá mập ăn!"
Đối với người Lan gia mà nói, dù Lâm Xuyến có nói tên ông ngoại mình ra cũng vô dụng, cho nên ả đặc biệt nhắc tới Lâm Mẫn, nhưng những vệ sĩ này vốn là tâm phúc của Lan Lăng Yến, bọn họ chỉ nghe lời Lan Lăng Yến, bây giờ bọn họ được Lan Lăng Yến phân phó đi theo Ninh Vân Hoan, tất nhiên là Ninh Vân Hoan nói cái gì họ sẽ làm cái đó.
Đừng nói Lâm Xuyến nhắc tên Lâm Mẫn không có tác dụng, cho dù là tên của ba Lan Lăng Yến, gia chủ của Lan gia, chỉ cần Lan Lăng Yến không ra lệnh, họ cũng chẳng thèm quan tâm làm gì!
Ngược lại vì hành vi uy hiếp của Lâm Xuyến, làm cho hai vệ sĩ bắt chéo tay ả ta ra sau giữ ả ta càng chặt hơn, làm cho xương tay Lâm Xuyến bị vặn ra tiếng kêu, biểu tình của ả ta càng khó coi hơn.
Hành vi vứt con trai cô xuống đất của Lâm Xuyến làm cô vô cùng tức giận, cũng không thèm quan tâm chuyện cô làm sẽ có hậu quả gì, dù sao sau lưng cô còn có Lan Lăng Yến, anh chắc chắn sẽ bảo vệ cô, cũng không biết tại sao, Ninh Vân Hoan chính là rất tin tưởng anh, lúc này tức giận cũng không thèm nghĩ tới Lâm gia cái khỉ gì nữa, hung hăng dơ tay lên, tát cho Lâm Xuyến một cái, làm cho mặt cô ta lật sang một bên, dù sao cả người ả ta đã bị giữ chặt không thể giãy dụa, mái tóc màu rượu đỏ của ả cũng tán loạn theo.
"Chơi vui không?" Ninh Vân Hoan duỗi duỗi cánh tay có chút đau đớn của mình, lúc này mới quay đầu hỏi mấy thiếu niên thiếu nữ vốn đang cười ở xung quanh: "Buồn cười không? Tôi cảm thấy cái này còn buồn cười hơn so với mũi lợn đấy."
Mấy người thiếu nam thiếu nữ sớm bị hành động anh dũng của cô làm cho chấn kinh vẫn có chút chưa hồi thần, những người này xem người lớn tuổi nhất cũng chưa tới 25, mỗi người đều đeo bảy tám cái khuyên tai, đều là vòng tai bạch kim, nhìn thì thấy đôi tai rất sáng, hơn nữa còn vô cùng lòe loẹt.
Danh sách chương